Lúc Giang Triết vào phòng làm việc, thời gian vẫn còn sớm.
Đột nhiên không muốn đi làm, một người đàn ông không có cách nào giữ được người con gái mình yêu, kiếm tiền còn có tác dụng gì?
Bên ngoài bắt đầu vang lên tiếng bước chân, càng ngày càng gần, sau đó là giọng nói hốt hoảng của thư ký.
“Làm sao bây giờ. Muốn chết, muốn chết.”
“Mẫn Chi, buối sáng tinh mơ, có chuyện gì mà cô hoảng hốt thế?”
“Làm sao có thể xuất hiện bài báo như vậy, nếu như tổng tài biết, tôi chết chắc.”
Giang Triết khẽ cau mày, Lâm Mẫn Chi ở bên cạnh anh cũng không phải chỉ
mới ngày một ngày hai, cô không trấn định như vậy, nhất định là có
chuyện phiền toái.
Rốt cuộc chuyện gì, công ty?
Nghĩ tới đây, bước chân của Giang Triết đi về phía cửa.
“Chuyện gì vậy?” Đây là giọng nói của thư ký mới nhân chức năm nay.
“Không, tôi không thể cho mọi người nhìn, ai biết được tổng tài có hay
không vậy? A, tôi gọi điện thoại trước, tòa soạn báo đó chết chắc, chết
chắc.”
Giang Triết lập tức mở cửa ra.
“Lâm Mẫn Chi, cô làm chuyện gì mà hốt hoảng như vậy?”
Lâm Mẫn Chi đang ấn số lập tức cả kinh, ống nói trên tay rơi xuống mặt đất.
“Giang tổng… Giang tổng… Thì ra… Thì ra ngài ở đây.”
Lâm Mẫn Chi nói cà lăm, hơn nữa tờ báo cầm trong tay giấu về phía sau,
nhưng lại thấy không đúng, vội vàng lấy ra tờ báo, nhìn mọi người xung
quanh, bất chấp tất cả, lôi kéo Giang Triết đi vào phòng làm việc.
Từ sau khi Lâm Mẫn Chi đi theo Giang Triết, đây là lần đầu tiên làm việc không theo quy củ như vậy.
Phòng thư ký, mấy người kia mỗi một người đều trợn to hai mắt, nhìn Lâm
Mẫn Chi, cô gái này sao vậy? Hôm nay lá gan lớn như vậy, lại dám lôi
tổng tài chạy?
Trên thực tế, lúc này Lâm Mẫn Chi đã bị hù cho chết khiếp, lúc cô vừa
thấy bài báo này, bị dọa đến bữa ăn sáng cầm trong tay cũng rơi xuống
đất, chạy như bay lên đây.
Cô buông tay Giang Triết ra, nơm nớp lo sợ mà đem tờ báo trong tay đưa tới, sau đó cúi đầu.
Lâm Mẫn Chi nhắm mắt lại thật chặt, ngay cả thở mạnh cũng không dám.