"Tiểu bảo bối của ta đâu rồi ? " Vân Kiếm nhìn Lâm tổng quản
"Bẩm vương gia, tiểu vương gia đang đọc sách trong thư phòng" Lâm tổng quản cúi đầu trả lời Vân Kiếm.
"Ngươi lui đi" Vân Kiếm sau khi nghe Lâm tổng quản nói liền quăng lại một câu rồi đi thẳng ra vườn sau của vương phủ.
Lâm tổng quản nhìn theo bóng lưng của Vân Kiếm, khẽ thở dài một hơi.
Vương gia của ông từ trước đến giờ chưa từng đối với ai tốt đến vậy, lần này
sủng ái tiểu vương gia cũng không biết là phúc hay họa nữa.
---Sân sau của phủ nhị vương gia---
"Tiểu bảo bối đang làm gì đó" Một giọng nói yêu mị truyền vào tai Vân Tiêu
"Đọc sách" Vân Tiêu đang ngồi dưới gốc cây ngay cả nhìn cũng không nhìn lấy Vân Kiếm, lạnh nhạt trả lời.
"Tiểu bảo bối của ta thật ngoan, ngươi muốn ta thưởng gì đây ? " Chẳng mấy
chốc Vân Kiếm đã nằm kế Vân Tiêu, một tay đỡ đầu, tay còn lại vuốt tóc
tiểu bảo bối của hắn, chân phải để thẳng, chân trái co lên, quả thật
chính là bộ dáng của hồ ly nghìn năm.
"Quyển 5" Vân Tiêu trả lời, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào cuốn sách "Dương Hải đại lục ký".
"Người suốt ngày chỉ có sách vở, không thú vị" Vân Kiếm bĩu môi làm ra vẻ hờn dỗi.
"Đưa hay không ?" Đến lúc này Vân Tiêu mới rời mắt khỏi cuốn sách trên tay nhìn Vân Kiếm
"Đưa, đương nhiên là đưa, đừng nói là một quyển Phi Vân, cho dù cả thiên hạ
này ta cũng đưa cho ngươi" Vân Kiếm bày ra một bộ dáng đương nhiên trả
lời Vân Tiêu.
Hắn không hề hay biết, một ngày rất xa,xa lắm, lời nói đùa này của hắn sẽ thành sự thật.
Không nói không rằng, Vân Tiêu lại đưa đôi mắt xinh đẹp của mình về với cuốn sách trên tay.
"Ta sẽ đưa luôn quyển 6 và 7 cho bảo bối nhưng với hai điều kiện" Vân Kiếm úp úp mở mở làm người khác tò mò.
"Gì ?" Vân Tiêu nhướng mày
"Thứ nhất, gọi ta Kiếm" Vân Kiếm cười yêu mị kèm thêm một cái nháy mắt
"Kiếm" Không nói thêm chữ nào dư thừa Vân Tiêu chỉ thốt ra một từ liền im lặng nhìn Vân Kiếm.
Sau khi nghe Vân Tiêu gọi tên mình, Vân kiếm thật mừng đến muốn nhảy
dựng.Khi có mặt người ngoài thì tiểu bảo bối của hắn một tiếng phụ vương hai tiếng phụ thân cứ như y ngoan lắm, đến khi chỉ có hai người thì một tiếng là yêu nghiệt, hai tiếng là hồ ly, thật chính là tức chết Vân
Kiếm.
"Thứ hai" Vân Kiếm thưởng thức tên mình còn chưa thỏa mãn liền nghe một âm thanh lạnh tanh truyền vào tai.
"Ba ngày sau triều đình mở hội săn bắn ở rừng Chu Nguyên, ngươi đi với ta"
Vân Kiếm sau khi nói xong liền chờ mong câu trả lời của Vân Tiêu.
Quả thật Vân Kiếm rất không vui.Tiểu bảo bối của hắn tài hoa như vậy, hắn
chỉ mới dạy y văn võ có ba tháng thôi mà y đã có thành tích đáng kinh
ngạc, so với hắn ngày xưa quả thật còn tốt hơn hai, ba lần vậy mà những
buổi tiệc,lễ...của cung đình nhiều như vậy nhưng không lần nào y chịu đi hại Vân Kiếm có đứa con tài hoa như vậy cũng không thể đem khoe.
Do dự chốc lát Vân Tiêu liền khẽ gật đầu.
Vân Tiêu là loại người rất chán ghét phiền phức.Trong triều lễ nghi rườm rà như vậy quả thật rất không hợp với y.
Bất quá vì Quyển 5 của "Huy Vũ Kiếm" Vân Tiêu đành phải đi.
"Soạt" Một hắc y nhân bịt mặt từ đâu bay ra.
"Có chuyện gì ?" Vân Kiếm thu lại bộ dáng cợt nhả, chân mày lá liễu khẽ
chau lại, Chu quốc có một câu nói, nhị vương gia một khi chau mày chắc
chắn xảy ra chuyện.
Người này là Vân Dương, ám vệ một tay Vân
Kiếm đào tạo, trừ khi có chuyện lớn bằng không Vân Dương sẽ không tùy
tiện tới tìm hắn.
Vân Dương cùng Vân Kiếm nói với nhau chuyện gì đó, lát sau Vân Kiếm liền vội vã từ biệt tiểu bảo bối của mình đi làm chính sự.
Vân Tiêu khẽ nhắm mắt.
---3 tháng trước---
Ngay khi Vân Tiêu sắp nhận ra nam nhân áo đỏ trước mặt là ai thì có một tiếng nói vang lên.
"Nô tì tham kiến vương gia " Ôn mama đang tìm Vân Tiêu về dùng ngọ thiện,
bỗng dưng từ xa bà thấy bóng dáng một lớn một nhỏ đang ngồi trên cành
cây mà Vân Tiêu thường hay leo lên hóng gió.
Đến gần một chút, bà tá hỏa phát hiện thân hình nhỏ bé kia là tiểu vương gia còn người nam
nhân áo đỏ đang bị Vân Tiêu kề dao vào cổ là chủ nhân của cả vương phủ
này.
Lúc Ôn mama còn chưa đến Vân Tiêu đã đoán ra thân phận của
nam nhân trước mặt, vốn dĩ còn không biết làm sao, y chẳng qua là một
linh hồn từ hiện đại chiếm thân xác của nhi tử người này, dù cho người
này không yêu thương con trai hắn bất quá dù sao cũng là y nợ người ta,
nếu ra tay chính là vong ơn phụ nghĩa, có điều người này là vương gia,
Vân Tiêu kề dao vào cổ như vậy chính là phạm thượng, nếu y không ra tay
người chết sẽ là y.
Vân Kiếm nghe tiếng tham kiến của Ôn mama
liền dùng nội lực chế trụ Vân Tiêu tay phải nắm lấy cán dao vứt ra xa,
sau đó mới quay lại nhìn Ôn mama.
"Miễn lễ" Vân Kiếm dù bị Vân
Tiêu "hành thích" nhưng vẫn không muốn y chết, Vân Kiếm nghĩ, nếu là
người bình thường chắc chắn đã kêu thị vệ đến để lập công với vương gia
nhưng người phụ nữ này không như vậy, Vân Kiếm là một người thông minh, chỉ chốc lát đã đoán ra được Ôn mama và đứa trẻ xinh đẹp đang bị mình
chế trụ có quan hệ rất mật thiết .
"Ngươi là ai ?" Vân Kiếm lạnh lùng nhìn Ôn mama
"Bẩm vương gia nô tì là Ôn Uyển Như, là mama theo hầu Bạch Liên phu nhân" Ôn mama cúi gằm mặt, ngay cả hít thở cũng không dám làm mạnh, nhỏ giọng
trả lời Vân Kiếm
Vân Kiếm nghe đến hai chữ Bạch Liên liền sững
sờ, Vân Tiêu nhìn thấy trong đôi mắt của hắn là sự luyến tiếc, thương
cảm và đau lòng.
"Đứa bé này...là ai ? " Vân Kiếm như hiểu ra cái gì sau đó liền ngập ngừng hỏi Ôn mama.
"Bẩm vương gia, đây là tiểu vương gia của ngài và Bạch Liên phu nhân" Ôn
mama nhìn Vân Tiêu một cái liền quay sang trả lời cho Vân Kiếm.
Vân Kiếm im lặng nhìn Vân Tiêu, sau đó hắn lạnh lùng quay lưng bỏ đi, khác hẳn với bộ dáng tà mị thường ngày.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT