Lúc Giang Thiến đến Starbucks, Lý Thanh Hàng đã đợi ở đấy.
Dù xung quanh có không ít ánh mắt ngoái đầu sang nhìn, nhưng mà người đàn
ông 'mi thanh mục tú' kia ngoại trừ cô gái của mình ra, không hề cho
những người xung quanh chút sắc mặt dư thừa nào, ánh mắt lấp lánh vẫn
gắn chặt lên cửa ra vào.
Vừa nhìn thấy Giang Thiến đi vào, ánh mắt anh lập tức sáng lên, nhanh chóng bật dậy.
Anh mím chặt môi, nhưng khóe miệng lại khẽ giương lên bán đứng nội tâm anh lúc này.
Giang Thiến hiển nhiên cũng nhìn thấy anh, bước chân về phía đó.
"Đã chịu trở về rồi? Sao lại gầy như vậy?"
Lý Thanh Hàng nho nhã cười một tiếng, sau đó kéo ghế ngồi ra cho Giang Thiến.
Thật ra thì, anh đã sớm muốn trở lại, nhưng nhiệm vụ cha anh giao cho quả thật có rất nhiều hạn chế.
Rất nhiều lần, anh thật muốn len lén chạy về gặp cô, muốn nhìn cô một chút.
Nhưng cuối cùng phải đè nén lại bản thân vô số lần, tự nói với mình rằng chỉ
có trở nên ưu tú mới có thể xứng đứng bên cạnh cô bé này.
Đáng tiếc, chính anh lại chậm một bước.
Ánh mắt lưu luyến tham lam dừng ở trên người cô, nhìn thấy ngón tay mảnh
khảnh của cô đeo chiếc nhẫn xinh đẹp, ánh mắt anh ảm đạm đi rất nhiều.
Quả thật anh đã đến muộn, nếu như..... nếu như anh tới sớm một chút, tất cả mọi chuyện sẽ không phát sinh thay đổi như ngày hôm nay.
"Cà phê?"
Giang Thiến mỉm cười, lắc đầu. Hiện giờ trong bụng cô đã có đứa bé, sao có thể tiếp tục uống cà phê được?
"Trà sữa đi."
Lý Thanh Hàng khẽ gật đầu, đè xuống khổ sở trong tim, giơ tay gọi phục vụ.
Lý Thanh Yểu nói Giang Thiến mang thai, thật đúng là vậy.
Rũ mắt xuống, che giấu tình cảm mãnh liệt trong lòng, tất cả hóa thành mấy chữ nhàn nhạt: "Hiện tại em thế nào? Có khỏe không?" Nhớ lại đoạn thời gian trước đó, cô ngày nào cũng buồn bã, hao tổn tinh thần. Mỗi lần như thế anh cũng không biết nên làm cái gì, chỉ mang theo cô đi dạo xung
quanh.
Chẳng qua anh vốn rất bận rộn, hồ sơ vụ án cơ hồ là chất đống thành núi, cho nên rất nhiều buổi tối, sau
khi đưa cô về đến nhà, đều phải thức đêm chiến đấu, thậm chí làm việc
đến rạng sáng.
Nhưng mà, anh chưa từng hối hận, mỗi lần mệt
mỏi, chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu lại hiện ra nụ cười dịu dàng của
cô,DĐLQĐ mặc dù nụ cười kia không tới đáy mắt, dù vậy anh cũng đã mãn
nguyện rồi.
"Cũng không tệ lắm."
Dù chỉ nói nhàn
nhạt vài chữ, nhưng khóe mắt đuôi mày đều là hạnh phúc vui vẻ, nghĩ tới
người đàn ông ở nhà kia, trong lòng liền mềm mại.
Nụ cười
tràn đầy hạnh phúc như vậy, chói lọi như vậy, lập tức làm bỏng mắt Lý
Thanh Hàng, khiến cho anh không dám ngẩng đầu lên nhìn cô.
Bốn phía đều vang lên tiếng nhạc du dương, nhưng giữa hai người lại yên
tĩnh đến đáng sợ, thật may là lúc này phục vụ lại mang đồ uống lên cho
cả hai.
Giang Thiến khẽ nhấp một ngụm trà sữa, vừa mở miệng, điện thoại di động lại vang lên.
Ánh mắt nhìn Lý Thanh Hàng hàm ý xin lỗi, sau đó lấy điện thoại di động ra, trên màn hình hiện rõ ràng số của Giang Triết gọi đến.
"Sao vậy?"
"Không cho phép ăn đồ linh tinh." Vừa mở miệng chính là giọng điệu bá đạo, sau đó thính tai nghe được tiếng âm nhạc truyền tới từ bên kia điện thoại, chân mày không khỏi nhíu lên.
"Biết rồi." Giang Thiến dịu dàng nói.
"Còn có......còn có....." Suy nghĩ hồi lâu nhưng không biết phải nói như thế nào.
Vốn tưởng mình có thể bình tĩnh, yên tâm mà lật xem tài liệu thật tốt,
nhưng trên đó đều hiện ra khuôn mặt tươi cười của Giang Thiến.
Rõ ràng ngoài cửa sổ tràn đầy ánh nắng tươi sáng, mà tâm tình lại hỏng bét cực độ.
Ngõn tay dừng lại thật lâu trên màn hình điện thoại, rốt cuộc cũng nhấn xuống nút gọi đi.
Giang Thiến cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Giang Triết nói tiếp.
"Nhanh trở về sớm một chút."
"Được."
"Không cho uống cà phê."
"Anh mới vừa nói rồi, hơn nữa lúc em đi, anh cũng đã nói rất nhiều lần rồi."
"Anh sợ em quên." Giang Thiến vuốt vuốt trán một cái, nhìn người đang ngồi
đối diện, rốt cuộc bất đắc dĩ nói: "Em biết rồi, em sẽ về sớm, như vậy
được chưa?"
Lại nói, kể từ lúc hai người có thể chân chân chính chính ở bên cạnh nhau, ban ngày gần như chưa từng tách nhau ra.
Lý Thanh Hàng quay đầu, hận không thể che lỗ tai của mình lại, ở đây nghe
cô ôn nhu dịu dàng nói chuyện với người kia, trái tim không khỏi chua
xót.
Bỏ điện thoại xuống, Giang Thiến nhìn Lý Thanh Hàng cười xin lỗi một tiếng.
"Còn anh thì sao? Vẫn ổn chứ?" Giọng nói bình thản như vậy, thật giống như
những bạn bè bình thường, tùy tiện hỏi một chút mà thôi.
Lý Thanh Hàng không khỏi cười khổ sở một tiếng.dfienddn lieqiudoon
"Vẫn vậy."
Những thứ nóng lòng muốn cùng cô chia sẽ vui vẻ ngọt ngào còn có cả những khó khăn, hết thảy đều bị anh ép xuống. Nói rồi sẽ như thế nào đây?
"Hiện tại có dự định gì không?" Hình như nghe Lý Thanh Yểu nói, anh sẽ tiếp quản sản nghiệp của gia tộc.
"Muốn nghỉ ngơi một thời gian."
Kìm nén bản thân mình ở nước ngoài, làm việc không quản ngày đêm, chỉ muốn
có được cô, trở về lại phát hiện mình đã chậm một bước, sản nghiệp của
gia tộc đối với anh mà nói chỉ còn lại hai chữ trách nhiệm cùng nghĩa
vụ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT