Nụ cười đong đầy hạnh phúc như vậy, sáng loáng, lập tức làm bỏng ánh mắt của Lý Thanh Hàng,
làm cho anh không dám ngẩng đầu nhìn cô.
Bốn phía là tiếng nhạc
ru dương, hai người yên lặng đến nỗi có chút đáng sợ, cũng may lúc này
phục vụ bê đồ uống hai người vừa gọi lên.
Giang Thiến nhẹ nhàng hớp một ngụm trà sữa, vừa muốn mở miệng, điện thoại di động bỗng nhiên reo lên.
Ánh mắt ngượng ngùng nhìn về phía Lý Thanh Hàng, sau đó lấy điện thoại di
động ra, phía trên rõ ràng đang nhấp nháy dãy số của Giang Triết.
"Sao thế?"
"Không được ăn đồ lung tung".
Vừa mở miệng chính là giọng nói bá đạo, sau đó nghe thấy âm nhạc truyền đến từ ống nghe, chân mày không khỏi nhíu lại.
"Biết".
Giang Thiến dịu dàng nói.
"Còn có. . . . . . Còn có. . . . . .".
Suy nghĩ hồi lâu nhưng không biết nên nói như thế nào.
Vốn cho là mình có thể bình tâm mà đọc tài liệu, nhưng phía trên tài liệu kia đều là khuôn mặt tươi cười của Giang Thiến.
Ngoài cửa sổ rõ ràng là ánh nắng tươi sáng, tâm tình lại hết sức tồi tệ.
Ngón tay dừng lại trên màn hình thật lâu, rốt cuộc gạt xuống dãy số kia.
Giang Thiến cũng không nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ đợi Giang Triết tiếp tục nói.
"Về sớm chút".
"Biết".
"Không cho phép uống cà phê".
"Anh vừa nói rồi, hơn nữa lúc em đi, anh cũng đã nói nhiều lần".
"Anh sợ em quên".
Giang Thiến khẽ vuốt trán một cái, nhìn người đối diện, rốt cuộc bất đắc dĩ
nói: "Tất cả em đều biết, em sẽ về nhà sớm, cứ như vậy được chưa?"
Nhắc tới cũng phải, kể từ sau khi hai người có thể chính thức ở chung một chỗ, ban ngày hầu như chưa từng có xa cách.
Lý Thanh Hàng quay đầu đi, hận không thể bịt lỗ tai của mình lại, nghe cô ở đây bắt đầu dùng lời nói dịu dàng như thế nói dd.lqd với người bên kia
xong, trái tim không khỏi chua chua.
Để điện thoại di động xuống, Giang Thiến hướng về phía Lý Thanh Hàng cười một tiếng xin lỗi.
"Anh thì sao? Tốt không?"
Giọng thật bình thản, chỉ giống như bạn bè bình thường hỏi cho có lệ một chút mà thôi.
Lý Thanh Hàng chua xót cười.
"Cũng như vậy".
Cảm giác nóng lòng muốn chia xẻ với cô những ngọt ngào vui vẻ gian khổ, tất cả bị anh áp chế xuống.
Phải nói thế nào đây?
"Bây giờ có dự định gì không?"
Hình như từng nghe Thanh Yểu nói, anh quản lý công ty của dòng họ.
"Muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian".
Miệt mài phấn đấu ở nước ngoài chẳng phân biệt được ban ngày đêm tối, thầm
nghĩ phải có được cô, nhưng lại dd.lqd phát hiện đã đến chậm một bước
rồi, công ty của dòng họ đối với anh mà nói chỉ còn lại trách nhiệm và
nghĩa vụ thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT