1.

Cạchhhhh…

Tiếng cửa mở vang lên làm cô sợ tới mức ngã phịch xuống đất, nhìn chằm chằm vào người đang đứng ngoài cửa.

- Anh… A..anh… Làm sao anh vào… được? – Cô lắp bắp.

- Hừ?! Giấu anh đi xem quà 1 mình, giờ lại còn bày ra bộ mặt khiếp sợ như thế là sao? – Anh giận dỗi. – Đưa anh xem đó là cái gì nào.

- Không có gì. – Cô hét lên, chồm người về phía trước chộp lấy cái hộp, đóng vào rồi khoá lại 1 cách hoang mang.

- Em làm sao thế? Sao lại sợ hãi như vậy? Có chuyện gì không thể cho anh biết sao? – Anh nghi ngờ.

- Không có… Không phải… à không… cũng có… mà không… - Cô luống cuống đến mức nói năng lộn xộn. – Ý em là… không có gì.

- Búp Bê! Trông em không có vẻ gì là không có gì cả. Em sao thế? Không khoẻ à? Hay là… món quà kia có vấn đề? – Anh quan tâm, giơ tay muốn lấy chiếc hộp gỗ nhưng lại bị cô giấu ra đằng sau không cho anh động đến.

- Không sao… em không sao cả… – Cô gượng cười.

- Nhưng trông em tái lắm. – Anh không thể yên tâm. – Có phải em thấy khó chịu ở đâu không? Anh gọi bác sĩ đến khám cho em nhé?

- Không cần… em không sao đâu… - Cô xua tay. – Chỉ hơi mệt 1 chút… nghỉ ngơi 1 lát là sẽ ổn thôi.

- Ừm… Vậy em nghỉ đi, anh ra ngoài trước. – Anh gật đầu. Cô luôn cố chấp như vậy. Anh hiểu, dù có nói thế hay nói nữa thì cũng vẫn chỉ thu được 1 kết quả như nhau. Cho nên tốt nhất là tự mình thương mình, tiết kiệm sức lực.

- Thiên! – Cô bỗng nắm lấy tay anh kéo lại.

- Sao vậy? – Anh quay người nhìn xuống cô vẫn đang yên vị dưới đất.

- Anh ở lại với em. – Ánh mắt cô long lanh nhìn anh hàm chưa bao suy tư phức tạp.

- Có chuyện gì sao?

- Em… chỉ muốn ở bên anh lâu 1 chút.

- Chúng ta có cả đời bên nhau, em làm gì cứ như sắp chia tay đến nơi vậy? – Anh véo mũi cô.

- Cả đời bên nhau… Cả đời bên nhau… - Cô nhắc đi nhắc lại, nở nụ cười xa vời.

Cô có thể được ở bên anh cả đời sao?

Cô có thể được anh yêu thương cả đời sao?

Cô có thể được hưởng sự chăm sóc đặc biệt của anh cả đời sao?

Cô có thể được sống trong hạnh phúc ấm áp cả đời sao?

Cô … có thể được anh tha thứ sao?



- Búp Bê! Em đang nghĩ cái gì mà ngẩn người ra thế? – Anh động đậy ngón tay nãy giờ bị cô nghịch ngợm.

- Thiên! – Cô bày ra bộ mặt nghiêm túc khiến anh hơi hoảng.

- Sao vậy?

- Em yêu anh! – Cô đột ngột rướn người hôn lên môi anh, rồi chạy biến vào phòng tắm, không dám ló mặt ra ngoài.

- … - Anh hơi ngẩn ra, khoé môi cong lên, ngay lập tức chạy đến đập cửa. – Búp Bê, ra đây cho anh!

- Không ra. – Cô nói vọng ra.

- Không ra? Em to gan nhỉ? Anh hỏi lại lần nữa, em có ra đây không thì bảo? – Anh tiếp tục đập cửa.

- Không ra… không ra… có chết cũng không r… - Cô bướng bỉnh. Nhưng lờ còn chưa kịp nói xong thì người đã bị 1 tay anh xách ra khỏi phòng tắm.

- Em to gan thật! Dám trốn vào phòng tắm? Lại còn chu mỏ lên mà cãi lại anh? Hừ!

- Xì!!? – Cô bĩu môi.

- Hôm nay em chuẩn bị tinh thần tù đày đi là vừa. – Anh trợn mắt.

- Thiên, em sai rồi. – Nghe thấy câu tiếp theo của anh, sắc mặt cô thay đổi 180°, lập tức giở giọng nũng nịu. – Thiên, đừng phạt như vậy mà?!?! Em cũng đâu có làm gì to tát đâu, phải không? Em cũng chẳng hãm hại ai cả. Em chỉ là… chỉ là…

- Làm sao? – Anh nhướn mày.

- Chẳng biết nữa. – Cô thành thật. – Anh vừa nói em mắc lỗi gì ý nhỉ?

- Em… - Anh giận sôi gan. – Em không thèm chú ý nghe những gì anh nói?

- Em… à ừm… thì ra đó là lỗi của em à? – Cô ngây thơ. – Vậy em sai rồi. Sai thật rồi.

- … - Anh hung hăng quay đầu, tu 1 hơi hết cốc nước, sau đó mới trừng mắt với cô. – Sớm muộn cũng có ngày em làm anh tức chết.

- Em đâu có chọc tức anh? – Cô tỏ vẻ vô tội.

- Không chọc tức, chỉ gián tiếp tiễn anh vào bệnh viện tâm thần.

- Anh cứ đánh giá em cao quá, em ngại chết mất. – Cô cười há há.

- Em thật đáng ghét! – Anh véo mũi cô.

- Xí!?! Đáng ghét như vậy sao anh còn yêu? – Cô vênh mặt.

- Chắc não anh bị em san phẳng rồi.

- Anh… anh… - Cô tức nghẹn họng. Nói như vậy không phải chỉ có kẻ thiểu năng không có chất xám mới yêu cô sao? [Còn không phải?]

Ting… tang… toong… teng…

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên cắt ngang dòng tức giận của cô.

- Mau nghe điện thoại đi! – Anh cười cười.

- Hừ!??! – Cô vẫn nhìn anh toé khói.

- Không phải là muốn anh nghe hộ em chứ? – Anh vừa nói vừa thò móng vuốt vào túi áo cô.

- Anh biến đi. – Cô hất tay anh ra, tự mình lấy điện thoại ra nghe. – Anh ăn no rỗi hơi gọi điện chọc phá em à?

- Em hại chết anh rồi, còn ở đó mà lớn tiếng cái gì? – Nhật gào khóc.

- Hại chết? Ai hại chết? Hại chết ai? Anh á? Em à? Em đâu có? Em có làm gì anh đâu? – Cô giật mình.

- My biết rồi. – Nhật ủ rũ.

- Biết cái gì? – Cô ú ớ.

- Sớm muộn cũng có ngày em làm anh tức chết. – Nhật ảo não.

- Cái gì vậy? Cái gì vậy? Anh với anh Thiên bắt tay nhau chọc em có phải không? – Cô nhảy dựng lên. – Sao 2 người có thể cùng nói ra câu đó với giọng điệu giống nhau như thế chứ? Em hiền lành tốt bụng như thế này sao có thể…

- Khoan tức giận. – Nhật cắt ngang. – Nghĩ cách giúp anh trước, tức giận tính sau.

- Hừ!??! Ai thèm giú… í khoan… Anh vừa nói là My biết? Biết cái gì? Không phải là…

- Ngoài chuyện đó ra thì còn cái gì nữa chứ?!? – Nhật thở dài.

- Nhưng làm sao mà… - Cô chợt im bặt. Chẳng lẽ…

- Sao tự nhiên lại im lặng thế?

- Cậu ấy thật quá thông minh! – Cô cảm thán.

- Cái gì thông minh? – Nhật khó hiểu.

- Nói chung là thông minh… rất thông minh… vô cùng thông minh… – Cô chợt nhớ ra. – Rồi sao? Biết rồi thì cậu ấy có phản ứng thế nào? Chấp nhận hay mập mờ hay từ chối?

- Từ chối.

- Áaa… - Cô ngac oạch xuống ghế. – Không phải chứ? Sao lại có thể? Rõ ràng cậu ấy cũng thích anh. Em cảm thấy rất rõ. Tại sao lại từ chối thẳng thừng được? Không phải anh nghe nhầm rồi chứ?

- Cô ấy nói cô ấy không xứng với anh. Bọn anh không hợp.

- … - Cô im lặng hồi lâu, rồi chợt hỏi. – Bố mẹ anh có ý kiến gì với My không?

- Không. – Nhật trả lời ngay.

- Sao trả lời nhanh thế? – Cô kinh ngạc.

- Biết thì nói chứ sao nữa.

- Nhưng họ có biết My không đã.

- Không.

- Vậy mà anh dám nói…

- Nhưng mẹ anh đã nói, chỉ cần có người nào có thể bắt anh ngày nào cũng về nhà đúng giờ, chăm chỉ ăn cơm cùng gia đình, không ở ngoài bồ bịch lăng nhăng là được. Lúc đó anh đã trợn tròn mắt: ‘Thật đúng là không có ai hiểu con bằng mẹ!’ Sau đó bố anh bổ sung: ‘Dù có là đàn ông cũng không sao’ khiến anh suýt thì suy tim mà chết. – Nhật giải thích.

- Chậc chậc… điều kiện cao quá! – Cô run lên.

- LÊ HƯƠNG KIM, EM QUYẾT TÂM ĐỐI ĐẦU VỚI ANH CÓ PHẢI KHÔNG!?! CÁI GÌ MÀ ĐIỀU KIỆN CAO QUÁ??! EM CỨ LÀM NHƯ ANH LÀ TÊN NHÃI RANH SUỐT NGÀY LÔNG BÔNG NGOÀI ĐƯỜNG TRÊU HOA GHẸO NGUYỆT RỒI CUỐI CÙNG LẠI KIẾM 1 TÊN ĐÀN ÔNG ĐỂ RƯỚC VỀ Í!!????!? – Nhật gắt ầm lên.

- Còn không phải? – Cô đưa điện thoại ra xa, khẽ phản bác.

- EM… AAAAAAA…………… SAO THẰNG THIÊN CÓ THỂ YÊU 1 NGƯỜI XẤU BỤNG XẤU DẠ, LÚC NÀO CŨNG THÍCH CHỌC TỨC NGƯỜI KHÁC NHƯ EM VẬY?

- Mày muốn chết? – Anh ‘nhẹ nhàng’ nói vào điện thoại, sau đó cúp máy cái rụp.



---------------------------------------

2.

Ting… tang… toong… teng…

Khi cô đang ngồi vắt chân lên bàn siêng năng ăn súp ngô do chính tay anh nấu thì cái điện thoại đột ngột rung lên làm cô giật bắn, suýt thì đút cả súp vào mũi.

- Búp Bê! Em có thể đừng để âm lượng to như thế không? – Anh nhíu mày. – Tim đã yếu lại còn bày đặt thử sức.

- Tim em yếu hồi nào? Bày đặt thử sức cái gì? Hừ!?!? Tí nữa em sẽ xử anh sau. – Cô trợn mắt nhìn anh, nhanh chóng lôi điện thoại ra. Vừa nhìn thấy số máy gọi đến cô lập tức hoảng hồn, vội chỉnh trang lại tư thế, hắng giọng vài cái rồi mới bắt máy. – Alo.

Từ sau vụ bắt cóc, quan hệ giữa cô và ông Cường đã được cải thiện đáng kể. Ông Cường không còn nghi ngờ hay làm khó cô nữa. Ông cũng đã hoàn toàn chấp nhận cô là cháu dâu tương lai của nhà họ Đặng rồi. Vì thế, bản tính trẻ con của cô lại được thể bùng phát. Tuy nói là như thế, nhưng cô cũng rất muốn tỏ ra dịu dàng nữ tính 1 chút, tránh làm ông Cường hoảng sợ mà kéo anh bỏ chạy.

- Em lên cơn à? – Anh phì cười, cũng có chút tò mò sán lại gần. – Ai gọi thế?

- Anh tránh ra 1 chút. – Cô đẩy anh ra xa, nhẹ nhàng trả lời. – Cháu chào ông.

- Hừ!?!? Tưởng ai. Người đó anh không quen, em cũng chẳng cần quan tâm làm gì. Ông ta chẳng tốt đẹp gì đâu. Em m… – Anh vừa lải nhải vừa ăn súp ngô.

- Suỵt. – Cô ra hiệu cho anh im lặng. – Dạo này ông có khoẻ không ạ?

- Vẫn thế thôi. – Ông Cường mỉm cười. – Thằng nhóc kia vẫn tốt với cháu chứ?!?

- Không tốt… anh ấy không tốt chút nào. Ông ơi, anh ấy rất hay bắt nạt cháu. – Cô rưng rưng kể lể.

- Anh bắt nạt em lúc nào? – Anh kêu oan.

- Anh còn dám chối?

- Anh căn bản không hề bắt nạt em. Đều là em bắt nạt anh. – Anh rầu rĩ.

- Anh đừng có vu oan cho người tốt. Em là nạn nhân, sao lại chuyển thành kẻ xấu rồi? – Cô bĩu môi.

- Còn không phải em đổi trắng thay đen?

- Không phải. – Cô giãy nảy. – Ông nghe thấy chưa? Anh ấy không chịu nhường nhịn cháu chút nào. Cả ngày chỉ biết tìm trò chọc phá cháu.

- Em không phải đang tự nói mình đấy chứ? – Anh nhìn cô chằm chằm.

- … - Cô lè lưỡi. – Ơ mà ông gọi cho cháu có việc gì không ạ?

- À ờ… ông chỉ muốn hỏi xem 2 đưa có tốt không thôi. – Ông Cường ấp úng.

- Trừ những lúc không tốt ra thì bọn cháu vẫn rất tốt ạ. – Cô đáp tỉnh bơ.

- … - Ông Cường mất 1 lúc mới nhai xong câu nói của cô, lên tiếng. – Còn 1 chuyện… ông muốn nhờ cháu giúp.

- Ông cứ nói. Lời của ông chính là mệnh lệnh của cháu. Cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành. Đối với cháu mà nói, tính mạng có thể mất nhưng nhiệm vụ thì quyết không thể bỏ qua. – Cô tuyên bố hùng hồn. – Dù có phải lao vào nước chốn nước sôi lửa bỏng cháu cũng nhất định mang chiến tích lẫy lừng về cho ông.

- Cũng không đến nỗi ghê gớm như vậy. – Ông Cường phì cười.

Có lẽ ông đã hiểu vì sao cháu trai của ông lại yêu cô bé này sâu đậm đến như vậy. Chính ông bây giờ cũng rất ưng ý đứa cháu dâu vừa xinh đẹp, vừa thông minh lại vô cùng dễ thương này. Nếu như nhất định phải nêu ra 1 khuyết điểm của cô thì chính là… rất trẻ con… trẻ con đến độ không ai có thể tưởng tượng được… trẻ con đến nỗi không ai ghét bỏ cho nổi.

- Rốt cuộc thì là chuyện gì ạ? – Cô nóng ruột. – Ông mau nói đi, để cháu còn chuẩn bị súng ống đạn dược lên đường ra trận.

- Việc ông muốn nhờ cháu là… - Ông Cường hít 1 hơi. - … giúp ông khuyên can thằng Thiên.

- Khuyên cái gì cơ ạ? – Cô chống cằm suy nghĩ. – Giảm béo? Không đúng… anh Thiên dáng rất chuẩn nha. Phẫu thuật thẩm mĩ? Ặc ặc… người như vậy còn phẫu thuật thẩm mĩ, muốn hại nước hại dân sao? Thế là… lấy vợ? Ách… cái này cũng phải khuyên sao? Không khuyên anh ấy cũng đã sốt ruột lắm rồi. – Lằng nhằng 1 hồi, vẫn là nghĩ không ra. – Ông nói rõ ràng hơn đi, cái đầu bã đậu của cháu không nghĩ ra được gì cả.

- Chuyện này nói ra thì rất dài dòng, không thể nói qua điện thoại được. – Ông Cường cố nhịn cười, lên tiếng.

- Vậy cháu đến chỗ ông nhé? – Cô nói ngay. Haizzzzzzzz… Một khi bản tính tò mò đã bị khơi dậy thì con người sẽ ngay lập tức trở thành con sói đói chỉ trực vồ mồi. – Bao giờ thì ông rảnh ạ?

- Lúc nào cũng được. Nhưng đừng để thằng Thiên nó ghen với ông đấy. – Ông Cường cười cười.

- Há há há… anh ấy á? Làm sao không ghen được? Đến Cục Bông anh ấy còn ghen được. – Cô bật cười khanh khách.

- Được rồi. Giờ ông còn có việc. Hẹn gặp cháu sau nhé!

- Vâng. Cháu chào ông. – Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng kính trọng nhất để nói ra 4 chữ, sau đó khi đã xác định ông Cường cúp máy rồi, cô mới thả lỏng người 1 chút, quẳng điện thoại sang 1 bên, tiếp tục ăn súp ngon lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

- Em thật hết thuốc chữa. – Anh lắc đầu.

- Cái gì hết thuốc chữa? Em đâu có bị bệnh?

- Em thật ngốc hết thuốc chữa. – Anh bổ sung thêm 1 chữ.

- Bệnh này căn bản không có thuốc. – Cô cãi.

- Đúng là Búp Bê hay lí sự cùn. – Anh với tay sang véo cái mũi của cô khiến cô la oai oái.

- Anh làm cái gì? Không thấy em đang ăn súp sao? Anh muốn em tắc thở mà chết hay là sặc đến chết?

- Đều không muốn. – Anh lắc đầu. – Anh muốn em yêu anh đến tận lúc chết.

- Anh mới là hết thuốc chữa. – Cô trừng mắt nhìn anh nhưng khoé môi lại nở nụ cười thật tươi.



- Em đang nói chuyện với ông, mắc mớ gì anh cứ xen vào?– No bụng rồi mới có thời gian nhớ ra chuyện vừa rồi, cô chu mỏ trách cứ.

- Anh thích.

- Thích cái gì? – Cô ngu ngơ.

- Phá em nói chuyện điện thoại.

- Anh… đáng ghét! Vậy còn nói là không bắt nạt em. – Cô tức giận huơ huơ nắm đấm.

- Đấy đâu gọi là bắt nạt?

- Vậy gọi là gì? Là… ghen tị sao? – Cô chồm hẳn người sang phía anh, thích thú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh, hỏi.

- Em chán ăn rồi? – Anh nhướn mày.

- Không… không… - Cô lập tức lắc đầu lia lịa, thái độ cũng hoàn toàn thay đổi, cười nịnh nọt. – Không phải ghen tị. Em biết anh không phải đang ghen tị. Thiên rộng lượng sẽ không chấp tiểu nhân như em đúng không?

- Biết mình là tiểu nhân thì tốt. Từ giờ đừng chọc tức anh. Nếu không em sẽ phải nhịn đói ít nhất 1 tuần. – Anh gật đầu.

- Thế thì chết rồi còn đâu? – Cô kêu toáng lên.

- Anh sẽ không để em chết. – Anh trấn an. [Trấn an cái kiểu này có ngày chị ý đau tim mà chết.]

- Nhịn ăn mà không chết thế nào được? – Cô nửa tin nửa ngờ.

- Đương nhiên vẫn cho em ăn. – Anh mỉm cười đầy nguy hiểm.

- Ăn cái gì? – Cô lạnh cả người. – Không phải là…

- Đúng rồi. – Anh gật đầu khen ngợi. – Búp Bê của anh thông minh lắm.

- Anh thật là ác! – Cô mếu máo. – Ăn cháo trắng 1 tuần thì có khác nào không ăn gì? Anh muốn em biến thành xác chết trôi trong nhà sao?

- Cái đó là tuỳ ở em mà? – Anh chớp chớp mắt. – Muốn làm bà hoàng được chăm sóc phục vụ hay xác chết trôi đều tuỳ vào quyết định của em, không phải sao?

- Anh đe doạ người khác quá đáng. – Cô uất ức.

- Búp Bê ngoan, không được nói anh như vậy. Anh chỉ cho em lựa chọn, đâu có áp đặt em, phải không?

- … - Mặt cô méo xệch. Cho lựa chọn? Không áp đặt? Quả nhiên anh chẳng dễ bắt nạt chút nào. Nham hiểm, quá nham hiểm đi. Dồn người ta vào đường cùng rồi còn ngây thơ nói: ‘Tôi đâu có tiến lên bước nào?’ – Không nói chuyện với anh nữa, em ra ngoài chơi.

- Chơi đâu? Anh đưa em đi. – Anh vội bám theo cô.

- Đưa cái đầu anh. Em cũng không phải trẻ con. – Cô chống nạnh nhìn anh trừng mắt.

- Không phải trẻ con, chỉ giống như trẻ con. – Anh cười tít măt.

- Anh… - Cô tức lộn ruột, nhưng lại không biết phải làm thế nào mới trị được anh, đành nuốt hận vào bụng. – Hừ!? Em đại nhân không thèm chấp kẻ tiểu nhân như anh.

- Em đại nhân? – Anh mở to mắt. – Vừa rồi không phải còn là tiểu nhân sao? Sao lại to ra nhanh thế?

- Anh… anh… aaaaaaa………. Còn nói em làm anh tức chết? Chính là anh khiến em uất ức mà chết trước đó. – Cô gào ầm lên.

- Búp Bê ngoan, nếu như em chịu nghe lời anh thì đâu có làm sao đâu, phải không? – Anh dỗ dành.

- Anh gọi em là Búp Bê lâu quá rồi nên thực sự coi em là Búp Bê luôn sao? Em nói cho anh biết, Lê Hương Kim em đây mà biết nghe lời răm rắp thì cả thế giới sẽ chìm trong bão tuyết.

- Anh biết. – Anh bình thản gật đầu. – Nếu như em thật sự ngoan ngoãn như vậy chắc anh sẽ lên cơn đau tim.

- Vậy sao anh còn nói…

- Em ngốc đến nỗi này rồi sao? – Anh thở dài. – Chẳng lẽ em không nhận ra đó chỉ là 1 cái cớ để anh tiếp tục chọc tức em?

- Anh… ĐẶNG NHẤT THIÊNNNNNNNNNNN………… Anh không những đáng ghét mà còn đáng chết ngàn vạn lần. Lại còn mặt dày đến nỗi bô bô nói ra ý đồ của mình? KHÔNG BIẾT XẤU HỔ!!!



---------------------------------------

3.

Sau 1 hồi lằng nhà lằng nhằng giải thích, nghe mắng, xin xỏ… rồi lại giải thích, nghe mắng, xin xỏ… tiếp theo lại giải thích, nghe mắng, xin xỏ… cuối cùng cô cũng có thể thoải mái ‘bay’ ra khỏi nhà để đến chỗ ông Cường ‘nhận nhiệm vụ’, đương nhiên là 1 mình. 1 mình ở đây ý là anh sẽ không vào cùng cô, chứ anh mà chịu ở nhà trong khi cô chơi bời lêu lổng ngoài đường chắc ông trời sẽ sợ hãi đến độ rơi luôn xuống đất mất.

- Búp Bê! Không được vào đó quá lâu. – Anh đột nhiên kéo tay cô lại làm cô chuếnh choáng suýt ngã.

- Em biết rồi. – Cô ngoan ngoãn gật đầu. Dù sao mong muốn chưa hoàn thành, không thể gây sự với anh được.

- Anh cho em 10’.

- Anh có nhầm không? – Cô nhảy chồm chồm. – 10’ thì nói cái gì?

- Chào nhau 1 tiếng rồi về. – Anh tỉnh bơ.

- T0T – Cô thở dài thườn thượt. – Anh đúng là tên cai ngục ghê gớm nhất quả đất. Sao số em lại xui xẻo đến nỗi rơi vào tay anh cơ chứ?!?!

- Em còn kêu ca nữa là anh đá em bay về nhà luôn bây giờ? – Anh trợn mắt.

- Híc… - Cô mếu máo. – Ít nhất cũng phải cho em 30’… à không… 1 tiếng luôn đi.

- Em muốn chết sao? – Anh gầm lên.

- Anh nghĩ mà xem, chỉ riêng vào cửa, khai tên, đợi người ta thông báo, chờ thang máy, đi lên, gõ cửa, mở cửa… đã mất biết bao nhiêu là thời gian rồi.

- Đừng nói nhiều. – Anh gạt tay. – Nhiều nhất là 30’, anh không chịu nổi hơn thế đâu.

- Không chịu nổi cái gì? – Cô ngẩn người. – Ngồi trong quán cà phê cũng khó chịu được sao?

- Búp Bê ngốc! Là anh không chịu nổi khi không nhìn thấy em. – Anh véo mũi cô.

- ????? – Cô tròn mắt nhìn anh, sau đó quay phắt người bước đi thật nhanh để giấu khuôn mặt đỏ bừng như quả cà chua chín mọng.



Cốc… cốc… cốc…

Cô nhẹ nhàng gõ cửa, sau đó chưa đợi người trong phòng lên tiếng đã thò cái đầu vào ngó nghiêng loạn xạ.

- Cháu vào đi. – Ông Cường phì cười.

- Aaa… cháu chào ông. – Cô ngượng ngùng đi vào, khẽ khàng khép cửa lại.

- Thiên đưa cháu đến đây à?

- Vâng. – Cô gật đầu, than thở. – Cháu nói đến rát cổ bọng họng anh ấy mới chịu cho cháu đi đấy. Thật đúng là ngang như cua. Ông là ông của anh ấy mà còn thế, không hiểu nếu cháu đòi đi gặp bạn thì anh ấy có quẳng cháu vào phòng rồi khoá lại không nữa.

- Ông cảm thấy, nó rất yêu cháu.

- Cháu biết. – Cô đỏ mặt lí nhí.

- Cho nên ông mới muốn nhờ cháu giúp ông. – Ông Cường đi thẳng vào vấn đề.

- Vâng? – Cô sáng mắt lên, chăm chú lắng nghe.

- Cháu cũng biết là quan hệ của ông với Thiên không được tốt.

- Vâng. – Cô gật gật.

- Cháu có biết vì sao không? – Ông Cường hỏi, ánh mắt có chút đau thương.

- Anh ấy nói bởi vì ông cấm đoán cho nên… bác trai, bác gái mới bỏ trốn. Sau khi anh ấy sinh ra, ông lại tiếp tục chia rẽ họ, khiến cho… họ phải bỏ trốn 1 lần nữa, rồi… - Cô nắm chặt tay, không thể nói tiếp nữa. Cô thật không dám nói tiếp, bởi vì vụ tai nạn đó không phải sự thật… vụ tai nạn hơn 10 năm sau do cô gây ra mới chính là nguyên nhân khiến họ rời bỏ thế gian này.

- Ừ. – Ông Cường còn đang chìm trong niềm ân hận của bản thân nên không hề nhận ra sự khác thường của cô. – Nhưng ông làm như vậy là có lí do. Ông cũng không thể ngờ mọi chuyện lại xảy ra theo chiều hướng như thế.

- Vâng. – Cô lí nhí. ‘Cháu cũng thế.’

Không gian bỗng chìm vào im lặng. Không ai nói với ai câu nào. Dường như cả 2 người đều đang hồi tưởng lại quá khứ đau thương cùng những dằn vặt từ sâu trong đáy lòng mà mãi cũng không thể tan biến.

Nếu như có thể làm lại, nếu như thật sự có thể làm lại, thì họ sẽ không hành động như vậy… tuyệt đối không…

Nhưng… tất cả chỉ còn là ‘nếu như’… Nếu như thế này… Nếu như thế kia… Nếu như… Nếu như… Mà trên đời này thì làm gì có ‘nếu như’? Thời gian đã trôi đi cũng không thể lấy lại… mãi mãi cũng chỉ còn tiếc nuối, ân hận và xót xa…

- Cháu có muốn biết lí do ông phản đối mẹ của Thiên không? – Ông Cường đột ngột hỏi.

- Không phải bởi vì ông nghĩ bác gái không thật lòng yêu bác trai sao?

- Đúng thế. Nhưng… mọi chuyện đều có nguyên do của nó. Cháu có biết, khi con người ta đã bị rắn cắn 1 lần thì sẽ mãi mãi không dám lại gần 1 con rắn nào nữa. Kể cả người thân cũng không được động vào. – Ông Cường nở nụ cười chua xót.

- … - Cô mở to mắt. – Chẳng lẽ… trước đây ông…

- Haizzzzzzzzzz…………… - Ông Cường cố nén tiếng thở dài, chậm rãi kể cho cô nghe. – Trước đây ông cũng từng yêu 1 người. Ông rất yêu người đó, yêu đến nỗi có thể từ bỏ tất cả chỉ để đổi lấy 1 nụ cười của cô ấy. Cuối cùng, sau bao nhiêu năm tháng vất vả cực nhọc, ông cũng theo đuổi được cô ấy. Xung quanh có rất nhiều lời đồn đại về quá khứ cửa cô ấy, về tình sử huy hoàng và về cả thái độ hững hờ đối với tình yêu của cô ấy. Nhưng ông đều bỏ ngoài tai, bởi vì… cô ấy đã nói yêu ông. Giây phút cô ấy trở thành vợ ông, ông có cảm giác như mình chính là người hạnh phúc nhất thế giới này. Nhưng mọi chuyện đều không giống như chúng ta mong muốn. Sau khi sinh ra bố của Thiên, câu đầu tiên cô ấy nói khi nhìn thấy ông chính là… ‘Tôi đã sinh con cho anh, giờ tôi muốn 1 nửa tài sản của anh.’ Lúc đó ông như chết lặng. Nhưng ông lại thầm trấn an mình… là do cô ấy vừa mới sinh xong, chưa được tỉnh táo nên nói linh tinh… chỉ là lời nói linh tinh trong lúc chưa hồi phục tinh thần thôi. Nào ngờ, sau thời gian ở cữ, cô ấy đã lấy hết số tiền trong nhà bỏ đi cùng 1 người đàn ông khác. Trong bức thư để lại, cô ấy chỉ viết đúng 6 chữ. ‘Đây là chi phí sinh con’. Cháu có thể hiểu được cảm giác của ông lúc đấy không? Có bàng hoàng, có sững sờ, cũng có đau đớn, nhưng nhiều nhất vẫn là… hận… ông hận người phụ nữ đó… Từ đó trở đi, trong mắt ông, tất cả phụ nữ trên thế gian này đều là những kẻ phụ bạc, hám tiền hám của. Cho nên… Ông thật đáng chết. Tất cả đều là lỗi của ông. Nếu như năm đó ông không cố chấp như vậy… Nếu như khi ấy ông có thể chấp nhận đứa con dâu ấy như bây giờ chấp nhận cháu… Nếu như…

- … - Cô không dám tin vào tai mình, bàn tay cầm máy điện thoại cũng run lên từng hồi. Thật không ngờ… trên đời lại có người vô tình vô nghĩ, ham vinh hoa phú quý đến như vậy. Ông Cường quả là bất hạnh khi gặp và yêu phải 1 người phụ nữ đáng khinh như thế.



Rời khỏi trụ sở chính của tập đoàn Sky, cô vẫn như người trên mây, tâm trạng không thể ổn định được, tâm trí mải dong chơi trên mây cũng chưa trở về với cô.

- Búp Bê!!/ Cẩn thận! – Bỗng nhiên có người kéo giật cô lại phía sau làm cô bừng tỉnh.

- Thiên… - Cô kinh ngạc thốt lên. Giờ mới nhận ra mình đã đi đến mép đường. Thì ra ban nãy cô ở vào tình cảnh nguy hiểm như vậy. Cũng may là có anh, nếu không e là cô đã được đi theo dòng suy nghĩ kia rồi. – Cám ơn anh.

- Em đi đường mà mắt mũi đầu óc để đâu hả? – Anh tức giận bừng bừng.

- Em xin lỗi. – Cô cúi gằm mặt.

- Thôi bỏ đi. Em có bao giờ sửa được đâu mà cứ xin lỗi mãi? – Anh xua tay. – Mà em đang nghĩ cái gì vậy?

- … - Cô im lặng hồi lâu, cuối cùng quyết định lấy điện thoại ra, gửi đoạn ghi âm vừa rồi cho anh.

Tít… tít…

Điện thoại có tin nhắn, anh nhanh chóng mở ra xem, khó hiểu nhìn cô.

- Cái gì vậy?

- Anh cứ nghe đi rồi biết.

- Nhưng là cái gì mới được chứ? – Anh cau mày.

- Thì anh cứ nghe đi xem nào. Có chết được đâu mà lo. – Cô gắt. – Nghe đi! Nghe nhanh đi!!!!

- Được rồi. – Anh đành rút tai nghe ra, đeo vào, vừa nghe vừa nhìn cô chằm chằm khiến cô bực mình dùng cả 2 tay bịt mắt anh lại.

- Chú tâm mà nghe đi. Nhìn cái gì?



- Búp Bê!? Cái này… - Anh bỏ tai nghe xuống, không nói nên lời.

- Đó là toàn bộ quá khứ của ông. – Cô nghẹn ngào.

- …

- Chỉ vì yêu nhầm người, chỉ vì quá tin vào người đó, chỉ vì không nghe lời mọi người xung quanh, cho nên mới dẫn đến những chuyện như vậy.

- …

- Thiên, ông đã đáng thương lắm rồi, anh đừng giận ông nữa có được không? – Cô van xin.

- …

- Anh… tha thức cho ông có được không? – Cô khó khăn thốt lên.

Bởi vì… căn bản ông Cường không phải là người mà anh hận. Người đó… chính là cô – người đã cướp đi sinh mạng của 2 người thân yêu nhất của anh… Nhưng cô lại không đủ can đảm để nói ra. Cô không dám đối mặt với chuyện đó… Sự lạnh lùng của anh… nỗi hận thù của anh… Cô đều không chịu nổi.

------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play