Vì là nước sôi vừa rót, Giang Thiến bị bỏng, ly trà trong tay lập tức rơi xuống đất, chia năm sẻ bảy vỡ tung tóe.
Lý Thanh Yểu quay đầu, sắc mặt đại biến, khi cô chạy tới, sắc mặt đã tái nhợt, cả người Giang Thiến khẽ run cơ hồ muốn mắng.
Nhưng mà, suy nghĩ một chút, mắng lúc này thì có ích lợi gì.
Vội vàng cầm tay kia thả vào vòi nước một lần lại một lần xối nước vào, vừa lấy điện thoại di động ra gọi cho Lý Thanh Hàng, cuối cùng mới nhớ tới hôm nay Lý Thanh Hàng có mở phiên tòa, vẫn đang trong thời gian làm việc.
“Làm sao bây giờ?”.
Lý Thanh Yểu nhìn cái tay Giang Thiến, phía trên bắt đầu xuất hiện vết phồng rộp nước, vết phồng rộp đỏ như thế trên cánh tay mềm mại đặc biệt nổi bật.
“Tại sao lại cho người giúp việc nghỉ? Tại sao mình lại muốn pha trà uống?”. Thật muốn chết, Lý Thanh Hàng trước khi đi đã dặn đi dặn lại, không nghĩ tới mình lại gây ra họa.
Dĩ nhiên vì một chuyện như vậy không thể gọi 120*, nếu không ra ngoài sẽ bị người ta mắng cho.
(120*: gọi xe cấp cứu, tương tự 115 ở Việt Nam).
Lý Thanh Yểu như kiến bò trong chảo, đoạt lấy điện thoại của Giang Thiến gọi cho Giang Triết.
Cái con nhỏ này, người liên lạc sao ít vậy, danh bạ chỉ lưu 4 số, tên Giang Triết xếp trên đầu.
“Không được gọi.”
Mặt Giang Thiến vốn đã trắng bạch, giờ không còn chút huyết sắc nào.
Ngón tay Lý Thanh Yểu đã sớm ấn nút gọi, bên kia nhạc chờ chậm rãi vang lên.
Giang Thiến gắt gao cắn môi mình, ngẩn người nhìn bọt nước trên tay.
Không nghĩ tới Giang Triết bên kia cũng không nghe điện thoại.
“Kỳ lạ, sao lại không nghe điện thoại?”.
Vừa nghi ngờ, vừa để điện thoại bên tai xuống, quay đầu, không đành lòng nhìn vẻ mặt của Giang Thiến.
Vừa muốn đem trả lại, điện thoại di động lại bắt đầu đổ chuông.
Lý Thanh Yểu nhìn Giang Thiến một cái, nhấn nút nghe.
“Thiến Nhi.” Âm thanh nhu hòa trầm thấp cứ như vậy truyền đến bên tai.
“Khụ, Giang tiên sinh, tôi là bạn của Giang Thiến, Lý Thanh Yểu!”.
Giang Triết hiển nhiên với cái tên Lý Thanh Yểu này vô cùng quen thuộc, hộ vệ mang tới nhật ký ghi chép việc làm hằng ngày của cô, Lý Thanh Yểu là cái tên xuất hiện nhiều nhất.
“Cái đó, Giang tiên sinh, thật xin lỗi, tay Giang Thiến bị thương.”
“Ba” một tiếng, không biết bên kia xảy ra chuyện gì, sau đó có âm thanh huyên náo truyền đến. Giọng nói hỗn loạn: “Giang tổng, không được, anh còn chưa truyền xong đâu.” Sau đó rất nhanh điện thoại bị cúp.
Lý Thanh Yểu giơ điện thoại nhìn Giang Thiến, “ Hình như có chút kỳ quái”. Cô chỉ có thể nói như vậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT