Giang Thiến có phần không biết làm sao, cô nhìn Giang Triết vui mừng như điên mà không hiểu chuyện gì.

Giang Triết buông Giang Thiến ra, sau đó cầm lấy tay cô. "Thiến Nhi, đi với anh đến một nơi."

Sau đó cẩn thận từng li từng tý đưa cô đi ra ngoài. Lý Thanh Yểu chau mày, nhìn A Đức.

"Ông chủ nhà các người không sao đấy chứ? Không phải nơi này có vấn đề rồi không?"

Lý Thanh Yểu vừa nói vừa lấy ngón tay chỉ lên đầu.

A Đức thật ra thì cũng không hiểu rốt cuộc là như thế nào, nhưng mà, anh ta là một người vô cùng trung thành, vừa nghe Lý Thanh Yểu nói thế, lập tức hỏi vặn lại, "Cô mới là người có vấn đề đấy, anh trai cô mới có vấn đề đấy, cả nhà cô mới có vấn đề đấy."

Vừa nói, vừa bước nhanh ra ngoài.

Lý Thanh Yểu sửng sốt, thật lâu sau mới phản ứng lại được, mình làm cái gì vậy, vất vả khổ cực bồi một ngày, kết quả còn nghe được một câu như vậy.

Giang Triết kéo Giang Thiến nhét vào xe, miệng vẫn còn cười.

Anh có một loại dự cảm mãnh liệt rằng anh và Thiến Nhi không phải anh em ruột, cái người tên George kia sẽ khi không rảnh rỗi , sẽ không vô duyên vô cớ mà cùng anh nói giỡn như vậy, huống chi, ông ta nhất định sẽ biết anh sẽ đi kiểm tra ADN.

Aizz, càng nghĩ lại thì càng thấy mình thật là ngu, làm sao lại có thể nhẹ dạ đi tin lời của người phụ nữ kia được, cho nên mới phải để cho Thiến Nhi của anh chịu nhiều khổ sở như vậy.

Nếu như anh và Thiến Nhi thật sự không có quan hệ huyết thống, anh thật sự sẽ không tha thứ cho mình, anh cũng muốn tìm cho được Tống Na Mỹ mà tính sổ một phen.

Trên đường đến bệnh viện, Giang Triết đã gọi điện thoại cho Lâm Bân, vì vậy, vừa xuống xe, Giang Triết liền kéo tay Giang Thiến đi thẳng tới phòng làm việc của Lâm Bân. Tim anh lại bắt đầu khẩn trương rồi. Anh nhìn Giang Thiến, cũng không nói lời nào.

"Anh, anh đưa em đến đây làm gì?"

Giang Triết chậm rãi lắc đầu, chẳng qua là khóe miệng hơi giương lên.

Anh không nói, anh không biết Giang Thiến có thể hiểu được hay không, nếu như hiểu được là tốt nhất, còn không hiểu được, vậy thì đến lúc ấy anh sẽ cho cô một phần vui mừng thật lớn. Nếu thật không phải là anh em ruột, không phải anh có thể để cho Giang Thiến sinh đứa con của bọn họ hay sao?

*

Mấy ngày hôm nay Giang Triết càng dịu dàng quan tâm chăm sóc Giang Thiến nhiều hơn. Anh cố ý để cho Giang Thiến trở về biệt thự, có vậy anh mới an tâm một chút.

Anh vẫn phụng bồi ở bên cạnh cô, bởi vì cảm thấy có lỗi với George nên đã gọi một cuộc điện thoại. Lại không nghĩ tới George không ngần ngại chút nào, ông ta nói, người nói lời xin lỗi phải là mình, đã khiến cho hai người rõ ràng có thể ở chung một chỗ lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy.

Giang Triết vẫn chưa nói cho Giang Thiến biết nguyên nhân lấy máu xét nghiệm là vì chuyện gì, chỉ là, Giang Thiến cũng mơ hồ đoán ra được một chút.

Trong lòng lại ngầm dấy lên khổ sở, ngày đó Giang Triết mừng như điên, không ngừng lắc lư đung đưa ở trước mặt cô, thật ra thì cô biết anh chỉ đang ôm mộng mà thôi, có điều, cũng tốt, có thể mơ một giấc mộng vui vẻ cũng là một việc tốt.

Giang Triết rất ít đi ra ngoài, cả ngày phụng bồi bên cạnh Giang Thiến, thỉnh thoảng lôi kéo ra vườn hoa tản bộ, nhìn cái bụng còn bằng phẳng của cô, chân mày đuôi mắt đều không che dấu được niềm vui sướng.

Thúc giục Lâm Bân, để cho bên kia làm kết quả hóa nghiệm nhanh lên một chút, lại gọi điện thoại cho Giang Phấn, dù cho có phải lục tung cả trái đất này cũng phải tìm cho được Tống Na Mỹ.

Tin tức của Giang Phấn so với kết quả ADN đến sớm hơn một chút, hắn ta gần như là một ngày hai tư giờ 'ngựa không ngừng câu vó', rốt cuộc tới buổi sáng ngày thứ năm đã dẫn Tống Na Mỹ đến trước mặt Giang Triết.

Ngày đó, Giang Triết vừa hay có ít chuyện phải xử lý, không yên lòng để Giang Thiến ở một mình trong nhà, vì vậy cũng mang theo Giang Thiến đi cùng.

Những tia nắng mai chiếu xuống, rọi lên khuôn mặt trắng nõn của Giang Thiến, giống như thoa lên một tầng kim quang.

Giang Triết ngừng lại tập văn kiện trong tay, quay đầu nhìn Giang Thiến, ánh mắt không dời. Bốn phía an tĩnh như vậy, ấm áp như vậy. Vào đúng lúc này, điện thoại của Giang Phấn lại gọi tới.

Mười lăm phút đồng hồ sau, Giang Phấn mang theo Tống Na Mỹ xuất hiện trước mặt Giang Triết.

Lúc để điện thoại của Giang Phấn xuống, nội tâm Giang Triết lại bị đau lòng cùng áy náy cắn nuốt, chỉ cần anh hạ quyết tâm đi điều tra một chút, thì anh và Giang Thiến đã không phải đau đớn thống khổ nhiều như vậy.

Cho nên lúc Tống Na Mỹ bị đưa vào, trong mắt Giang Triết cuộn trào sóng lớn.

Anh nhìn người phụ nữ ăn mặc thời thượng, hận không thể cứ như thế mà cắn nuốt bà ta vào trong bụng mình luôn. Giang Thiến đang vờ ngủ say trên giường, khẽ mở mắt, liếc nhìn Tống Na Mỹ.

Cô đối với mẹ ruột của mình không có ký ức gì, lúc cô bắt đầu có nhận thức thì mình đã ở cô nhi viện, sau đó là được ba dẫn về biệt thự.

Cho nên, lười biếng liếc mắt nhìn một cái, lại nhắm mắt lại.

Giang Phấn liếc nhìn Giang Thiến, trong lòng lại nghĩ cái tên Giang Triết này thật sự là biến thái đến mức làm cho người ta căm phẫn.

Phòng làm việc được trang trí xa hoa như vậy, còn đặt một cái giường bên vách tường, mặc dù là gấp, nhưng cũng không cần làm ô uế phòng làm việc như thế được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play