Làm thế nào để theo đuổi con gái, vấn đề này Trương Thanh Vận không hề có kinh nghiệm, càng không có ý tưởng nào. Cậu lớn tới chừng này cũng chưa từng thật sự thích ai.
Lúc trước tưởng tượng đến nụ hôn đầu tiên của mình, còn cho là nó sẽ xảy ra vào một buổi tối đẹp trời nào đó.
“…” Kết quả tất cả đều dành cho một thằng con trai, mối tình đầu vắt vai còn chưa có.
Làm thế nào để theo đuổi con trai, cái này… Khụ khụ, Trương Thanh Vận lại cảm thấy mình có chút kinh nghiệm. Cũng không thể nói là do trước đây cậu từng theo đuổi hay là thế nào, chỉ là khi đứng trước mắt Tào Ngưng, Trương Thanh Vận vẫn còn có chút không biết phải làm sao.
Chính mình hoàn toàn không biết, ngược lại không cảm thấy quá khó.
Tào Ngưng bảo mình theo đuổi thì mình cứ theo đuổi thôi.
Hai người quen nhau cũng chỉ đơn giản như vậy.
Một là tạo ra tình huống để hai người ở chung nhiều hơn, từ đó nảy sinh tình cảm; hai là lấy lòng, quan tâm nhất cử nhất động của đối phương, đối phương có yêu cầu thì lập tức thực hiện; ba là cố gắng làm tăng mị lực của bản thân, nắm chặt đối phương.
Nếu như có thể làm tốt ba điều trên, nói không chừng còn bị đối phương theo đuổi ngược lại…
Dù sao đây cũng được xem như là một mặt của thế giới này.
Trong lòng Trương Thanh Vận cẩn thận lập kế hoạch theo đuổi, sau đó lại buồn phiền gãi gãi đầu, cảm thấy không ổn, mình như vậy khác nào tự tìm đường chết. Lỡ như thật sự theo đuổi được Tào Ngưng, đối với cả hai người đều không phải là chuyện tốt đẹp gì.
Bình tĩnh nghĩ lại, Tào Ngưng đến cùng cũng chỉ muốn làm mình mất mặt thôi. Con người cậu ta như vậy, tính cách lại kiêu ngạo, chỉ muốn thắng không muốn giảng hòa.
Trương Thanh Vận càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu không thôi. Cậu đỡ trán nghĩ tới nghĩ lui, quyết định thôi thì bản thân chịu một lần xấu mặt đi, để cho đối phương hả lòng hả dạ, sau đó chuyện này cứ thế cho qua.
Cậu đứng lên đi ra khỏi trường chuẩn bị đồ đạc.
Để bày tỏ thành ý của mình, Trương Thanh Vận dự định tự mình động thủ, không cần tới sự hỗ trợ của bất kỳ ai.
Khoảng bảy giờ tối, Trương Thanh Vận ôm theo một rương to gồm nến hồng, còn có một đóa hoa hồng, đứng trước cổng học viện Luật.
Cậu vừa xuất hiện, bắt đầu ngồi xuống bày từng cây nến ra thì mọi người liền biết cậu định làm gì.
Người xem náo nhiệt trong nháy mắt tới càng ngày càng đông, có người tỏ tình xem ra là muốn lên tin tức đầu đề ngày mai rồi.
Hơn nữa để tiện làm việc Trương Thanh Vận không đeo kính, tóc mái cũng không thả xuống.
Một chàng trai như vậy, làm một chuyện lãng mạn như vậy, mọi người dường như ai cũng ao ước người được tỏ tình là mình.
Người của học viện Luật tới xem càng nhiều, rốt cuộc người được tỏ tình là ai a?
Đa số mọi người đều cho là Hoa Trầm Yên, cô là hotgirl số một của trường, gần đây người tới tìm cô nàng tỏ tình nhiều vô số.
Có người còn suy đoán mấy người khác, toàn là người có tiếng trong trường.
Cũng có người bắt đầu tò mò Trương Thanh Vận là ai? Sinh viên ngành nào? Một người đẹp trai như vậy tại sao trước giờ chưa từng gặp?
Không ai nhận ra Trương Thanh Vận, ngay cả bạn cùng lớp của Trương Thanh Vận cũng chưa chắc đã nhận ra.
Đây cũng chính là mục đích của Trương Thanh Vận, cố ý để lộ mặt mình ra như vậy, để hôm sau đi học cũng không có ai nhận ra là cậu.
Bắt đầu từ lúc hơn bảy giờ, đứng trước mảnh đất trống trước tòa nhà lớn, dùng rất nhiều nến màu hồng để xếp thành một trái tim thật lớn. Bên trong dùng mấy cây nến màu tím để xếp thành một chữ Ngưng.
Đến lúc này người ở trên lầu đã nhìn ra được chữ bên dưới.
“Ngưng? Ngành của chúng ta có mỹ nữ nào tên Ngưng vậy? Tôi phải đi hỏi thăm mới được!”
Ngành Luật quả thật có mấy cô gái tên Ngưng, các cô bị trêu ghẹo tới bối rối, trời ơi, người này thật sự định tỏ tình với mình sao?
Mấy cô đều kinh ngạc tới xoắn xuýt, lát nữa nên đồng ý hay không đây?
Bạn trai đẹp trai như vậy, chỉ sợ mình hold không nổi a!
Trương Thanh Vận từ hơn bảy giờ đã bận rộn liên tục tới hơn tám giờ, chuẩn bị hết một tiếng đồng hồ. Mấy cái này chút nữa dọn xong chắc khỏi thở, mấy ngày nghỉ ngơi bù còn may ra mới lấy lại sức.
Ngồi ở khu vực xanh hóa cậu lấy đồng hồ ra xem, Tào Ngưng đại khái hơn chín giờ là tan học nhỉ?
Đồng hồ vừa chỉ chín giờ, Trương Thanh Vận bắt đầu thắp nến.
Lúc này sinh viên tan học bắt đầu lũ lượt đi ra, tụ tập hết một mảnh sân thượng trên hành lang, nước chảy còn không lọt.
Người trẻ tuổi đều đối với tình yêu vô cùng chờ mong, nên khi nhìn thấy hành động lãng mạn như vậy bọn họ đều không khỏi kích động.
Chỉ là tới bây giờ còn chưa biết người nào may mắn được anh chàng đẹp trai dưới lầu tỏ tình.
“Ngưng, ở ngoài có chuyện hay để coi, có người chuẩn bị tỏ tình kìa.” Trong phòng học trống hết phân nửa có ba người ngồi trong góc không nhúc nhích, chính là bọn người Tào Ngưng.
Người đang nói chuyện là Vũ Hoằng Văn, bạn thân của Tào Ngưng, ba người bọn họ thường hay lên lớp cùng nhau.
“Chắc lại là Trầm Yên rồi, đúng là, thẩm mỹ tầm thường. Sao không có gì mới mẻ hết vậy.” Tạ Tư Vũ nói, cậu ta vẫn cảm thấy Trầm Yên cũng bình thường thôi, không hiểu tại sao được hoan nghênh nhiều như vậy.
“Tỏ tình?” Tào Ngưng hỏi, gần đây cậu rất dị ứng với hai chữ này cũng vì Trương Thanh Vận.
“Ừ, bên ngoài đang náo nhiệt lắm đó.” Nữ sinh ngồi trước mặt bọn họ quay đầu lại nói: “Lúc nãy mình mới đi ra ngoài coi, người tới tỏ tình đẹp trai lắm, cái mặt đó cả đôi chân đó nữa, tí nữa mình còn chịu không nổi, tối nay chắc không ngủ ngon được rồi.”
“Tại sao?” Bọn con trai luôn không thể nắm bắt được suy nghĩ của con gái.
“Sợ người khác giành mất đó!” Cô nàng còn nói: “Đúng rồi, người được cậu ấy tỏ tình tên Ngưng đó, Ngưng thiếu, cùng tên với cậu kìa.” Sau đó cô nàng cũng tự nói tự giật mình bắt đầu trêu chọc: “Sẽ không phải tới tỏ tình với cậu chứ, nếu vậy chắc mình phát điên lên mất, là chuyện tốt nha.”
“…” Ba người đều không hiểu, tốt ở chỗ nào.
Tào Ngưng hỏi: “Tên đó chân dài lắm không? Có phải rất cao, mặt đẹp còn để lộ trán?”
“Ừm, nói chung đẹp trai lắm, cậu ra ngoài xem thì biết.” Cô nàng không biết làm sao để hình dung, chỉ biết là rất đẹp trai.
Tào Ngưng do dự một chút cũng đứng lên đi ra ngoài.
“Là ai vậy?” Vũ Hoằng Văn với Tạ Tư Vũ thấy thế cũng đi ra nhìn.
Người ở bên ngoài thật sự quá nhiều, không còn chỗ nào trống để nhìn xuống dưới.
Có điều nhóm người Tào Ngưng đi tới tự động sẽ có người nhường chỗ cho bọn họ.
“Ngưng thiếu, cậu cũng tới xem trò vui?” Nam sinh cười cười nói chuyện với cậu, sẵn tiện chen vào đám người bên cạnh vạch ra một khoảng trống.
Vị trí này ngay chính giữa lầu hai, từ đây nhìn xuống dưới thấy vô cùng rõ ràng.
Tào Ngưng liền nói: “Người cậu ta tỏ tình là tôi, tôi làm sao mà không tới xem chứ.”
“…” Ba người kia đồng loạt choáng váng.
Vũ Hoằng Văn và Tạ Tư Vũ cũng choáng váng theo: “Ngưng, cậu đang nói gì vậy?” Bọn họ nhìn chữ Ngưng dưới lầu trong nháy mắt há hốc miệng: “Lẽ nào, người tên đó muốn tỏ tình thật sự là cậu?”
“Cái gì?” Người bên cạnh nghe thấy hướng mắt về phía Tào Ngưng.
Đúng vậy, Tào Ngưng cũng là Ngưng a, vì bọn họ cứ mặc định nam sinh sẽ tới tỏ tình với nữ sinh. Nhưng mà dám tỏ tình với Tào Ngưng, gan cũng thật không nhỏ, còn không sợ chết thảm a.
“Người ở dưới là ai vậy, gan cũng lớn ghê.” Vũ Hoằng Văn cau mày, cậu ta thật sự không nghĩ người này ngốc nghếch, rõ ràng là muốn tìm chết.
“Nhìn bề ngoài cũng không tệ, hóa ra lại là một tên không có đầu óc.” Tạ Vũ Tư thầm nói, cậu ta coi như đã đoán trước được kết cục của người kia.
Chút nữa nếu như Tào Ngưng muốn đánh người bọn họ nhất định phải làm đồng lõa, ngày mai thế nào cũng bị trường kêu lên nói chuyện.
“Đúng là phiền.” Vũ Hoằng Văn khoanh tay đứng đó, chờ Tào Ngưng mở miệng.
Thế nhưng Tào Ngưng lại không nói gì, chỉ một mực nhìn xuống phía dưới.
Trương Thanh Vận thắp nến mất hết mười phút, tốc độ không nhanh không chậm. Thắp xong cậu đứng dậy ngẩng đầu lên tìm người mình muốn tìm.
Ánh mắt liền nhanh chóng tìm thấy người đó đang đứng giữa đám đông, một bộ dáng muốn xem trò vui.
Buông ngọn nến xuống, Trương Thanh Vận cầm bó hồng màu xanh lam lên. Hoa hồng màu xanh lam này là cậu vì Tào Ngưng mà đặc biệt chuẩn bị.
Tổng cộng có tám mươi mốt đóa hoa, bó hoa rất lớn, bên ngoài còn cột bằng ruy băng màu tím. Trước mặt bị người xung quanh che mất, Trương Thanh Vận ngước lên dùng giọng mình gọi.
“Tào Ngưng, cậu thấy tôi không?”
Một tiếng Tào Ngưng vừa vang lên, cả học viện Luật lập tức xôn xao: Má ơi! Có nam sinh tỏ tình với Tào Ngưng! Má ơi!
Tào Ngưng là ai chứ, là công tử bột không ai dám đụng tới, tính tình vừa kiêu căng vừa ngạo mạn, còn đặc biệt mưu mô.
Rất nhiều người im lặng vì Trương Thanh Vận mà cầu nguyện, bởi vì người dám trêu chọc Tào Ngưng đều không có kết cục tốt đẹp gì. Nhẹ thì đánh một trận, nặng thì tiền đồ bị ảnh hưởng, nói chung là vô cùng thê thảm.
Mà Trương Thanh Vận vẫn còn tiếp tục, hướng về phía Tào Ngưng hét lên: “Ngưng Ngưng, tôi thích cậu, mong cậu có thể chấp nhận.”
Cậu hét xong còn kèm theo động tác, khuỵ một chân xuống, giơ cánh tay lên nói: “Tôi ở đây tỏ tình với cậu, cậu dù đồng ý hay không thì cũng cho tôi câu trả lời rõ ràng!”
Tào Ngưng đứng đó nhìn một hồi cũng xoay người đi xuống lầu.
“Ngưng?” Vũ Hoằng Văn và Tạ Vũ Tư cho là Tào Ngưng muốn đánh người nên cũng đi xuống theo.
Rất nhiều người tới xem náo nhiệt cũng bắt đầu chạy xuống, lúc này sợ rằng có nhiều người còn kích động hơn nhân vật chính, dù sao trong cuộc sống nhạt nhẽo này cũng khó có thể gặp một lần náo nhiệt, thậm chí còn có người bắt đầu tường thuật trực tiếp, chụp ảnh rồi post lên mạng xã hội.
Càng ngày càng có nhiều người biết, người tới xem lại càng đông.
Học viện Luật lúc này quả thật người chen tới nước cũng không lọt qua nổi, độ hoành tráng không khác gì có minh tinh xuất hiện, quả thật nằm ngoài dự liệu của Trương Thanh Vận.
Cậu lúc đó chỉ là nhất thời quyết định không có nghĩ gì nhiều, giờ nhìn mọi chuyện đi tới mức này ngược lại cũng không cảm thấy có gì, dù sao kết quả cũng giống nhau thôi.
Chủ đề nóng hổi ngày mai của cả trường sẽ là một nam sinh sau khi tỏ tình với một nam sinh khác bị từ chối thê thảm, ha ha.
Nhìn Tào Ngưng từng bước từng bước đi tới, Trương Thanh Vận cũng sốt sắng hẳn lên. Vậy mà bạn học vây quanh xem ra so với cậu còn khẩn trương hơn, tay cầm điện thoại ướt đẫm mồ hôi, chỉ sợ mình run quá lỡ tay xóa mất hết hình.
Người đang được chú ý Tào Ngưng đứng ở ngoài vòng tròn, ngoắc ngoắc tay với Trương Thanh Vận.
Đến rồi, bắt đầu rồi.
Trương Thanh Vận ở trong lòng thầm hô một tiếng, sau đó cầm hoa đứng lên, toàn thân một mùi thân sĩ đi tới trước mặt Tào Ngưng.
Thâm tình mỉm cười, lần thứ hai khuỵ gối xuống, cầm tay phải Tào Ngưng lên, cúi đầu hôn tay đối phương một cái rồi nói: “Ngưng Ngưng, đồng ý kết giao với tôi nha.”
Hành động này… dẫn tới người xung quanh cũng điên cuồng hết lên: “Bên nhau đi…bên nhau đi!”
Mặc dù là màn tình cảm nam nam, không phù hợp với tình tiết thông thường, nhưng vẫn khiến cho mọi người cảm thấy một màn trước mắt vô cùng lãng mạn, rất có cảm giác.
Chưa kể nhan sắc của hai nhân vật đều không tầm thường, ai mà chẳng muốn ngắm người đẹp trai chứ.
Các nam sinh cũng nhiệt liệt tán thành, để mấy tên đẹp trai làm chuyện gay hết đi, mỹ nữ nhường lại cho chúng ta.
Vào lúc Trương Thanh Vận đi tới hôn Tào Ngưng, Vũ Hoằng Văn và Tạ Tư Vũ đã xắn tay áo lên chuẩn bị sẵn sàng chỉ đợi một câu nói của Tào Ngưng là sẽ bắt đầu ra tay.
Thế nhưng một giây sau Tào Ngưng cử động triệt để khiến bọn họ phải há mốc miệng ngây người ra, mà Trương Thanh Vận là người trong cuộc cũng ngạc nhiên không kém.
Vốn Trương Thanh Vận cho rằng sau khi mình làm vậy Tào Ngưng sẽ nắm chắc cơ hội này từ chối mình để khiến mình mất mặt trước mọi người.
Thế nhưng Tào Ngưng không những không từ chối mà còn nhận lấy bó hoa hồng màu xanh…Trong nháy mắt đó lòng Trương Thanh Vận nóng như lửa, càng nắm chặt bó tay trong tay, không thể buông được, nhất định không được buông.
Tào Ngưng cười lạnh một cái gỡ tay Trương Thanh Vận ra, cuối cùng cũng thành công giật được bó hoa, cúi đầu xuống ngửi một cái: “Hoa rất đẹp, thật hiếm thấy người có lòng như vậy.”
“…” Trương Thanh Vận cười gượng mấy cái, mồ hôi lạnh bắt đầu tuôn ra, cậu không biết rốt cuộc Tào Ngưng làm vậy là có ý gì.
“Lớn tiếng nói một câu, cậu thích tôi đi.”
Đây cũng là ý định lúc đầu của Trương Thanh Vận nên cậu gật đầu, không nói hai lời liền nói: “Tào Ngưng, Ngưng Ngưng, tôi rất thích cậu, chúng ta quen nhau đi!”
“Tiếp tục.”
“Tôi đối với cậu chính là nhất kiến chung tình, tôi rất thích cậu, thứ lỗi tôi không kiềm lòng được!” Trương Thanh Vận thâm tình diễn kịch.
“Còn gì nữa?”
“Tôi yêu cậu một vạn năm! Mong cậu có thể chấp nhận lời tỏ tình của tôi, đi theo tôi đi! Tôi sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu cậu, thương cậu, một đời sẽ không buông tay!” Lời thâm tình thôi mà, há miệng một cái là có thể nói tới nước chảy mây trôi, Trương Thanh Vận nhắm mắt lại, bắn tên thì phải lao theo tên thôi.
“Được, tôi chấp nhận.”
“Cậu là người tôi yêu nhất trên đời, vì cậu mà tôi…Khoan đã, cái gì?” Trương Thanh Vận cảm thấy có gì đó sai sai, Tào Ngưng mới nói gì vậy?
“Tôi nói tôi chấp nhận.” Tào Ngưng từ trên cao nhìn xuống nắm cằm Trương Thanh Vận, hai người bốn mắt nhìn nhau, nói ra từ chữ: “Cậu tỏ tình tôi chấp nhận rồi, mong cậu có thể nhớ rõ lời mình nói hôm nay. Bắt đầu từ ngày mai làm tốt vai trò của cậu, ok?”
“…” Trương Thanh Vận đứng đó triệt để hóa đá, chỉ có cặp mắt may ra còn chớp được.
Trương Thanh Vận lắc đầu, cấp tốc hoàn hồn, sau đó cái gì cũng không làm, đứng đó trừng mắt nói với Tào Ngưng: “Lúc trước nói rõ ràng không phải như vậy? Sao cậu không giữ lời hứa?”
Tào Ngưng ôm hoa nói: “Nói thế nào? Ai nói với cậu như thế là xong chứ?”
“Cậu…” Cẩn thận suy nghĩ lại, hai người lúc đó không thể gọi là thương lượng, là bản thân Trương Thanh Vận tự suy đoán đối phương sẽ từ chối mình để cho mình triệt để mất mặt trước toàn trường, nhưng mà bây giờ Tào Ngưng chấp nhận rồi, cậu bật ngón cái lên tán dương: “Cậu cũng thật thâm độc, không hổ là Tào Ngưng cậu.”
Tào Ngưng cười cười: “Quá khen rồi.”
“Còn không phải, trước giờ tôi từng gặp bao nhiêu người, nguy hiểm nhất chính là cậu, tâm nhãn đặc biệt nhiều.” Trương Thanh Vận nhỏ giọng nói, mình đã làm thì phải chịu, hết cách rồi.
Từ ngày mai coi như bắt đầu làm osin của người khác, nghĩ lại không khỏi cảm thấy khổ sở.
“Trương Thanh Vận.” Tào Ngưng chạm vào đóa hoa vào vương mấy giọt sương, động tác nhẹ nhàng, nói: “Làm bạn trai của tôi sẽ có chút cực khổ, cậu nhớ chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Trương Thanh Vận liếc mắt nói: “Không sao, khổ gì mà không chịu được chứ, có yêu cầu gì cậu cứ nói thẳng, tôi sẽ tận lực phục tùng cậu.”
“Lâm Chí Cường, cậu biết không?”
“Lâm Chí Cường, cái tên nổi tiếng là osin của bạn gái đó hả?”
Tào Ngưng nhếch khóe miệng lên nói: “Đúng, cậu chỉ cần bằng được một phần của anh ta thôi, rất đơn giản.”
“…” Sắc mặt Trương Thanh Vận bắt đầu xám ngắt, cái tên Lâm Chí Cường đó là người nổi nhất trường năm ngoái, nổi tiếng cũng bởi vì quá cưng chiều bạn gái. Mỗi nữ sinh đều muốn làm bạn gái anh ta, còn mỗi người bạn trai của mấy cô gái đó thì chỉ hận không thể đâm anh ta một phát chết luôn cho rồi.
Không so sánh sẽ không có tổn thương.
Chỉ cần so sánh một cái số người xa nhau liền tăng lên, bởi vậy mới nói cái tên Lâm Chí Cường đó đúng là yêu tinh hại người.
“Được đó, cũng đơn giản thôi.” Trương Thanh Vận nghĩ, sau đó gật đầu đồng ý, chuyện này có thể đối với người khác tương đối khó nhưng cậu vẫn chịu được: “Có điều, thân là bạn trai tôi cũng phải được hưởng chút quyền lợi chứ.”
“Quyền lợi gì?” Ánh mắt Tào Ngưng dần dần trở nên u ám.
“Quyền lợi về mặt này.” Trương Thanh Vận giơ tay nâng mặt Tào Ngưng lên, ở ngay trước mặt toàn trường bắt đầu hôn.
Tào Ngưng bắt đầu giãy dụa, Trương Thanh Vận liền ôm chặt eo đối phương tiến hành cưỡng hôn.
Bốn phía bắt đầu gào thét nhưng cũng không thể ảnh hưởng tới bọn họ, trong thế giới của bọn họ bây giờ chỉ còn có mỗi đối phương… Chính là hận không thể lập tức bóp chết tên này cho rồi!
Kỳ thực cũng không phải nghiêm trọng như vậy, nếu thật sự muốn bóp chết đối phương sẽ không cùng người đó hôn môi.
Nếu thật sự chán ghét một người, đừng nói làm như vậy, ngay cả liếc mắt còn lười không muốn liếc.
Nếu thật sự chán ghét, vừa bắt đầu sẽ không có bắt đầu.
Chỉ là hai tên trai thẳng này không thể có giác ngộ mạnh như vậy, hai người đều cảm thấy tình huống này là bất đắc dĩ, bản thân chỉ là bị ép buộc mà thôi.
Sau khi bị hôn cuồng nhiệt xong, hai cánh môi Tào Ngưng đỏ bừng, ánh mắt mê man trừng lên. Lúc này Trương Thanh Vận còn đang ôm lấy cậu, hơi thở trên người bao trùm xung quanh, làm cho cậu càng thêm chóng mặt, không còn sức đâu mà chiến đấu nữa.
Cúi đầu nhìn thấy bộ dạng như vậy của Tào Ngưng, Trương Thanh Vận bày ra nụ cười thắng lợi.
Tào Ngưng ở phương diện này sức chiến đấu không thể so với Trương Thanh Vận.
Nhớ lại buổi tối hôm đó, lần thứ ba Tào Ngưng đã không đứng lên nổi, lại so sánh một chút.
Mục đích của Trương Thanh Vận chính là muốn tấn công vào bóng ma trong lòng đối phương, buổi tối ngày hôm đó Trương Thanh Vận mới bày ra thái độ vô cùng liều mạng. Chính là hiệu quả không như dự đoán, Tào Ngưng vẫn điếc không sợ súng mà tiếp tục dây dưa.
Trương Thanh Vận giơ tay lên nắm lấy cằm Tào Ngưng, quan sát cẩn thận sức chiến đấu của đối phương, thuận tiện uy hiếp nói: “Cục cưng, vậy phải nhờ cậu chỉ giáo nhiều hơn rồi.”
“…” Tào Ngưng mím môi, nuốt một ngụm nước bọt mà không khác gì uống nước đắng: “Đừng khách sáo.”
Bộ dạng cố chịu đựng này trong mắt Trương Thanh Vận lại có mấy phần đáng yêu, không nỡ buông Tào Ngưng ra, nói: “Để tôi đưa cậu về phòng.”
“Không cần.” Tào Ngưng liếc nhìn mấy cây nến trên sân, nói: “Đống rác cậu bày ra nhớ mà dọn dẹp cho sạch, tôi về trước.”
Sau đó dưới ánh mắt của mọi người, cậu cầm hoa bỏ lại bạn trai mới nhậm chức xoay người rời đi.
“Aizzz…” Trương Thanh Vận vỗ trán rồi bắt đầu vén tay áo thu dọn. Mà nhân vật bạn trai bắt đầu từ ngày mai là phải đóng rồi…Không đúng, cậu ảo não cào mặt: “Chết! Mình lại quên hỏi thời hạn là bao lâu rồi.”
Phải làm bạn trai Tào Ngưng bao lâu? Cả đời sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT