1.

Ting… tang… toong… teng…

Trở về nhà, cô còn chưa kịp thương tâm đã lại nghe thấy tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên. Mệt mỏi mở điện thoại, khoé miệng cô khẽ nhếch lên 1 nụ cười trào phúng.

- Ông gọi điện là muốn hỏi thăm tôi sao?

- Tôi đâu có tốt bụng như vậy?

- Tôi lại thấy ông thật tốt bụng nha. – Cô cười cười.

- Vậy sao? Thật là cám ơn vì đã nghĩ tốt về tôi như vậy.

- Cho dù tôi có không muốn nghĩ tốt về ông thì cũng khó.

- Cô có ý gì? – Ông Tuấn cau mày. Ông cảm thấy giọng điệu của cô có gì đó khônng ổn.

- Ông chính là con người tốt bụng mà 3 năm trước không những giúp tôi có cơ hội vào bệnh viện, còn tiễn vú Nguyễn sang thế giới bên kia, ép quản gia Đoàn phải bỏ trốn suốt bao năm qua.

- Cô… cô… vừa nói cái gì? – Ông Tuấn không thể tin được, hỏi lại. Là do ông nghe nhầm, nhất định đó là do ông nghe nhầm. Nhưng chuyện đó, không phải tất cả chứng cứ đều được giải quyết gọn gẽ rồi sao? Làm sao cô biết được???

- Muốn người khác không biết, trừ phi mình đừng làm. – Cô cười lạnh.

- Cô… làm sao biết được?

- Cái đó ông hỏi để làm gì? Dù sao biết cũng đã biết rồi, hơn nữa… - Cô cố ý dừng lại 1 chút.

- Hơn nữa làm sao? – Quả như dự đoàn, ông Tuấn đã có chút sốt ruột đến không kiềm chế được. Ông không sợ người khác biết, chỉ sợ người đó có chứng cứ. Nếu như thật sự như thế, ông sẽ khó đối phó hơn.

- Chứng cứ không nằm trong tay tôi.

- Có ý gì?

- Tôi chỉ là người may mắn được người ta tốt bụng nói cho biết mà thôi.

- Không phải cô điều tra ra? – Ông Tuấn cao giọng.

- Tôi nào có khả năng lớn như vậy? – Cô cười ha ha. – Xem ra ông đúng là rất đề cao tôi nha. Tuy nhiên, năng lực của tôi đúng là đã khiến ông thất vọng rồi. Thật xin lỗi!

- Cô… Là ai đã nói cho cô biết? - Ông Tuấn nóng lòng.

- Ô… Không phải là ông cuống quá mất khôn rồi chứ, giám đốc Trần? - Cô tỏ vẻ kinh ngạc. – Đời nào tôi lại khai ra người đó?

- Cô cho là cô nói thế thì tôi sẽ sợ sao? Lê Hương Kim, cô còn non lắm. – Ông Tuấn hừ giọng.

- Đúng, tôi còn non lắm. Nhưng mà… người đó thì rất cao tay đấy. Ông nên cẩn thận 1 chút, kẻo chết không kịp nhìn thấy kẻ thù thì đau khổ lắm! – Cô cảnh báo rồi cúp máy luôn.

Cạchhhh…

Cúp điện thoại, cô bật cười thật to. Cuối cùng cô cũng có thể chính thức đối đầu với Trần Quốc Tuấn rồi. Trước đây cô bị uy hiếp, nhưng giờ thì sao? Không còn nữa, cô tự do rồi. Cô sẽ bắt ông ta phải trả giá vì những gì đã làm với cô và người thân của cô… tất cả… ông ta đều phải hoàn trả lại hết.

Nhưgn có điều cô vẫn không hiểu rốt cuộc ông ta làm như vậy là vì lí do gì? Nói cho anh biết toàn bộ sự thật, không phải là tự mình huỷ đi cơ hội uy hiếp cô sao? Như vậy, không phải là cô sẽ có thể thoải mái đối đầu với ông ta sao? Ông ta chắc chắn sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc như vậy mà không có ý tứ gì. Chắc chắn trong này có 1 âm mưu gì đó. Nhưng cô lại không thể nghĩ ra nổi.

Ting… tang… toong… teng…

- Alo – Chưa để chuông reo đến lần thứ 2, cô đã nhấc máy.

- Chào Lê tiểu thư! – Cái giọng ẻo lả bên đầu dây vang lên làm cô nhíu mày.

- Đỗ Cẩm Tú! – Cô thốt lên cái tên mà cô không hề muốn nhắc đến. – Cô gọi tôi có việc gì? Chắc không phải để tán gẫu giết thời gian đấy chứ?

- Ha ha… cô nghĩ tôi rảnh như cô sao? Tối nay 8h ở ngoại ô phía Nam. Tuỳ cô muốn mang theo bao nhiêu người cũng được. – Cẩm Tú trầm giọng.

- Ồoooo… Như vậy hẳn là không phải để trừ khử hay dạy dỗ tôi? – Cô tò mò. – Mục đích của cô là gì thế?

- Cô cứ đến rồi biết.

- Tại sao tôi lại phải đến?

- Bởi vì… - Cẩm Tú khẽ cười, tiếng cười làm người ta sởn da gà. – … Anh Thiên cũng sẽ đến đó.

- Thiên? – Cô lập tức nhíu mày. – Cô muốn làm cái gì?

- Tôi chỉ muốn nói chuyện 1 chút, không phải đã bảo cô muốn mang theo bao nhiêu người cũng được sao? Cô còn sợ?

- Sợ? Cô là đang nói chính mình hay sao?

- Vậy thì nhớ đến đúng giờ.

- Được.

Cạchhhh…

Lại 1 cuộc điện thoại kết thúc.

Tinh thần của cô ngày càng đi xuống. Rốt cuộc đến bao giờ thì cô mới có thể nghỉ ngơi? Đến bao giờ thì việc đối đầu này mới kết thúc đây? Tại sao không thể để cô xử lí xong Trần Quốc Tuấn rồi hãy đến? Tại sao cứ phải cùng dồn cô vào góc tường? Cô đáng ghét lắm sao? Cô làm nhiều việc ác lắm sao? Tại sao… không thể cho cô 1 chút yên ổn?

Nhưng cho dù có thế nào, cho dù có bao nhiêu người muốn cô chết, thì cô vẫn phải sống. Cô phải sống để báo hiếu bố mẹ, để tiếp quản Gold, để không phụ lòng người mẹ đã khuất của mình. Cho dù có bị dồn ép thế nào, cô vẫn cứ phải chiến đấu, chiến đấu để sinh tồn.

Nghĩ như vậy, tuy mệt mỏi, nhưng quyết tâm của cô cũng đã tang lên đáng kể. Nhấc điện thoại gọi cho Leo.

Tút… tút… tút…

- Tiểu thư! – Đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

- Tìm thêm vài người nữa, tối nay cùng tôi đến 1 nơi.

- Tiểu thư có thể nói cho tôi biết đối tượng là ai không?

- Đỗ Cẩm Tú

- Tôi đã biết.

- 7h20’ có mặt trước cổng nhà tôi.

- Vâng.



Tối,

Leo có mặt trước biệt thự nhà họ Lê rất đúng giờ cùng với vài ‘cây đen’ cao lớn nữa. Chưa đợi anh bấm chuông, cô đã xuất hiện ở cửa.

- Chào Tiểu thư! – Tất cả đều cúi chào 1 cách kính cẩn.

- Chào. – Cô mỉm cười. – Đi thôi.

Hiện giờ cô cũng đang mặc 1 chiếc áo phông đen, trông thật hợp với đội quân ‘cây đen’ này. Có lẽ ai cũng sẽ phải khiếp sợ vì màu sắc u tối và không khí lạnh đến rợn người ở đây.



Trên xe, 2 hàng lông mày thanh tú không ngừng nhíu lại.

Đỗ Cẩm Tú không phải là đối thủ đáng để cô phải quan tâm. Cô cũng không hề sợ đối đầu với cô ta, nhưng… cô ta có nhắc đến anh. Hơn nữa, cô ta lại yêu anh như vậy. Không biết cô ta định làm cái gì đây?!?!



- Tiểu thư, đã đến nơi. – Tiếng Leo vang lên bên tai, cô mới bừng tỉnh. Thì ra chiếc xe đã dừng lại.



- Lê tiểu thư, mời đi lối này. – Vừa bước xuống xe, còn chưa nhìn rõ mọi thứ xung quanh, đã có người lên tiếng.

- Tiểu thư của các người cũng thật là chu đáo quá đi. – Cô cười, đi theo sự chỉ dẫn hết sức nhiệt tình của ‘người phục vụ’.



Sau 1 hồi vòng vòng vèo vèo qua đủ thứ đường xá cây cỏ, cô đã đến 1 căn hầm rộng rãi mà ẩm ướt, lạnh lẽo đến ghê người.

- Tiểu thư, để tôi đi trước kiểm tra 1 chút. – Leo cảnh giác lên tiếng.

- Không cần. – Cô ngăn anh lại, tự mình đi vào. Đỗ Cẩm Tú, cô không tin cô ta lại dám làm gì cô.

Vừa bước xuống căn hầm, cô đã bị bóng tối bao trùm làm cho hoảng sợ, nhưng lí trí không ngừng ép cô phải bước tiếp, tuyệt đối không được lùi lại, không được quay đầu, không được bỏ chạy.

‘Nếu như ngay cả Đỗ Cẩm Tú mà cô cũng không đối phó được thì sao có thể nghĩ đến chuyện vượt qua Trần Quốc Tuấn – 1 con người nham hiểm đã lăn lộn trên thương trường suốt mấy chục năm?’

Nghĩ như vậy, dũng khí của cô đã tăng lên đáng kể, bước đi cũng không còn chần chừ sợ hãi như trước nữa.

Táchhhh…

Chỉ 1 tiếng động nhỏ, cả căn hầm bỗng nhiên bừng sáng. Ánh sáng đến quá đột ngột làm cô chói mắt, theo phản xạ giơ cánh tay lên che đi luồn sáng.

- Lê tiểu thư thật đúng giờ nha. – Giọng nói the thé của Cẩm Tú vang lên ngay phía trước.

- Cám ơn cô đã khen, tôi làm sao có thể để Đỗ tiểu thư lá ngọc cánh vàng phải đợi mình được? – Khi mắt cô dần quen với anh sáng, cô lập tức đứng thẳng người đối diện với Đỗ Cẩm Tú, không 1 chút sợ sệt lép vế.

- Ha ha… cô đúng là rất coi trọng tôi. – Cẩm Tú cười to. – Nhưng người muốn gặp cô hôm nay lại không phải là tôi.

- Không phải cô? Vậy thì là ai? – Cô thắc mắc. Ai muốn gặp cô sao không trực tiếp liên lạc với cô mà lại phải thông qua Đỗ Cẩm Tú?

- Là tôi. – 1 giọng nói lạnh lùng phát ra từ góc căn hầm.

- … - Cô nheo mắt muốn nhìn cho rõ người đó là ai, nhưng vì khoảng cách quá xa, nên dù có cố gắng thế nào cũng không thể nhìn nổi.

- Mới đó mà đã quên tôi rồi? – Người đó từ từ lại gần, giọng nói chứa đựng sự chế giễu.

- Thiên? – Cô sửng sốt.

- Nhận ra rồi à?

- Người muốn gặp em… là anh? – Cô như không tin vào mắt mình. – … thật sự là anh?

- Không được à? – Anh không thèm nhìn cô, nhếch khoé miệng.

- Anh tại sao không trực tiếp liên lạc với em?

- Tại sao tôi phải liên lạc với cô?

- Anh… - Cô mở to mắt nhìn anh như không thể tin nổi.

Cô biết là anh hận cô, nhưng tại sao anh có thể thay đổi nhanh như thế này?

Cô biết là 2 người đã chấm dứt, nhưng… anh có nhất thiết phải đối xử với cô lạnh lùng như vậy không?

Có phải… tình yêu càng lớn thì hận sẽ càng sâu không? Có phải bởi vì anh đã quá yêu cô, quá tin tưởng cô, quá tốt với cô, cho nên… bây giờ anh mới càng căm ghét cô không?

- Lê Hương Kim, chúng ta đã chấm dứt rồi. – Anh nhắc nhở, giọng nói có chút chùng xuống, nhưng rất khó để phát hiện.

- Em biết. – Cô gật đầu. Cô biết chứ, biết nên mới đau thế này, biết nên mới bi thương thế này, biết nên mới ân hận thế này.

- Vậy thì đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó nữa. Cô nghĩ tôi sẽ lại vì cô mà làm tất cả sao? Cô nghĩ tôi sẽ vì ánh mắt cầu khẩn của cô mà động lòng, vì nước mắt của cô mà mềm yếu sao? – Anh hừ lạnh.

- Em biết, anh sẽ không. – Cô cười chua xót. Giờ đây, cô là người anh hận nhất, còn hận hơn cả ông Cường trước đây. Cô đã từng chứng kiến sự giận dữ cùng ghét bỏ của anh với ông, làm sao lại không biết thái độ của anh bây giờ chứ?

- Tốt. – Anh nói mà lòng như bị ngàn nhát dao cứa vào.

‘Em biết, anh sẽ không.’

Cô đã nói như vậy? Những lời đó, có thể là do cô nói ra hay sao? Có phải là anh đã nghe nhầm hay không?

Cô… có thể nói với anh như thế? Cô nghĩ anh cũng giống cô sao? Cô nghĩ anh cũng vô tình sắt đá được như cô sao? Cô nghĩ… cô nghĩ… anh có thể… vì hận cô mà quên cô được sao? Yêu… chính là thứ tình cảm đẹp đẽ nhất và cũng là đáng sợ nhất. Một khi anh đã yêu cô, anh sẽ không thể quên cô được, cho đến tận lúc chết. Chẳng lẽ cô không hiểu? Cô thật sự không hiểu, hay là… không tin vào tình cảm của anh giành cho cô? Nếu không sao cô có thể nói như vậy với anh?

Đáng chết! Tại sao… cô chính là người sai, sao anh lại phải đau khổ? Cô là người đáng bị trừng phạt, tại sao anh lại không thể ra tay? Cô chính là người dã đem đến bao tổn thương cho anh, tại sao anh vẫn cứ yêu cô?

- Cô nghe thấy chưa, bây giờ anh Thiên đã không còn chút tình cảm nào với cô rồi.

- Không cần cô nói, tôi cũng tự biết. – Cho dù trong tim rất đau, nhưng cô tuyệt không cho phép mình tỏ ra 1 chút đau khổ nào trước mặt Đỗ Cẩm Tú. Bởi vì, đau khổ tức là nhận thua. Cô không bao giờ, không bao giờ có thể hạ mình chịu nhục trước cô ta.

- … - Anh nhìn cô căm giận. Cô thật sự nghĩ như vậy? Anh mắt của cô, nét mặt của cô, không có 1 chút nào là thống khổ hay đau đớn. Cô… thật vô tình như thế? Cô… thật sự đã quên anh? Chỉ trong chưa đầy 1 ngày? ‘Lê Hương Kim, em ác lắm!’

- Cho nên, anh ấy là của tôi. Cô nên biết đường mà tránh xa anh ấy 1 chút. – Cẩm Tú lớn giọng đe nẹt.

- Anh ấy không yêu tôi nữa, không có nghĩa là sẽ yêu cô.

- CÂM MIỆNG. – Anh gầm lên, trừng mắt nhìn cô.



---------------------------------------

2.

- CÂM MIỆNG. – Anh gầm lên, trừng mắt nhìn cô.

Nãy giờ anh đã chịu đựng đủ rồi. Anh cố gắng lắm mới không xông đến bóp chết cô, tại sao cô vẫn cứ dùng mũi dao sắc nhọn hết lần này đến lần khác đâm vào trái tim anh?

‘Em biết.’?



‘Em biết, anh sẽ không.’?



‘Không cần cô nói, tôi cũng tự biết.’?



‘Anh ấy không yêu tôi nữa, không có nghĩa là sẽ yêu cô.’?



Cô biết cái gì?

Cô rốt cuộc biết cái gì?

Cô nãy giờ đều nói là cô biết… vậy cô có biết bây giờ anh cảm thấy thế nào không? Cô có biết anh đau lắm không? Cô có biết anh hận cô lắm… nhưng lại không thể ngừng yêu cô không? Cô có biết… có biết… anh đã ước rằng cô cứ tiếp tục lừa dối anh, tiếp tục che giấu sự thật, đừng bao giờ để cho anh biết được. Như vậy, cô và anh… 2 người… vẫn sẽ có thể ở bên nhau… Những điều đó cô có biết không?

RỐT CUỘC CÓ BIẾT HAY KHÔNG?

- Anh… - Cô trợn tròn mắt. Nếu như không phải là tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe thấy, có đánh chết cô cũng không thể tin được anh lại đối xử như thế với cô.

Anh vừa quát cô?

Anh lại vì lời nói đó mà quát cô?

Cô nói sai sao? Không phải là anh không có tình cảm gì với Đỗ Cẩm Tú sao? Không phải trước đây anh cũng như cô, không ưa gì Đỗ Cẩm Tú sao? Tại sao lại vì cô ta mà lớn tiếng với cô?

2 người mới chỉ chia tay chưa được 1 ngày, anh đã vội tìm người con gái khác? Tỉnh cảm của anh đối với cô, cũng chỉ có vậy thôi sao?

Ha ha… thì ra trước giờ đều là do cô tưởng tượng ra sao?

Tình cảm sâu đậm?

Yêu thật lòng?

Cả đời cũng không thay đổi?

Ha… ha… Hay thật! Thì ra đều là mình cô suy nghĩ quá xa mà thôi?

Anh tốt với cô, chiều chuộng cô, yêu thương cô… tất cả cũng không phải chỉ với mình cô?

Ha… ha… Tuyệt vời! Anh đã hoàn thành xuất sắc vai diễn của mình với cô.

Thật là muốn phá lên cười thật to, nhưng tại sao cô lại không cười nổi thế này? Muốn khóc quá…

Không được, không thể khóc. Đỗ Cẩm Vân vẫn còn ở đây, còn cả… cái người vô tình kia nữa. Cô tuyệt đối không thể rơi nước mắt, không được để bọn họ đắc ý. Cô nhất định phải mạnh mẽ lên.

- Lê Hương Kim, cô mở to mắt ra mà nhìn, vểnh tai lên mà nghe đi. – Cẩm Tú đắc chí cười to.

- Tôi nhìn rất rõ, nghe cũng rất rõ. 2 người thật xứng đôi, xin chúc mừng! – Cô cười mà lòng đau như cắt.

- CÔ… - Anh nghẹn họng, không biết phải làm thế nào mới có thể kiềm chế cơn tức giận trong lòng.

- Cám ơn, Lê tiểu thư. – Trong khi đó, Cẩm Tú lại cười thật tươi, vòng tay ôm lấy cánh tay anh như muốn tuyên bố chủ quyền.

- Tránh xa tôi ra 1 chút. – Anh phải cố gắng lắm mới không hét vào mặt cái cô gái khiến anh ghê tởm này. Dù sao đi nữa cô ta cũng đã giúp anh, anh cũng không thể qua cầu rút ván thế được.

- Anh nói gì lạ thế? Tại sao em phải tránh xa anh? Em còn muốn ngày ngày được ở bên anh nữa cơ. – Cẩm Tú chớp chớp mắt.

- Cô có thể đi được rồi, ở đây không còn việc của cô nữa. – Anh đẩy Cẩm Tú, ra, giọng điệu vẫn lạnh lùng như thế.

- Anh Thiên!!? – Cẩm Tú không phục nhăn nhó. – Em giúp anh gọi cô ta đến đây rồi, anh cũng phải trả công cho em đi chứ?

- Nhà cô còn thiếu tiền sao? Nếu thiếu có thể nói với tôi con số mà cô muốn. – Anh mỉa mai.

- Anh biết là em không cần tiền mà? – Cẩm Tú giận chân hậm hực.

- Không phải tiền thì để sau đi. – Anh phẩy tay ý muốn bảo cô ta đi nhanh 1 chút, đừng có làm phiền anh.

- Đuổi bạn gái đi như vậy thật không tốt chút nào. – Cô châm chọc.

- CÂM MIỆNG NẾU CÔ KHÔNG MUỐN CHẾT. – Anh cảnh cáo.

- Anh gọi tôi đến đây là có việc gì? – Cô đổi chủ đề. Dù sao vẫn là bảo toàn tính mạng là trên hết.

- Tôi muốn nói chuyện riêng. – Anh liếc về phía đám ‘cây đen’ sau lưng cô.

- Được. – Cô gật đầu, quay lại nói nhỏ với Leo. – Anh ra ngoài trước đi.

- Tiểu thư!

- Yên tâm, tôi sẽ không sao cả.

- Nhưng…

- Anh phải tin tôi chứ. Tôi sẽ không làm điều gì có hại cho bản thân.

- Vâng, tiểu thư. – Leo đành khuất phục, đem theo đám người của mình rời khỏi căn hầm.

- Giờ thì nói được rồi chứ? – Cô cố tránh ánh mắt của anh, hỏi.

- Cô nợ tôi 1 lời giải thích. – Anh thấp giọng.

- Giải thích gì? – Cô cố tình tỏ vẻ không hiểu.

- Cô thực sự không muốn giải thích điều gì với tôi? – Anh cao giọng.

- Không có gì để giải thích cả. – Cô lắc đầu.

- KHÔNG CÓ GÌ? – Anh tức giận lao đến nắm chặt lấy 2 vai cô. – CÔ DÁM NÓI LÀ KHÔNG CÓ GÌ???????????? VẬY CÒN BỐ MẸ TÔI THÌ SAO? TẠI SAO LẠI ĐÂM VÀO HỌ? TẠI SAO ĐẨY HỌ RA KHỎI THẾ GIỚI NÀY? TẠI SAO CÔ LẠI LÀM NHƯ THẾ? TẠI SAOOOOOO???????????????

- Đó… chỉ là tai nạn… tai nạn ngoài ý muốn. Tôi không cố ý…

- KHÔNG CỐ Ý? VẬY THÌ TẠI SAO LẠI LÁI XE NHANH NHƯ THẾ TRONG ĐÊM KHI MÀ CÔ MỚI CHỈ 14 TUỔI?????

- …

- TẠI SAO LẠI COI THƯỜNG AN TOÀN CỦA BẢN THÂN VÀ NGƯỜI KHÁC NHƯ THẾ?????

- …

- TẠI SAO CÔ KHÔNG DÙNG ĐẦU ĐỂ SUY NGHĨ 1 CHÚT ĐẾN HẬU QUẢ HẢ??? HẢ?

- …

- ĐẦU CÔ RỐT CUỘC DÙNG ĐỂ LÀM CÁI GÌ? CÔ NÓI XEM… MAU NÓI XEM NÀO.

- …

- KHÔNG PHẢI BÌNH THƯỜNG CÔ RẤT NHANH MỒM NHANH MIỆNG SAO? TẠI SAO ĐẾN LÚC CẦN THIẾT LẠI KHÔNG NÓI NĂNG CÂU NÀO? TẠI SAO LẠI IM LẶNG NHƯ THẾEEEEEEEEEEEEEEEEE???????

- Xin lỗi…

- TÔI GỌI CÔ ĐẾN ĐÂY LÀ ĐỂ GIẢI THÍCH, KHÔNG PHẢI XIN LỖI. – Anh nhắc nhở.

- Chẳng phải tôi đã nói rồi sao, đó chỉ là 1 tai nạn. Tôi cũng không hề mong muốn chuyện đó xảy ra. – Cô cũng không còn kiên nhẫn đứng nghe anh mắng mỏ nữa.

Cho dù là cô sai thì anh cũng có thể hận, có thể trừng phạt cô cơ mà? Tại sao lại cứ bắt cô phải giải thích cái điều mà cô không thể nói ra? Tại sao cứ ép cô làm chuyện cô không muốn? Trước đây anh đâu có như vậy?

- ĐIỀU TÔI MUỐN NGHE LÀ NGUYÊN NHÂN KHIẾN CÔ LÁI XE NHƯ ĐIÊN TRÊN ĐƯỜNG, KHÔNG PHẢI LÀ MẤY CÂU NÓI VỚ VẨN ĐÓ.

- Xin lỗi, tôi không muốn nói.

- KHÔNG MUỐN NÓI? CÔ CÓ TƯ CÁCH ĐỂ NÓI RA 3 CHỮ NÀY VỚI TÔI SAO?

- Tôi thật sự không muốn n…

- KHÔNG MUỐN CŨNG PHẢI NÓI. CÔ KHÔNG MUỐN NHƯNG TÔI MUỐN.

- …

- TÔI MUỐN CÔ NÓI THÌ CÔ PHẢI NÓI.

- …

- TÔI BẢO CÔ NÓI CƠ MÀ? NÓI NHANH!!!!!!!!!!

- …

- LẬP TỨC MỞ MIỆNG NÓI CHO TÔI.

- … - Cô phải cắn chặt môi để nước mắt không chảy ra.

Anh có biết là bây giờ cô đang đau khổ lắm không?

Anh có biết là bây giờ cô rất muốn khóc không?

Anh có biết là cô đã bị giày vò thế nào trong suốt những năm qua không?

Tại sao còn đối xử với cô như thế? Tại sao còn lớn tiếng với cô? Tại sao còn ép cô phải nói la những chuyện xảy ra vào đêm hôm đó?

- Chuyện đó… tôi không muốn nhắc đến… mãi mãi cũng không muốn nhắc đến nữa. – Cô hét lên.

- KHÔNG MUỐN? TẠI SAO LẠI KHÔNG MUỐN? CÓ GÌ MÀ KHÔNG MUỐN NHẮC ĐẾN?

- …

- TẠI SAO CÔ LẠI LẮM BÍ MẬT NHƯ THẾ? TẠI SAO CON NGƯỜI CÔ LẠI CÓ NHIỀU ĐIỀU MUỐN GIẤU GIẾM ĐẾN THẾ???? TẠI SAO CÔ KHÔNG THỂ THÀNH THẬT 1 CHÚT? TẠI SAOOOOOO????????????????????? – Anh dùng sức siết chặt vai cô đau điếng.

Chẳng lẽ cô không hiểu… anh hỏi cô lí do… cũng chỉ vì muốn tha thứ cho cô? Nếu như cô có lí do… nếu như hôm đó là do cô gặp chuyện… nếu như không phải là cô chơi bời uống rượu say rồi lái xe gây tai nạn như trong tập hồ sơ kia viết, có lẽ anh sẽ có thể buộc mình tha thứ cho cô. Nhưng, tại sao cô lại không hiểu ý tứ của anh? Tại sao cô lại không thể nói với anh? Tại sao mãi mãi vẫn không thể thành thật với anh? Tin anh… khó đến thế sao?

- Đau… - Cô không chịu nổi kêu lên.

- Đau? Nếu còn biết đau, cô sẽ không làm như vậy với tôi. – Anh lẩm bẩm, buông cô ra, quay đầu bỏ đi.

Chấm dứt rồi… thật sự đã chấm dứt rồi. Cô và anh, sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng sẽ không còn liên quan nữa. Cô, sau hôm nay, cho dù có tìm đến anh cầu xin tha thứ, cho dù có chấp nhận kể hết mọi chuyện cho anh, cho dù… thì cũng không thể nữa rồi.

Anh đã cho cô cơ hội, là chính cô không biết nắm bắt.

------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play