1.

- Huraaayyyyyyyyyyyyyyy… - Kim kêu toáng lên, cầm bản thiết kế đã hoàn thành nhảy chồm chồm, reo hò ầm ĩ.

- Nào… nào… cậu bình tĩnh nào… đừng kích động… - My vội vàng “khuyên can”.

- Tiểu thư của tôi ơi… cô làm ơn làm phước bỏ bản thiết kế đó xuống có được không?!? – Thanh cũng hoảng hồn.

- Em… Lê Hương Kim… mau ngồi xuống cho anh… - Nhật gào lên. – Đây là bản thứ 4 rồi đấy… Em mà còn làm hỏng nữa thì anh cho em tàn đời NGHE RÕ CHƯA!?!?

- Híc… Có phải tại em đâu chứ!?!? – Kim phụng phịu.

- Không tại em thì tại ai?? – Nhật trừng mắt.

- Tại… tại… tại nó… - Kim chỉ vào đống giấy vụn… à không là 4 bản thiết kế đang bị vò nát ở góc phòng.

- Tại nó????? – My thốt lên. – Cậu bảo là tại nó?????

- Đúng thế. – Kim trưng ra cái vẻ mặt ngây thơ vô (số) tội. – Tại nó cứ thích chơi nhảy dù đấy chứ!!?

- Chứ không phải tại em quăng quật lung tung sao???? – Thanh nhăn nhó.

- Ơ… đâu… đâu có??!? – Kim chớp chớp mắt. – Em chỉ… chỉ ném lên… rồi bắt… như thế này này… - Kim bắt đầu chơi trò tung hứng.

- Ấy ấy… dừng lại ngay!!! – Nhật tái mặt.

- Em chỉ muốn minh hoạ cho mọi người dễ hiểu thôi mà!!? – Kim vẫn say sưa với trò chơi.

- Mau bỏ nó xuống… bỏ xuống ngay… - Thanh rối hết cả lên.

- Tại sao??? Nhìn rất đẹp mà!?!?

- Trò đó nguy hiểm lắm… Kim… cậu mau mau dừng lại…

- Nguy hiểm??? Làm gì có?!?! Cậu xem này… ném lên… bắt này… lại ném lên… bắt này… lại…

- Hương Kim… cậu đưa bản thiết kế cho tớ… tuyệt đối đừng có…

Bộppppppp…

My còn chưa nói hết câu đã nghe thấy 1 âm thanh hết sức “vui nhộn” vang lên. 8 cặp mắt nhìn chằm chằm vào cái… cái… cái thứ nhàu nát ở dưới đất…

- Oh… my… god… - Kim nhăn mặt.



- LÊ HƯƠNG KIMMMMM… - Cả 3 người hét lên làm rung chuyển cả căn biệt thự.

- Ơ… ơ… mọi người hạ hoả… em… em chỉ… - Kim run lên.

- Em… em… - Thanh xúc động đến không nói nên lời.

- Híhí… Đó chỉ là tai nạn… 100% là tai nạn thôi… - Kim cười nhăn răng.

- Tai nạn??????????? Lại là tai nạnnnnn????????? – Nhật nổi khùng. – Em có biết là em nói câu này bao nhiêu lần rồi không hả?????????

- Ơ… cái đó… cái đó… tổng cộng là… 4 lần…

- Cậu… thật không thể tha thứ cho cậu nữa?!?! – My cũng tức giận đùng đùng.

- Là sao? – Kim ngu ngơ hỏi lại.

- Em mau làm lại bản khác. – Nhật nghiêm giọng.

- Đúng… em phải làm lại… - Thanh đồng tình.

- … 1 mình. – My bổ sung.

- Ớ… không được đâu… Em… em làm… nhưng mọi người phải giúp em chứ?!?! – Kim khổ sở.

- KHÔNG GIÚP. – Cả 3 người đồng thanh rồi nhằm hướng cửa mà đi.

- Ơ kìa… tại sao mọi người nỡ… tàn nhẫn với em như thế?!?! Một mình em thì làm sao mà làm được chứ!?!?! Giúp em đi mà!?!?! Please… - Kim chạy theo.

- KHÔNG LÀ KHÔNG.

- Híc… em làm sao mà làm được đây??!

- Không làm được cũng phải làm. – My quả quyết.

- Mai nộp rồi. Em cứ liệu đấy. Nhóm mình mà không có bài nộp thì em cứ chuẩn bị tinh thần đi. – Nhật doạ dẫm.

- Èo…

- NGHE RÕ CHƯA HẢ??????

- Ok… ok… em hiểu rồi. – Kim ỉu xìu nhìn 3 người rời khỏi phòng.



Sau 1 hồi đắn đo suy nghĩ… cầm bút lên lại hạ bút xuống… cô quyết định… tìm sự trợ giúp… Dọn dẹp đồ đạc, vơ hết tất cả đống “giấy vụn” vào túi, cô lật đật chui ra khỏi nhà, chạy như bay ra đường, chui vào 1 chiếc taxi.



30’ sau… cuối cùng cũng đến trước căn hộ chung cư của Thiên. Cô vội vã bấm chuống liên hồi.

Kíng koong… kíng koong… kíng koong… kíng koong… kíng koong…

Cáchhhh…

Cánh cửa bật mở gần như ngay lập tức.

- Thiê…

- Anh nhớ em. – Cô còn chưa gọi xong thì đã bị anh ôm siết lấy, kéo tuột vào trong.

- Nhớ em? Thế tại sao hôm nay anh không đến??? – Cô giận dỗi đẩy anh ra.

- Anh có chút việc. – Anh giải thích.

- Anh không đến… 3 người họ bắt nạt em… - Cô nhăn nhó.

- Bắt nạt?? – Anh bật cười. – Có phải em lại làm hỏng bản thiết kế rồi đúng không??????

- Anh… sao anh biết?? – Cô ngạc nhiên.

- Haizzzz… anh biết thế nào em cũng gây chuyện mà!!!? – Anh thở dài, ấn cô ngồi xuống ghế.

- Đâu phải tại em??!

- Còn nói không phải? – Anh cau mày.

- À ờ… thì… tại em… nhưng mà… nhưng mà… ai bảo bản thiết kế đó dễ hỏng như thế??!?? Em chỉ… chỉ… tung hứng 1 chút… thế là…

- Được rồi. Vậy em đến đây có việc gì? – Anh đi vào chủ đề chính.

- Thì… em nhớ anh nên đến đây để gặp anh mà!?!!! – Cô chớp chớp mắt.

- Thật???? – Anh nhướn mày.

- Thật.

- Vậy chúng ta đi chơi nhé!!?

- Không. – Cô bật dậy như cái lò xo. – À à… ý em là… chúng ta nên ở nhà thôi…

- Ở nhà?? Thế em muốn làm gì???? – Anh cười cười, kéo cô ngồi lên đùi.

- À… cái này… em… em muốn…

- Vào đó nhé!!? – Anh ghé tai cô thì thầm, chỉ về phía phòng ngủ của mình.

- Anh… anh nghĩ bậy cái gì vậy??!? Anh đừng có mơ!! – Cô gắt ầm lên.

- Hahahhaha… - Anh cười phá lên. – Em mới nghĩ bậy đó. Anh chỉ muốn mời em tham quan phòng anh thôi mà!?!?

- Vậy… vậy sao???! Em… - Cô xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt, im thin thít không dám nói gì.



- Thế giờ chúng ta làm gì đây??! – Thấy cô không có động tĩnh gì, anh đành lên tiếng.

- Em… em nghĩ bản thiết kế đó… cần… cần 1 chút… chỉnh sửa…

- Không cần chỉnh sửa nữa. Vậy là tốt rồi.

- Cần mà!!? Bản thiết kế đó còn rất nhiều chỗ sai sót… ví dụ như… còn nữa… cả cái… – Cô cố gắng thuyết phục anh.

- Haizzzz… Anh thấy rất ổn mà!?!? Sửa nữa làm gì cho mệt!?!? – Anh gục đầu vào vai cô, nói.

- Haizzz… - Cô thở hắt ra. Đã như vậy đành phải nói thật với anh thôi. Mong là anh sẽ mở lòng từ bi mà giúp cô qua khỏi kiếp nạn này. – Thực ra… thực ra… vì em đã làm hỏng bản thiết kế… cho nên… 3 cái con người độc ác kia bắt em phải… làm lại bản khác. Lại còn điều kiện chết tiệt kia… cái gì mà bản thiết kế nhất định phải vẽ bằng tay chứ!?!? Thật quá vớ vẩn… Mà ngày mai đã là buổi thuyết trình rồi…

- … - Anh không nói gì, chăm chú lắng nghe cô trình bày.

- Thiên… anh nhất định phải giúp em!!? – Cô nhìn anh bằng ánh mắt long lanh.

- Tại sao anh lại phải giúp em? – Anh hỏi vặn lại.

- Bởi vì… anh là bạn trai của em. – Cô đáp ngay.

- Nếu anh nhớ không nhầm thì Bảo mới là bạn trai chính thức của em, không phải sao? – Anh cười cười.

- Nhưng mà… anh Bảo không có ở đây… - Cô giải thích. – Coi như dùng tạm anh vậy.

- Em nói cái gì? – Anh véo mũi cô, gắt.

- À không… ý em là… người em yêu là anh… cho nê…

Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh chặn lại. Cô chỉ còn biết ôm chặt lấy cổ anh, hưởng thụ nụ hôn ngọt ngào.



Rất lâu sau… đến khi cô gần như không thở nổi anh mới buông cô ra, thì thầm.

- Anh yêu em.

- … - Cô không đáp, chỉ nép vào ngực anh, thở gấp.



- Anh giúp em đi!!? – Sau khi điều hoà lại hơi thở, cô mới lên tiếng.

- … - Anh không có phản ứng gì, chỉ nhìn cô chăm chú.

- Thiênnnn… anh phải giúp em… phải giúp em… nhất định phải giúp em… giúp em đi mà… Thiênnnnnnnnnnnnnnnnnnn… - Cô lắc lắc cánh tay anh, năn nỉ.

- Được. – Anh vui vẻ nhận lời. Cuối cùng cô cũng trở về là của anh.

- Oa… oa… oaaaaaaaaaaa… Anh tuyệt quá!!!!!!!!!!! – Cô cười tươi, hôn chụt một cái vào má anh, rồi chạy như bay đi lấy đồ dùng.



- Đây, anh làm đi!! – Cô đặt hết giấy, bút bi, bút chì, bút dạ, thước kẻ, ê ke, com pa, tẩy,… lên trên bàn.

- Em làm đi, anh chỉ giúp thôi mà!?!? – Anh tròn mắt nhìn cô.

- Thôi mà!?!? Anh làm đi… đi mà… em ngồi… chơi được rồi… Thiênnnn… - Cô sà vào lòng anh nũng nịu.

- Haizzzz… Em lợi dụng anh quá đấy!!? – Anh thở dài.

- Đâu có đâu… em chỉ NHỜ anh giúp thôi mà??!! – Cô tỏ vẻ ngây thơ.

- Nhưng lại không cho phép anh từ chôi, phải không???!

- Hìhìhì… - Cô cười tít mắt.



- Thiên… anh làm đến đâu rồi!?! – Đến trưa, cô thò đầu vào hỏi.

- Được hơn 1 nửa rồi. – Anh trả lời, tay bút tay thước vẫn “múa” liên tục trên tờ giấy.

- Nhanh thế sao?? – Cô nghi ngờ tiến lại gần xem rồi trợn tròn mắt. – Anh giỏi quá đi!!!?? Mới có mấy tiếng mà vẽ được bao nhiêu… Em phục anh sát đất luôn!!!

- Không làm nữa. – Anh đột ngột bỏ bút thước, buông ra 1 câu.

- Sao thế?!?!? Sao lại không làm nữa!??! – Cô hoảng hồn. – Em làm phiền anh à?!?!? Thế để em ra ngoài… anh cứ làm tiếp đi.

- Không phải. – Anh kéo cô lại, than. – Anh đói rồi.

- Aaaa… - Cô thở phào. – Anh làm em hết hồn. Em vừa nấu cơm xong, anh ra ăn đi!!!?

- Em cũng biết nấu ăn sao? – Anh ngạc nhiên.

- ???? – Cô sốc đến không nói nên lời.

- Sao thế?!? – Anh hỏi. – Em không biết nấu ăn cơ mà!!??! Em học khi nào thế?!?!

- Anh… anh… ai nói… em khô..ng biết… nấu ă???????? - Cô lắp bắp.

- Thì em nói thế mà!!??!

- EM nói??!?! – Cô lại càng sốc hơn nữa. – Em nói hồi nào?!?!

- Thì trước đây em nói thế mà!??! Em nói nấu ăn là điểm yếu của em… cho nên… trước giờ toàn là anh nấu cho em ăn. – Anh giải thích.

- Hahhahaa… - Nghe anh nói, cô lăn ra đất cười sằng sặc.

- Em cười gì thế?!?! – Anh nhìn cô như người ngoài hành tinh.

- Anh… hahhaaaa… anh… ngốc quá!!? – Cô vẫn cứ cười như bị ma nhập. – Anh… bị em lừa lâu… như vậy… hahhaa… mà cũng không phát hiện ra… ôi hahhaahaha…

- Em… - Anh đơ ra 1 lúc, rồi mới hiểu ra. – Vậy là… em biết nấu ăn??!?

- Phải. – Cô thành thật gật đầu.

- Thế sao lại lừa anh? – Anh nghi hoặc hỏi.

- Bởi vì… em muốn anh nấu cho em ăn. – Cô trả lời ngay. – Có vậy mà anh cũng không hiểu.

- Em đấy… - Anh cau mày. – Dám nói dối anh lâu như vậy. Nhất định phải phạt mới được.

- Phạt??? Phạt thế nào?? – Cô mếu máo. – Anh đừng có mạnh tay quá đấy!!

- Phạt em sau này phải thường xuyên nấu cơm cho anh ăn.

- Híc… THƯỜNG XUYÊN à??? Chỉ THỈNH THOẢNG thôi có được không??? – Cô kì kèo.

- Nếu em không nghe, anh không vẽ nữa đâu. – Anh doạ.

- Vâng… vâng… đồng ý… - Cô cuống quýt gật đầu ngay.

---------------------------------------

2.

- Haizzzz… Cái trường này vẫn to như thế!!? – Kim kêu lên. – Một tháng rồi mà nó chẳng giảm được cân nào.

- Hahhahaaa… - Thanh đứng bên cạnh phá lên cười. – Chỉ có em mới thốt ra được câu nói khùng như thế.

- Chị không thấy nó “hơi quá khổ” so với 1 ngôi trường đại học à… mà không… phải là “quá quá khổ” ý?????



- NHIỆT LIỆT CHÀO MỪNG CÁC QUÝ VỊ ĐẠI BIỂU CÙNG TOÀN BỘ SINH VIÊN TRƯỜNG ĐẠI HỌC DREAM ĐẾN THAM DỰ BUỔI THUYẾT TRÌNH DỰ ÁN RESORT 10.5!!!!!!!

Rào… rào… rào…

Lời thầy Hiệu trưởng vừa dứt, từ dưới hội trường vang lên 1 tràng pháo tay nhiệt liệt.

- XIN TRÂN TRỌNG GIỚI THIỆU…

- Ôi trời ơi… - Kim than khẽ.

- Em lại buồn ngủ à??? – Thiên ghé sát tại cô hỏi.

- Không phải. – Cô thì thầm lại. – Bố em…

- Bố em??? – Thiên sửng sốt. – Bác về lúc nào thế??!

- Em có biết đâu!!??? Vừa nãy thấy loáng thoáng bóng bố phía trên kia… Hình như cả mẹ và anh Bảo cũng về.

- Bảo??? – Thiên hơi khó chịu khi cô nhắc đến cái tên này.

- Em xin lỗi, em không…

- Kim… - Thanh từ phía bên kia lên tiếng cắt ngang lời Kim. – Chủ tịch, Phu nhân và Trần thiếu gia đã về.

- Vâng. Em biết rồi.

- Chúng ta cũng nên lên dó chào 1 tiếng chứ!!? – Thanh đề nghị.

- Thôi… để tí nữa. Buổi thuyết trình bắt đầu rồi. – Kim đáp.

- Vậy cũng được. – Thanh gật đầu.



- Ý TƯỞNG CỦA NHÓM CHÚNG TÔI XUẤT PHÁT TỪ THỰC TẾ CUỘC SỐNG…

- Anh Nhậttttt… - Kim đang chăm chú lắng nghe thì một giọng nói ẻo lả vang lên làm cô rùng mình.



- Sao anh ta không hộc máu mà chết nhỉ?!?! – Cô thắc mắc với My.

- Cái đó… chắc do anh ấy quen rồi. – My cười cười.

- Quen??? Cái này mà cũng quen được sao????? – Kim nhăn mặt. – Tớ mà là anh ta thì chia tay sớm cho rồi.

- Cậu đừng nói thế… Dù chị Cẩm Vân tính tình không được hoà nhã cho lắm thì vẫn là người anh Nhật yêu mà???!

- Chẳng biết đầu óc anh ta có vấn đề gì không mà đi chọn cái cô Cẩm Vân mặt như quả mận kia. Tớ chẳng thấy cô ta có điểm gì tốt cả.

- Chị ấy có nhiều điểm tốt mà??! – My phản đối. – Xinh đẹp, dáng chuẩn, gia thế tốt,…

- Thôi thôi… - Kim cắt ngang. – Tớ công nhận cô ta chẳng khác nào người mẫu, nhưng tính cách thì không tài nào chấp nhận được.

- Ừ.



- Anh có nhớ em không??? – Cẩm Vân tự nhiên ngồi lên đùi Nhật, hỏi.

- À… nhớ chứ… - Nhật hơi khó chịu. Dù sao thì đây cũng là hội trường. – Em ngồi xuống ghế đi.

- Em không thích. – Cẩm Vân nũng nịu nép vào ngực Nhật.

- Vân… Mọi người nhìn kìa… - Nhật nhắc nhở.

- Mặc kệ họ. Em nhớ anh lắm!! Suốt 1 tháng không được gặp anh em thấy thật tồi tệ. Anh có biết em mất ăn mất ngủ, cả ngày chỉ nghĩ về anh…



- Oẹeee… Khiếp quá!!!!! – My lè lưỡi.

- Cô ta đúng là quái vật. Có thể nói ra những lời buồn nôn đó 1 cách trôi chảy như vậy. – Thanh đồng tình.

- Híhihíhíhí… - Kim thì ngồi cười nghiêng ngả.

- Kim… cậu còn cười được nữa!!??! Cậu không thấy ghê à?? – My ngạc nhiên. – Tớ nổi hết cả da gà da vịt lên rồi đây này.

- Được xem phim hài miễn phí, không cười thì uổng quá!?!



- Anh Thiên!!! – Cẩm Tú ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Thiên, bắt chuyện. – 1 tháng qua anh thế nào????

- … - Thiên không nói gì, coi như cô ta không tồn tại.

- Trông anh gầy hơn thì phải. Đáng lẽ anh phải tự chăm sóc bản thân chứ!!?

- … - Anh vẫn chẳng nói năng câu gì.

- Anh thật là… dù có chăm chỉ làm việc thế nào thì cũng phải giữ gìn sức khẻ chứ!!?? Nhỡ ốm thì phải làm sao đây?!?



- Ôi haahahah… - Kim, My và Thanh hết nhìn bên phải, lại ngó bên trái, cười đến rung cả ghế.



- Anh Thiên… – Cẩm Tú vẫn tiếp tục độc thoại.

- …



Nhận thấy ánh mắt cầu cứu của Nhật, Kim mới ngừng cười.

“Anh làm sao thế??”

“Giúp anh!!”

“Giúp??? Hahaa… có bạn gái ngày đêm mong nhớ không thích à?!?!”

“Đừng trêu anh nữa. Mau nghĩ cách cứu anh!!”

“Cứu thế nào!???”

“Em làm thế nào để cô ta biến đi là được.”

“Haahaha… Không phải cô ta là bạn gái của anh à??? Sao anh nỡ…”

“Haizzzz… Anh chán lắm rồi. Anh sẽ sớm chia tay với cô ta thôi.”

“Ồooooooooooo…”

“Còn ngồi đó làm gì??? Mau mau nghĩ cách…”

“Từ từ đã nào… Cố gắng thêm 1’…”

“Nhanh lên.”

“Được rồi… 58s…”



- NHÓM CHÚNG TÔI XIN HẾT.

Kim vừa đếm đến 1 thì đúng lúc bài thuyết trình kết thúc. Cô vội vàng ra hiệu cho ông Vịt gọi nhóm số 53.

- TIẾP THEO XIN MỚI NHÓM SỐ 53… GỒM CÓ: ĐỖ CẨM VÂN, ĐỖ CẨM TÚ, HÀ LINH LAN,…

- Sao nhanh thế??! – Cẩm Vân lưu luyến không muốn rời khỏi Nhật.

- Em mau lên đi, đừng để mọi người phải đợi. – Nhật vội vàng đẩy Cẩm Vân ra, làm dấu chiến thắng với Kim.

- Anh Thiên… em lên nhé!!? – Cẩm Tú cũng đứng lên.



- Oh yeahhhhhh… Bình yên rồi… - Nhật reo lên. – Kim, thank em nhiều nhé!!? Em đúng là ân nhân của anh!

- Em tốt bụng từ bé… Mà anh biết vậy rồi thì sau này đừng có mà cãi nhau với em nữa. – Kim vênh mặt.

- Em không biết cãi nhau cũng là 1 cách thể hiện sự thân thiết hay sao? – Nhật lí sự.

- Ặc… - Kim nhăn mặt. – Anh nói nghe hay quá nhỉ?!?

- Đương nhiên… Lời anh nói ra câu nào cũng chí lí cả. – Nhật vỗ ngực.

- Ơ kìa… Sao chị Cẩm Vân lại quay lại thế?!? – Đột nhiên Kim ngạc nhiên hỏi, chỉ về phía bên phải Nhật.

- Hả??? Đâu… Sao quay lại nha… - Nhật hốt hoảng ngó ngược ngó xuôi. Một lúc sau mới biết mình bị lừa, ức mà không làm gì được. – Em cứ đợi đấy!



- TIẾP THEO MỜI NHÓM 61. – Tiếng ông Vịt dõng dạc vang trên loa.

- Nào, cố lên nhé!!? – Kim giơ tay cổ vũ.

- Em không lên còn ngồi đó mà múa may??! – Thanh gắt.

- Ơ kìa… chúng ta đã thống nhất là chị phụ trách hình ảnh, anh Nhật và My thuyết trình cơ mà!??! Em lên đó để làm cảnh à??!

- Kim à… hay cậu làm đi. Tớ sợ tớ không hoàn thành tốt. – My căng thẳng đến nỗi bàn tay ướt đẫm mồ hôi. – Từ bé tới giờ tớ chưa làm việc này lần nào. Nếu như tớ…

- Đừng có nghĩ vớ vẩn nữa. – Kim khích lệ. – Cậu làm được mà!?!?

- Còn có anh lên đó cùng em mà!?! Chỗ nào em không nhớ rõ anh sẽ bổ sung. Em yên tâm đi!!

- Đúng đó. – Kim đồng tình. – Hơn nữa, đây là cơ hội rất tốt để cậu tạo ấn tượng với các tập đoàn lớn. Nếu làm tốt, rất có thể họ sẽ để mắt đến cậu. Như vậy cậu sẽ có cơ hội được nhận 1 công việc tốt.

- Thật sao?? – Mắt My sáng lên.

- Ừ. – Kim gật đầu xác nhận.

- Vậy… được. Tớ nhất định sẽ cố gắng hết sức. – My hít thở sâu, cùng Thanh và Nhật bước lên sân khấu.

- Tốt lắm… cố lên… cố lên… - Kim ngồi dưới ra sức vỗ tay cổ vũ.



- Em để My thuyết trình không phải quá mạo hiểm sao? – Thiên hỏi.

- Mạo hiểm????

- My không đủ tự tin, lại thiếu kĩ năng nói trước đám đông…

- Không đâu. Em tin cậu ấy sẽ làm được. – Kim quả quyết.

- Dựa vào cái gì mà em chắc chắn như vậy!?!????

- Cảm giác. – Cô mỉm cười.

---------------------------------------

3.

Buổi thuyết trình vừa tan, Kim đã kéo tuột ông Hùng, bà Chi và Bảo ra khỏi hội trường ngột ngạt.

- Bốooooo… Mẹeeeeeeeeeeee… anh Bảooooooo… con nhớ mọi người quá!!!!!!!!! – Cô kêu ầm lên.

- Con bé này, lớn rồi mà cứ như trẻ con!!? – ông Hùng lắc đầu.

- Con nhớ mọi người thật mà!?!!!! – Cô chớp chớp mắt.

- Ta cũng rất nhớ con. – Bà Chi cười hiền hậu.

- Nhưng sao mọi người không báo để con đi đón??!? – Cô xị mặt.

- Thì ta muốn làm con bất ngờ mà??!????? – Ông Hùng cười khà khà. – Sao thế con gái, không vui à??!

- Vui chứ… đương nhiên là vui chứ… nhưng mà… con vẫn muốn đi đón mọi người cơ!!? – Cô phụng phịu. – Hay là mọi người quay lại sân bay đi. Để con ra đón?!?!????!

- HẢ????????/ - Cả ông Hùng, bà Chi, Bảo và Thanh đều trợn tròn mắt trước lời đề nghị của cô.

- Đi mà… đi mà… - Cô ì èo.

- Haizzzz… Con thật là… Con như vậy làm sao ta yên tâm để con ở đây chứ!?!?? – Ông Hùng nghiêm giọng.

- Chẳng phải con vẫn sống rất tốt sao?!?!????? – Cô vội vàng đứng thẳng ngay ngắn, thôi không làm nũng nữa.

- Nhưng mà… ta vẫn thấy không ổn. – Bà Chi lên tiếng. – Hay là con quay về Mỹ đi… Ở đó…

- Mẹ à… chuyện này chúng ta đã thống nhất rồi mà!?!? – Cô cắt ngang. – Hơn nữa… bây giờ còn có anh Thi… à Bảo ở đây với con. Anh Bảo sẽ bảo vệ con, phải không anh??? – Cô tự nhiên khoác tay anh, cười toe toét.

- Em không bắt nạt anh đã là may mắn lắm rồi. Còn cần anh bảo vệ hay sao?!???? – Bảo phì cười.

- Anh… sao anh có thể nghĩ xấu về em như thế được???! – Cô tru tréo. – Em là 1 cô gái VÔ CÙNG hiền lành, ngoan ngoãn và tốt bụng… chỉ có giúp đỡ người khác, chứ không bắt nạt ai bao giờ…

- Từ nhỏ anh đã là “nạn nhân quen” của em. Anh hiểu cái “hiền lành, ngoan ngoãn và tốt bụng” của em lắm rồi!!?

- Hí hí… đó là hồi nhỏ thôi, còn bây giờ em…

- Càng ghê gớm hơn. – Thanh chen lời làm cô nghẹn họng, chỉ còn biết trợn mắt uất ức nhìn 4 người đang đứng cười ha hả bên cạnh.



Buổi tối,

Tại biệt thự nhà họ Lê,

- Tài nấu nướng của em vẫn không hề giảm sút nhỉ!!? – Bảo vừa chậm rãi ăn, vừa không ngớt lời khen Kim làm cô phổng mũi.

- Đúng đó… hơn 2 năm không vào bếp mà em vẫn đỉnh như vậy!!? – Thanh tiếp lời.

- Chuyện… em mà!!!? – Cô vênh mặt.

- Thôi thôi… Bảo, Thanh… các cháu còn khen nó nữa chắc nó bay lên tận cung trăng mà không biết đường về mất. – Ông Hùng cắt ngang.

- Híhí… lên đó chơi với chú cuội cũng được. Mà bố ơi, không biết chú cuội có đẹp trai không nhỉ?!? À mà nên gọi là anh Cuội thôi… – Cô lại bắt đầu mơ mộng.

- Này em… chú Cuội có vợ rồi đấy!!? Cẩn thận không bị tạt axit đấy!!? Lúc đó sẽ thảm lắm!!!!!! - Bảo nhắc nhở.

- À phải rồi… suýt thì em quên mất. – Cô thở hắt ra. – Dù sao chắc anh Cuội kia cũng chẳng thể đẹp trai bằng anh được đâu nhỉ!!? – Cô chớp mắt.

- Điều đó còn phải hỏi sao????!

- Thế thì… em ở đây với anh vậy. – Cô cười tít.

- ????????????



- Kim, dạo này con vẫn khoẻ chứ!??? – Sau bữa tối, bà Chi kéo cô ngồi xuống sô-pha, hỏi han.

- Vâng. – Cô gật gật đầu. – Còn mẹ thế nào??? Bố mẹ có tiến triển gì không????? Bố còn nghi ngờ mẹ nữa không??!???? – Cô hỏi nhỏ.

- Con???? – Bà Chi giật mình. – Con biết??????

- Đương nhiên là con biết. Con đâu có ngốc?!?! – Cô thở dài. Làm sao cô có thể không nhận ra chứ!??! Không biết trước đây là do cô quá ngốc hay là quá vô tâm mà không phát hiện ra nữa?!!?!

- Nhưng… làm sao con… - Bà Chi vẫn chưa hết bàng hoàng. – … trước mặt con bố con luôn…

- Đúng là bố luôn tỏ ra ân cần với mẹ trước mặt con. Nhưng… ánh mắt bố nhìn mẹ thì chẳng có chút ấm áp nào cả. – Cô giải thích. – Không giống như khi anh ấy nhìn con…

- Ai thế??! Con nói Bảo sao??? – Bà Chi cười cười, huých vào người cô.

- … - Cô không trả lời.

Người cô muốn nói đến không phải Bảo, mà là Thiên. Khi mới trở về, cô thấy sợ hãi khi phải đối diện với đôi mắt sâu thẳm ấy. Nhưng giờ, cô lại rất thích nhìn vào mắt anh. Bởi vì… cô luôn thấy mình trong đó… nhận ra vị trí quan trọng của cô trong trái tim anh… cảm nhận được tình cảm sâu đậm anh dành cho cô…

- Ta thấy nó thật sự rất yêu con đấy!!

- Vâng. Con biết. – Cô gật đầu.

Cô biết Bảo yêu cô… là thật lòng… Anh đối xử với cô rất tốt… Cô cũng tin Bảo không phải người xấu… nhưng… hình ảnh đó… tại sao… cô lại nhìn thấy… Bảo… tại sao anh lại có mặt ở nơi đó… vào lúc đó… và tại sao… lại không chạy đến… cứu cô…???????????

- 2 đứa rất đẹp đôi!!!!! – Bà Chi nói, ánh mắt long lanh nhìn cô con gái xinh đẹp. Bà thật sự rất ngưỡng mộ cô.

- Vâng. – Cô mỉm cười.

- …

- …

- Mà mẹ đã đi khám chưa thế? Mẹ có còn bị đau đầu nữa không??? – Cô quan tâm hỏi.

- Ta khám rồi. Bác sĩ bảo chỉ là suy nhược thôi. Chỉ cần nghỉ ngơi nhiều một chút là sẽ không sao.

- Thế thì tốt quá!!?

- Ừ.

- Vậy từ giờ con sẽ tẩm bổ cho mẹ. Mẹ thích ăn gì cứ nói, con sẽ cố gắng hết sức để phục vụ chu đáo.

- Không cần phải thế đâu.

- Sao lại không cần?!?!? Hay mẹ không muốn ăn đồ ăn con nấu??!? – Cô chu mỏ giận dỗi.

- Không phải thế. Con nấu ăn rất ngon!!

- Thế thì tại sao ạ??

- Kim à, biết nấu ăn là tốt, nhưng con là thiên kim tiểu thư, không nên lúc nào cũng chui vào bếp xào xào nấu nấu.

- Con thấy rất tốt mà?!?!?!!!!! Sau này con có thể nấu cho chồng với con của con ăn.

- Ta không nói là nội trợ là không tốt. Nhưng con là Lê Hương Kim, trách nhiệm của con là tiếp quản Gold. Con nên học tập thật tốt, trau dồi kinh nghiệm để sau này không bị bỡ ngỡ khi thừa kế Gold, con có hiểu không???

- Con biết rồi. Thực ra thì con cũng lười lắm!!? Tại hôm nay mọi người về nên con mới đích thân xuống bếp thôi. Chứ bình thường đến bát mì tôm con cũng chẳng muốn động tay ý chứ?!!?? – Kim cười hì hì.

- Cái gì??? – Bà Chi kinh ngạc thốt lên. – Con ăn mì tôm???? Sao lại thế??????? Đầu bếp nấu ăn không ngon sao??? Hay là không hợp khẩu vị của con?? – Bà Chi tuôn ra 1 tràng làm cô trợn ngược cả mắt lên.

- Không… không… con chỉ nói thế thôi mà?!??! Chứ làm gì có chuyện con ăn mì tôm chứ!?! Kể cả con có muốn ăn thì chị Thanh cũng không để cho con ăn đâu. – Cô vội vàng giải thích.

- Thật không???? – Bà Chi nghi ngờ.

- Thật. – Cô trả lời chắc chắn. Thiên nấu ăn ngon như thế, cô còn chưa được nếm thử hết các món anh làm, việc gì mà phải ăn mì tôm chứ?!?!? – Mẹ…

- Kim, Chủ tịch gọi em. – Thanh chạy lại cắt ngang lời nói của Kim.

- Vâng. Em vào ngay đây. – Kim vội vàng đứng dậy. – Chắc mẹ cũng mệt rồi. Mẹ nên nghỉ ngơi đi.

- Ừ. Con mau vào đi, đừng để bố con đợi.



Cạchhhhh…

- Bốooooooo… - Vừa mở cửa, Kim đã lao như bay vào ôm chầm lấy ông Hùng đang ngồi bên bàn làm việc.

- Nào nào… con bé này… cẩn thận một chút… giấy tờ của ta… hợp đồng của ta… ôi trời ơi… - Ông Hùng hoảng hốt kêu lên.

- Híhí… bố cứ yên tâm… con không ăn giấy đâu!?! Con chỉ ăn… thịt người thôi. – Cô vẫn cứ ôm chặt lấy cổ ông Hùng không chịu buông.

- Con gái ta thành quái vật từ khi nào thế??! – Ông Hùng phì cười.

- Mới thôi… mới thôi…

- Ta nên gọi cảnh sát hay bệnh viện tâm thần hay sở thú đây??!???

- Bố?!???????????!

- Thôi thôi, không đùa nữa. Con ngồi xuống đây, ta xem nào!!? – Ông Hùng kéo cô ngồi xuống cái ghế bên cạnh, săm soi từ trên xuống dưới… từ trái sang phải… từ trước ra sau…



- Haizzz… Bố à… bố nhìn đủ chưa vậy??? – Sau 10’ làm “hàng mẫu”, cô chán nản lên tiếng.

- … - Ông Hùng vẫn không nói gì, tiếp tục… nhìn.



- Trông con có vẻ xinh hơn nhiều đấy!! – 10’ nữa, cuối cùng ông Hùng cũng nhìn xong, kết luận 1 câu.

- Híhí… đương nhiên rồi!!? – Cô cười tươi rói. Ngày nào cũng được Thiên tẩm bổ làm sao mà không béo tốt xinh xắn cho được??!!?

- Có vẻ con cũng biết tự chăm sóc mình đấy.

- Híhí… Con đã nói mà??!?! Con lớn rồi chứ còn bé bỏng gì nữa đâu!??!

- Con vẫn còn non nớt lắm!!

- Bố!!!?

- Nhưng mà… dự án Forest của nhóm con ta thấy rất tuyệt.

- Thật không ạ???? – Mắt cô sáng lên.

- Ừ. Ý tưởng rất độc đáo và tuyệt vời.

- Híhí…

- Nhưng để đầu tư vào nó thì hơi mạo hiểm.

- Tại sao ạ????

- Để hoàn thành cái resort đó cần rất nhiều thời gian, chi phí cũng lớn. Hơn nữa, chính vì nó quá độc đáo nên sẽ rất khó khăn trong thời gian đầu. Không ai có thể chắc chắn khi nó đi vào hoạt động có thể chiếm được long du khách hay không…

- …

- …



- Được rồi. Ngày mai ta phải quay lại Mỹ.

- Nhanh vậy sao???? – Cô kêu lên. – Con còn chưa được đi chơi cùng bố mà!?!?

- Tại ngày mai có cuộc họp quan trọng, ta không thể vắng mặt được.

- Mẹ cũng đi cùng bố ạ??!?

- Không. Để bà ấy ở lại đây với con thì tốt hơn.

- Con muốn bố cũng ở đây cơ!!? – Cô nũng nịu.

- Ngoan nào… Để lúc nào rảnh ta sẽ về chơi với con vài hôm. – Ông Hùng dỗ dành. - Lúc đó đừng có quẳng ta ở nhà mà đi chơi một mình đấy nhé?!?!

- Đương nhiên rồi. Nhưng bao giờ thì bố về được???

- Ta cũng chưa biết. Còn tuỳ công việc.

- Thế Tết bố có về không???? – Cô hỏi với ánh mắt mong chờ.

- Chắc là không được rồi. Tết năm nay ta còn mấy hợp đồng cần kí kết.

- Vậy con phải ăn Tết 1 mình sao??? – Cô ủ rũ.

- Ta xin lỗi. Con chịu khó ăn Tết với Bảo và bạn bè nhé. Ta hứa hè sẽ về với con. – Ông Hùng áy náy.

- Vâng. – Cô tươi tỉnh lại ngay. - Bố hứa là hè phải về đấy, con sẽ dẫn bố đến 1 nơi rất đẹp.

- Ta hứa.

- À còn nữa. Bố à, bố đừng có lạnh nhạt với mẹ nữa nhé!!?? – Cô sà vào lòng ông, thì thầm.

- Mẹ con nói??? – Ông Hùng cau mày.

- Bố đừng nghĩ xấu về mẹ. Chuyện này chỉ cần để ý 1 chút sẽ biết ngay thôi mà!!?? Cách bố nhìn mẹ… nói chuyện với mẹ… – Cô giải thích. – Bố nên cho mẹ 1 cơ hội… bố cũng cần hạnh phúc mà?!?!

- Ta chỉ cần con là đủ rồi. – Ông Hùng kiên quyết.

- Nhưng mà mẹ…

- Cũng muộn rồi, con nên về phòng nghỉ ngơi đi, ta còn phải làm việc nữa! Sáng mai Bảo sẽ đến đón con đi học. – Ông Hùng cắt ngang lời cô.

- Haizzzz… - Cô thở dài. – Bố cũng nên nghỉ sớm đi, mai còn lên máy bay nữa.

- Ừ.



- À còn nữa… - Đi được vài bước, nghĩ thế nào cô lại quay lại, thò cái đầu vào, nói nhỏ. – Bố để mẹ đi cùng đi. Hai người cố gắng bồi dưỡng tình cảm nhá!!!? Đến hè, con muốn thấy bố mẹ tay trong tay thật ngọt ngào.

- Cái con bé này…

Chưa đợi ông Hùng nói hết câu, cô đã lè lưỡi chạy về phòng nhanh như tên bắn.

------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play