“Hữu Ninh, gần đây mới mở một quá đồ nướng, giảm giá tám mươi
phần trăm, chỉ không biết có ngon hay không thôi, trưa nay chúng ta đến
đó ăn thử được không?” Lưu Diệp xuất hiện từ ngoài cửa hỏi cô.
“Nhưng em đã hứa sẽ mua cơm hộp cho anh Tề rồi.” Hữu Ninh trả lời.
“A, không sao, vậy để tối có được không?” Lưu Diệp lại hỏi.
“Nhưng buổi tối em còn phải về nhà nấu cơm.”
“Về nhà nấu cơm? Nấu cho ai ăn?” Anh ta nhớ rõ đã từng xem qua tư liệu cá nhân của cô và biết cô còn chưa kết hôn.
Cô liếc mắt nhìn Lê Tuấn Uy một cái.
Nếu giờ cô nói là nấu cho chị gái ăn, thì đúng là một quyết định ngu ngốc: “Không có. Em rất thích nấu nướng, nếu tan làm mà không có
việc gì quan trọng, em sẽ tự mình xuống bếp.
“Ồ, thế à. Vậy còn trưa mai thì sao?”
“Lưu Diệp, ngày mai là cuối tuần.” Trong lòng Lê Tuấn Uy cảm thấy khó chịu, mở miệng nhắc.
Lưu Diệp đành nhún nhún vai, tỏ vẻ hết cách: “Được rồi, xem ra em có ý từ chối lời mời của anh.”
“Lưu đại ca, không phải như thế, hay là trưa thứ hai tuần sau chúng ta đi có được không, anh Lê có đi chung không ạ?”
Ở đây trừ Hữu Ninh ta thì hai người còn lại đều xấu hổ lúng túng.
“Nói sau đi.” Lê Tuấn Uy không để ý trả lời.
Lưu Diệp vỗ vỗ hai bàn tay mình vào nhau nói: “Ai, được rồi, nếu trưa nay không có ai đi ăn cơm với anh thì anh đành phải chấp nhận vậy. Ừm, buổi chiều anh còn có việc, là nhà tài trợ của chúng ta tổ chức,
anh còn phải qua đó một chuyến, thôi tạm biệt hai người nhé.”
“Tạm biệt.” Hữu Ninh cười cười vẫy tay với anh ta.
Lê Tuấn Uy lấy ra chi phiếu từ quỹ bảo hiểm đưa cho Hữu Ninh,
dặn dò: “Cô kiểm tra qua mấy đề mục trong sổ kế toán và chi phiếu, xem
các khoản nợ và biên lai thu chi các khách hàng rồi lưu lại vào máy
tính, buổi chiều sẽ tồn chi phiếu lại.”
Tồn chi phiếu? Tồn như thế nào vậy? Cũng giống việc tồn tiền mặt sao?
Cô dùng ánh mắt bất lực nhìn anh.
Anh thấy, nhất định trong lòng cô đang kêu SOS.
Vì thế anh chậm rãi mở miệng: “Quản lý Tôn nói có chuyện muốn thảo luận với tôi, vậy nên chúng ta qua đó một chút đi.”
“A, vâng.” Cùng đi, nhưng chuyện này có lợi ích gì sao? Có đi cô cũng không biết làm thế nào cả.
Anh giống như hiểu được sự lo lắng của cô, mở miệng nói: “Tôi sẽ chỉ cô cách nào đem chi phiếu tồn vào trong tài khoản.”
“Cám ơn anh Lê.”
Cô ngẩng đầu, thấy anh cũng đang nhìn cô.
Ánh mắt sâu thẳm chăm chú của anh khiến cô sợ run, chợt thấy bối rối, khả năng tự hỏi lúc này cũng dường như trở nên dư thừa, linh hồn
cũng giống như bị anh thu hút, không thể tự thoát ra.
Điện thoại nội bộ bất chợt vang lên, cô vội nhấc ống nghe trả lời.
“Tôi… Tôi đi đặt cơm.” Cô cúi đầu thì thào tự nói, rồi đi như
chạy xuống lầu, giống như đang che giấu khoảnh khắc tim bỗng dưng đập
loạn nhịp lúc nãy.
…
Hai người không nói gì, mỗi người ngồi tại chỗ tự ăn phần cơm của mình.
Nhìn thấy trong hộp cơm có đồ chua, cô đột nhiên nhớ đến ngày
trước Hiểu Phi cũng từng dạy mọi người cách làm món này, chẳng qua mọi
chuyện xảy đến bất ngờ quá, bây giờ chị ấy đã không còn làm việc ở đây
nữa. Cô nhịn không được khe khẽ thở dài.
“Cô sao vậy? Vì sao lại thở dài?” Lê Tuấn Uy dừng đũa, nhìn cô.
Cô ngạc nhiên.
Sao thính giác của anh lại tốt như vậy chứ, ngay cả việc cô chỉ than nhẹ một tiếng cũng có thể nghe thấy?
“À, tại tôi nhìn thấy đồ chua trong hộp cơm nên nhớ ra mấy ngày
trước chị Hiểu Phi đã dạy mọi người làm món này, nhưng giờ chị ấy không
còn ở đây nữa. Tôi thấy đúng là không thể lường trước được điều gì, có
chút xúc động mà thôi.”
“Cô vẫn để ý đến việc cô ta rời đi?” Anh hỏi.
“Nếu chị Hiểu Phi không đổ hết mọi chuyện lên đầu tôi, thì chắc anh cũng không sa thải chị ấy phải không?”
“Xưa giờ tôi không xử phạt người biết nhận sai.” Anh trả lời.
“Nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng chị ấy nói dối là do anh quá
nghiêm khắc không? Tại vì chị ấy sợ anh trách mắng, nên mới muốn cố gắng thể hiện tốt năng lực của mình trước mặt anh, mới đổ lỗi cho tôi. Với
lại tôi cũng có trách nhiệm, vì thư là do tôi gửi mà. Lúc đầu tôi giúp
chị ấy chuẩn bị tư liệu, sau thì chị ấy mới cho vào phong bì. Có thể là
do chị ấy nhớ nhầm thôi, cũng không phải cố ý muốn làm như vậy. Với lại
chị ấy đi rồi, trong một thời gian ngắn mọi người cũng không thể hoàn
toàn tiếp thu phần công việc của chị ấy, tiến độ công việc cũng bị chậm
trễ. Xảy ra chuyện như vậy, tôi cũng thấy áy náy.” Cô hơi hơi chu đôi
môi nhỏ nhắn đỏ hồng, nói.
Anh biết rõ mọi chuyện cũng không giống những điều cô vừa nói,
anh có thể không giải thích, và cũng đã làm như vậy, nhưng khi nghe cô
nói trong lòng cô áy náy, anh đột nhiên muốn giải thích để cô cảm thấy
dễ chịu hơn.
“Cô hãy nghe tôi nói. Tôi quyết định như vậy là tốt nhất cho mọi người. Thứ nhất, công việc của chúng ta có rất nhiều cơ hội biết mấy
chuyện riêng tư của khách hàng, chúng ta phải có uy tín thì khách hàng
mới yên tâm giao tư liệu riêng tư cho chúng ta. Đây chính là nguyên tắc
đầu tiên cũng là quan trọng nhất của sở sự vụ.”
“Thứ hai, đã có nguyên tắc như vậy thì tất cả nhân viên đều phải tuân thủ, một khi có người vi phạm, tôi lại không để ý, vậy không phải
rất không công bằng với những người tuân thủ quy định sao? Thứ ba, trước khi đi Hiểu Phi vẫn không cho rằng mình sai, nếu cô ta đã không thể đối mặt với sai lầm của mình thì cô ta không có khả năng sẽ sửa đổi. Vậy
nên, nếu tôi không sa thải cô ta, thì giống như đang nuông chiều hành vi của cô ta, cô ta cũng sẽ không có cơ hội tỉnh táo lại, kiểm điểm hành
vi của mình, rồi từ đó thay đổi suy nghĩ của chính mình. Hơn nữa suy
nghĩ sai lầm sẽ có ảnh hưởng cả đời, chuyện này, về lâu về dài mà nói,
tuyệt đối không phải là chuyện tốt.”
Nghe vậy, cô cảm thấy anh nói cũng rất có đạo lý.
“Vậy nếu sau này chị ấy thật tình thừa nhận sau lầm của mình, rồi trở về, anh sẽ nhận lại chị ấy sao?”
Cô bỗng nhiên không phân rõ là mình đang thay Hiểu Phi hỏi, hay là đang hỏi cho chính mình.
“Đúng vậy.” Anh trả lời.
Nghe anh trả lời như thế, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới lại tươi cười với anh.
Xem ra còn tốt hơn cô nghĩ nữa, vậy là tốt rồi.
Anh cũng cười cười, cúi đầu tiếp tục ăn cơm, sau đó lại đột nhiên hỏi.
“Mười giờ ngày mai cô có rảnh không?”
Anh muốn hẹn với cô sao? Không ngờ chỉ vì điều này mà cô căng thẳng đến mức bụng đột nhiên đau âm ỉ.
“… Tôi rảnh.”
“Vậy tôi chờ cô ở trạm xe dưới nhà, chúng ta đi mua mấy đồ làm vườn, vật tư, máy móc, được không?”
“Vâng, được.”
Nghe được đáp án khẳng định của cô, không hiểu sao anh lại cảm thấy có chút vui vẻ, thậm chí có vài phần chờ mong.
…
Lưu Diệp đến hội trường trưng bày, nhanh chóng được lễ tân sắp
xếp ngồi ở vị trí khách mời, nhưng khi nhìn thấy trưởng phòng kỹ thuật
và một người phụ nữ đi đến chỗ ngồi bên cạnh anh, đôi mắt bị cận thị của anh trợn tròn kinh ngạc.
Tá Ninh theo trưởng phòng vào hội trường, đang định ngồi xuống
lại cảm thấy có ánh mắt nóng rực chăm chú tập trung trên người mình. Cô
đành quay đầu nhìn thẳng đối phương, nhưng vừa thấy, cô lập tức hối hận.
Tại sao cô lại đụng trúng một trong hai xếp lớn của Hữu Ninh
chứ! Chuyện trùng hợp như thế này thật khiến người khác cảm thấy kinh
ngạc và sợ hãi.
Bên này, Lưu Diệp cũng cảm thấy kỳ quái.
Sao Hữu Ninh có thể chạy đến đây được chứ? Còn được tiếp đãi như khách quý?
Anh nhớ rõ buổi sáng khi đi làm cô ấy mặc áo trắng cùng với váy
dài màu xanh, trông rất dịu dàng, thánh thiện. Nhưng bây giờ cô lại mặc
một chiếc áo sơ mi màu hồng phấn kết hợp với váy ôm màu đen, tai còn đeo một đôi khuyên tai lớn khiến cả người cô toát ra một loại khí chất xinh đẹp, quyến rũ khiến anh không thể xác định được cô bây giờ có phải là
Lương Hữu Ninh mà mình quen biết hay không.
Có điều, nhìn kỹ thêm một chút, anh tự cho rằng mình không nhìn
nhầm, thấy cô quay đầu nhìn về phía mình, lập tức hạ giọng gọi một
tiếng: “Hữu Ninh, sao em lại chạy đến đây?”
“Thật xin lỗi, nơi này rất ầm ỹ, tôi không nghe anh nói gì cả.” Tá Ninh đành phải lộ ra nụ cười đẹp nhất của mình, giả ngốc.
Lời này của cô khiến tâm trạng Lưu Diệp bức rứt không yên.
“Xin hỏi, cô là Lương Hữu Ninh sao?” Vẻ mặt Lưu Diệp hơi hoang mang.
Vì một lát nữa ban tổ chức sẽ giới thiệu khách mời, nên nếu đã
không trốn được thì Lương Tá Ninh đành phải lấy ra danh thiếp của mình,
đưa cho anh.
Lưu Diệp nhìn danh thiếp, nhớ kỹ: “Lương Tá Ninh.”
Hả! Chỉ khác một chữ? Và khuôn mặt lại giống nhau như đúc?
Ánh mắt Tá Ninh khó hiểu, nhìn anh hỏi: “Xin lỗi, nhìn vẻ mặt
này của anh, không phải anh quen biết em gái Lương Hữu Ninh của tôi
chứ?”
“Đúng vậy. Hai người là chị em sinh đôi à?” Ha, như vậy là được rồi.
“Anh là?” Tá Ninh càng đùa càng hứng thú hỏi.
Lưu Diệp vội vàng lấy ra danh thiếp của mình đưa cho cô: “Tôi là chuyên viên kế toán của sở kế toán cao cấp Uy Vũ, Lưu Diệp. Hữu Ninh là trợ lý nghiệp vụ ở chỗ chúng tôi.”
“Vậy à! Vậy anh Lưu, Hữu Ninh nhà chúng tôi đành nhờ anh quan tâm nhiều hơn.”
“Nào có, Hữu Ninh rất ngoan hiền, hồn nhiên, mọi người ai cũng rất thích cô ấy.”
“Thật vậy sao, vậy thì tốt quá.” Tá Ninh cười nói.
Không hiểu vì sao, Lưu Diệp đối với Lương Tá Ninh lại có cảm
giác rất quen thuộc, giống như cái người hoạt bát tự tin trước đây đến
sở sự vụ phỏng vấn rất giống cô Lương Tá Ninh trước mặt này, sau đó lại
nhận ra Hữu Ninh hiền lành, ngây thơ so với người lúc trước đến phỏng
vấn quá khác nhau.
Nói thật, anh cũng không biết chuyện này là thế nào.
Lưu Diệp cúi đầu nhìn danh thiếp của Tá Ninh.
Kenny, cơ quan quản lý thiết bị vận động Đài Loan.
Đột nhiên, suy nghĩ chợt lóe! Nếu lúc trước do Lương Tá Ninh
thay Lương Hữu Ninh đến phỏng vấn, vậy thì mọi chuyện sẽ không còn gì
khó hiểu nữa.
Anh quyết định hỏi một chút.
“Cô Lương, cô xác định chúng ta chưa từng gặp mặt sao?”
Trong lòng Tá Ninh giật mình, bắt đầu tính toán: Anh ta hỏi như
vậy chứng tỏ đã hoài nghi chuyện lúc trước. Hơn nữa nếu anh ta mở miệng
hỏi Hữu Ninh thì sẽ không khó tra ra sự thật, nếu chuyện này bị cô làm
lộ ra, thì theo tính tình của Hữu Ninh, nhất định sẽ ngầm tức giận với
cô rất lâu. Theo như cô thấy, Lưu Diệp có chút ý tứ với cô, hay là cô
mời anh ta ăn bữa cơm rồi xin lỗi, nói anh ta quên chuyện này đi. Anh ta cũng không ghét Hữu Ninh mà, chắc chuyện này không khó giải quyết nhưng cô nghĩ.
“Ừm, người ở đây hơi nhiều, không dễ nói chuyện. Như vậy đi, tối nay tôi muốn mời anh Lưu một bữa cơm để cám ơn anh đã chăm sóc em gái
tôi trong thời gian qua, không biết anh Lưu có chấp nhận lời mời này hay không? Tôi thật sự cảm thấy rất vinh hạnh khi được quen biết với anh
Lưu đây!”
“Nói chăm sóc Hữu Ninh thì tôi không dám nhận, có điều cùng nhau ăn một bữa cơm rồi tiện thể tâm sự một chút cũng không tồi.” Đúng rồi,
đúng rồi! Chính là giọng điệu này đã làm cho anh yêu ngay từ cái nhìn
đầu tiên, thì ra đúng là cô, Lương Tá Ninh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT