Giang Triết vừa mới vào phòng làm việc đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Hai chữ "Vào đi" còn chưa nói hết, cửa đã bị mở ra.

Giang Triết vội vàng nghênh đón, chỉ thấy một người đàn ông cao lớn sải bước đi vào.

"Tổng giám đốc Giang, xin chào, xin chào."

Người đàn ông kia cất tiếng chào hỏi bằng tiếng Trung rất thông thạo, ôm chặt lấy Giang Triết.

Cái ôm của người đàn ông kia là thật lòng, may mà giờ này tâm trạng Giang Triết vô cùng không tốt nên không chú ý nhiều, chỉ cười cười.

George nhẹ nhàng buông Giang Triết ra, sau đó lại nhìn anh từ trên xuống dưới một lượt.

"Cao hơn, còn càng ngày càng phong độ."

George nói xong, lui về phía sau ngồi xuống ghế salon. Vì vậy, hai người đàn ông bắt đầu thảo luận công việc.

Lúc bàn bạc công việc George vô cùng nghiêm túc, mỗi một bước đều rất cẩn thận tỉ mỉ, ngay cả những việc nhỏ không đáng kể cũng đều suy tính đến.

Hai người hoàn toàn đắm chìm trong công việc, ngay đến cơm trưa của tổng giám đốc cũng là Lâm Mẫn gọi từ bên ngoài mang đến.

Trong phòng vệ sinh, Giang Triết vội vàng gọi điện thoại cho Giang Thiến, dặn dò mấy câu, sau đó lại gọi về nhà bảo người giúp việc đem cơm qua, để A Đức phụ trách đưa Giang Thiến về nhà sau khi cô truyền xong nước biển.

Lúc quay trở lại, George đã buông văn kiện trong tay xuống, ông ta đang đứng trước bàn làm việc của Giang Triết, nhìn ảnh chụp chung của anh và Giang Thiến đặt trên bàn.

Nghe thấy tiếng Giang Triết trở lại, George ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại, chỉ hỏi: " Cậu và cô gái nhỏ này vẫn chưa kết hôn? Nghe nói lúc đó cô bé này còn thường quấn lấy cậu? Chắc hiện tại vẫn còn như vậy!"

Tim Giang Triết bỗng nhảy lên một cái. Người đàn ông này rốt cuộc biết được bao nhiêu chuyện giữa anh và Giang Thiến. Nếu không làm sao lại hỏi như vậy. Không nghe được câu trả lời, George quay đầu lại nhìn Giang Triết.

"Ồ, xin lỗi, tôi đã nói sai sao? Khi đó cha của cậu luôn nói là cô bé này không biết sao lại rất thích ở cùng cậu, khi biết cô bé không phải là em ruột của cậu, thiếu chút nữa mừng rơi nước mắt đấy!"

Trong một khắc đó, tim Giang Triết như muốn nhảy ra ngoài. Anh vội cầm lấy cánh tay của George, gần như cắn răng nghiến lợi hỏi: "Ông nói cái gì? George tiên sinh, lời ông vừa nói là có ý gì?"

Sắc mặt George hơi đổi. "Tổng giám đốc Giang, chuyện này đã xảy ra lâu rồi, tôi thật sự là không muốn nhớ tới, nhưng mà, qua nhiều năm như vậy, những chuyện này vẫn thường xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Lần này, tôi liên lạc với cậu, chung quy là muốn đem chuyện này nói cho cậu biết."

Gương mặt George ảm đạm đi rất nhiều, ông ta lui về sau mấy bước, ngồi xuống ghế salon. "Tổng giám đốc Giang có thể không biết, lúc còn trẻ tôi vẫn luôn yêu thích Trung Quốc, tất cả các bạn hợp tác của tôi hầu như đều là tìm ở Trung Quốc, tôi với cha cậu quen biết nhau chính là vào thời điểm công ty của tôi vừa mới đi vào hoạt động. Khi đó, Minh Đế làm ăn buôn bán vô cùng lớn, hợp tác với công ty của tôi thật ra thì Minh Đế không kiếm được lợi lộc gì, mà mục đích chính của ông ấy lúc đó chỉ có một, chính là bồi thường."

"Bồi thường?"

"Đúng vậy, vợ tôi là một cô gái Trung Quốc rất xinh đẹp, cô ấy có một cái tên Trung Quốc rất hay --- Tống Na Lỵ. Có lẽ Tổng giám đốc Giang thấy cái tên này rất quen thuộc phải không?"

Tống Na Lỵ, Tống Na Mỹ, Giang Triết nhẩm nhẩm trong miệng, chậm rãi nhớ lại.

George gật đầu một cái.

"Không sai, vợ tôi có một người chị gái, tên cô ấy là Tống Na Mỹ. Chỉ là tính cách của cô ấy hơi cố quái một chút, hơn nữa mười mấy năm qua không có chỗ ở cố định, ngay cả hai vợ chồng chúng tôi cũng ít khi nhìn thấy cô ấy."

George cầm tách cafe đưa lên miệng nhẹ hớp một ngụm.

Thực ra thì Giang Triết rất gấp, anh nóng lòng muốn biết đáp án, nhưng vẫn lẳng lặng chờ đợi, mặc dù hơi thở anh đang vô cùng dồn dập, nhịp tim cũng tăng nhanh rất nhiều.

"Lúc công ty của tôi mới thành lập, mỗi một bước đi vô cùng khó khăn, vợ tôi rất lo lắng, vì vậy liền đi tìm chị gái cùng nhau thương lượng tìm biện pháp, tìm đến Giang tiên sinh chủ yếu là ý của chị gái cô ấy."

"Lúc mới đầu tôi cũng không biết cô bé này cùng nhà các cậu có quan hệ gì, cho đến một ngày cha cậu vô cùng phiền muộn mà nói ra, nếu cô bé này không phải là con gái của ông ấy thì thật là tốt."

"Tôi lúc đó đã gặp qua Tổng giám đốc Giang và cô bé này, cô bé rất khéo léo khả ái, hơn nữa bình thường lại xinh đẹp mê người như vậy, mặc dù còn nhỏ, cũng có thể nhìn ra là một tiểu mỹ nhân từ trong trứng, vì vậy, tôi đã hỏi cha cậu, tại sao đứa bé tốt như vậy lại không muốn làm con gái mình?"

"Cha cậu vài ba câu nói cậu và cô bé đấy luôn quấn quýt lấy nhau, lúc đó tôi mới chợt hiểu ra. Sau khi trở về, thỉnh thoảng tôi lại nói chuyện này với vợ mình, vợ tôi hoảng sợ bưng kín lấy miệng tôi, nói là chuyện này chôn dấu một bí mật, bảo tôi ngàn vạn lần không thể nói ra."

"Tôi vẫn luôn cảm kích cha cậu, là bởi vì ông ấy mới có công ty của tôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play