Chuyển ngữ: Thủy Lưu Ly

Biên tập: Tiểu Sên

Sáng hôm sau cô dậy sớm làm bánh Doughnut, cho bánh vào túi giấy rồi mới chuẩn bị bữa sáng cho Tá Ninh như thường ngày.

“Dậy đi! Hôm nay chị phải đưa em đến chỗ làm.” Hữu Ninh đến phòng Tá Ninh kêu chị dậy.

Tá ninh kéo gối phủ lên đầu: “Ồn ào muốn chết! Sao cô không chạy xe máy của mình đấy?”

“Hôm qua em không có chạy xe máy về nhà.”

Thấy Tá Ninh hoàn toàn không phản ứng, Hữu Ninh giật tung chăn ra.

“Sao cô có thể làm như vậy chứ?” Tá Ninh ngồi dậy, trừng mắt nhìn cô em gái lớn đầu của mình.

“Chị mau dậy đưa em đi làm.”

“Cô không chạy xe máy về thì có thể đi xe buýt được mà.”

Không phải cô không nghĩ tới nhưng như vậy thì sẽ trễ mất. Anh Lê đều ăn sáng trước tám giờ, nếu đã nói muốn mời người ta ăn sáng mà lại đến trễ như vậy thì rất không có thành ý.

Thấy Tá Ninh nói xong lại muốn nằm xuống ngủ lại, cô đành phải tức giận nói: “Vậy chị cứ ngủ tiếp đi, tự em đi là được chứ gì!”

Nghe vậy Tá Ninh mới không tình nguyện rời giường.

Mười lăm phút sau, hai chị em cùng ra khỏi thang máy, đi đến bãi đỗ xe đối diện. Hữu Ninh đột nhiên nhìn thấy xe của Lê Tuấn Uy dừng ở trạm gần đấy.

Cô lập tức ngồi xuống. Tá Ninh không hiểu nhìn cô: “Em bị sao thế?”

“Sếp của em.” Hữu Ninh nói nhỏ.

“Cái gì? Sao anh ta lại chạy đến chỗ này?” Vẻ mặt Tá Ninh buồn bực.

“Em không biết, chị mau chạy vào trong khu nhà đi, để em… Để em nghĩ cách để anh ấy đi chỗ khác, chờ anh ấy đi rồi, chị lại đi ra.” Hữu Ninh hạ giọng, thương lượng với chị gái mình.

“Ai, cô thật phiền phức!” Tá Ninh lắc mông bước nhanh vào trong. Hữu Ninh thấy vậy mới đứng lên, đi đến chỗ Lê Tuấn Uy đang ngồi trên ghế lái nhìn Đông nhìn Tây.

“Lê đại ca, sao anh lại ở chỗ này?”

“À, tôi có một người bạn muốn chuyển nhà đến gần đây, muốn tôi cho ý kiến. Tôi nghĩ thời gian còn sớm nên lại đây nhìn xem thử.” Lê Tuấn Uy cố gắng tìm lý do hợp lý một chút, để che giấu sự thật là anh muốn đến đây xem thử có thể gặp cô hay không, sau đó thì đưa cô đi làm chung luôn.

“Vậy anh thấy thế nào?”

“À, cũng tạm được. Thế nào? Có muốn tôi tiện đường đưa cô đi làm luôn không?” Anh hỏi.

“Được ạ.” Cô trả lời.

“Vậy… Cô cài dây an toàn cẩn thận vào.” Nói xong, anh quay đầu xe chạy về hướng sở sự vụ.

Hữu Ninh giơ tay về phía khu trọ của mình, chậm rãi vẫy tay.

Lê Tuấn Uy tò mò nhìn động tác của cô.

Cô giải thích: “Bởi vì lòng bàn tay tôi đổ mồ hôi, nên làm vậy, cảm giác sẽ… Mát mẻ.”

Anh gật đầu.

“Đúng rồi, đây là bánh Doughnut tôi giúp anh làm, có chút nóng. Anh có muốn ăn trước không?”

“Được.” Anh tự nhiên nhận lấy bánh cô đưa, cắn một miếng, đúng là rất ngon.

“À, đúng rồi, tôi còn chuẩn bị cà phê giúp anh nữa.”

Anh uống một hớp, cảm thấy rất vừa lòng.

“Không phải cô muốn sửa sang lại công viên à?” Ăn được bữa sáng ngon lành, tâm tình anh tốt vô cùng, lại hỏi tiếp: “Cô có cần gì không, cứ liệt kê ra đi, tôi biết cách để mua mấy thứ máy móc vật tư để làm vườn này, để tôi dẫn cô đi mua.”

Ánh mắt cô sáng ngời, trả lời: “Được ạ, cám ơn Lê đại ca.”

Thấy cô lúc nhìn mình đã không còn sợ hãi, không biết tại sao lại khiến anh cảm thấy thật an tâm.

Thời điểm hai người đến văn phòng, Lưu Diệp cũng đến. Anh ta đang ngồi xem báo.

“Sao hôm nay anh đến muộn vậy, đến giờ mới tới văn phòng?” Nhìn thấy Lê Tuấn Uy xách theo đồ đạc cùng Hữu Ninh bước vào, anh ta kinh ngạc.

“A! Hai người đến cùng nhau?” Lưu Diệp kinh ngạc.

“À, là gặp được trên đường, nhìn thấy cô ấy không chạy xe máy nên tiện đường đưa cô ấy đến đây luôn.” Lê Tuấn Uy nhẹ nhàng bâng quơ nói.

Lưu Diệp nhận lấy mấy cái túi trên tay Hữu Ninh, nói: “Có phải rất nặng không, để anh giúp!”

Hữu Ninh cười cười với anh ta: “Cám ơn Lưu đại ca, túi lớn này là nón bảo hộ, áo mưa, giày và khăn lau, tuy nhìn hơi lớn nhưng cũng không nặng lắm, em có thể tự xách được.”

“Em mua mấy thứ này làm gì?” Lưu Diệp khó hiểu hỏi.

Sợ mình đưa những thứ này cho Hữu Ninh sẽ khiến Lưu Diệp suy nghĩ lung tung, nên Lê Tuấn Uy đành phải bước về phía trước che cho Hữu Ninh, nói: “Tôi và cô ấy giới thiệu cho khác hàng mua một chiếc xe máy nên ông chủ cửa hàng bán xe đưa cho.”

“A, người đẹp còn có phúc lợi như vậy.” Lưu Diệp cười nói.

“Lưu đại ca đừng chọc em.” Nói xong, Hữu Ninh đi thẳng lên lầu.

Thấy cô đi xa, Lưu Diệp lấy ra một bảng kế hoạch trong túi hồ sơ cho Lê Tuấn Uy xem.

“Đây là hành trình hai ngày nay của em, anh phối hợp một chút. Nếu chúng ta ở sở sự vụ thì vậy anh không cần phải để Hữu Ninh đi công tác, như vậy thì em mới có cơ hội mời cô ấy ăn cơm. Anh thấy sao?” Lưu Diệp nói.

Anh không thích, thật sự không thích chút nào cả, trong lòng có tiếng nói rằng anh không thích ý tưởng này của cậu ta.

“Anh sẽ cố gắng.” Anh chỉ có thể miễn cưỡng trả lời như vậy.

Trở lại văn phòng, anh liếc qua bó hoa trên bàn Hữu Ninh, cảm thất rất chói mắt, không cần nghĩ cũng biết hoa kia chắc chắn là do Lưu Diệp tặng.

Dù trong lòng biết rõ nhưng vẻ mặt anh cũng không chút thay đổi hỏi: “Hoa kia là ai tặng vậy?”

“Không biết nữa.” Cô cũng thật buồn bực.

“Anh tặng đấy, sáng nay trên đường đến đây anh nhìn thấy một bà cụ đang bán hoa này. Bà ấy muốn anh mua giúp, không từ chối được nên anh đành phải mua nhưng lại không biết tặng ai. Vừa vặn em là người đầu tiên đến, nên anh liền quyết định xin em thương xót nhận hoa này giúp anh.” Lưu Diệp ở ngoài cửa bước vào văn phòng nói.

Hữu Ninh không nghi ngờ anh ta, ngọt ngào cười với Lưu Diệp: “Cám ơn Lưu đại ca, vậy em đành nhận hoa này vậy.”

Thấy cô cười, Lưu Diệp vừa lòng đắc ý đi ra cửa.

Một bó hoa xinh đẹp đặt trên bàn, hình ảnh phải nên vô cùng đẹp đẽ hài hòa mới đúng, nhưng không hiểu sao Lê Tuấn Uy nhìn bó hoa cảm thấy rất không vừa mắt.

Càng không nói đến mùi hương của hoa kia giống như một loại xâm lược, quấy nhiễu tinh thần Lê Tuấn Uy, khiến anh cả ngày đều cảm thấy không yên, công việc hằng ngày cũng không thể tập trung được, còn làm gãy một đoạn bút chì nữa.

Anh thấp thỏm như thế ngay cả Hữu Ninh cũng có thể phát hiện được.

Nhưng khi nhìn sang lại thấy anh đang đánh máy, nên cũng không dám hỏi gì.

Sau lại nhìn thấy anh nhéo nhéo mũi vài lần, cô mới đoán: Không phải anh ấy dị ứng với phấn hoa chứ? Nhưng nếu vậy thì anh Lưu là em họ của anh ấy sẽ không đưa hoa đến văn phòng thế này. Vậy, là do anh ấy không thích mùi hoa bách hợp sao?

Muốn chứng thực suy đoán này không khó, vì thế cô đem bó hoa chuyển qua bàn trà trong phòng khách. Sau khi trở về, cô phát hiện tâm tình của anh hình như đã ổn định hơn.

Cô mỉm cười, bắt đầu viết trên laptop: Lê Tuấn Uy không thích mùi hoa bách hợp.

Thế thì cô phải nhớ không trồng hoa bách hợp vào trong công viên.

Nghĩ đến đây, cô bắt đầu phác thảo sơ đồ gieo trồng hoa cỏ trong trong viên, thuận tiện lên mạng nhìn xem mấy loại cây, hoa có thể trồng, rồi ghi chú để đó trước, sau lại lọc lại.

Anh có nói qua, chờ khi anh rảnh lại mang cô đi mua mấy máy móc vật tư dùng làm vườn còn thiếu… Nghĩ như vậy, cô lại thấy chờ mong.

Cầm mấy tài liệu Lê Tuấn Uy giao cho xuống lầu photo, khóe miệng của cô vẫn vì chuyện trước đó Lê Tuấn Uy nói mà cong lên.

Trải qua hai tháng huấn luyện, cô đã có thể sử dụng thành thạo máy photocopy này. Nhân lúc tài liệu vẫn còn đang được photo, cô ra ngoài nói chuyện với mọi người, lại vô tình nghe được tin anh sa thải Hiểu Phi.

Nhã Kỳ kể lại cho Hữu Ninh nghe, cô nghe xong cảm thấy kinh ngạc vô cùng.

“Nhưng mà… Chị Hiểu Phi nhất định phải đi sao?”

“Chuyện này đều cho cô ta tự chuốc lấy, ai cũng biết là dù có làm sai nhưng nếu chủ động nhận lỗi rồi sửa chữa thì anh Lê sẽ không làm khó. Anh Lê muốn mọi người đều phải thành thật.”

Lời này khiến cho tâm tình của cô chùng xuống.

Thành thật sao?

Nếu anh ấy biết người đến phỏng vấn lúc trước không phải cô, vậy cô phải làm sao?

“Chị nghĩ, chắc là anh ta đã từng bị lừa nên sợ.” Nhã Kỳ cuối cùng cũng cười cười cho ra kết luận.

Lời nói và thái độ mang theo chút giễu cợt của Nhã Kỳ khiến Hữu Ninh nghe xong cảm thấy rất tức giận.

“Nhưng dù thế nào chúng ta vẫn không nên cười trên nỗi đau của người khác.” Nói xong, cô xoay người vào phòng photo.

“A, sáng nay Tiểu Ninh uống lộn thuốc à, tôi có nói gì sai đâu.” Vẻ mặt Nhã Kỳ không hiểu ra sao cả.

“Cô cứ thẳng thừng nói trên nỗi đau của ông chủ như vậy, không phải là chuyện tốt đâu.” Chú Quản nói lại Nhã Kỳ một câu.

“Hừ, mặc kệ mọi người.” Nhã Kỳ nói xong liền cúi đầu tính toán sổ sách.

Hữu Ninh trở lại văn phòng đem tài liệu đã photo xong đưa cho Lê Tuấn Uy, sau đó về chỗ ngồi của mình, bắt đầu ngẩn ngơ.

Lê Tuấn Uy gọi mấy tiếng cũng không thấy cô có động tĩnh gì, liền đi đến chỗ cô, huơ tay trước mặt cô.

“Cô đang nghĩ cái gì vậy?”

Cô bỗng nhiên thốt ra: “Nghĩ đến anh.”

Bị bất ngờ làm cô không kịp suy nghĩ lời nói của mình, lập tức quẫn đến mặt mày đỏ bừng: “Không phải! Tôi nói là, tôi đang nghĩ đến chuyện anh sa thải chị Hiểu Phi.”

“Chuyện này có gì hay mà nói, cô cứ lo làm việc của mình đi.”

Cô liếc mắt nhìn anh một cái, muốn nói gì đó, lại thấy anh cầm máy tính, đành phải đem lời định nói nuốt vào. Mặc kệ như thế nào, cô đều phải nghĩ cách cầu xin giúp chị Hiểu Phi. Thật ra nếu hôm đó không phải làm rất vội, thì với năng lực của chị Hiểu Phi, chị ấy cũng sẽ không gây ra lỗi như thế này.

Hơn nữa, thư là do cô đi gửi, cô cũng phải có một phần trách nhiệm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play