“Những ngày qua, anh nghĩ rất nhiều, anh nghĩ thật ra anh chẳng qua là lấy danh nghĩa yêu đương để giam cầm em, thực ra thì em cũng nên để cho người yêu của em được quang minh chính đại yêu em.”

“Không, Giang Triết.”

Giang Thiến lắc đầu, bọn họ đã từng không chỉ một lần nói chuyện tách ra, nhưng mà, trong lòng Giang Thiến chưa từng sợ hãi như vậy, lần này, lần này, có thể Giang Triết nói là thật.

“Thiến Nhi, nếu yêu em thì nên cho em hạnh phúc, nhưng mà, anh không cho em được hạnh phúc, không cho em được vui vẻ, cho nên, Lý Thanh Hàng không tệ.”

“Giang Triết, anh đây là đang làm cái gì vậy? Em có phải cũng nên cảm ơn anh không? Anh cao thượng, thuần khiết cỡ nào, anh dùng sự vĩ đại của anh hi sinh tình yêu của chính mình.”

Giang Triết không nói lời nào, sau đó bước tới cửa sổ, đưa lưng về phía Giang Thiến.

Hồi lâu, anh rốt cuộc mở miệng.

“Thiến Nhi, anh chỉ hi vọng em có thể hạnh phúc.Mấy ngày nay, anh kỳ thực đang nghĩ, nếu như không phải anh vẫn sống ở đấy, nói không chừng Lục Không Cách dẫn em đi thật, đến lúc đó anh nên làm cái gì bây giờ? Anh nên làm gì cái gì bây giờ?”.

Thân thể Giang Triết khẽ run, âm thanh trong miệng đều là run rẩy.

Thực ra thì tầng này căn bản không có người bệnh nào, ban đêm tĩnh lặng như vậy, âm thanh của Giang Triết có vẻ đặc biệt trống rỗng.

“Thiến Nhi, em vĩnh viễn không biết, vạn nhất Lục Không Cách thành công thật. Anh không biết những ngày còn lại anh phải sống thế nào. Anh khẳng định mình có thể vượt qua được, nhưng cuộc sống đối với anh mà nói đã vô nghĩa rồi.”

“Anh.”

Giang Thiến sống mũi chua sót, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

“Anh đã nghĩ, nếu để cho anh lựa chọn, anh tình nguyện nhìn em ở đây cùng người đàn ông khác vui vẻ hạnh phúc, tình nguyện nhìn em giúp chồng dạy con, sinh con dưỡng cái, cũng không muốn vĩnh viễn không được nhìn thấy em.”

Lúc anh nói xong mấy chữ cuối cùng gần như là tự mình lẩm nhẩm.

Trán của anh chống đỡ trên cửa sổ thủy tinh, từng cái từng cái như vậy, thống khổ như vậy, bất lực như vậy.

Giang Thiến gắt gao bưng kín miệng mình.

“Anh, đừng nói, đừng nói nữa…!”

Đây không phải là nguyên nhân gần đây anh không nói gì đúng không? Đây cũng không phải là nguyên nhân hôm nay anh phó thác mình cho Lý Thanh Hàng đúng không?

Thực ra, hôm nay lúc anh đi căn bản cũng đã quyết định giao mình cho Lý Thanh Hàng.

“Anh, anh thật ích kỷ.”

Giang Thiến nhỏ giọng nức nở, “Anh chẳng qua là mong trái tim của mình được an ổn, lại không nghĩ…nghĩ tới em thống khổ như thế nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play