Giương mắt nhìn khắp phòng lại một lần nữa, thời gian một giây lại một giây trôi qua.
Tào Ngưng bước ra cửa.
Trương Thanh Vận sáng sớm tỉnh dậy cũng không biết hôm qua Tào Ngưng có về, đứng trong phòng khách một lúc, bất giác ngây người. Căn nhà hai ngày nay không có bóng dáng người đó, im lặng tới đáng sợ.
“Ngưng Ngưng?” Chủ động gọi điện cho Tào Ngưng, nghe thấy bên kia truyền tới âm thanh huyên náo: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Suỵt, tôi đang trộm đứa nhỏ.”
Vừa nãy nghe thấy tiếng chuông điện thoại làm Tào Ngưng sợ hết hồn. Mà đứa nhỏ kia vừa nghe thấy tiếng chuông lại không khóc nữa, mở to hai mắt ra nhìn cậu.
Lúc này bảo mẫu đang ở trong phòng vệ sinh, mẹ cậu thì còn chưa có ngủ dậy.
Tào Ngưng cẩn thận bồng lấy đứa nhỏ đi ra cửa.
“…” Hắn đang trộm bắt đứa nhỏ mang đi?
Không biết tại sao Trương Thanh Vận vừa muốn cười vừa muốn khóc, trộm đứa nhỏ, này là chuyện gì…
“Cậu chờ tôi, tôi sẽ về nhanh thôi.” Tào Ngưng ngồi trên xe, cầm lấy điện thoại nói chuyện với Trương Thanh Vận.
“Cậu có biết cậu làm vậy sẽ có hậu quả gì không? Đã nghĩ tới chưa?” Giọng nói Trương Thanh Vận khàn khàn xen chút không xác định.
“Nghĩ tới rồi, không sao đâu, chúng ta nhất định sẽ ổn mà đúng không?”
“Ừm.”
Bốn mươi lăm phút sau xe Tào Ngưng đã về tới dưới lầu, gọi Trương Thanh Vận xuống cùng đi tới nhà Trương ba xin sữa cho thằng nhỏ uống.
Vừa nhìn thấy Tào Ngưng một tay ôm đứa nhỏ một tay lái xe Trương Thanh Vận đã thấy da đầu tê rần, vội vàng chạy tới ẵm đứa nhỏ.
“Sao lại là người nước ngoài rồi?”
“Nước ngoài cái gì, là con lai.” Tào Ngưng không dám nói quá nhiều về đứa con này của mình, ngồi đó thấp giọng nói: “Tìm thời gian đi cho tên nó vào hộ khẩu đi, càng nhanh càng tốt, tránh đêm dài lắm mộng.”
“Nếu như ba mẹ cậu tới đòi nó thì sao.”
“Trước hết phải bước qua xác tôi đã.”
“…”
Ẵm đứa nhỏ qua chỗ Trương ba, mới đầu chỉ có thể xin chút sữa uống, bọn họ còn chưa đi mua sữa. Kết quả Vương Anh gọi bọn họ lại, ôm đứa nhỏ cho uống chút sữa mẹ, bảo như thế mới khỏe mạnh được.
“Vậy sao được?” Cướp bát cơm của em mình, thật không tử tế.
“Em bé còn nhỏ như vậy, không cho uống sữa mẹ làm sao mà lớn?” Vương Anh không ngại chuyện này, dù sao lúc cô còn nhỏ vì mẹ không có sữa cũng từng phải uống nhờ sữa của họ hàng.
Mẹ Vương Anh lên tiếng: “Phải cho uống sữa mẹ mới được, Vương Anh lớn lên xấu như vầy cũng vì hồi đó cho ăn uống linh tinh.” Dù có là họ hàng cũng đâu thể uống nhờ sữa mãi được.
Hai người trẻ không rõ mấy chuyện này, nghe hai người lớn có kinh nghiệm nói thế chỉ có thể nghe theo.
Vẫn là phải mau mau đi mua đồ dùng cho em bé thôi, trong lúc đó điện thoại của Tào Ngưng cứ réo không ngừng, Tào Ngưng dứt khoát tắt luôn nguồn.
“Kệ đi, dù sao bọn họ cũng biết đứa nhỏ ở đây. Sữa bột muốn mua hiệu nào?”
Trương Thanh Vận đang cho em mình uống sữa, chỉ vào đó nói: “Hiệu này luôn đi, tốt.”
Vì chuyện của đứa nhỏ hai người bận rộn hết một ngày, lo chuyện hộ khẩu xong thì tới chuyện đặt tên.
Em trai Trương Thanh Vận tên là Trương Thanh Dung, là do cả Trương ba và Vương Anh cùng nhau đặt.
Nhìn thấy đứa nhỏ mặt mày dù sao cũng giống người nước ngoài, hai người quyết định đặt cho đứa nhỏ một cái tên thật đặc biệt, Trương Huyền.
Tào Ngưng liếc nhìn con mình đang ngủ say nói: “Chuyện này là do chú tôi gây ra, vụ hộ khẩu để ổng đi làm.”
Tào Liễm Chi tuy rằng là nghệ thuật gia, nhưng tính cách hắn thoải mái, lại giao thiệp rộng, mấy chuyện này đối với hắn cũng không quá khó.
“Được.” Quen biết thì càng tốt, để mình tự đi cũng không biết bao giờ mới xong.
Tào Liễm Chi nào biết đây chính là con Tào Ngưng, còn ẵm đứa nhỏ lên hôn một cái. Cũng do còn thấy áy náy việc lần trước làm với Tào Ngưng, nên khi được cháu mình nhờ vả không nói hai lời liền đồng ý.
Chỉ cần ba ngày đã làm xong.
Khi Trần phu nhân tìm tới cửa cũng là chuyện của ba ngày sau.
Bởi bà biết đứa nhỏ là Tào Ngưng mang đi nên cũng không vội vã chạy qua đây, một phần cũng sợ mất thể diện, không muốn hai mẹ con phải cãi nhau trước mặt người ngoài.
Bà cũng biết từ lúc đứa nhỏ này được mang đi, đã không còn là người của Tào gia nữa.
“Mẹ, đứa nhỏ cứ để con nuôi, mẹ trở về đi thôi. Chuyện trước đây con không trách mẹ, nhưng hy vọng từ nay về sau mẹ đừng tự quyết định chuyện của con nữa.” Tào Ngưng một mình đối diện với mẹ mình.
Nói tới Trương Thanh Vận, sau khi xảy ra nhiều chuyện như vậy, cậu không cách nào có thể đối diện với mẹ của Tào Ngưng. Nên chỉ cần có thể tránh được cậu sẽ tránh, chí ít bây giờ là như vậy, sau này quan hệ có hòa hoãn được hay không, cậu không biết được.
Cuối cùng cũng thuyết phục được mẹ mình rời đi, Tào Ngưng mệt tới nói không ra lời.
Trương Thanh Vận đi ra, đứng cạnh Tào Ngưng rũ mắt nói: “Mới như vậy đã chịu không nổi rồi?” Rồi lấy hai điếu thuốc ra châm lửa, đưa cho Tào Ngưng một điếu: “Cuộc sống chính là như vậy đó, đầy rẫy những điều không vừa ý, càng ủ rũ thì lại càng khó vượt qua.”
“Tôi không nhìn thoáng được như cậu, gặp mấy chuyện này tôi cảm thấy rất khó chịu.” Tào Ngưng vừa hút thuốc vừa nói, cậu đúng là rất ít khi thấy Trương Thanh Vận buồn bã.
“Tôi cũng có lúc buồn phiền, chỉ là cậu không thấy mà thôi.” Trương Thanh Vận cười cười, khói thuốc từ môi cậu từng sợi từng sợi bay ra: “Có phải cảm thấy tôi rất vô tình?”
“Đúng vậy.” Tào Ngưng trả lời không chút do dự.
Trương Thanh Vận nghe vậy cười khổ, nói: “Thế có còn thích không?”
“Thích.” Vẫn không chút do dự.
“Vậy được rồi, không có chuyện gì nữa.” Trương Thanh Vận giơ tay lên choàng qua eo Tào Ngưng, hai người đứng đó bình yên nuốt mây nhả khói.
“Chúng ta vẫn bên nhau chứ?” Trương Thanh Vận đã nói, tất cả kế hoạch của hắn đều có cậu trong đó.
“Ừm, tôi lạnh lùng với cậu cũng chỉ được hai ngày, sáng hôm đó không phải đã gọi điện cho cậu đó sao?” Lúc đó Trương Thanh Vận nghĩ, nếu Tào Ngưng thật sự không làm được, vậy mình nên làm thế nào?
Vẫn may là, đối với tình yêu này, không phải chỉ có một người phải trả giá.
Khóe miệng Tào Ngưng bất giác cong lên: “Lúc đó nhận được điện thoại của cậu tôi rất bất ngờ.”
“Đúng không, vậy bây giờ cảm giác thế nào?” Hút xong điếu thuốc, Trương Thanh Vận cúi đầu nhìn tàn thuốc trong tay.
“Rất tốt, là cảm giác sống sót sau tai nạn đi?” Tào Ngưng cũng hút xong: “Vào nhà đi, tôi vào xem đứa nhỏ, cậu đi nấu cơm.”
Từ lúc còn trẻ tới khi làm cha, cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện, sau này vẫn muốn ở cạnh nhau.
Dù có mâu thuẫn, có chuyện ngoài ý muốn, chỉ cần không quên lý do lúc bắt đầu là tốt rồi.
============
Một năm sau, trong gia đình nhỏ của bọn họ lại có thêm một đứa nhỏ tên là Tào Duẫn.
Trương Thanh Vận vốn là muốn một đứa con gái, thế nhưng cuối cùng không hiểu sao được đưa tới lại là đứa nhỏ này, cậu tức giận cũng không làm được gì, dù sao chuyện cũng đã xong rồi.
Tên con gái cũng đã đặt xong, cậu cũng không muốn đổi, cứ thế lấy tên đó đặt cho thằng nhỏ.
Tào Duẫn nhỏ hơn Trương Huyền một tuổi, dù sao cũng còn quá nhỏ, bọn họ đành phải mời bảo mẫu tới nhà chăm sóc.
Trương Thanh Vận và Tào Ngưng đồng thời thăng chức lên làm ông bố trẻ, trong khoảng thời gian ngắn chuyện làm ăn rồi hoài bão gì gì đó đều bị vứt qua một bên. Việc bọn họ làm bây giờ chỉ là chăm sóc tụi nhỏ, nghiên cứu xem làm cách nào để nuôi dạy con cho tốt.
Đều nói có con rồi đàn ông sẽ trở nên trầm ổn hơn rất nhiều, cái này thật sự rất đúng.
Từ lúc có con tới giờ Tào Ngưng thay đổi không ít.
Bản thân từ một thanh niên trở thành cha đứa nhỏ, Tào Ngưng cùng với Trương Thanh Vận, ra ngoài đều là mỗi người trên tay ẵm một đứa nhỏ.
Tào Duẫn vừa được sáu tháng đã được hai người dẫn ra ngoài đi du lịch, đúng là cũng chỉ có bọn họ dám làm thế, ai cũng khuyên không được.
Cứ như vậy trải qua ba, bốn năm. Tào Duẫn lúc này sắp bốn tuổi, cùng anh mình là Trương Huyền bắt đầu vào nhà trẻ, còn học chung với chú nhỏ của mình là Trương Thanh Dung.
Bọn nhỏ mỗi ngày đều phải đến trường, hai người cha cũng nhàn rỗi hẳn, bắt đầu tính toán đến chuyện làm ăn.
Trong mấy năm nay Trương ba và Vương Anh quản lý quán ăn rất tốt, cuối năm định mở thêm một chi nhánh.
Chuyện làm ăn của quán hai người hoàn toàn không nhúng tay vào, chưa kể ngày xưa Trương Thanh Vận muốn mở quán ăn như vậy cũng là vì ba mình.
Bây giờ nhìn nhà bọn họ mỗi ngày đều hạnh phúc, nhà mình bốn người cũng an an ổn ổn, thật là tốt.
Còn có hai đứa em trai tới giờ vẫn chưa kết hôn. Nhắc tới cũng thấy kỳ quái. Trương Thanh Đình hồi trung học vận đào hoa tới không đếm xuể, trái lại lúc lên đại học lại chẳng thấy bóng đào nào, tới giờ tốt nghiệp rồi vẫn là một tên tư lệnh lưu manh.
Về Tưởng Thịnh, mẹ cậu nhóc sau khi kết hôn sinh cho cậu một đứa em gái.
Tưởng Thịnh không muốn quấy rầy cuộc sống của mẹ mình, quyết định thi vào một trường đại học khá tốt ở trong nước, vẫn còn đang miệt mài đèn sách.
Tất cả thoạt nhìn rất tốt, mãi tới một ngày nào đó.
Hai đứa nhỏ tan học về tới nhà, theo thói quen đi tìm ba ba.
Đi tới trước cửa phòng của ba mình, Tào Duẫn nghe thấy âm thanh rất kỳ quái, mặt cậu nhóc đỏ hết lên, đi tới phía sau Trương Huyền nói: “Anh đi dẹp tập sách đi, em đi tìm ba ba.”
Trương Huyền không hề nghi ngờ gì, gật đầu đồng ý, sau đó cầm theo cặp của mình và Tào Duẫn đi về phòng.
Chờ nhóc kia đi rồi, Tào Duẫn mới đi tới trước cửa, lén nhìn qua khe, khung cảnh trước mặt làm cậu nhóc sợ tới chỉ muốn lập tức chạy về phòng.
“Ba ba đâu?” Trương Huyền sở hữu một gương mặt rất xinh đẹp, bởi vì là con lai nên đường nét vô cùng sắc sảo, hốc mắt cũng rất sâu.
“Đang ở trong phòng ngủ.” Tào Duẫn là con ruột của Trương Thanh Vận, lớn lên giống ba mình như đúc, là một cậu nhóc rất bô trai.
Nói dối cũng không chớp mắt, nó nói với anh mình: “Vậy chúng ta về phòng làm bài tập đi, đừng làm phiền bọn họ ngủ.”
“Nhưng mà anh đói.” Trương Huyền đang ngồi trên ghế, hai hàng lông mi dài chớp chớp.
“Thùng cơm.” Tào Duẫn nói thầm, bọn họ vừa nãy trên đường về nhà mới ăn một cái bánh rán: “Vậy để em đi coi tủ lạnh còn gì ăn không.” Trước khi đi ra không quên dặn thêm lần nữa: “Anh nhớ đó, đừng làm phiền ba ba.”
“Ừm.” Trương Huyền rất nghiêm túc gật đầu.
Một lát sau Tào Duẫn ôm một đống đồ ăn trở về, có chân giò hun khói, bánh mì, sữa bò, còn có khoai tây.
Hai anh em đang học tiểu học, lúc này đang vừa ăn đồ ăn vừa làm bài tập.
Thân làm một học tra, Trương Huyễn mỗi lần gặp phải câu không biết làm đều hỏi Tào Duẫn: “Câu này đáp án là gì?”
*Học tra: học dốt, trái với học bá.
Tào Duẫn cũng rất hào phòng, đưa bài của mình qua cho nhóc kia xem.
Từ nhà trẻ cho tới bây giờ đều là như vậy, trong ba đứa nhỏ thì Tào Duẫn là đứa học tốt nhất, Trương Huyền và Trương Thanh Dung thì dốt như nhau.
Ngày hôm sau là cuối tuần, học sinh được nghỉ.
Tào Duẫn với Trương Huyền làm xong hết bài tập của tuần này rồi bèn cùng nhau đi ra ngoài chơi. Hoàn toàn không khiến hai vị ba ba phải nhọc lòng lo nghĩ, tính tự chủ của hai đứa nhỏ vốn rất mạnh.
Bọn nhỏ đi rồi, Tào Ngưng mặc áo ngủ đứng trong bếp cầm ly cà phê, giữa hai hàng lông mày còn lưu lại chút lười biếng.
“Đúng rồi, chiều qua có phải là quên đóng cửa không?” Bọn nhỏ không nhìn thấy gì chứ?
“Hình như là vậy.” Động tác rửa bát của Trương Thanh Vận dừng lại một chút, chân mày cau lại.
Mới đầu hai người cũng chỉ là ngồi trong phòng nói chuyện, cũng không định làm gì cả, ai ngờ sau đó không biết thế nào lại lăn giường…
“Mà tụi nó còn nhỏ như vậy chắc cũng không biết chúng ta làm gì đâu.” Tào Ngưng tự an ủi chính mình.
Sự thật là…
Tào Duẫn dẫn Trương Huyền đi shopping, hơn nữa còn là khu vực quần áo chuyên cho bé gái.
“Trương Huyền, em mua cho anh cái váy nha?”
Trương Huyền nghe thế trừng mắt nói: “Anh là con trai.”
“Nhưng mà anh đẹp như vậy.” Ánh mắt Tào Duẫn dừng trên người Trương Huyền, rồi lại nhìn cái váy gần đó: “Muốn nhìn anh mặc váy, chắc chắn còn đẹp hơn Tiểu Nha của lớp chúng ta.”
Tiểu Nha trong miệng cậu nhóc tên là Vương Lôi Lôi, là đứa bé học giỏi nhất lớp, hơn nữa còn xinh đẹp gia cảnh tốt, rất được bạn bè và thầy cô yêu thích.
Mà hai đứa nhà này một mực không thích cô nhóc, gọi là Tiểu Nha xấu xí.
Tào Duẫn chính là người mà Trương Huyền vô cùng sùng bái, cảm thấy cậu nhóc cái gì cũng giỏi, còn cho mình chép bài tập, mua đồ ăn cho mình, mặc váy cho nó coi cũng không sao.
“Vậy để anh đi thử.”
Hai đứa nhỏ nhờ nhân viên bán hàng lấy cho chúng một cái váy công chúa đính trân châu màu hồng nhạt, làm cho nhân viên cửa hàng hoang mang không biết thế nào, hai đứa nhỏ đang trêu chọc mình sao?
“Em lấy cái màu hồng nhạt, cảm ơn chị.” Trương Huyền tự mình chọn một cái.
“Được rồi.” Bé trai miệng lưỡi ngọt như thế, lại còn xinh đẹp, nhân viên cửa hàng tình nguyện chơi đùa cùng bọn nhóc.
Trương Huyền cầm lấy váy công chúa đi vào phòng thử đồ, còn gọi Tào Duẫn lại hỗ trợ: “Anh không biết có tự mặc được hay không.”
Trương Huyền ngốc nghếch cũng không phải chuyện gì lạ, Tào Duẫn rất vui vẻ đồng ý, vào phòng giúp thay quần áo.
Cậu nhóc có chút cảm giác hưng phấn, giống như chơi búp bê, nóng lòng muốn thay quần áo cho nó.
Dung mạo của Trương Huyền so với búp bê còn muốn đẹp hơn.
Hai đứa nhỏ quần quật hết mười phút mới mặc xong được cái váy, Tào Duẫn giúp cậu nhóc buộc nơ con bướm lên, đợi tới khi mặc xong đi ra thành công dọa toàn bộ nhân viên trong cửa hàng một trận.
Bé trai trong nháy mắt biến thành tiểu công chúa, cũng không hề tạo cho người ta cái cảm giác chán ghét, tóc dài nữa là hoàn hảo.
Nghe thấy tiếng thở dài của chị nhân viên, Tào Duẫn sờ cằm nói: “Đợi lát nữa đi mua tóc giả.”
Trương Huyền đi tới đi lui trước gương, cậu nhóc cũng cảm thấy mình mặc váy rất đẹp.
“Anh thấy cái váy xanh đó thế nào? Còn cái vàng nhạt, xanh nhạt kia nữa?” Cái váy nào trong đây cũng đẹp.
Cô bé đi theo mẹ tới mua váy đứng bên cạnh khóc lóc chỉ vào Trương Huyền nói: “Mẹ con cũng muốn cái này.”
Mẹ cô bé sốt ruột, đành phải nhờ nhân viên lấy ra một cái giống y hệt, nhân viên cửa hàng thấy thế mới nói cái váy đó đã là cái cuối cùng trong tiệm, hơn nữa còn là cỡ lớn, bé gái này cơ bản mặc không vừa.
Trương Huyền bảy tuổi, vóc người lại tương đối cao, mặc cái váy này vô cùng vừa vặn.
Thế nhưng cô bé nói thế nào cũng không nghe, cứ khóc lóc đòi cho bằng được.
Tào Duẫn ghét nhất là nhìn con gái khóc, liền cầm lên một cái váy màu vàng nhạt bảo Trương Huyền đi thay.
Mặc ra vẫn là xinh đẹp như vậy, lúc này cô bé mới đổi giọng nói: “Mẹ con muốn cái màu vàng này.”
Nhân viên cửa hàng thấy thế vội nói: “Cái này có, cái này có!” Rồi nhanh chóng đi lấy cho cô bé.
Trương Huyền thử thêm một cái màu xanh nhạt, cô bé kia nhìn xong cũng muốn một cái.
“Lấy hết ba cái, chị làm cho em cái thẻ VIP đi, lần sau có mẫu mới cứ bảo em.” Tào Duẫn trả tiền.
Cứ thế Trương Huyền mặc cái váy công chúa màu xanh nhạt bị Tào Duẫn cầm tay dắt ra khỏi tiệm.
Tất cả nhân viên nữ trong cửa hàng lúc này ngơ ngác tập thể “…” Còn nhỏ mà đã có khí chất của bá đạo tổng tài như vậy, lớn lên sẽ còn thế nào nữa?
Tào Duẫn có vẻ thích trò chơi này, đi tới cửa tiệm bán phụ kiện mua cho Trương Huyền một cái tóc giả, lại tới một cửa tiệm bán đồ bé gái mua thêm túi xách với giày, còn có quần nhỏ thắt nơ màu hồng nhạt.
Thêm một bộ make up dành cho bé gái.
Về tới nhà liền như cơn gió chạy vào phòng, không dám cho Trương Thanh Vận và Tào Ngưng thấy bộ dáng này của Trương Huyền.
Vừa vào phòng liền đổ ra một đống đồ bắt đầu chơi.
Đội tóc giả với mang kẹp tóc lên, thêm vòng tay, giày, túi xách, cuối cùng Tào Duẫn lấy đống đồ make up ra thoa chút son cho Trương Huyền.
“Chụp tấm hình gửi cho Tiểu Nha xấu xí xem, cho nó tức chết!”
Trương Huyền gật đầu: “Ừm tức tới nỗi ăn không ngon luôn!”
Cô bé kia rốt cuộc đã làm chuyện thương thiên hại lý gì mà bị hai anh em nhà này ghét tới như vậy?
Chuyện này nói ra lại có liên quan đến chú nhỏ của bọn họ là Trương Thanh Dung, Trương Thanh Dung hơn bọn họ một lớp. Khổ cái là Trương Thanh Dung lại thích Vương Lôi Lôi, nên mới nhờ Trương Huyền đưa quà cho cô bé.
Vương Lôi Lôi không rõ, lại cho rằng người thích mình là Trương Huyền, sau đó còn lớn tiếng nói với mọi người rằng Trương Huyền không phải kiểu người mà cô bé thích.
“Đừng buồn, là nó thấy anh đẹp hơn nó nên ganh tị thôi.” Tào Duẫn an ủi, quay đầu sang nói với Trương Thanh Dung, con nhỏ đó nói xấu chú đó, đừng có thích nó nữa.
Nói xấu cái gì?
Thì nói chú là cóc ghẻ mà muốn ăn thịt thiên nga đó.
Từ đó mỗi lần Trương Thanh Dung gặp Vương Lôi Lôi đều nhìn thẳng vào cô bé một cách đầy khí phách.
À quên một chuyện, Trương Thanh Dung cũng được xem như là nam thần mới nổi của trường bọn họ, chín mươi phần trăm nữ sinh đều thích cậu bé, Vương Lôi Lôi cũng không ngoại lệ.
Kết quả một nhân duyên tốt như vậy lại bị hủy vào tay Trương Huyền, ngay cả truyền lời cũng làm không xong.
Cuối cùng có chụp ảnh chọc tức người khác hay không để khi khác nói, sau khi mặc trang phục xong, Tào Duẫn xoay quanh Trương Huyền, nhìn thế nào cũng thấy vừa mắt.
Trong mắt mang theo sự kinh ngạc xen chút yêu thích, còn phát ra chút ánh sáng lập lòe.
Trương Huyền cảm thấy rất vui, vì cuối cùng cũng có người ngưỡng mộ nó rồi, đâu phải cứ là học tra thì không có ai thích đâu.
Cậu nhóc đưa quyển sách qua cho Tào Duẫn nói: “Nhật ký tuần này em viết giúp anh nha.”
Tào Duẫn gật đầu, không nói hai lời đã đồng ý: “Được rồi, để em viết giúp anh.”
Từ đó mỗi tối cậu nhóc vừa ở trong phòng viết nhật ký vừa ngắm tiểu công chúa Trương Huyền mặc váy.
Cậu nhóc không phải viết tuần ký, có thể thoải mái chơi đùa.
Cả ngày không nhìn thấy hai đứa nhóc đâu, Tào Ngưng đi tới gõ cửa phòng bọn họ: “Mấy đứa này ở trong đó làm gì? Sao không ra xem TV?”
Vừa nghe thấy tiếng gõ cửa Trương Huyền lập tức nhảy lên giường lấy chăn che người lại.
Tào Duẫn cất tiếng nói: “Ba ba, tụi con làm bài tập.”
“Vậy hả?” Tào Ngưng nghĩ thầm, nếu tụi nhỏ làm bài tập thì không nên quấy rầy: “Ừm, vậy hai đứa làm đi.” Hai đứa nhỏ này được cái vô cùng nghe lời, tính tự giác cũng tương đối mạnh, đặc biệt là Tào Duẫn, giống Trương Thanh Vận y đúc.
Ba ba đi rồi, Trương Huyền mới lấy chăn ra nằm trên giường thở lấy thở để, cậu nhóc biết bộ dáng này của mình không thể để ba ba thấy được.
Váy công chúa chỉ có thể lén lút mặc, đây là nhận thức chung của hai đứa nhỏ.
Từ sau khi Trương Huyền phát hiện ra kĩ năng này của mình thì tất cả bài tập của cậu nhóc cơ bản đều giao cho Tào Duẫn. Mỗi lần Tào Duẫn lộ ra vẻ mặt do dự, cậu nhóc sẽ nói một câu: “Em không làm giúp anh, anh sẽ không mặc váy công chúa cho em ngắm đâu.”
Tào Duẫn cũng không phải là không muốn giúp, chỉ là cậu nhóc lo Trương Huyền sẽ càng ngày càng ngốc. Sau này thi đại học phải làm thế nào?
“Thi không đậu thì thôi, anh muốn làm siêu mẫu quốc tế hơn.” Trương Huyền biết chuyện trước đây ba ba cậu nhóc làm người mẫu, cậu nhóc cảm thấy mình cũng có thể làm người mẫu giống như ba vậy.
“Ừm quên đi, còn người mẫu mà…” Tào Duẫn nói thầm, em mới không thèm anh lên TV đâu, như vậy ai cũng có thể nhìn thấy rồi.
“Em viết nhật ký xong chưa, nhanh lên một chút, nhớ viết của anh trước đó, anh đi ngủ đây.” Trương Huyền đổi áo ngủ, bò lên giường mình.
Giường của hai cậu nhóc rất là to, đủ để cho hai người ngủ thẳng tới cấp hai, cấp ba cũng không thành vấn đề.
Là gỗ thô, không có hoa văn gì, chỉ có vân gỗ tự nhiên thôi.
Tào Duẫn viết xong nhật ký của mình và Trương Huyền xong liền leo lên giường Trương Huyền.
Hai đứa nhóc lăn qua lăn lại một hồi mới chịu ngủ.
Sáng sớm Trương Thanh Vận đi tới phòng con mình, nhìn thấy hai đứa nhỏ đều ngủ ở tầng trên, còn dính chặt vào nhau. Trương Thanh Vận đành tách hai đứa ra, bế Tào Duẫn về lại giường dưới.
Cậu nhìn khắp phòng một lượt, cũng không phát hiện mấy thứ đồ bé gái của Trương Huyền.
Mãi cho tới một ngày, lúc Tào Ngưng sấy khô quần áo mới phát hiện… “Thanh Vận, tới đây xem một chút.”
Hai người ba cầm trong tay quần nhỏ màu hồng có thắt nơ dở khóc dở cười nói: “Cậu sao lại mua loại quần này cho con mình?”
Trương Thanh Vận oan uổng: “Tôi không có mua, không phải cậu mua sao?”
“Tôi cũng không có mua.” Tào Ngưng sửng sốt: “Uầy, không lẽ là ông bà tụi nó mua…” Ông bà nội ngoại hai bên đều rất quan tâm tụi nhỏ.
“Cũng có thể.” Nhìn một chút, cũng không phải không chấp nhận được: “Quên đi, con thích mặc cứ cho mặc, lớn lên tự nhiên sẽ không mặc nữa.”
Sau đó hỏi một câu: “Là của ai?”
“Huyền Huyền.”
“Đúng là Huyền khoa trương.”
Cái này Trương Thanh Vận có thể hiểu được, style ăn mặc của Trương Huyền trước giờ đều rất đơn giản, màu sắc đa phần là màu nhạt, nếu mua cho cậu nhóc cái gì màu đậm một chút nhất định sẽ bỏ xó không bao giờ mặc.
Buổi tối hai đứa nhỏ thì thầm với nhau: “Tào Duẫn, không phải em nói quần lót màu hồng không thể đem ra giặt à?”
Tào Duẫn nói: “Em thử xem ba ba có vứt đi không.” Nếu không vứt sau này có thể quang minh chính đại mà mặc rồi.
“…”
Quần lót màu hồng, Trương Huyền mặc hẳn tới năm lớp sáu mới ngừng lại, còn váy thì vẫn lén lút mặc.
Bởi vì Tào Duẫn nói, anh càng ngày càng ngốc, phải bắt đầu nỗ lực học tập.
“Tào Duẫn, anh không mặc váy cho em xem nữa đâu.”
“Anh đừng dùng chiêu này nữa, đối với em không có tác dụng đâu.” Tào Duẫn vào cấp hai thì không còn cho anh mình chép bài nữa, muốn anh cậu tự thân vận động.
“…”
Câu chuyện nỗ lực của một học tra bắt đầu từ đây.
Hoàn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT