"Đúng vậy, nhưng
mà.... ....Hiện tại quan hệ của chúng ta không giống nhau, em cũng đã
mang thai đứa bé của anh rồi." Giang Triết hùng hồn kháng nghị.
Đáng thương cho Giang tổng giám đốc phải nhờ đến đứa con còn chưa ra đời, nhưng vẫn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
"Vậy thì sao? Không phải bác sĩ Phùng đã nói ba tháng đầu là thời ký đặc
biệt, phải vô cùng chú ý, nếu chẳng may sinh non thì sau này sẽ rất
phiền toái"
Đó là do sau khi biết đứa bé có
thể được giữ lại, Giang Triết đã cố ý mang Giang Thiến đi khám thai lại, lúc đó bác sĩ Phùng đã nói như vậy.
"Vì thế nên chúng ta ngủ chung, anh có thể chăm sóc cho em tốt hơn."
Giang Triết có chút quẫn bách rồi, có phải phụ nữ sau khi mang thai, tính
cách trở nên khó nắm bắt hay không.
"Anh, ngộ nhỡ anh ngủ không yên, chân đụng phải bụng em thì phải làm sao?" Giang
Thiến nói xong liền quay lưng lại, không thèm để ý đến Giang Triết nữa.
Mà người nào đó trong lúc ngủ, hết lần này đến lần khác không đàng hoàng,
sống lưng trắng noãn để lộ ra da thịt mềm mại, còn có cái cổ thiên nga
tuyệt mỹ nữa.
A.......Điên mất....Thật muốn phát điên mà!
Mấy lần sau đó, Giang tổng giám đốc đã dùng rất nhiều loại phương pháp,
nhưng Giang Thiến vẫn nhất quyết không chịu để cho anh và cô ngủ cùng
nhau.
Rất nhiều lần, Giang Triết chờ cho đến khi Giang Thiến
ngủ say, mới len lén tham lam mà nhìn cô. Anh tưởng
tượng thấy mình có thể đem người con gái này ấp vào trong ngực mình, sau đó ngủ thật say, quả là một chuyện hạnh phúc biết nhường nào.
Có lúc anh thậm chí thấy đố kỵ với Lý Thanh Yểu, cô ta thường xuyên được
ngồi ở bên giường cùng Giang Thiến, thậm chí có hôm còn ngủ trưa cùng cô nữa.
Nghĩ đến đây, tất cả các tế bào toàn thân Giang Triết
đều kêu gào, anh cả ngày đứng ngồi không yên, lại không biết nên làm sao mới được.
Hôm nay, Giang Triết có chuyện phải đi ra ngoài
một chút, vì vậy, trước khi đi anh nhìn Giang Thiến ngàn dặn vạn dò. Vừa lúc anh đi ra cửa thì Lý Thanh Yểu cũng vừa vào, vì vậy, liền kéo Lý Thanh Yểu lại, tiến hành 'nghi thức giao tiếp' khoảng hơn mười
phút, rốt cuộc cũng an tâm rời đi.
Hôm đó sau khi trở lại,
Giang Triết lại đề cập đến vấn đề cũ. Giang Thiến khẽ cau mày, đối với
mấy lời của Giang Triết không rảnh mà quan tâm tới.
"Được rồi, em có thể không cho anh ngủ chung, nhưng chuyện kết hôn cũng nên đồng ý đi chứ?"
Giang Thiến híp mắt, nhìn Giang Triết một cái.
"Hiện tại cũng không thèm hỏi qua ý kiến của em thế nào, cứ thích tùy ý như vậy?"
Giang Thiến nhàn nhạt nói.
Một chuyện lãng mạn như vậy, lại bị anh dùng mấy lời nói tùy tiện nói ra,
thật khiến cho người ta tức chết mà, Giang Thiến tức giận xoay người,
nhìn cũng không thèm nhìn Giang Triết một cái nào nữa.
Giang Triết cũng mất hứng, xoay người.
"Anh cứ tưởng khi biết chúng ta không phải là anh em, hẳn là sẽ rất vui vẻ,
vậy mà, hiện tại, em cái gì cũng không muốn làm cùng anh, thậm chí ngay
cả buổi tối muốn được ngủ cùng em trên một chiếc giường cũng là chuyện
si tâm vọng tưởng.lee^qu.donnn Hơn nữa, bây giờ nằm một chút thì có làm
sao, bây giờ là thời gian nghỉ trưa đấy, muốn nằm một lát cũng không
được sao?"
Giọng nói trầm lắng mang theo chút thương cảm.
Lời như vậy, rất ít khi anh nói trước mặt Giang Thiến, trong lòng cô không
khỏi mềm đi vài phần. Cô làm vậy quả thật cũng có chút quá đáng, lời anh nói vừa rồi thật là khổ sở, ủy khuất giống như con mèo bị người ta vứt
bỏ vậy.
Nếu không, để cho anh lên ngủ cùng?
Hơn nữa, cô bây giờ còn mang đứa bé của anh, lúc không thể ở bên nhau,
nguyện vọng lớn nhất là có thể ở cùng anh, hiện tại giữa hai người không còn trở ngại nào nữa, thực sự có thể ở cùng nhau, tại sao cô còn không
đồng ý anh chứ?
Nghĩ tới đây, Giang Thiến vừa định mở miệng,
nhưng mà, cái tên kia còn không đợi cô nói, đã ở cửa đi ra ngoài
mất.dfienddn lieqiudoon Giang Thiến nghĩ, có lẽ anh về phòng mình cho
nguôi giận, vì vậy, cũng không suy nghĩ nhiều nữa, nhắm mắt vừa định đi
ngủ, lại nghe thấy có người gõ cửa, là âm thanh của vệ sĩ.
"Giang tiểu thư, ông chủ bảo tôi mang tới cho cô." Tiếng gõ cửa vô cùng dồn dập, hình như có chuyện gấp.
Giang Thiến vừa chợp mắt, lại bị người khác đánh thức, giọng nói lộ vẻ tức giận.
"Anh ấy không phải ở trong phòng sao?"
"Ông chủ........đi ra ngoài, bảo là muốn mang tiểu thư đến một nơi."
Giang Thiến nhớ tới lúc Giang Triết tức giận dời khỏi phòng mình, cho là anh
muốn làm cái phương thức cầu hôn lãng mạn gì.
"Giang tiểu thư."
Bên ngoài lại gõ cửa.
"A...Cái người này thật phiền toái." Giang Thiến vừa nói vừa bước xuống giường.
Vệ sĩ đưa Giang Thiến ra ngoài, sau đó lên xe.
"Đi đâu vậy?" Giang Thiến nhàn nhạt hỏi.
"Thật xin lỗi, Tiểu thư, tôi cũng không biết." Người nọ suy đi nghĩ lại, rốt
cuộc nói ra một câu mà mình cho rằng không có sai sót gì.
"Vậy sao anh lại đưa tôi tới?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT