1.

- Anh Thiên, chúng ta đi đâu vậy? – Cô tò mò.

- Em muốn đi đâu? – Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.

- Em có biết chỗ nào với chỗ nào đâu??? – Cô nhăn nhó. – Anh biết đường anh quyết định đi.

- Anh cũng không biết.

- Hả??! – Cô há hốc mồm. – Vậy chứ nãy giờ anh đi thế nào??

- Cứ đi thôi. – Anh trả lời tỉnh bơ làm cô suýt ngất.

- Anh… thế bây giờ làm thế nào??

- Giải quyết cái khoản trò chơi kia đã rồi tính.

- Nhỡ lạc thì… - Cô rùng mình khi nghĩ đến cảnh nửa đêm lang thang trong khu rừng tối om không một tia sáng. Bỗng… cô nhảy cẫng lên như bắt được vàng. - A ha…

- Cái gì thế?? – Anh nheo mắt nhìn cô.

- Em có mang theo cái bản đồ mà chị Thanh đưa cho chiều qua. – Cô cười toe toét giải thích, vỗ vỗ vào túi áo khoác. – Thế là không lo bị thú dữ ăn thịt… híhí…

- Em đúng là… ở đây làm gì có thú dữ???! – Anh bật cười trước vẻ tí tởn của cô.

- Ai mà biết được??! – Cô không tin. – Biết đâu có mấy con hổ hay sư tử đi lạc thì sao??????

- Trí tưởng tượng của em đúng là không thể hạ xuống được. À mà… đúng là có 1 con thú dữ đấy!!? – Anh ghé sát tai cô thì thầm.

- Áaaaaaaaaa… - Ngay lập tức cô hét toáng lên. – Thật không??? Ở đâu???? Con gì vậy?? Có to không??? Có ăn thịt người không????

- Nào nào… Em bình tĩnh đi… nói từ từ thôi…

- Sao không báo bảo vệ đến bắt????

- Cũng có nhiều người đến… nhưng không ai có thể bắt được nó. – Anh trầm giọng.

- Ghê… ghê vậy sao??? – Cô run bần bật. – Chúng ta… chúng ta mau đi thôi… nhỡ nó đến thì…

- Haahahaha… - Anh ôm bụng cười sằng sặc.

- Anh… sao còn ở đó mà cười???? – Cô bắt đầu thấy nghi nghi.

- Hahaaahha… - Anh vẫn cười đến nghiêng ngả.

- Anh… anh… anh dám lừa em????? Anh… - Cô tức đến đỏ bừng cả mặt, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống anh ngay lập tức.

- Em… hahaahaha… ngốc quá!!?!?! – Thấy bộ dạng của cô như vậy, anh lại càng cười dữ hơn.

- Anh… hứ!?!! Đáng ghét! – Cô tức lộn ruột, quay mặt đi không thèm để ý đến anh nữa.



- Chúng ta đi thôi! – Mãi sau anh mới lên tiếng.

- Hừ!!>

- Sao thế!!? Em định đứng đây chờ “thú dữ” tới đón đi hả??!? – Anh châm chọc.

- Anh… anh… biến đi!!? – Cô bực mình đẩy anh ra.



- Giận rồi sao?? – Anh đi phía sau cô, nọi vọng lên.

- Phải. – Cô đáp cộc lốc, ánh mắt vẫn toé lửa.

- Anh chỉ đùa chút thôi mà?!?

- Đùa cái đầu anh.

- Anh đùa em đấy chứ??!!

- Anh đi chết đi.

- Đừng có độc ác vậy mà!?!?

- Em cứ thế đấy.

- Tức giận chóng già lắm đấy!!?

- Mặc xác em.

- Haizzz…



- Anh sai rồi…

- Anh biến mau.



- Lần sau anh không dám nữa…

- Kệ anh.



- Kim! Anh… - Anh đang định tiếp tục năn nỉ thì thấy cô đứng khựng lại rồi chạy như bay về phía anh. – Em sao thế? Thấy cái g…

- Anh lại đây. Ở đó, anh nhìn thấy không??? Mấy cái cây kia tạo thành những đường thẳng giao nhau. Nhìn tổng thể thì thấy rất loạn và khó tìm ra phương hướng.

- Ừ. Em không phải là muốn “thám hiểm” đó chứ?!?

- Bingo! – Cô nhảy cẫng lên. – Mau mau… anh ghi lại đi.

- Được rồi. Em nói rõ ràng xem nào!!? – Anh lấy giấy bút ra, vểnh tai lên nghe cô “thuyết trình”.

- Chúng ta sẽ trồng những cái cây to làm cột mốc. Trên thân cây có treo biển chỉ dẫn đến cột mốc kế tiếp. Đường đi thì được rào bằng 2 hàng hoa rực rỡ màu sắc. Đương nhiên vẫn là đường đất 100%.

- Trên đường sẽ có những gợi ý hay phần thưởng được giấu cẩn thận. Ai may mắn thì sẽ tìm thấy.

- Hay đó. – Cô vỗ tay bôm bốp. – Anh thật là giỏi!!!!!!!!

- …

- …

- Và…

- …

- …

- Có thể…

- …

- …

- Nên…

- …

- …



- Ok vậy là được một trò. – Sau 1 hồi hí hoáy viết viết xoá xoá anh hài lòng đặt bút xuống, mỉm cười.

- Tên… em muốn đặt tên… anh không được tranh với em đâu đấy… - Cô nhảy chồm chồm.

- Được… tuỳ em… - Anh đồng ý ngay.



- Ừm… Kim… - Đi được một đoạn, anh đột ngột dừng lại.

- Sao ạ??

- Em thấy thi bắn cung thế nào??

- Thi… bắn cung??????? – Cô trợn tròn mắt.

- Phải. Có thể quây 1 khu riêng để con người có thể học tập những người xưa như bắn cung, dùng dao, lưỡi liềm, … Đương nhiên là chỉ mang tính chất minh hoạ. Vũ khí cũng chỉ bằng chất liệu thường, không sắc nhọn, không nguy hiểm…

- Hay đấy!!? – Cô thích thú reo lên. – Cứ như là khoá đào tạo để trở thành người nguyên thuỷ ấy!!?

- Có thể coi là như vậy. – Anh mỉm cười.

- Thế thì…

- …

- Không, phải… thế…

- …

- Rồi… thế này…

- …

- …



- Ôi mệt chết đi được!!? – Cô than vãn, ngồi bệt xuống 1 gốc cây tu ừng ực chai nước khoáng.

- Chúng ta cũng đi được gần cả ngày trời rồi còn gì??!!!

- Gần… cả ngày?!?! – Cô trợn tròn mắt. – Lâu vậy rồi sao?!?!?

- Ừ. Thế em nghĩ là bao lâu rồi!?!!

- Ơ… em chỉ… em nghĩ là không lâu đến vậy… - Bây giờ cô mới để ý trời đã tối hơn. Mặt trời bắt đầu lặn, trông thật giống như viên bảo ngọc lấp lánh, lấp lánh phía chân trời.

- Đi với anh có vẻ em cảm thấy thời gian trôi nhanh nhỉ!!? – Anh trêu.

- Em… - Cô đỏ mặt. – Em đâu có…

- Đỏ mặt là thừa nhận đấy. – Anh phì cười.

- Anh… anh… sao cứ thích trêu em thế?!??! – Cô bực mình hét lớn.

- Hahaahaha… Bởi vì… bộ dạng em lúc này rất dễ thương!! – Anh thành thật trả lời.

- Xí!!? – Cô vênh mặt. – Em lúc nào chẳng dễ thương??!?!

- Sao trên đời lại có người như em nhỉ?!?!? – Anh cười cười. – Người ta vừa khen 1 câu em đã tự khen mình 10 câu rồi.

- Thì đúng là em xinh xắn đáng yêu thật chứ bộ?!!? – Cô chớp chớp mắt.

- Được rồi… được rồi… em rất xinh đẹp, hài lòng chưa??!

- Tạm ổn. – Cô gật gật đầu vẻ trịnh thượng.



- Uiii… Đói quá đi!!?

- Anh không mang theo bánh. Em cố chịu đi, chúng ta đi về trại tìm thức ăn. Có lẽ giờ này 3 người kia cũng bắt đầu về rồi.

- Vâng. – Cô ỉu xìu, lê từng bước theo anh.



Đang đi một cách rất mệt mỏi, đột nhiên có giọt nước rơi vào vai cô. Cô tức giận ngẩng đầu lên thì bắt gặp… 1 chùm quả chín mọng. Đột nhiên trong đầu xuất hiên 1 ý tưởng…

- Anh Thiên!!! – Cô kêu toáng lên làm Thiên giật mình quay lại ngay.

- Có chuyện gì mà em hét như cháy nhà thế!?! – Anh cau mày.

- À à… em mới nghĩ ra 1 trò chơi nữa. – Cô cười toe toét, chạy đến bên cạnh anh.

- Trò gì?? Có “độc” không đấy?? Liệu có chết người không? – Anh hỏi.

- Đương nhiên là không rồi?!?!? – Cô đáp ngay mà không nhận thấy ý châm chọc trong lời nói của anh.

- Nói anh nghe xem. – Anh lại lôi giấy bút ra chuẩn bị tinh thần “múa may”.

- Là thế này… Trong rừng đương nhiên phải có cây ăn quả. Đến mùa ra quả, chúng ta sẽ tổ chức 1 trò chơi… leo cây hái quả… Số lượng người chơi không giới hạn. Mỗi người đăng kí tham gia sẽ được phát một mã số. Sau mỗi ngày, ai lấy được nhiều quả nhất sẽ có thưởng… - Nói 1 hồi, đột nhiên cô dừng lại, ánh mắt màu hổ phách loé sáng trông thật rực rỡ.

- Sao nữa?!?! – Anh hỏi, ngẩng đầu nhìn cô.

Cô đang chăm chú ngắm cảnh hoàng hôn dịu dàng mà huyền ảo nhưng cũng không kém phần rực rỡ sau những tán cây um tùm.

Anh cũng ngẩn người hướng ánh mắt về phía xa, bàn tay bất giác nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.



Cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay phải, cô chuyển ánh mắt sang anh đang đứng bên cạnh. Lúc này đây, trông anh mới đẹp làm sao!!? Những tia sáng cuối cùng của một ngày phản chiếu trên gương mặt tuyệt mĩ càng khiến vẻ đẹp của anh thêm hoàn hảo, tựa như một vị thần giữa chốn nhân gian.

Cô ngẩn ngơ ngắm anh đến quên cả xung quanh. Cô cảm thấy… khung cảnh này… hình ảnh này… quả thật là rất quen… rất quen…



Trong đầu cô xuất hiện những hình ảnh mơ hồ… mờ ảo… chập chờn… Cô cố gắng nhìn rõ… nghe rõ… nhớ rõ… nhưng rất khó chạm đến…



Những chi tiết vụn vặt dần tập hợp lại… sắc nét hơn… rõ ràng hơn… âm thanh trở nên rất gần… rất thật… và vô cùng sống động…



Nơi đó là 1 khu vườn tuyệt đẹp, rực rỡ màu sắc, cây cối xanh um…

- Đẹp quá!!? – Cô bé có vẻ đẹp thiên thần thốt lên, chăm chú ngắm nhìn “viên ngọc đỏ rực” đang từ từ biến mất phía chân trời.

- Em thích hoàng hôn sao?? Anh sẽ vẽ cho em. – Cậu bé khôi ngô bên cạnh lên tiếng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc óng ả của cô.

- Có thật không? – Cô bé reo lên, ánh mắt long lanh nhìn cậu.

- Vì em thích… nên anh nhất định sẽ làm. – Cậu bé nói chắc chắn.

- Hihihiii… - Cô bé nở nụ cười tươi rói, ôm chầm lấy cậu. – Anh Bảo, anh thật là tốt!!?

- Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi!?!? – Cậu ôm lấy cô, mỉm cười.

- Vậy anh vẽ cho em cả cảnh bình minh nữa có được không?!??? – Cô chớp chớp mắt.

- Được.

- Híhíhiiii… Hay quá!!! Hay quá!!!!!! – Cô nhảy cẫng lên.



- Kim!!! – Tiếng gọi của anh làm cô bừng tỉnh. – Em sao thế!?!???

- Không. – Cô vội vàng đẩy anh ra.

Đoạn kí ức đó… người cô nhìn thấy… là Bảo… người cô ngắm hoàng hôn cùng… là Bảo… người nói “Vì em thích… nên anh nhất định sẽ làm… Chỉ cần em vui vẻ là tốt rồi…”cũng… là Bảo… không phải Thiên…

- Em sao vậy??! – Anh khó hiểu nhìn cô.

- Không phải anh.

- Hả??! – Anh đơ ra. - Cái gì không phải anh???

- À… à… không có gì… mà trò chơi hái quả ấy… - Cô vội chuyển chủ đề. – … chỉ có người thắng mới được mang toàn bộ số quả lấy được về thôi. Còn những người khác thì phải nộp lại 80% cho ban quản lí. Anh thấy thế nào????

- Ừ… Chỉ có em mới nghĩ ra phần thưởng oái oăm như thế?! – Anh bật cười trước ý tưởng quái đản của cô.

- Hihihhhhhiiii… Thế mới độc!!/ - Cô cười tít.

---------------------------------------

2.

- Anh Thiên… làm thế nào đây???? – Rõ ràng là cô đã nhét cái bản đồ vào túi áo mà!?!? Tại sao nãy giờ lục tung cả người lên mà vẫn không thấy?!?!? Rốt cục là cô đã nhớ nhầm hay trên đường đi đã làm rời/!!?! – Tại sao lại không có chứ???!?!

- Bình tĩnh… rồi sẽ có cách thôi!!? – Anh trấn an cô, cố gắng nhớ lại con đường họ vừa đi nhưng quả thật là rất khó.

- Trời tối rồi, chúng ta phải làm sao!!?! – Cô bắt đầu run rẩy, co ro bên 1 gốc cây.

- Để anh đi kiếm cái gì ăn trước đã!!? – Anh nói rồi rảo bước về phía xa xa mà chưa đợi cô kịp phản ứng.



Khi cô ngẩng đầu lên thì anh đã biến mất.

Xung quanh tối om, toàn 1 màu đen. Cô vội vã lục tìm điện thoại mới chợt nhớ sáng nay khi đi cô quên mất điện thoại trong trại rồi. May mà ban nãy cô mượn điện thoại của anh chơi điện tử, giờ vẫn còn giữ. Lôi chiếc điện thoại đen tuyền ra, dùng chút ánh sáng ít ỏi để soi rọi một góc của khu rừng.

- Thiên… anh mau mau trở lại… nhanh lên… nhanh lên… - Vừa giữ khư khư cái điện thoại trên tay, cô vừa lẩm nhẩm gọi anh.

Phụttttt…

Bỗng chiếc điện thoại trong tay cô tắt ngóm. Hết pin rồi. Cũng tại ban nãy cô chơi điện tử hơi nhiều, lại cứ bật tắt liên tục để xem giờ…

- Mẹ ơi… tối quá!!!! Sao… sao hôm nay trời kh..ông có trăng, cũng chẳng… có sao th..ế??!!?

Cô sợ bóng tối, rất sợ… Mỗi lần ở trong bóng tối 1 mình… cô đều cảm thấy lạnh sống lưng………… những mảng kí ức hãi hùng ấy lại quay lại….… hành hạ cô………....

RẦMMMMMMMMMMMMM…

1 tiếng động kinh thiên động địa vang lên. Tiếp theo là tiếng hét chói tai… tiếng cười ma mãnh… tiếng quát tháo giận dữ… tiếng khóc lóc thảm thiết… Tất cả, tất cả chỉ là những âm thanh hỗn độn… những mảng sáng tối chập chờn…

Cô còn ngửi thấy mùi máu tanh nồng… cảm giác đau đớn đến thấu xương… trái tim nhói lên… bàng hoàng… thất vọng… sợ hãi… căm hận…

- Không… không… đừng mà… anh Thiên, cứu em!!!!!! - Cô rên lên, nhịp thở trở nên hỗn loạn. – Không… không phải vậy… đừng mà… aaaaaaaaaaaaaaaa………….

Hoảng loạn, cô lao như bay về phía trước, không ngừng la hét.

- THIÊN… ANH Ở ĐÂU????? THIÊN… NHẤT THIÊN…

- … - Nhưng đáp lại cô chỉ có tiếng gió gào thét… tiếng lá rên la…

- ANH THIÊN… MAU TRẢ LỜI EM… THIÊN……………. ANH RA ĐÂY ĐI MÀ………….

- … - Vẫn chỉ có những âm thanh chết chóc như muốn nuốt chửng lấy cô.

- ĐẶNG NHẤT THIÊN… ANH ĐANG Ở ĐÂU………….. XIN ANH… RA ĐÂY ĐI MÀ…………… EM XIN ANH……….. CẦU XIN ANH…………….. EM SỢ… SỢ LẮM…………..

Cô cứ chạy……. cứ la hét gọi tên anh………….. trong vô vọng….

- Aaaaaaaaaaa….. – Đột nhiên cô vấp phải 1 cành cây, ngã nhào ra đất.



- Chạy đi! Mày chạy nữa đi!!!! – Một giọng nói gầm gừ vang lên phía trên đầu cô.

- Đừng… đừng có lại đây… - Cô sợ hãi, khó nhọc lết về phía sau.

- Mày sợ???? Mày đang sợ???? Đừng sợ… chỉ 1 chút… sẽ không sợ nữa… không đau nữa… - Giọng nói thật đáng sợ… thật ghê tởm…

- Không… đừng… tại saooooo… TẠI SAOOOOOOOO CHỨUUUUUU… TÔI ĐÂU CÓ LÀM GÌ ĐẮC TỘI VỚI ÔNG… TẠI SAOOOO………TẠI SAO NHẤT ĐỊNH BẮT TÔI CHẾTTTTTTTTTTTTTT……………….. - Cô gào thét…

- Nếu như mày chịu nghe lời ông chủ tao… nếu như mày không chống đối lại ông chủ… nếu như thằng đó không xuất hiện… nếu như mày không yêu nó… thì tao sẽ không phải ra tay với mày…

- Đưng mà… làm ơn… đừng giết tôi… đừngggggggg……….

- MÀY PHẢI CHẾTTTTTTTTTTTTTTT…

- KHÔNGGGGGGGGGGGG……………….



Nghe thấy tiếng hét của cô, anh chạy như bay đến chỗ phát ra âm thanh. Vừa nhìn thấy cô, anh đã hoảng hốt tột độ.

Cô nằm sõng soài dưới đất… cả người run rẩy… mặt mày tái mét… nước mắt đầm đìa… chân phải đẫm máu…

- Kim!! – Anh lao đến ôm chặt lấy cô.

- KHÔNGGGGGGGGG… ĐỪNG MÀAAAA… ĐỪNGGGGGGGG… - Cô vẫn không ngừng la hét, vùng vẫy.

- Đừng sợ, không sao, không sao đâu!!!! – Anh càng siết chặt lấy cơ thể đang run lên từng hồi của cô.

- LÀM ƠN… LÀM ƠN MÀ… ĐỪNG………….. – Cô không sao thoát khỏi cơn ác mộng kinh hoàng này, cả người lạnh toát.

Nhìn cô như vậy, anh rất đau…….. Anh không thể bất lực nhìn cô chịu giày vò… Anh phải làm sao đây?!!?!??? Làm sao mới khiến cô bình tâm lại?!!!?!?!

- XIN ÔNG… ĐỪNGGGGG……GGGGG… KHÔNG ĐÂUUUU…. CẦU XIN ÔNG……… MÀAAAAAAAA…………

Không còn cách nào khác, anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đã trắng bệch của cô… thật âu yếm… thật dịu êm…

Cảm giác này… rất lâu rồi anh mới tìm lại được…………… mãi mãi anh cũng không muốn buông tay…



Cô hơi bất ngờ… đơ ra… cảm giác ngọt ngào bình yên dần làm cô trấn tĩnh lại… vòng tay ôm lấy cơ thể rắn chắc của anh. Anh luôn đem lại cho cô cảm giác an toàn như vậy… Có anh… cô sẽ không sợ gì hết………….



- Búp Bê!!! – Rất lâu, rất lâu sau, anh mới buông cô ra, thì thầm bên tai cô. – Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em!

- … - Cô không trả lời, chỉ gật nhẹ cái đầu, vùi sâu vào ngực anh.



- Em không sao chứ?!?! – Sau khi cô đã hoàn toàn bình tĩnh, anh mới lấy khăn tay băng cái chân bị thương của cô lại.

- Đauuuu........ – Cô rên rỉ, tay vẫn bám chặt vào vạt áo anh không buông.

- Thật là… trước đây em đâu có nhát gan như vậy!?!??? – Anh thắc mắc.

- … - Cô im lặng không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào những ngón tay đang siết chặt lấy áo anh khiến nó nhàu nát.

- Để anh cõng em nhé!?! – Anh chuyển chủ đề, nhanh chóng dìu cô dậy.

- Vâng. – Cô ngoan ngoãn nghe theo.



- Chúng ta đang đi đâu thế??! – Cô tò mò hỏi, tay vẫn ôm cổ anh thật chặt.

- Vừa nãy anh phát hiện ra 1 căn nhà gỗ khá an toàn. Chúng ta đến đó nghỉ tạm, sáng mai tìm đường về được không????

- Nhà gỗ? – Cô hỏi lại.

- Ừ. Có vấn đề gì sao???

- Ở đó tối lắm!!! Em sợ…….

- Có anh rồi, không sao đâu!!? – Anh nhẹ giọng trấn an.



- Anh Thiên…

- Ừ.

- Anh nói trong rừng có 1 con thú dữ… có thật không? – Cô lo lắng hỏi.

- Đương nhiên không có. – Anh bật cười. Cô thật ngây thơ, đến bây giờ vẫn tin vào câu nói đùa đó của anh.

- Thật chứ!?! Không có thật sao? – Cô hỏi lại lần nữa.

- Không có.

- Anh chắc chứ!?!?

- Anh đảm bảo là không có. Em yên tâm đi!

- Phùuuuu… May quá!! – Cô thở phào nhẹ nhõm. – Vậy mà em tưởng thật chứ!!? Sợ hết hồn…

- Hahhaahaha… - Anh cười khoái chí. – Em đúng là… rừng phục vụ du lịch chứ có phải rừng hoang đâu mà có thú dữ?!?!

- Ừ nhỉ?!? – Cô thở hắt ra. – Cũng tại anh cả… ai bảo lừa em?????

- Làm sao mà anh biết được em ngốc đến thế!?!???

- Ai ngốc??? – Cô giận dỗi. – Em chỉ tin tưởng anh thôi. Thế mà anh lại lừa em…

- Được rồi, là anh sai!!? Em đừng tức giận.

- May cho anh em là người rộng lượng không chấp nhặt đấy!!?

- Ừ. May mắn thật. – Anh mỉm cười. May mà cô không sao!



Đặt cô xuống một góc trong căn nhà, anh xem xét lại vết thương ở chân cô một lần nữa.

- Còn đau không? – Anh ân cần hỏi.

- Đỡ hơn nhiều rồi. – Cô mệt mỏi trả lời.

- Mong là không bị nặng.

- Thiên… - Cô gọi.

- Sao thế??

- Em đói.

- Ở đây chỉ có vài quả dâu. Em ăn tạm đi. – Anh để vào lòng bàn tay cô ít dâu rừng, rồi đứng dậy nói. - Để anh đi kiếm thêm.

- Không. – Cô vội vã nắm chặt lấy tay anh. – Đừng đi, đừng đi mà!!?

- Búp Bê! Ngoan ngoãn ngồi ở đây chờ anh, đừng chạy lung tung. Anh đi kiếm trái cây cho em ăn.

- Không… không đâu… anh đừng đi… đừng bỏ em lại… xin anh… - Cô òa khóc nức nở, quyết không chịu buông tay anh ra.

- Búp Bê!?!?? – Anh giật mình, vội vàng ngồi xuống cạnh cô, dịu dàng dỗ dành. – Được… anh không đi nữa… không đi đâu… anh ở lại với em… đừng khóc!!?

- Anh không được đi… không được đi… Anh đã nói là sẽ bảo vệ em… không được đi… - Cô ôm chầm lấy anh, thút thít.

- Ừ… Anh không đi. Anh ở lại với em… bảo vệ em… ngoan, nín đi!!! – Anh vuốt mái tóc xoã dài rối tung nhưng vẫn vô cùng mềm mại của cô.

- Anh sẽ không bỏ đi chứ!?! – Cô vẫn không yên tâm.

- Không đâu. Anh sẽ ở đây, không đi đâu cả. Em yên tâm ngủ đi. – Anh nói mà lòng đau đớn vô cùng. Cô sao lại trở nên như thế này????? Cô đang sợ hãi điều gì????? Có liên quan đến vụ tại nạn năm đó hay không????



Nửa đêm,

- … không… không… tha cho tôi… đừng… làm ơn… - Cả người cô đầm đìa mồ hôi, không ngừng vật vã, rên la.

- Búp Bê!!! Tỉnh dậy, mau tỉnh dậy đi!!!!!! – Anh choàng tỉnh, vội vàng đánh thức cô.

- … đừng giết tôi… đừng… đừng mà… xin ông… tôi xin ông… - Cô luôn miệng cầu xin, khuôn mặt trắng bệch đầm đìa nước mắt.

- Búp Bê!!!! Dậy, dậy đi!! Em mau mở mắt ra!!!!/ - Anh hoảng hốt, lắc lắc vai cô.

- Đừngggggggggg… - Cuối cùng cô cũng thoát khỏi cơn ác mộng, ôm chặt lấy anh khóc nấc lên.

- Không sao… không sao rồi… chỉ là mơ thôi… không sao nữa rồi… - Anh ôm siết lấy cô, nhẹ nhàng vỗ vỗ vào lưng cô.

- Thiên… Thiên… em sợ lắm… không phải tai nạn… sát nhân… có người muốn… muốn… giết em… tai nạn giao thông… đổ máu… rừng hoang… giết người… - Cô nói trong nước mắt những từ đứt quãng, chẳng đầu chẳng cuối.

- Búp Bê, em nói cái gì??? – Anh đông cứng. – Có kẻ muốn giết em??????

- Giết người… máu… rất nhiều máu… tiếng khóc… tiếng hét… đau… rất đau… em sợ lắm… sợ lắm… em gọi anh… nhưng mà… anh không tới… không có anh… không ai bảo vệ em… không có anh… không có anh… ở đó không có anh…

- Búp Bê!!! Anh xin lỗi! Xin lỗi em… xin lỗi vì đã không bảo vệ được em… anh xin lỗi… – Tim anh đau nhói. Không ngờ khi đó cô đã phải đối mặt với điều kinh khủng như vậy… cô đã sợ hãi… đã gọi anh… đã mong anh đến… bảo vệ cô… cứu cô… nhưng anh đã không biết… không biết gì cả… Anh chỉ biết đau khổ… chỉ biết hận cô… oán trách cô… - Anh xin lỗi… Búp Bê… Từ giờ anh sẽ bảo vệ em… thật tốt… sẽ không để em gặp chuyện bất trắc nữa… anh hứa…



- Thiên… - Cô gọi khẽ, rời khỏi vòng tay anh. – Xin lỗi… em đã làm anh thức giấc.

- Không sao…

- Anh cũng đi ngủ đi…

- Em ngủ đi. Anh trông chừng cho em. – Anh đỡ cô nằm xuống, nhẹ nhàng nói.

- Không cần đâu. Ở đây không có thú dữ, không có gì đáng sợ cả. – Cô nói với anh, cũng là tự nói với chính mình.

- Được rồi, em ngoan ngoãn ngủ đi. – Anh đắp chiếc áo khoác cho cô rồi ngồi xuống bên cạnh nhìn cô ngủ.

Cô nhắm mắt lại, tay siết chặt chiếc áo khoác. Có một điều cô không nói ra… trong giấc mơ… cô đã nhìn thấy…

---------------------------------------

3.

Sáng hôm sau,

Ông Mặt Trời từ từ ló rạng, những tia nắng đầu tiên của 1 ngày khẽ khàng luồn lách qua từng kẽ lá, xuyên qua những cành cây to khoẻ, chiếu sáng căn nhà gỗ hoang sơ giữa cánh rừng…

- Ư…. ưm…. – Cô trở mình, mở hé 1 mắt nhìn ngó xung quanh.

- Em dậy rồi à??? – Anh lên tiếng làm cô giật mình.

- Anh… sao anh… lại ở đây??? – Cô vội vàng bật dậy, mắt trợn tròn.

- Em đừng nói là em không nhớ gì đấy nhé!!? – Anh mỉm cười, gối đầu lên 2 cánh tay.

- Không… không phải… ý em là… là… tại sao anh lại… nằm ở… ở đó??? – Cô lắp bắp.

- Hahhhaahah… Thì ra là chuyện này… - Anh bật cười.

- Anh mau nói đi… tại sao anh… nằm… nằm cạnh… em thế??? – Cô gặng hỏi.

- Haizzzz…. Cái này không thể trách anh được… - Anh giả bộ thở dài thườn thượt. – Đêm qua có 1 cô bé liên tục mơ thấy ác mộng, kêu la ầm ĩ khiến anh không sao chợp mắt nổi…. Khi tỉnh lại thì ôm chầm lấy anh mà khóc… hại anh phải lựa lời dỗ dành mãi…

- Em… em xin lỗi… - Cô lí nhí. Cô cũng đâu có muốn thế?????? Tại cơn ác mộng đó cứ bám lấy cô đấy chứ!?!???? Nhưng cô nhớ… sau đó cô đã ngủ rất ngon mà???

- … Sau đó còn bám chặt lấy anh không chịu buông, cũng không cho anh di chuyển nửa bước. Thậm chí đến khi ngủ rồi cũng không tha cho anh. Cho nên… anh đành làm gối ôm miễn phí vậy!!? – Anh nói, liếc nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cô, khoé môi nở nụ cười thật tươi.

- Ơ… cái đó… - Cô xấu hổ đến nỗi muốn độn thổ luôn. Ai đời con gái con đứa nửa đêm ôm con trai không chịu buông. Thật là mặt dày… mặt dày hết sức… Nhưng mà lúc đó… là do cô hoảng loạn quá nên mới…

- Sao thế????? – Anh nhướn mày. – Cảm giác nằm trong lòng anh cả đêm thế nào? Thoải mái chứ!?!????

- Aaaa… - Hai má cô đỏ ửng như quả cà chua, lắp bắp. – Anh… anh nói gì… thế… em… em không biết… không biết gì… cả…

- Không nhớ sao??! – Anh giả vờ hỏi, tỏ vẻ ngạc nhiên.

- Phải… phải… - Cô gật đầu lia lịa. – Em không nhớ… không nhớ gì hết…

- Thật sự là không nhớ chút nào sao??!

- Đúng. – Cô gật đầu chắc chắn. Như vậy là tốt nhất, không nhớ thì không có tội. Anh sẽ không thể trách phạt cô được.

- Vậy để anh nhắc cho em nhớ. – Anh ngồi dậy, tiến gần lại phía cô.

- Ơ… ơ… không… không cần… em… - Cô luống cuống đứng dậy nhưng do cái chân đau nên lại ngã nhào ra đất. – Uiiiiiiiii daaaaaaaaaaaaaaa…

- Haahahahahaaa… Em có sao không?? – Anh vừa lo lại vừa buồn cười. Cô thật ngố không chịu được. Mới doạ có chút xíu mà đã khiến anh cười đến đau cả bụng.

- Anh còn cười nữa???? Đều tại anh hết… đau quá!!!!!!!!!! – Cô nhăn mặt.

- Anh chỉ muốn đùa em 1 chút… ai dè em nhát gan như vậy??????!!?!

- Anh… ghét anh… ghét anh ghê gớm… - Cô đánh anh liên tục khiến anh càng cười dữ hơn. – Anh đừng có cười nữa… đừng có cười nữa mà!?!???? – Cô bực mình hét lên.

- Được rồi… được rồi… hahhaa… không cười nữa… anh không cười nữa… - Anh ngừng cười, băng lại vết thương cho cô.



- Áaaa… đau quáaaaaa!!!!!!!!! – Cô kêu lên khi anh vừa mới tháo miếng băng tối qua ra.

- Chảy nhiều máu quá!! Hôm qua em làm gì vậy?????? Tại sao lại để bị thương nặng thế này???? – Anh xót xa vô cùng.

- Em có biết đâu??? – Cô trả lời tỉnh bơ. – Lúc anh chỉ em mới thấy đó chứ!!??!

- Thật không chịu nổi em nữa?!?!!!?! – Anh thở dài ngao ngán. – Chân mình bị thương cũng phải đợi người khác nhắc nhở.

- Tại em đang “bấn loạn” mà?!?! – Cô cười hi hi, nhưng lại nhăn mặt ngay. – Đau quáaaa…. Không biết cái gì mà sắc thế nhỉ???!?

- Nhớ lại xem… lúc đó em đang làm gì???? – Anh hỏi, hết sức nhẹ nhàng băng lại vết thương cho cô.

- Ừm… vì trời rất tối… - Cô đăm chiêu suy nghĩ. - cho nên em lấy điện thoại của anh ra chiếu sáng… sau đó… phụttttt… điện thoại hết pin…

- Sao nữa???? – Anh ngẩng lên, chờ đợi.

- Sau đó… sau đó… xung quanh tối om… em không thấy gì cả… - Cô bắt đầu run rẩy. - … lạnh lẽo… mùi máu tanh… rất nhiều âm thanh… hỗn độn… náo loạn… rừng hoang… giọng nói đáng sợ… sau đó… sau đó…

- Đừng nghĩ nữa! – Anh cắt ngang.

- Sau đó… - Cô vẫn chìm trong hồi ức. - … em chạy đi tìm anh… gọi anh rất nhiều… tìm anh rất lâu… vẫn không thấy… em…

- TỈNH LẠI ĐI… ĐỪNG NGHĨ NỮA… CÓ NGHE KHÔNG??????????? - Anh hét lên, ôm ghì lấy cô.



- Anh Thiên… - Cô ngơ ngác. – Chẳng phải anh hỏi em sao??

- Không cần nói nữa… quên nó đi… đừng nhớ lại… - Anh dịu dàng vén những sợi tóc loà xoà trước mặt cô ra sau tai.



- Thiên… - Cô khẽ gọi tên anh.

- Ừ????!

- Mặc dù… em chưa nhớ lại được toàn bộ những chuyện trước đây… Mặc dù… kí ức đối với em mà nói… rất mơ hồ… nhưng em biết… em biết… - Cô ngập ngừng.

- Em biết cái gì??? – Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào cô, mỉm cười.

- Em biết là… em… em thích anh… - Cô cúi gằm mặt, nhắm tịt mắt lại. Cô đã phải lấy hết dũng khí mới dám nói ra câu này.

- … - Anh không nói gì, tiếp tục làm công việc của mình.



- Thiên… Tại sao anh không nói gì??? – Cô khó chịu lên tiếng.

- …

- Anh nói gì đi chứ?!? Sao cứ im lặng mãi thế?! – Cô gắt.

- …

- Haizzzz… - Cô thở dài. – Anh không thích em nữa à?

- Không. – Anh trả lời dứt khoát.

- Anh… - Cô sững sờ, lòng bỗng đau nhói.



- Có lẽ anh nên như thế này từ lâu rồi.

- Ý em là sao?? – Anh khó hiểu hỏi.

- Cách đây 2 năm… khi em rời bỏ anh… anh nên quên em ngay từ khi đó… không phải đến tận bây giờ…….

- Anh không hề quên em. – Anh đính chính.

- À… phải rồi… - Cô bật cười. – Anh đâu có mất trí nhớ giống em?!??? Ý em là… anh nên thôi thích em ngay từ khi đó…

- … - Anh không nói gì, chỉ im lặng nghe cô nói.

Anh đang rất vui, nhưng anh muốn biết… tình cảm của cô dành cho anh… là tình cảm thật sự… hay chỉ vì muốn trả ơn anh… bù đắp cho anh…



- Cẩm Tú nói đúng… - Cô lẩm bẩm.

- Cẩm Tú???? – Anh ngẩng phắt đầu lên. – 2 người đã nói chuyện với nhau???????

- Anh đừng căng thẳng như thế. Em không nói linh tinh điều gì với cô ta đâu. – Cô mỉm cười chua chát. – Em sẽ không gây chuyện với cô ta nữa… sẽ không làm ảnh hưởng đến 2 người… em hứa…

- Em nói cái gì thế????! – Anh cau mày. – Anh với cô ta???? Là sao?

- Quan hệ của 2 người… em đã biết rồi… cả mục đích của anh… em cũng biết… chỉ là… em không muốn tin… - Cô nhìn anh, mỉm cười nhưng nụ cười gượng gạo ấy lại làm lòng anh thắt lại.

- Cô ta đã nói cái gì với em???? Em biết điều gì vậy?? – Anh cảm thấy vô cùng bất an.

- Anh yên tâm… em không trách anh đâu… sau này chúng ta vẫn sẽ là bạn… nếu anh muốn…

- Mau nói cho anh biết… em đã nghe được điều gì????? – Anh đã mất hết bình tĩnh. Theo như anh suy đoán thì chắc chắn Đỗ Cẩm Tú đã nói lung tung cái gì đó với cô rồi.

- Anh băng nhanh lên đi!!! Đau quá!!!!!!!!! Aaaaaaaaaa…… aaaaa…. – Cô lảng sang chuyện khác, kêu la inh ỏi.



- Búp Bê!! – Sau khi băng bó xong, anh ngồi xuống cạnh cô, trầm giọng gọi.

- Sau này anh đừng gọi em như thế nữa! – Cô nhăn mặt.

- Đừng làm anh sợ có được không??? – Anh nắm chặt tay cô, nói như van xin.

- Gì cơ? – Cô rút tay ra, ngạc nhiên. – Em có doạ dẫm gì anh đâu?? Cũng không làm gì Cẩm Tú cả.

- Giữa anh với cô ta thực sự không có gì.

- … - Cô không nói gì, chỉ mỉm cười.

- Tin anh đi, anh không có tình cảm gì với cô ta cả!!!

- … - Cô vẫn không lên tiếng, cũng không có bất cứ phản ứng nào.

- Những lời cô ta nói đều là bịa đặt, em tuyệt đối đừng có tin.

- Anh không biết cô ta nói gì, tại sao có thể chắc chắn đó là bịa đặt? – Cô hỏi.

- Bởi vì… bởi vì… cô ta không phải người tốt.

- Cô ta thích anh cho nên sẽ không làm những chuyện tổn thương đến anh.

- Nếu cô ta thật sự thích anh thì không nên đi gặp em mà nói năng lung tung. – Anh nghiêm giọng.

- Cô ta chỉ muốn anh quay đầu thôi. – Cô phân trần. – Cô ta không muốn anh chím đắm trong hận thù.

- Hận thù???? – Anh thốt lên.

- Em nghĩ cô ta đúng. Có lẽ ngay từ đầu em nên nghe lời cô ta, không nên để anh càng lún càng sâu. – Cô cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng bờ vai đã bắt đầu run rẩy.

- Em đang nói gì thế???? Có thể nói rõ ràng hơn không? – Anh xoay người cô lại đối diện với mình.

- Cái đó…

- Nói anh nghe.

- Cô ta nói… anh… anh tiếp cận em vì… muốn trả thù… Anh hận em vì năm đó… em… em đã bỏ anh đi… khiến anh đau khổ… Cho nên… bây giờ anh… anh mới…

- Không có chuyện đó. – Anh cắt ngang. – Tuyệt đối không có chuyện đó.

- Anh không cần giấu em nữa! Mục đích của anh đã đạt được rồi… em đã thích anh rồi… anh tha cho em đi… được không>??? – Cô nhìn anh, mắt rưng rưng.

- Không… không phải như thế đâu… Anh thừa nhận trước đây anh rất hận em… cũng từng nghĩ đến việc trả thù như vậy… nhưng khi gặp lại em… anh chỉ còn biết 1 điều duy nhất… anh yêu em… anh…

- Không thể nào!!?! – Cô phủ định ngay. – Vừa rồi anh nói… anh không thích em… làm sao có thể??!

- Đúng là anh không còn thích em nữa… - Anh mỉm cười. - … Nhưng em biết lí do không?

- … - Cô trầm tư 1 lúc, rồi chậm rãi lắc đầu.

- Bởi vì… anh yêu em…

- ?????? – Cô trợn tròn mắt nhìn anh thăm dò.

- Anh yêu em. – Anh nhắc lại một lần nữa.

- Nhưng mà… - Cô vẫn không tin.

- Còn điều gì thắc mắc em cứ nói ra đi, đừng giấu anh.

- Anh… thật sự yêu em????... Thiên…. nếu anh muốn trả thù… thì làm ơn dừng lại đi!!! Em… em… nếu như anh lừa dối em… em thật sự…

- Không có đâu. Anh thề!!! Tuyệt đối không lừa dối em. – Anh đảm bảo, đặt bàn tay cô lên khuôn ngực mình – nơi trái tim anh đang đập từng nhịp thật vững trãi.

- Thiên… - Cô sà vào lòng anh, nở nụ cười thật tươi.

- Anh yêu em, Búp Bê của anh!!



- Còn 1 điều… - Cô ngập ngừng.

- Em nói đi!

- Chuyện của chúng ta… đừng nói với ai được không??? – Cô hỏi. – Kể cả Nhật, Thanh và My.

- Tại sao?? – Anh cau mày.

- Em muốn tiếp tục làm bạn gái anh Bảo. – Cô trả lời tỉnh bơ.

- Hả??? Em nói cái gì?? – Anh nghi ngờ mình nghe nhầm.

- Em nói là… em muốn tiếp tục làm bạn gái anh Bảo. – Cô nhắc lại.

- Em… em như thế là có ý gì vậy? Em lại muốn bắt cá 2 tay hay sao??? – Anh nổi giận đùng đùng. – Em coi anh là cái gì?? Là đồ chơi của em chắc?!?!!!!

- Hihiihhihi… - Cô bật cười khanh khách trong lòng anh. – Anh đừng có giận mà!!? Nghe em nói đã…

- Mau nói. – Anh thúc giục.

- Em muốn tìm hiểu chuyện trước đây… lí do em phải bắt cá 2 tay… chuyện xảy ra với em năm đó… em nghi ngờ “vụ tai nạn” của em có liên quan đến anh Bảo… và nhà họ Trần…

- Liên quan đến cậu ta?? - Anh kinh ngạc.

- Vâng… Cho nên… Thiên, anh đồng ý nhé!? – Cô chớp chớp mắt, chờ đợi nhìn anh.

- Với 1 điều kiện.

- Điều kiện gì?

- Không được giấu anh bất cứ chuyện gì… không được làm việc gì 1 mình…

- Khoan đã… Chẳng lẽ đi ngủ cũng phải ngủ cùng với anh? - Cô chu mỏ.

- Có lẽ nên như thế. – Anh cười gian xảo. – Từ mai em đến nhà anh ở đi.

- What????? Không được… tuyệt đối không thể được… – Cô nhảy dựng lên.

- Haahhhaha… Em sợ rồi sao? – Anh phì cười.

- Ai sợ chứ??! – Cô vênh mặt. – Chỉ là… chỉ là… em ngủ xấu lắm… em sợ nửa đêm sẽ đạp anh rơi xuống giường mất.

- Đâu có??! Em ngủ rất ngoan mà!!?

- Không đâu… Tại hôm qua... hôm qua là… ngoại lệ đó… chứ thường ngày em… em rất hư… không ngoan tẹo nào cả… - Cô rối rít giải thích.

- Được rồi… anh chỉ đùa chút thôi. – Anh véo má cô. - Điều kiện là… mọi chuyện đều phải cùng anh bàn bạc… được không?

- Nhưng mà…

- Sao thế!??!

- Chuyện này… chuyện này có thể rất nguy hiểm. Em đã suýt chết 1 lần… rất có thể lần này sẽ… em không muốn anh dính vào chuyện này…

- Em nhớ anh đã nói sẽ bảo vệ em không? – Anh trầm giọng. – 2 năm trước anh đã không làm được… 2 năm sau nhất định anh sẽ làm được.

- Thiên… nhưng… - Cô lưỡng lự.

- Đồng ý với anh…

- Vâng. – Cô đồng ý, trái tim vô cùng ấm áp. Cô cũng không còn sợ hãi nữa… đã có anh rồi… có anh luôn ở bên cạnh cô…

---------------------------------------

4.

- Em đói không? Để anh đi kiếm đồ ăn!!?! – Anh hỏi.

- Có… có… - Cô lập tức gật đầu lia lịa. – Em đói lắm… lắm…

- Được rồi. Ở yên đây đợi anh.

- Anh hái nhiều quả vào, nếu không em ăn hết không để phần cho anh đâu!!? – Cô đe doạ.

- Anh biết rồi. Em đừng có chạy lung tung đấy, biết chưa!!? – Anh dặn dò.

- Híc… với cái chân này… anh nghĩ em sẽ lết được mấy milimét??! – Cô chỉ vào chân phải, mặt méo xệch.

- Ừ. Chân đau như vậy có lẽ em sẽ ngoan ngoãn 1 chút. – Anh gật đầu rồi rảo bước ra cửa. Đi được một đoạn, anh lại quay lại hỏi han. – Em sẽ không sao chứ?!

- Đương nhiên. – Cô chớp mắt.

- Thật sự là sẽ không sao chứ?!?! – Anh vẫn không thể yên tâm về cô.

- Thật mà!!? Em sẽ ngoan mà!?!? Anh mau đi đi… em sắp chết queo ở đây rồi!!??! – Cô đẩy đẩy anh ra.

- Hay là anh cõng em cùng đi nhé?!? – Anh đề nghị. - Để em lại một mình anh không yên tâm chút nào.

- Haizzzz… Bây giờ là buổi sáng mà?!?!? Em sẽ không “lên cơn” đâu. – Cô cười cười.

- Nhưng mà… anh vẫn thấy…

- Em đảm bảo là em sẽ không sao mà?!?!? – Cô giơ tay lên thề thốt. – Anh có thấy ai mộng du giữa ban ngày ban mặt chưa?!????

- Hình như là có…

- É… có hả?!?! Ok… dù sao thì… em cũng sẽ ở đây chờ anh, tuyệt đối không di chuyển dù chỉ là 1 xentimét.

- Tốt nhất là em nên như thế. Khi anh về mà thấy em có vấn đề gì nhất định sẽ đánh đòn em. – Anh đe doạ.

- Ặc… em biết rồi… biết rồi mà… - Cô nhăn mặt, nhanh chóng đẩy anh đi ra ngoài.



- Èo… Sao lâu như thế chứ?!?! – Cô kêu ca, vặn vẹo bên này bên nọ. – Cũng phải vài chục phút rồi chứ ít ỏi gì??!?!



- Ôi chán muốn chếtttttttttttt… - Cô tiếp tục than vãn. – Không biết có phải anh bê cả khu rừng về không mà… lâu kinh người.



- Hay là ra ngoài chơi nhỉ??!?! Từ đây ra đến cửa cũng không xa lắm. Híhí… - Cô “lết” từng chút… từng chút… - Ui daaaaaaa daaaaaaa… Đau quáaaaa… Haizzzz… Bó tay…



- Í… Không đi chơi được thì ta… hát… hát cho vui cửa vui nhà… - Cô vỗ tay cái bốp. Tại sao cô không nghĩ ra sớm hơn nhỉ?!?!



Khi anh quay lại, vừa đến cửa đã nghe thấy giọng hát cao vút của cô đang ngân nga những bài hát rất…

- Bé lên ba… bé đi mẫu giáo… Cô thương cháu vì cháu không khóc nhè… Không khóc nhè để mẹ trồng cây trái… Ba vào nhà máy… ông bà vui cấy cày… là lá la la là là lá la la…

Anh bật cười thành tiếng. Thật hết chịu nổi cô…

- … Nó kêu rằng quác quác quác… quạc quạc quạc… – Cô vẫn say sưa hát, vẫy tay tít mù với anh. - … Gặp hồ nước nó bì bà bì bõm… Lúc lên bờ… vẫy cái cánh cho khô…

- Hahhaahh… - Anh đặt đống trái cây xuống, ôm bụng cười.

- Ấy… ấy… Sao anh lại cười lăn cười bò ra thế?!?! – Cô phụng phịu. – Anh phải vỗ tay hoan hô chứ!?!???

- Ừ… ừ… hoan hô… - Anh vỗ tay bồm bộp.

- Híhíhí… cám ơn… cám ơn… - Cô cười tí mắt.



- Oáiiii… - Cô hét toáng lên. – Anh hái gì mà nhiều roi thế?!!? Anh định đi buôn đấy à??!

- Thì để em ăn cho no. – Anh trả lời tỉnh bơ.

- Úi… Cái đống này cho cả 1 huyện đội ăn chứ làm gì mình em ăn hết?!?!???? Anh nghĩ em là lợn à?!?! – Cô trợn tròn mắt.

- Thì đúng thế mà!!?!???

- Cái gì?!?! Anh vừa nói cái gì?!?!? Anh thử nhắc lại xem?!?!???? – Cô trừng trừng nhìn anh, mắt toé lửa.

- Ok… ok… anh đầu hàng… Em cứ “chiến” đi… ăn nhiều bù lại tối qua ăn… Trông em xanh lắm!!?

- Em xanh xao thế này… ăn xong chỗ roi kia chắc thành… xanh lét luôn… - Cô cười hí hí.



- Búp Bê!! Lên anh cõng. – Anh cúi xuống, đưa tay kéo cô lên.

- Vâng. – Cô nhanh chóng leo tót lên lưng anh, vòng tay ôm lấy cổ anh.



- Tóc anh mượt ghê!!? – Cô đưa tay luồn vào tóc anh, tấm tắc khen.

- Ừ. – Anh bật cười.

- Anh dùng dầu gì thơm thế?!? – Cô tò mò.

- Khi nào em làm vợ anh… anh sẽ nói cho em. – Anh nháy mắt.

- Anh… anh… - Cô đỏ bừng cả mặt. – Ai nói em… em sẽ làm vợ… a..nh????!

- Búp Bê, em chỉ được lấy anh thôi. – Anh tuyên bố.

- Luật ở đâu ra thế??! Có văn bản cụ thể không?

- Có.

- Thật sao? – Cô ngây thơ.

- Ừ.

- Nó đâu????? Em muốn xem.

- Khi nào em hoàn thành nhiệm vụ mới được xem.

- Em thật sự không được lấy người nào khác ngoài anh sao???

- Không được. – Anh trả lời dứt khoát.

- Nếu em không lấy anh thì có sao không nhỉ??! Liệu có bị phạt không??

- Em cứ thử xem. – Anh cười muốn vỡ bụng luôn.

Tay cô vẫn mân mê mái tóc anh… quấn quấn… vuốt vuốt… xoay xoay… xoắn xoắn…



- Thiên… - Sau khi nghịch tóc anh chán, cô mới lên tiếng.

- Sao thế?!?? – Anh hỏi.

- Anh đừng có gọi em là Búp Bê. – Cô đề nghị.

- … - Anh cau mày không lên tiếng.

- Ý em là… - Cô giải thích. – Khi có mặt người khác thì anh đừng gọi em như thế… tránh để người ta hiểu lầm.

- Hiểu lầm?? – Anh hỏi lại.

- À không… em muốn nói… là… là… không được để người khác biết chuyện của chúng ta.

- Haizzzzz… - Anh thở dài gật đầu.

- Hihihhiiihi… Anh thật tuyệt!!!!! – Cô rướn người hên hôn chụt 1 cái vào má anh, sau đó mới bừng tỉnh, trốn tiệt sau lưng anh không dám ló mặt ra.

- Em đáng yêu quá!!!!? – Anh mỉm cười.



Tại trại,

- Trời ơi, sao đến bây giờ mà Kim và anh Thiên vẫn chưa về??! – Thanh đi tới đi lui, lo lắng vô cùng.

- Vừa mới sáng sớm mà!?!? Chắc giờ họ đang tìm đường. – Nhật trấn an.

- Đúng đấy. Chị đừng lo quá!!? – My cũng đồng tình. – Có anh Thiên đi cùng, chắc chắn Kim sẽ không sao đâu.

- Chị cũng biết thế… Anh Thiên nhất định sẽ chăm sóc Kim, nhưng mà… chị vẫn không thể yên tâm được.

- Haizzzz… Cô ta ngố như vậy… không biết có làm sao không nữa?!?! Lại còn Thiên, bình thường nó chẳng bao giò sơ sẩy như thế, sao cứ chuyện gì dính vào cô ta là nó như biến thành thằng ngốc thế không biết??!! Haizzz.z..z… thật là… - Nhật càu nhàu.

- Đúng đó. Tại sao 2 người họ lại lạc được chứ?!?! – My đứng ngồi không yên.

- Rõ ràng là chị đã đưa cho Kim cái bản đồ khu rừng… thế mà không hiểu đầu óc Kim để đâu lại vứt nó trong trại mới điên chứ!??! – Thanh vẫn cứ đi tới đi lui, không có dấu hiệu gì là muốn dừng lại.

- Nếu như Kim đi cùng anh Thiên thì không có vấn đề gì. Chỉ sợ… - Hai mắt My đỏ hoe. – Chỉ sợ… 2 người lạc nhau…

- 2 cái người này… thật hết chịu nổi luôn. – Nhật cau có. – Một người thì quên cả điện thoại lẫn bản đồ trong lều… Một người thì điện thoại không liên lạc được…

- Em không đợi được nữa… Chúng ta mau chia nhau ra tìm họ đi!!? – Thanh đề nghị, vội vã lao ra khỏi trại.

- My, em ở lại đây… có gì phone báo tin nhé!?! Bọn anh đi tìm họ. – Nhật nói rồi tất tả lao như bay ra ngoài.



- Thiên… - Kim chọc khẽ vào lưng anh.

- Ừ.

- Em hát cho anh nghe nhé!?!? – Cô đề nghị.

- Hát? – Anh hỏi lại. Cứ mỗi lần nghĩ đến những bài hát của cô, anh lại muốn cười đến đau cả bụng.

Trước đây cô cũng hay hát cho anh nghe những bài kiểu như… Bé lên ba… Bé bé bồng bông… Một con vịt… Kìa con bướm vàng… Giọng hát của cô rất hay, rất cao và trong, rất hợp với những bài hát đó. Thỉnh thoảng cô còn bắt anh phải múa phụ hoạ.

- Thiên… Anh sao thế?!?! Anh không thích nghe em hát à???? – Cô phụng phịu.

- Không phải… em hát bài Cả nhà thương nhau đi!!? – Anh yêu cầu.

- Ok… - Cô cười toe toét, bắt đầu cất tiếng hát líu lo. - Ba thương con… vì con giống mẹ… Mẹ thương con… vì con giống ba… Cả nhà ta… cùng thương yêu nhau… Xa là nhớ… gần nhau là cười…



- 1 sợi rơm vàng là 2 sợi vàng rơm… Bà bện chổi to bà làm chổi nhỏ… Chổi to… bà quét… aaaaaaa… Thiên… là anh Nhật kìa?!?! – Đang hát, đột nhiên cô reo ầm lên. – Anh Nhâ… ư… ư… ư… - Chưa kịp gọi xong cô đã bị Thiên bịt chặt miệng lại.

- Suỵttt… - Anh ra dấu im lặng, nhanh chóng trốn sau 1 bụi cây, thả cô xuống, giữ chặt lấy cô không cho cô phát tiếng động.

- ???????????? – Cô trợn tròn mắt nhìn anh khó hiểu. Chẳng phải họ đang tìm đường về à???!?!!!! Bây giờ gặp Nhật, không tốt hay sao?!??



Nghe loáng thoáng thấy tiếng í ới, Nhật quay phắt lại, ngó nghiêng, nhưng chẳng thấy gì cả.

- Thiên… Đặng Nhất Thiên… mày nghe thấy tao gọi không??? Kim… em đang ở đâu thế?!?! – Nhật hét lớn.

- … - Không có gì ngoài tiếng lá xào xạc.

- Thật là… Rốt cục là họ ở đâu chứ!?!!!! – Bực bội, Nhật tiếp tục chạy đi tìm kiếm.



- Ưmm… ư… - Cô ngó ngoáy.

- Được rồi… May quá… thằng đó đi rồi. – Anh buông cô ra, thở phào.

- ?????????? – Cô nhìn anh chằm chằm, khó hiểu.

- Búp Bê, em không hiểu sao? – Anh quay sang cô hỏi.

- … - Gãi đầu gãi tai… suy nghĩ kĩ càng… Cuối cùng cô phán. – Hiểu chết liền.

- Hahhaaa… - Anh bật cười, kéo sát cô lại gần mình. – Anh không muốn trở về.

- Tại sao?? – Cô ngạc nhiên.

- Bởi vì… trở về đó… anh sẽ không thể nắm tay em… không thể ôm em… không thể gọi em là “Búp Bê”… Anh có cảm giác… sau khi trở về… em sẽ không còn là của anh nữa…

- Hihihhhiiii… - Cô phì cười. – Anh thật là… em mãi mãi là của anh mà/?!!!

- Có thật không??!

- Đương nhiên… Em còn muốn biết anh dùng loại dầu gội gì nữa mà!!> - Cô đỏ mặt.



- Giờ chúng ta về được chưa??? – Sau 1 hồi im lặng, cô e dè hỏi.

- Chưa. – Anh quả quyết lắc đầu.

- Tại sao??

- Đi chơi với anh. – Anh chỉ về phía con suối ở phía xa.

- Em… - Cô lưỡng lự. Nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn thấy không nên. – Không được đâu. Chắc anh Nhật, chị Thanh và My đang lo lắng lắm, chúng ta mau về thôi!!?

- Anh không muốn. – Anh nhăn nhó.

- Đi mà… Thiên!!! Về đi mà… Sau này em sẽ thường xuyên đi chơi với anh mà!?!? – Cô năn nỉ.

- Anh mệt rồi, không đi được nữa. – Anh vẫn ngồi đó không nhúc nhích, còn kéo luôn cô vào lòng.

- Anh… anh làm gì thế?!!??? – Cô gắt. – Mau bỏ em ra.

- Yên lặng nào! Đêm qua anh không ngủ được… giờ anh phải ngủ bù. – Anh khép mắt lại.

- Ơ kìa… sao anh lại ngủ ở đây?!? Về trại ngủ an toàn hơn nhiều… Còn nữa… muốn ngủ thì anh cứ ngủ đi… ôm em làm gì vậy??!?! Này… này… Thiên… anh có nghe em nói không hả??!! Thiên… bỏ em ra… - Cô la oai oái.

- Suỵt… Em đừng có vô ơn như thế. Đêm qua anh làm gối ôm cho em, giờ em phải đền cho anh chứ!?!?!

- Em… - Cô nghẹn họng, không biết nói gì hơn, đành phải ngồi im đóng vai 1 cái gối ôm – 1 cái gối ôm nghịch ngợm – lấy những ngón tay của chủ nhân làm đồ chơi giết thời gian.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play