1.

- Cám ơn!

Khi anh đang định quay người đi tiếp thì phía sau vang lên âm thanh yếu ớt của một cô gái, dườn như là bị dọa không nhẹ.

Toàn thân anh liền cứng đờ.

Âm thanh này…

- Anh gì ơi? – Cô gái phía sau có chút nghi howacj nghiêng đầu nhìn anh. – Anh không sao chứ? – Cô lo lắng nhìn chằm chằm vào lưng anh, chỉ sợ vừa rồi đám người kia đã khiến anh bị thương.

Anh hít sâu một hơi rồi mới từ từ xoay người lại. Nhưng, ngay khi ánh mắt chạm đến cô gái phía sau, tất cả sự bình tĩnh trong nháy mắt sụp đổ.

Là cô sao?

Đôi mắt kia, cái mũi kia, khuôn miệng kia, còn có mái tóc kia… tất cả đều giống cô y như đúc. Tất cả tất cả, hoàn toàn không khác một chút xíu nào.

Là cô sao?

Là cô sao?

Có thể ư?

Anh chỉ biết ngây ngốc nhìn cô gái trước mặt, không có phản ứng gì cũng chẳng biết phải phản ứng như thế nào.

- Anh làm sao vậy? – Cô gái run rẩy lùi lại từng bước, đôi mắt ánh bạc tràn ngập sợ hãi, nhưng lại không đủ sức để chạy, chỉ có thể mở to đôi mắt trong suốt nhìn anh như cầu xin lại như đang nghiên cứu tìm tòi điều gì đó.

- … - Anh chết lặng. Ánh mắt này… phản ứng này… vừa xa lạ lại quen thuộc đến thế, khiến trái tim anh tưởng chứng như ngừng đập. Xa lạ là bởi vì cô chưa từng, chưa từng dùng loại biểu cảm này đối diện với anh. Còn quen thuộc… Anh nắm chặt bàn tay đến nổi đầy gân xanh. Sao có thể không quen khi 10 năm trời luôn bị ám ảnh mỗi đêm? – Cô là ai? – Anh có chút không xác định hỏi.

- Tôi? Tôi là Trần Nhã Di. Tôi… tôi chỉ muốn đi mua thuốc mà thôi, nhưng đột nhiên bọn họ lại chặn đường tôi. Sau đó… sau đó anh cứu tôi…

- Trần Nhã Di? – Anh nhíu mày.

- Đúng vậy. Anh… quen tôi sao? – Cô nghi ngờ nhìn sắc mặt anh. Chẳng lẽ bọn họ có thâm cừu đại hận gì? Không nha, bố từng nói cô là cô gái thiện lương nhất, làm sao lại đi gây thù chuốc oán với người ta được?

- … - Anh âm trầm nhìn cô, nhìn kĩ từng biểu cảm từng cánh mắt, cuối cùng mới thở dài lắc đầu. – Không quen.

- Vậy, cám ơn anh. Tôi… tôi đi đây. – Cô mỉm cười, cúi đầu tạ ơn lần nữa.

Có điều, cô đã đánh giá quá cao sức khỏe của mình rồi. Đang sốt cao, lại thêm hoảng sợ đến sợi tóc cũng phải run rẩy, cho nên chỉ một cái cúi đầu nhẹ nhàng cũng đủ khiến cô choáng váng. Thân thể cô lảo đảo rồi ngã cái bùm về phía trước.

Cô ngất xỉu.

Anh còn đang chìm đắm trong suy tư của chính mình nên không chú ý, đến khi tỉnh táo lại thì cô đã gục ở trong lòng mình mất rồi.

‘Cô gái này đang giả bộ.’

Đây là ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu anh. Mấy năm nay, khi xuất hiện đường hoàng bên ngoài thế giới ngầm, không ít cô gái ngu muội đã dùng đủ loại thủ đoạn chỉ mong có thể được anh để mắt tới, nhưng thật đáng tiếc, người bọn họ gặp phải cũng chẳng đơn giản gì, cho nên kết quả đều không mấy tốt đẹp.

Nhưng mà lần này, nhìn sắc mặt tái nhợt, lại cảm nhận được thân nhiệt của cô cao đến dọa người, anh liền giật mình, ý nghĩ trong đầu cũng bay biến mất tiêu. Thì ra cô chính là cô giáo mới mà Tiểu Linh nói.

- Cô gái! Cô gái! Trần Nhã Di! Mau tỉnh dậy!!!

- Đừng ầm ĩ… cô… cô mệt quá… - Cô mơ mơ màng màng lẩm bẩm, rồi lại chìm vào hôm mê.

- … - Anh trừng mắt nhìn cô gái như cái lò than trên tay mình, thật sự rất muốn cười. Có phải cô vừa coi anh là học sinh của mình hay không? Đây chính là bệnh nghề nghiệp mà người ta vẫn nói hay sao? Lại vỗ vỗ vào người cô vài cái cũng chẳng thấy phản ứng gì, anh bắt đầu mất kiên nhẫn, một cơn tức giận đột ngột bùng lên.

Cô gái này không những có bề ngoài giống cô, mà cái thói vô trách nhiệm với bản thân cũng y chang. Sốt cao như vậy cũng không biết đường ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi lại chạy ra đường giữa đêm hôm khuya khoắt để làm cái gì? Hình như cô nói là đi mua thuốc? Thuốc cái con khỉ! Nửa đêm nửa hôm thế này cô định mua thuốc ở đâu chứ? Hơn nữa, không phải cô đã ốm mấy ngày rồi hay sao? Bây giờ mới nghĩ đến uống thuốc? Sao không dợi xuống gặp Diêm Vương rồi xin ông ta thuốc một thế??? Hừ, đúng là không bao giờ khiến người ta bớt lo.

- Cô có giỏi thì đừng tỉnh lại, nếu không tôi sẽ cho cô biết tay. – Anh nheo mắt nhìn cô cảnh cáo, nhưng động tác bế cô lên lại vô cùng ôn nhu.

Nghĩ đi nghĩ lại anh quyết định mang cô về nhà. Thứ nhất là cô gái này đang sốt cao như vậy, ném cô giữa đường thì sáng mai nhất định chỉ còn là một cái xác khô. Thứ hai là bề ngoài của cô quả thực quá đáng nghi, xem ra anh cần phải điều tra một phen mới được.

Vậy là anh cứ như vậy đem cô về nhà mình, hoàn toàn không phát hiện ra trong trái tim đã bắt đầu xuất hiện ngoại lệ thứ hai. Mà ngoại lệ này, là do bề ngoài của cô… hay xuất phát từ ánh mắt trong suốt anh vẫn khắc ghi trong tâm trí?

---------------------------------------

2.

Trần Nhã Di có cảm giác mình đã ngủ thật lâu, nhưng cơ thể mệt mỏi cùng mí mắt nặng trĩu khiến cô không tài nào dứt khỏi cơn mê man này.

Trong khi cô cố gắng giãy giụa giữa mê và tỉnh thì một giọng nói vọng lại từ một nơi rất xa đã thu hút sự chú ý của cô. Đó là một giọng nói non nớt mà ngọt ngào khiến lòng cô mềm nhũn.

Nhưng mà, cô bé kia lại không ngừng gọi cô là… mẹ? Cô khi nào thì có con rồi? Lại còn lớn như vậy? Mơ rồi mơ rồi, đây chắc chắn chỉ là một giấc mơ.

- Mẹ! Mẹ! Sao mẹ cứ ngủ mãi như vậy? Mẹ tỉnh dậy đi, con là Tiểu Linh đây, là con gái của mẹ đây. Mặc dù bố nói mẹ không phải là mẹ, nhưng mà con không tin đâu. Mẹ làm sao lại không phải là mẹ được? Nhưng mà, bác sĩ nói hạ sốt rồi sẽ không sao, tại sao mẹ vẫn cứ ngủ mãi như thế? Là bố bắt nạt mẹ đúng không? Cho nên mẹ mới tức giận không chịu tỉnh lại? Mẹ đừng lo, con sẽ giúp mẹ, chúng ta cùng phạt bố, có được không? Mẹ mau tỉnh dậy đi, chúng ta cùng đi tìm bố… - Tiểu Linh bé nhỏ vừa sáng sớm tinh mơ đã bò đến đây dán mông lên giường bô lô ba la không biết mệt. Mặc dù chỉ là nói chuyện một mình nhưng mà bé cũng đã rất vui rồi. Vì sao vậy? Bởi vì bé cũng có mẹ. Bé cũng có mẹ nha. Mẹ của bé thật là xinh đẹp! Đẹp hơn mẹ của tất cả các bạn khác luôn. Đợi mẹ tỉnh dậy, bé muốn dẫn bạn bè về nhà để khoe mẹ xinh đẹp của bé, đảm bảo các bạn sẽ ghen tị đến đỏ mắt a ha ha ha…

Nói nói nói, cô bé nói nhiều đến mức Nhã Di đang mê man cũng phải nhíu mày, hai hàng mi dài khẽ run run, đầu óc mơ hồ cũng tỉnh táo hơn ít nhiều.

Đúng vào lúc cô bị nháo đến tỉnh thì cánh cửa phòng bỗng nhiên bật mở, một người đàn ông cao lớn mang vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào.

- Tiểu Linh, bố đã nói rồi, ngươi này không phải mẹ con, chẳng lẽ con không tin bố hay sao? – Anh hiện tại hối hận muốn chết. Tại sao đêm đó lại mang cô về chứ? Mê man suốt mấy ngày liền không nói, lại còn khiến con gái bé bỏng của anh kích động náo loạn như một con khỉ. Haizzz… quả nhiên những người có liên quan tới Tiểu hồ ly kia đều có dòng giống tai họa a.

- Rõ ràng là mẹ mà! – Tiểu Linh bĩu môi. Tuy rằng không biết bố đang chơi trò gì, nhưng bé mới không bị lừa đâu. Vừa quay đầu đã thấy người trên giường mở hé mắt, cô bé vui đến nhảy cẫng lên. – Mẹ! Mẹ tỉnh! Mẹ cuối cùng cũng tỉnh dậy rồi!

- Cô bé, cháu nhận nhầm người rồi, cô không phải là mẹ cháu. – Mặc dù đầu óc còn chút choáng váng, nhưng cô vẫn mỉm cười dịu dàng xoa đầu đứa nhỏ.

- O.O – Tiểu Linh mở to đôi mắt ánh bạc đáng yêu nhìn cô, hốc mắt dần đỏ lên.

- Haizzz… - Anh thở dài một hơi, đang muốn tiến tới dỗ dành một phen thì đã bị cô gái tự xưng là Trần Nhã Di kia giành trước.

- Đừng khóc, bé ngoan sẽ không khóc nhè đâu. – Cô vẫn nở nụ cười hiền dịu như trước, kéo đứa nhỏ vào lòng vỗ về. – Cháu nghĩ xem, nếu như mẹ cháu biết cháu tùy tiện nhận người khác làm mẹ, còn vì việc này mà khóc nhào thì sẽ rất là buồn, có phải không? Cô biết cháu rất yêu mẹ, rất nhớ mẹ, cho nên sẽ không muốn mẹ buồn đâu, phải không nào?

- Nhưng mà… nhưng mà bố nói mẹ sẽ không về nữa. – Tiểu Linh mếu máo.

- … - Cô có chút ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã hiểu. – Tuy rằng mẹ của cháu không trở về, nhưng mẹ sẽ luôn dõi theo cháu. Mẹ cháu hiện tại đang ở trên những đám mây xinh đẹp kia nhìn cháu đó. Cho nên cháu phải sống thật vui vẻ, trở thành một đứa trẻ vâng lời, như vậy mẹ cháu sẽ rất tự hào về cháu.

- Cháu muốn có mẹ ở bên cơ.

- Ai nói cháu không có? Bất kể cháu làm cái gì, ở nơi nào, đều có mẹ luôn bên cạnh mà. Mẹ cháu ở đây, ngay trong trái tim cháu, mãi mãi là như vậy, có đúng hay không? – Cô đặt tay lên lồng ngực bé nhỏ ấm áp, ánh mắt tràn ngập ôn nhu.

- Thật sao ạ?

- Đương nhiên rồi.

- Mẹ luôn ở bên cạnh cháu. Cháu cũng có mẹ.

- Đúng vậy, cháu cũng có mẹ, hơn nữa mẹ cháu rất yêu thương cháu. Nào, bé ngoan, cười lên đi, cười lên mới xinh đẹp!

- Cháu biết rồi. – Tiểu Linh ngoan ngoãn nhoẻn miệng cười, rướn người hôn chụt một cái lên má cô. – Cô thật là tốt! Cháu rất thích cô!!!

- Cô cũng thích đứa bé ngoan như cháu vậy.

Nhìn một màn này, anh không khỏi ngây ngốc. Cô gái trước mắt quả thực giống cô đến không thể tưởng tượng được. Mái tóc kia, khuôn mặt kia, nước da kia, thậm chí là chiều cao, là dáng người kia… tất cả đểu không khác một li. Điều khác biệt duy nhất chính là tính cách.

Tôn Nữ Linh Linh yêu mị tựa yêu tinh.

Trần Nhã Di lại thanh thuần như thiên sứ.

Tôn Nữ Linh Linh tàn độc mà vô tình.

Trần Nhã Di lại dịu dàng ôn nhu.

Tôn Nữ Linh Linh luôn toát lên sức hút mạnh mẽ khiến người ta khó mà cưỡng lại được.

Trần Nhã Di lại giống như ánh sáng êm dịu làm say đắm lòng người.

Hai cô gái… một vẻ ngoài… hai tính cách hoàn toàn đối lập khiến anh hoàn toàn mất hết hi vọng.

Không phải cô.

Thật sự không phải cô.

Anh cố gắng giấu đi bóng tối nơi đáy mắt, nhẹ nhàng khép cửa rời đi, để lại không gian cho hai thiên sứ thuần khiết trên giường kia.

---------------------------------------

3.

Trở lại phòng, anh cứ như vậy ngây người nhìn bức ảnh hiếm hoi của hai người trước đây, cho đến khi thông tin về cô gái tên Trần Nhã Di được gửi tới.

Cô vốn được sinh ra tại Việt Nam, đến năm 4 tuổi mới cùng bố và bà nội di cư sang Anh. Trần Nhã Di là con gái duy nhất của một Quản lý của nhà hàng cũng có chút danh tiếng. Tuy gia đình không thuộc dạng giàu có nhưng cũng được coi là khá giả, lại là con một nên được bố cùng bà nội rất chiều chuộng, có thể nói là chưa từng phải chịu uất ức bao giờ. Khi cô lên 10 thì bà nội mất, từ đó chỉ có hai bố con sống với nhau, bố cô lại càng yêu thương cô gấp bội, hận không thể bê cả thế giới đến trước mặt cho cô chơi đùa. Nhưng một năm trước nhà hàng gặp vấn đề, bố cô thu xếp cho cô trở về Việt Nam rồi lặn mất tăm. Tuy có tiền trong tay, nhưng tiêu mãi rồi cũng hết, vài tháng trước cô bắt đầu phải chạy đông chạy tây tìm việc làm để nuôi bản thân, so với cuộc sống no đủ trước đây thì đúng là một trời một vực. Sau đó, cô cứ như vậy mà sống ở mảnh đất quê hương xa lạ này.

Trong đó có một điều khiến anh đặc biệt chú ý, đó là 5 năm trước cô bị người ta bắt cóc, sau khi được cứu trở về thì lên cơn sốt cao một tháng trời, tỉnh dậy đã không còn nhớ được gì nữa.

5 năm trước…

5 năm trước…

Đôi mày anh nhíu chặt. Đây không phải là thời gian cô gái của anh xảy ra chuyện sao?

Bề ngoài giống nhau…

Thời gian trùng khớp…

Trên đời này thật sự có việc trùng hợp như vậy sao?

Một thứ gọi là hoài nghi dần dần len lỏi vào tâm trí anh, từng chút từng chút bắt đầu lan rộng ra…

Nhưng khi ánh mắt anh chạm phải những bức ảnh của Trần Nhã Di liền khiếp sợ không nói nên lời, bao nhiêu nghi hoặc đều tan thành mây khói.

Đây là những bức ảnh ghi lại quá trình trưởng thành của cô gái kia. Mỗi bức đều tràn ngập không khí vui tươi hồn nhiên, ánh mắt rực sáng, nụ cười rạng rỡ, ở cô luôn toát lên sự thuần khiết như thiên sứ khiến người ta không nhịn được cũng nhoẻn miệng nở nụ cười.

Cô như vậy, một chút cũng không giống cô gái anh luôn nhớ thương. Hơn nữa, những bức ảnh này là minh chứng rõ ràng nhất cho việc cô chưa từng rời khỏi Anh Quốc kể từ năm 4 tuổi, càng không có khả năng là Hồ Ly đã từng khiến thế giới ngầm kinh sợ suốt 6 năm trời.

Chẳng lẽ thật sự không phải cô?

Nếu thế thì hai người bọn họ có quan hệ gì với nhau?

Sinh đôi.

Đây là phán đoán duy nhất của anh. Nhưng mà, trước đây cũng chưa từng nghe cô nói tới người này. Như vậy tức là, chính cô cũng không biết đến sự tồn tại của cô gái kia??

Đằng sau chuyện này nhất định còn có một bí mật khác. Rốt cuộc… là gì đây?



Anh nhíu mày thật chặt, ánh mắt sắc bén như chim ưng nhìn chằm chằm vào gương mặt cô gái trong bức ảnh.

Bỗng nhiên, một tia sáng rất nhỏ lóe lên trong đầu anh...

------------------------------------------------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play