Vừa rồi hình như mình nghe được từ trong ống nghe truyền tới là giọng của một người đàn ông.
Thiến Nhi không quen biết nhiều người, nhìn đi nhìn lại cũng chỉ có vài người thôi, mà đàn ông đã ít lại càng ít.
Nghĩ đến đây, trong lòng anh đã nhanh chóng suy xét các mối quan hệ của Giang Thiến với những người đàn ông lần nữa.
Lý Thanh Hàng?
Trừ Lý Thanh Hàng ra thì không có người khác.
"Chính là một người bạn, sẽ trở về rất nhanh, chỉ nói chuyện phiếm vài câu mà thôi".
Mặc dù mình đối với Lý Thanh Hàng không dd/lqd có ý gì, thế nhưng lúc trước mọi người cũng đã từng cùng nhau chơi đùa.
Ánh mắt của Giang Triết ở trên mặt Giang Thiến quét qua lại một vòng, sau
đó ngón tay nâng cằm Giang Thiến lên, dd8lqd dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng nói: "Vợ, bạn bè nào của em mà không thể nói với anh?"
Dĩ nhiên là không thể nói, ngộ nhỡ nói rồi, anh còn có thể đồng ý để em đi ra ngoài?
Dĩ nhiên lời này không thể nói cho Giang Triết nghe, vì vậy, đôi tay khẽ dao động đung đưa cánh tay của Giang Triết.
Ngẩng đầu lên, nhìn Giang Triết, giọng nói vô cùng ngây thơ.
"Chồng, nhiều ngày như vậy, cũng không có ra ngoài đi dạo, anh cứ coi như em đi ra ngoài hóng mát đi".
Một câu gọi chồng của Giang Thiến khiến trong lòng Giang Triết ngứa ngáy,
sau khi đeo nhẫn, mặc dù Giang Triết thường gọi Giang Thiến là vợ, nhưng mà Giang Thiến gọi Giang Triết là chồng đã ít lại càng ít, cho nên,
Giang Triết vốn muốn hỏi ra vấn đề nghi vấn rốt cuộc là người bạn nào
thì ý nghĩ trong đầu biến mất không còn một mống.
Vươn tay, vuốt ve mái tóc đen của Giang Thiến.
"Được, đúng lúc anh cũng đến công ty, sau đó qua đón em".
"Chân anh như thế này, đừng đi công ty có được không? Có tài liệu gì bảo Lâm
Mẫn mang tới thôi. Nếu không em không yên lòng đâu? Đi ra ngoài gặp bạn
bè cũng sẽ không vui".
Đầu của cô tựa vào trên cánh tay của Giang Triết, dịu dàng nói.
Tội nghiệp lòng của tổng giám đốc Giang lại một lần đặc biệt mềm nhũn, lại khẽ gật đầu.
Khi đang nói chuyện, xe đã vào đến biệt thự, sau đó Giang Thiến xuống xe
với Giang Triết, bước vào phòng khách, lúc này mới tạm biệt Giang Triết.
Giang Triết nhìn bóng lưng Giang Thiến.
Mang thai đã sắp ba tháng, cần phải vui vẻ, ngay cả phản ứng khi mang thai Giang Thiến cũng không có.
Ngày nào cũng đầy sức sống, ngược lại có đôi khi mình ở bên cạnh lại thấy căng thẳng, chỉ sợ xảy ra chuyện không may.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của anh không khỏi nhu hòa, sau đó ngồi xuống ghế sofa, bắt đầu tiếp tục xem tài liệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT