" Câm miệng."

Thanh âm lạnh lùng cùng với sự ôn nhu vừa rồi tưởng như hai người khác nhau.

Người trên giường hơi sững sờ, lập tức thức thức thời ngập miệng lại.

Vốn là không có ai dám lớn tiếng với cô, bất quá, gặp phải Giang Triết, mọi chuyện lại khác rồi.

" Anh không có giấu đồ ăn, chẳng qua là... chẳng qua là cùng chị gái kia chơi một trò chơi."

" Trò chơi? Tốt, Thiên Nhi cũng muốn chơi."

Giang Triết lập tức cười, " Thiến Nhi còn nhỏ, chờ sau này lớn lên rồi chơi, có được hay không?"

Người trên giường như không dám tin vào lỗ tai của mình.

Giang Triết chưa bao giờ nói cười cẩu thả như , đối với bất kì ai cũng đều cùng một ngư điệu, vậy mà giờ mang theo vẻ nịnh hót.

Cô kẽ thò người ra, muốn xem cô bé kia là ai.

" Anh, có phải hay không anh sợ Thiến Nhi không hiểu? Có phải anh đã quên? Thiến Nhi rất thông minh, khi học tiểu học, Thiến Nhi nhảy hai cấp đấy."

Giang Triết ôm lấy Giang Thiến Nhi: " Tốt, ạnh biết, Thiến Nhi của chúng ta rất thông minh, một cô bé thông minh rất thích ngủ, anh mang Thiến Nhi đi ngủ nha."

" Em muốn anh ngủ cùng em."

Thanh âm mềm nhũn làm người ta không thể cự tuyệt.

Giang Triết long đã sớm mềm nhũn, gật đầu liên tục.

" Không cho phép nửa đêm chạy đi, dù chỉ một lát."

" Tốt, anh sẽ ở cùng với Thiến Nhi."

Cô gái đang ở trên giường cảm thấy có cái gì đó không đúng, chợt hô to: " Giang Triết! Giang Triết!"

Giang Triết bây giờ đâu còn tâm tư mà bận tâm đến cô ta, ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô gái trong ngực mình, trong mắt đều là cưng chiều, ôn nhu.

" Còn nữa..., em không thích chị gái kia, về sau anh không được mang cô đến."

Thanh âm non nớt mang theo một tia cố chấp, một giây trước trên mạt còn cười dịu dàng, một giây sau liền biến mất vô tung tích, chòng mắt trắng đen rõ ràng nhìn chằm chằm Giang Triết.

" Tốt." Giang Triết không một chút do dự liền đáp ứng yêu cầu của cô.

Giang Thiến Nhi "Phốc" một tiếng, vui vẻ cười to, tết tóc ở trong ngực Giang Triết cọ cọ.

Cô gái nằm ở trên giường nghe cuộc đối thoại của hai người một chữ cũng không lọt, cô ngồi dậy, vươn tay, đem y phục ở trên đất từng cái nhặt lên.

Hai tay cô khẽ run, mặc y phục tựa hồ cũng phải dùng đến khí lực toàn thân.

Dưới ánh đèn, sắc mặt của cô âm trầm dọa người. Hàm răng cắn thật chặt một của mình.

Giang Triết, ngươi thật biết khi dễ người, tôi thề một ngày nào đó, tôi sẽ làm cho anh ngoan ngoãn quỳ xuống cầu xin tôi tha thứ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play