- Kỳ Lân!! – Phong cố gắng hạ giọng nhỏ nhất có thể, lay lay người cô.
- Ưm? – Cô hơi hé mắt. Mặc dù không nhìn rõ là ai nhưng có 1 điều có thể chắc chắn: không phải anh trai. Tốt, tiếp tục ngủ.
- Kỳ Lân! – Anh vừa thì thào gọi vừa lia mắt quan sát xung quanh, đề phòng có người tỉnh giấc.
- … - Cô đã hoàn toàn ngủ say sau khi chứng thực người gọi cô không phải Thần, mọi chuyện trên đời dường như chẳng còn liên quan đến cô nữa.
- >0 …
Trên đường đi, cô vẫn cứ ngủ say như chết, mặc kệ anh có gọi lớn tiếng thế nào, mắng mỏ dạy bảo ra sao, từ đầu đến cuối cô vẫn 1 mực im lặng, chìm sâu trong giấc ngủ ngọt ngào. Biểu hiện không biết điều của cô càng khiến anh tức điên, càng tức càng nói nhiều hơn, càng nói lại càng tức, càng tức lại càng nói… cứ như vậy lải nhải suốt.
- Kỳ Lân đáng ghét, rất rất rất đáng ghét! Em dám không thèm để ý đến anh. Em dám coi giấc ngủ quan trọng hơn anh. Em dám mặc kệ anh mà đi chơi với ông Thần ngủ. Em có biết em đáng ghét thế nào không hả??? Em có biết anh đang tức giận không? Hử!?!? Em chỉ biết ngủ, chỉ biết ngủ thôi. Anh kêu em dậy em không thèm nghe, anh bế em ra khỏi phòng em cũng không có 1 chút phản ứng. Em ngủ say như chết thế này, nếu như có người đến bắt em đi có khi em cũng không biết. Không phải có khi, mà chắc chắn là em không biết. Lúc thức đã ngu ngơ như gà mái mơ, lúc ngủ lại càng ngốc nghếch như con ếch. Em nói xem, em như thế này làm sao anh có thể yên tâm về em được chứ?!?!??!??????????? Kỳ Lân kia, em tỉnh dậy nói anh nghe xe nào??? Đợi em tỉnh dậy, anh sẽ cho em 1 trận nên thân. Làm thế nào anh Thần có thể để yên cho em muốn thế nào thì thế như thế này được nhỉ??!!!? Anh ấy có biết em như vậy sẽ rất dễ bị người ta bắt đi mất không? Cho dù em có không tỉnh dậy thì ít nhất cũng phải mở 1 con mắt ra mà xem xem là ai chứ??? Nhỡ hôm nay không phải là anh mà là 1 tên lưu manh nà đó thì sao? Nhỡ hắn đem em bán đi thì làm thế nào? Làm thế nào bây giờ hả????? …… !@#$%%^&$#@!*!)!&$(*^&*( ..............................
…
Anh cứ đi, vừa đi vừa hằm hằm nhìn cái người đang ngủ đến không biết trời đất trăng sao gì trong lòng mình. Cứ như vậy, rất nhanh đã đến bờ biển. Anh bây giờ rất muốn ném cô xuống bãi cát trước mặt, nhưng lại không nỡ. Cuối cùng, sau 1 hồi ‘đắn đo cân sắc cân tài’, anh đành phải cắn răng ôm cô ngồi xuống, để cô thoải mái dựa vào ngực mình, choàng tay ôm chặt lấy cô để cô không bị lạnh.
…
Không biết bao nhiêu lâu trôi qua, bầu trời tối đen đã bắt đầu xuất hiện những vệt sáng lờ mờ rồi dần dần trở nên rõ ràng hơn, ấm áp hơn.
- Kỳ Lân! Kỳ Lân!!! Dậy đi, mau dậy đi. Dậy nhanh lên! – Anh vội vàng lay người cô, bằng mọi cách lôi cô từ trong mộng trở về thế giới thực.
- Ưm… ưm… - Cô bị lắc đến choáng váng cả người, mơ cũng không nổi nữa, cho dù không muốn đến mấy thì cũng phải ngoan ngoãn mở mắt ra xem có chuyện gì. – Gió, anh sao thế? Tại sao không ngủ????
- Mặt trời lên rồi. – Anh hào hứng nói, ánh mắt rạng ngời.
- Lên hay xuống thì kệ nó, liên quan gì đến anh đâu? – Cô nhăn nhó ngái ngủ.
- Em… - Anh mở to mắt, cố gắng đè nén cảm xúc nặng nề trong lòng, giở giọng dụ dỗ cô. – Kỳ Lân, cảnh bình minh trên biển rất đẹp. Người ta nói, nếu 2 người cùng ngắm cảnh bình minh và hoàng hôn trên biển trong 1 ngày thì sẽ sống bên nhau trọn đời.
- Cái gì mà sống bên nhau trọn đời? – Cô lờ đờ.
- Cái đó em không cần hiểu, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời anh là được rồi. Em nhìn kìa, mặt trời bắt đầu lên rồi!!
- Mặt trời lên thì kệ nó đi, cần gì phải quan tâm lắm như thế? Anh cũng không phải mấy nhà chiêm tinh, sao lại có sở thích kì dị vậy????? Gió thì chỉ cần biết đến mây thôi chứ nhỉ?!?!? Sao bây giờ lại thích cả mặt trời mặt trăng thế này? … @#$%^&*()_@#$%^&*&^%$#$#&*(*(....................... – Cô lẩm bà lẩm bẩm, nhưng cũng chậm chạp xoay người nhìn theo hướng tay anh chỉ. Ánh mắt cô vừa dứng lại trên bầu trời phía xa, lập tức cả người đông cứng, rồi dần dần đờ đẫn, hoàn toàn dựa vào người anh, ánh mắt say mê ngắm nhìn cảnh biển buổi bình minh.
Ở phía xa xa, vài vệt sáng đỏ hồng dần lan toả trên bầu trời xanh thẫm. Chỉ một vài tia sáng nhỏ nhoi mà khiến cho cả 1 vùng trời sáng bừng lên, tựa như ánh lửa ấm nóng của bếp lửa chờn vờn. Đằng sau dãy núi trùng điệp, 1 viên ngọc tròn tròn, hồng hồng từ từ nhô lên. Cả thế gian như bừng tỉnh sau 1 giấc ngủ dài, mi mắt dần mở theo sự chuyển động tinh tế. Mới vài phút trước còn im lìm trong bóng tối, mới mấy giây thôi chỉ có 1 vài ánh nắng le lói, mà bây giờ cả không gian đã sáng bừng sức sống, tràn đầy năng lượng để bắt đầu 1 ngày mới. Thiên nhiên… quả thực rất thần kì!
- Chậc chậc… - Cô chớp chớp mắt, thầm cảm thán. – Mặt trời mọc đẹp thật đó, nhưng mà… vẫn không bằng ánh mắt của anh.
…
Cách đó không xa,
Một người đã đứng ở đó, rất lâu, rất lâu, nhưng vẫn không có ai phát hiện. Hình như 2 con người kia đang chìm trong thế giới riêng của họ, không còn quan tâm gì đến mọi thứ xung quanh nữa.
Nhìn 2 người thân thiết gắn bó trước mắt, anh có cảm giác tim mình đang bị bóp nghẹt, không thể thở nổi. Tay nắm thành nắm đấm, môi mím chắt, hàng lông mày nhíu lại, ánh mắt loé lên sắc xanh đậm chưa từng có. Anh đang kiềm chế, thật sự rất nỗ lực kiềm chế để không gây ra chuyện gì ngu ngốc. Việc anh muốn làm nhất vào lúc này chính là bóp chết cậu ta, hoặc quăng luôn cậu ta xuống biển làm mồi cho cá cũng được, miễn sao có thể khiến cậu ta đừng bao giờ xuất hiện trước mặt bé con của anh nữa, đừng bao giờ đến gần bé con của anh nữa, đừng bao giờ có ý nghĩ tranh đoạt bé con của anh nữa. Cô là của anh, là của anh.
Nhưng…
… dáng vẻ của cô bây giờ… trông thật anh lành làm sao!
… nụ cười của cô bây giờ… trông thật tươi tắn làm sao!
Ở bên cậu ta, cô thật sự vui vẻ như thế sao?
… Không, chỉ có anh mới có quyền ở bên cạnh cô.
Ở bên cậu ta, cô thật sự có thể hạnh phúc sao?
… Không, chỉ có anh mới có thể đem lại hạnh phúc cho cô.
Nhưng, chỉ ở bên cậu ta, cô mới thấy bình yên như thế, chỉ có ở bên cậu ta, chỉ cậu ta mà thôi.
Bên cạnh anh… khi cô ở bên cạnh anh, ngoài sợ hãi và uất ức ra, còn có được gì chứ? Anh có thể cho cô được bao nhiêu phần vui vẻ? Anh có thể khiến cô hạnh phúc được mấy giây? Hay là… tất cả chỉ có sợ hãi, sợ hãi và sợ hãi????? Tại sao cô lại sợ anh như thế? Tại sao cứ nhìn thấy anh là cô đã sợ đến run cầm cập? Tại sao đã như vậy rồi mà cô còn muốn chọc tức anh khiến anh nổi điên lên làm cô càng sợ hơn? Tại sao???????????????? Tại sao cô lại ngốc như vậy?
Cô không nhận ra tình cảm của anh, không biết đến suy nghĩ của anh, không hiểu được cảm nhận của anh,… Cô không biết gì cả. Từ đầu đến cuối cô vẫn cứ ngu ngơ như vậy, vẫn cứ coi anh là anh trai, luôn miệng nói ghét anh, tìm mọi cách để chọc tức anh,…
Điều anh muốn biết chính là… cô ghét anh như vậy thật sao? Tại sao chứ?
Cô ghét anh trừng mắt nhìn cô, lớn tiếng với cô.
… Không phải anh đã sửa rồi sao?
Cô ghét anh tức giận đập phá đồ đạc.
… Không phải anh đã kiềm chế rồi sao?
Cô ghét anh không nói chuyện với cô.
… Không phải anh đã nói rồi sao?
Cô ghét anh phạt cô đọc sách.
… Không phải anh đã bỏ rồi sao?
Cô ghét anh đi quá nhanh.
… Không phải bây giờ anh còn đi chậm hơn cả cô sao?
Tất cả những gì cô ghét, anh đều cố gắng thay đổi. Tất cả anh đều đã khắc phục, tại sao cô vẫn còn ghét anh? Tại sao lại thích cậu ta? Tại sao không cần anh? Tại sao ai cũng vứt bỏ anh?
Anh mặc kệ, anh không cần biết cô có thích anh hay không, anh chỉ còn mình cô thôi, anh sẽ không để cô rời xa anh, mãi mãi sẽ không để chuyện đó xảy ra. Cô chỉ có thể thuộc về anh mà thôi. Cô chỉ có thể ở bên cạnh anh mà thôi.
…
- Kỳ Lân, có đẹp không? – Phong mỉm cười, hỏi.
- Đẹp, nhưng… ừm… rất đẹp! – Cô gật đầu lia lịa, vốn định nói ra nốt cả vế sau, nhưng lại sợ Thần biết được sẽ tức xì khói vì cô dám so sánh mắt anh với Mặt trời vô tri kia, cho nên… im lặng là vàng.
- Vậy ngày mai chúng ta lại xem tiếp được không? – Anh hào hứng.
- Không cần, dậy sớm như vậy, sẽ rất buồn ngủ. – Cô từ chối ngay mà không 1 chút mặc cảm tội lỗi.
- Kỳ Lân, em lười vừa thôi chứ? – Anh bĩu môi. – Anh bế em ra đây, cho em dựa vào người, lại còn ôm em ấm áp như thế này, em chỉ có mỗi việc mở mắt ra mà nhìn thôi cũng lười là thế nào hả? Em có muốn anh đánh đòn không hử??
- Em chỉ thương ông Thần ngủ không có ai chơi cùng thôi mà. – Cô xị mặt làu bàu. Gì chứ cái ông Mặt trời kia dù đẹp đến mấy nhưng cũng không hay tí nào, xem 1 tí đã hết, cũng chẳng có trò gì mới mẻ. Xem nhiều như thế làm cái gì? Chỉ có điều… - Gió, em thích anh ôm em như thế này. Thật là ấm quá đi!!!!!!!
- He he, anh ôm em đương nhiên là ấm rồi. – Anh cười to, càng ôm siết lấy cô bé trong lòng.
- Ưm… - Cô suy nghĩ 1 hồi, rồi phán. – Không ấm bằng anh trai.
- Kỳ Lân đáng ghét kia, sao em dám xếp anh Thần lên trên anh? – Anh trợn mắt tức tối.
- Thật mà? – Cô nhìn anh vô tội, còn không biết điều lải nhải. – Anh ấy ôm em ấm lắm! Cũng rất thoải mái. Vì vậy chỉ cần có cơ hội là em liền chui vào trong lòng anh ấy, nhưng mà cơ hội thì ít lắm, mà cơ hội an toàn lại càng ít hơn. Haizzz… thích thì thích thế nhưng mà hơi đáng sợ 1 tí, không biết được khi nào anh ấy tức giận sẽ ném em đi.
- >_____________________________________ - Nhưng anh ôm em rất an toàn nha. Ít nhất anh cũng không quẳng em xuống biển, đúng không?
- Anh đang muốn đá em đi đây. – Anh đanh mặt. Cô ở bên anh mà lại nghĩ đến anh trai là thế nào? Anh trai dù sao cũng chỉ là anh trai mà thôi, làm sao bằng anh được chứ????? Hừ hừ hừ hừ… cô đúng là không hiểu chuyện. Sau này anh phải từ từ dạy dỗ lại cô mới được.
…
Ánh mắt người nào đó phía xa dần dần tối lại. Anh muốn tiến đến đem cô đi, nhưng… ánh mắt kia… nụ cười kia… còn có… nét mặt kia… anh thật sự không nỡ. Anh biết, anh sẽ không thể buông tay. Cho dù có muốn thả cô đi, muốn cô hạnh phúc thế nào thì cũng không thể buông tay. Nhưng… chỉ 1 lần thôi… Anh không bao giờ mềm lòng, nhưng chỉ duy nhất lần này thôi…
Siết chặt tay, nhìn nụ cười rạng rõ của cô 1 lần nữa, anh mới từ từ xoay người trở về, trong lòng thầm nhủ… Chỉ lần này thôi, chỉ 1 lần này thôi. Sau này, anh sẽ không như vậy nữa. Sau này, anh sẽ không nhượng bộ. Sau này, anh sẽ không bao giờ buông cô ra.
---------------------------------------
2.
- Gió, chúng ta về thôi. Vừa rồi anh đem em đi không nói gì với anh em đúng không? Nếu như anh ấy tỉnh dậy mà không thấy em thì làm thế nào? Nếu như anh ấy tức giận thì phải làm sao??? – Cô ngước nhìn anh, lo lắng nói.
- Kỳ Lân à, tại sao lúc nào em cũng lo anh Thần tức giận thế? Tuy rằng anh ấy rất đáng sợ, nhưng cũng không thể bóp chết em được đâu.
- Cũng có thể đó.
- Không thể.
- Tại sao?
- Giết người là phạm pháp.
- Anh ấy sợ phạm pháp sao?
- Sợ hay không cũng sẽ không giết em, đồ ngốc này. – Anh thở dài.
- Vậy à?
- Cho nên, khi ở bên cạnh anh, em chỉ được nghĩ đến 1 mình anh thôi, biết chưa? – Anh nghiêm giọng.
- Vâng. – Cô ngoan ngoãn nghe theo.
- Tốt. Bây giờ chúng ta đi nhặt vỏ sò nhé? Nghe nói vỏ sò ở đây rất đẹp!
- Nhưng em đói. – Cô phụng phịu.
- Đói thì uống nước biển cầm hơi đi. – Anh không nể nang gì nói ngay.
- Gió, anh đừng tàn nhẫn với em thế mà?? Có 1 người anh trai dã man là đã đủ hãi hùng lắm rồi, anh đừng có doạ em nữa.
- Được rồi, Kỳ Lân, chúng ta đi về. – Anh giơ cả 2 tay đầu hàng.
Rốt cuộc cô vẫn còn là 1 đứa trẻ con cả ngày chỉ biết đến anh trai. Anh không chấp, anh không thèm chấp. Mặc dù khó chịu đấy, tức giận đấy, nhưng ai lại đi ghen với anh trai người ta? Đợi cô lớn lên tí nữa sẽ hiểu được anh quan trọng hơn anh trai của cô nhiều. Đến lúc đó anh giáo huấn cô cũng chưa muộn.
…
- Chị Hân!!! – Vừa đi được 1 đoạn đã thấy Hân đang hằm hằm đi đâu đó, cô lí nhí gọi.
- Phong, cậu nói chuyện với tớ 1 lát. – Không thèm để ý đến cô, Hân nhìn anh chằm chằm.
- Hả? Tớ á? – Anh đần mặt ra. – Ờ ờ… nhưng đợi tớ đưa Kỳ Lân về đã.
- Không cần. Kỳ Kỳ, em tự đi về đi, chị có chuyện muốn nói với Phong. – Cô khoát tay. Hết Thần lại đến Phong, 2 người này có cần coi Nhã Kỳ như trẻ con thế không? Cho dù có ngốc cỡ nào thì đi vài bước 1 mình cũng chết thế nào được? Haizzzzzz………… Cứ thế này thì em gái cô lớn làm sao nổi?
…
Tại 1 quán nước dừa bên bờ biển,
- Này, cậu gọi tớ ra thì cũng phải nói gì đi chứ? – Anh sốt ruột.
- Cậu thích Kỳ Kỳ, đúng không?
- Đương nhiên, vậy cũng phải hỏi nữa. – Anh nhăn mặt.
- Thế sao cậu còn sợ anh Thần như thế? – Hân nhíu chặt chân mày. Cái tên này, có phải não bị úng nước rồi không? Phục tùng tình địch như vậy, không phải là bỏ cuộc thì là điên loạn à?
- Ơ? Cậu hỏi nghe hay thế? Anh vợ tương lai đương nhiên phải lấy lòng chứ? – Anh ngây thơ trả lời.
- Cái gì? Anh vợ? Anh vợ tương lai? – Hân muốn rớt cằm xuống đất. – Cậu… cậu nói anh Thần là anh vợ tương lai?
- Ừ. – Anh không hiểu thái độ của Hân là thế nào, mặt cứ nghệt ra như cái bánh đa.
- Cậu bị điên à? – Hân muốn cười mà cười không nổi.
- Ơ kìa, ai điên đâu? – Anh vẫn chưa hiểu cái mô tê gì, chỉ biết là tự nhiên mình lại bị mắng, mặt mày bí xị.
- Kỳ Kỳ ngốc, chẳng lẽ cậu cũng ngốc? – Hân lắc đầu chán nản.
- Cái gì?
- Cậu tự nghĩ đi. – Hân phẩy tay bỏ đi, để lại 1 cái tượng thạch cao cứng đờ.
…
Về đến phòng, cô không dám trực tiếp đi vào, khẽ khàng đẩy cửa ra 1 chút, nhòm qua khe cửa quan sát xem anh đã dậy chưa. Thấy anh vẫn đang ngủ mới thở phào nhẹ nhõm, rón ra rón rén đi vào trong phòng.
- Tiểu Kỳ! – Cho dù anh cố gắng thế nào thì cũng không thể tiếp tục giả vờ ngủ được nữa. Hình ảnh cô với Phong bên bờ biển không ngừng bay lượn trong đầu khiến tim anh như bị thiêu đốt, cả người cũng trở nên đau đớn khó chịu.
- Dạ? – Cô giật này mình, đứng im thin thít, không dám nhúc nhích nửa bước.
- Lại đây. – Anh ngồi trên giường, vẫy tay gọi cô.
- Ơ… ơ… - Cô ú ớ bước đến, nhắm mắt nhắm mũi mong anh nhẹ tay 1 chút, đừng có ác đến mức cống luôn cô cho ngài Diêm Vương.
- Tiểu Kỳ!! – Cô vừa đến bên giường, anh đã đưa tay kéo giật cô về phía mình. Chỉ cô ôm cô trong lòng, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nhỏ bé mềm mại của cô như thế này anh mới cảm thấy an tâm 1 chút. Cô vẫn ở đây, ở bên cạnh anh. Cô không rời xa anh, không hề bỏ rơi anh. – Tiểu Kỳ!! Tiểu Kỳ!!!!!
- Ớ… - Cô không hiểu gì cả, ngây ngô nằm trọn trong lòng anh. Nhăn mày nghĩ ngợi 1 lúc vẫn không đoán được đây là cái thể loại hình phạt gì. Đau cũng không đau, sợ cũng không còn sợ nữa. Chỉ cảm thấy vô cùng ấm áp, vô cùng êm ái. Vì thế, cô lại buồn ngủ rồi. Mặc kệ anh quyết định cho cô chết thảm như thế nào, cứ ngủ trước đã rồi tính. Vừa rồi bị Phong đánh thức sớm như thế, bây giờ anh lại ôm cô ấm thế này, 2 mắt cô đã díp hết cả lại rồi, muốn mở ra cũng không nổi nữa. – Anh, em… em buồn ngủ.
- Ngủ đi! – Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của cô, vỗ về.
- Anh, anh đừng tức giận. – Trong lúc mơ màng, cô vẫn không quên lầm bầm.
- Ngoan, ngủ đi! Anh không tức giận. – Anh mỉm cười. Chỉ cần cô chịu trở về bên anh, anh sẽ không tức giận.
…
Về đến phòng, Phong ngó quanh tìm Hân định hỏi cho rõ ràng thì bắt gặp ánh mắt tức giận như muốn giết người, thế là bao nhiêu lời muốn nói đều trôi dạt đi đâu mất. Anh không nhát gan như cô, nhưng cũng không gan dạ đến nỗi dám khiêu chiến với chị vợ đâu. Thôi thì đành tự mình ngẫm nghĩ vậy.
Nhưng khổ nỗi, có lẽ do anh thích cô lâu quá rồi nên đầu óc anh cũng dần dần ngốc đi cho cùng trình độ với cô. Thế là, sau 1 hồi mải miết căng não ra lại co não vào, anh đã đưa ra được 1 kết luận. Đó là… Hân muốn nói với anh, anh vợ không thích những cậu em rể luôn phục tùng anh ấy. Vì vậy, hà hà… anh chỉ việc cãi lại anh ấy vài câu, sau đó phủi mông đem cô bỏ đi là xong. Không phải như vậy rất là anh hùng hay sao? Có thể giúp cô thoát khỏi người anh trai hắc ám, lại giúp anh kiếm được vợ. Hô hô… đúng thật là chuyện tốt!
Tìm ra lời giải, tâm tình anh cũng tốt hẳn lên. Vừa liếc mắt tìm cô định báo tin vui thì đã thấy ai đó đang nằm chổng đơ trên giường ngủ ngon lành. Anh trợn mắt nhìn cô. Không phải chứ, đi ngắm bình minh về lại lăn ra ngủ rồi? Cô là cái người gì thế không biết? Ngủ nhiều như thế mà có béo lên được tí nào đâu? Người vẫn gầy như que tăm, ai nhìn cũng thấy thương thương.
- Kỳ Lân, sao lại ngủ nữa rồi? – Anh mon men lại gần cái giường của cô, lay lay người cô.
- …
- Kỳ Lân à, Kỳ Lân ơi, dậy đi! Mau dậy đi, trời đã sáng rồi này.
- …
- Không phải vừa rồi chúng ta vừa ngắm mặt trời lên sao? Mặt trời lên nghĩa là sáng rồi. Em nhanh nhanh dậy đi.
- …
- Dậy chuẩn bị rồi chúng ta đi ăn sáng, em phải ăn đúng giờ đúng bữa thì mới khoẻ được. Em gầy lắm có biết không?
- …
- Kỳ Lân ơi…
- Trật tự đi. – Thần vừa từ nhà vệ sinh đi ra, vừa lúc nhìn thấy cái tên đáng ghét kia đang tìm đủ mọi trò để làm phiền cô, mày liền nhíu lại.
- Anh Thần, sắp đến giờ đi ăn rồi, em đang gọi cô ấy dậy. – Phong giải thích.
- Chưa đến giờ. – Thần phun ra 3 chữ, trực tiếp đẩy Phong ra, ngồi xuống bên cạnh cô nhàn nhã đọc sách.
- Anh Thần, anh không thể chiều cô ấy như thế. – Có lời nói của Hân (chính xác thì là sự suy diễn của bản thân), Phong bây giờ đã có dũng khí hơn nhiều, không còn 1 mực nghe lời Thần như trước. Hơn nữa, đây lại là chuyện liên quan đến sức khoẻ của cô, anh lại càng không thể làm ngơ.
- Tôi chiều cô ấy thì liên quan gì đến cậu? – Thần nhướn mày, ánh mắt rời khỏi quyển sách, nhìn chằm chằm vào Phong. – Tôi thích chiều cô ấy như thế, có gì không được?
- Anh chiều cô ấy không phải là không được. Nhưng anh nên suy nghĩ 1 chút, tuỳ từng việc mới có thể chiều cô ấy. Anh cũng cần để ý đến sức khoẻ của cô ấy. Còn có… - Phong lảm nhảm như tụng kinh trong phòng khiến Vũ đang lờ đờ trên giường cũng phải bức xúc, Ngọc với Nhi đang nói chuyện cũng phải trợn mắt, Hân đang dở tay lục lọi va li thì nhìn Phong với ánh mắt kì quặc.
- Tôi biết phải làm như thế nào. – Thần khó chịu cắt ngang, ném quyển sách sang bên cạnh, nhìn Phong trừng trừng đầy cảnh cáo.
- Nếu anh biết thì tại sao lại không gọi cô ấy dậy? Sắp đến giờ đi ăn rồi, mọi người đều đã dậy hết rồi. Cô ấy cũng cần phải chuẩn bị…
- Cậu lằng nhằng quá đi! – Vũ làu bàu, nhưng 2 mắt lại sáng rực. – Hôm nay cậu ăn nhầm phải cái gì à? Không sợ Thần nữa à? Sao mới sáng sớm đã kiếm chuyện cãi nhau thế?
- Em không kiếm chuyện cái nhau. Em chỉ vì lo cho Kỳ Lân. Anh không thấy cô ấy rất gầy à? Gầy như thế thì làm sao mà khoẻ được? Cô ấy cần được bồi bổ, phải ăn đúng bữa, ăn…
- Không đến lượt cậu quản. – Thần bực mình gắt nhỏ. Nếu không phải sợ cô tỉnh giấc thì anh đã cho cái tên không biết điều kia 1 trận nên thân rồi. Cứ đợi xem, đợi đến khi có cơ hội, anh sẽ dạy cho cậu ta 1 bài học, cho chừa cái tội dám lên giọng với anh.
- Anh… - Phong nghĩ đi nghĩ lại, cũng không biết phải nói tiếp cái gì. Hơn nữa anh là anh trai của cô, còn anh chỉ là… ừm… hiện tại thì vẫn là bạn. Cho nên, anh quả thực chẳng có quyền gì mà lớn tiếng ở đây cả. Nhưng… nhìn bộ dạng gầy gò ốm yếu của cô mà anh thấy đau lòng không thôi. Haizzzz… có lẽ anh phải đẩy nhanh tiến độ, nhanh chóng đem cô về nhà. Đến lúc đó anh có muốn dạy dỗ hay bồi bổ thế nào cũng không ai có thể nói được gì.
- … - Thần im lặng quay người nhìn cô vẫn đang ngủ say sưa bên cạnh.
Tên chết tiệt kia thì biết cái gì? Đêm hôm qua khi mọi người đều đã ngủ rồi, cô vẫn cứ ngồi bệt bên giường anh ì èo đòi anh ôm cô ngủ. Anh phải vận dụng mọi kĩ năng, vừa doạ nạt vừa dỗ dành mãi cô mới chịu trở về giường, nhưng đôi mắt to tròn kia vẫn cứ mở thao láo nhìn anh chằm chằm. Cô cứ bày ra bộ mặt uất ức đáng thương trước mặt anh khiến anh chịu không nổi, đến tức giận cũng không biết phải bộc phát như thế nào. Cuối cùng nửa đêm nửa hôm, anh đành rời khỏi chiếc giường em ái dỗ cô ngủ. Anh cũng không ngờ hôm qua cô lại lớn mật đến như thế, cứ mếu máo kêu gào với anh suốt, mãi đến tận 2h sáng mới chịu nhắm mắt. Không ngờ mới 4h sáng hắn đã đánh thức cô dậy. Cái gì mà ngắm bình minh chứ? Hắn có biết cô còn chưa ngủ đủ giấc hay không? Cái gì mà lo cho sức khoẻ của cô chứ? Hắn có biết như thế nào mới là tốt cho cô hay không?
…
Cho đến khi mọi người đều đã đi ăn hết, Thần vẫn không có ý định đánh thức cô dậy. Phong thấy thế định chạy tới lôi cổ cô ra khỏi giường, nhưng nhìn thấy ánh mắt nghiêm khắc đầy đe doạ của Thần nên có chút do dự. Lại thêm Hân bên cạnh liên tục lườm nguýt khiến anh không nản chí, ủ rũ ra khỏi phòng. Nhưng mà anh không hiểu. Thần tức anh thì còn có lí, nhưng Hân thì làm sao? Tại sao lại nhìn anh khủng bố như thế? Rõ ràng Hân nói với anh mà, tại sao bây giờ lại…
- Cái tên ngốc kia, sao cậu ngốc đến thế hả? Tớ đã nói như thế rồi mà cậu còn không hiểu à? – Chưa để Phong thắc mắc xong thì Hân đã bực bội giậm chân.
- Cái gì cơ?
- ĐỒ NGỐC, KHÔNG PHẢI ANH VỢ, MÀ LÀ TÌNH ĐỊCH.
---------------------------------------
3.
Trong khi tất cả mọi người đều đang chơi đùa vui vẻ trên bãi biển, người tắm biển, người chơi bóng, người thả diều, người đi dạo,… thì Thần lại tự biến mình thành người phục vụ miễn phí. Anh đi lang thang dọc bãi biển, rồi lại lộn vào trong phố để tìm đồ ăn cho cô. Điều quan trọng nhất là, sau khi đắn đo 1 hồi, suy tới nghĩ lui, anh lại quay trở về bãi biển, ngay cái hàng đầu tiên anh nhìn thấy để mua mấy cái bánh đa kê. #_T
Khi anh về đến phòng, cô quả nhiên vẫn còn đang lăn ra ngủ không biết trời đất trăng sao gì. Thở dài 1 hơi, anh không khỏi trách móc cô không biết điều. Cơ thể đã gầy nhom thế kia, sức khoẻ từ nhỏ cũng không tốt, lại còn dám nửa đêm nửa hôm không ngủ, mắt mở thao láo nhìn anh chằm chằm, to gan lớn mật đòi này đòi kia. Nếu như không phải anh mềm lòng dỗ dành cô ngủ, nếu như anh không ngăn tên kia đánh thức cô dậy thì cô làm thế nào đây? Chỉ ngủ có hơn 1 tiếng, cô định sống như thế nào hả? Người thì khoẻ lắm đấy mà cứ thích xí xớn. Nhỡ cô không chịu nổi mà ngất ra đấy thì phải làm thế nào?
- Tiểu Kỳ! – Anh chỉ mới nhỏ giọng gọi, cô đã như cái lò xo bật dậy ngồi chồm hỗm trên giường.
- Anh, em đã dậy. – Vẫn là dáng vẻ đó, tay giơ lên điểm danh, 2 mắt vẫn nhắm nghiền, tưởng như chẳng bao giờ thay đổi.
- Dậy mà thế này à? – Anh phì cười. Cô có cần sợ anh đến mức này hay không? Cả lúc đang ngủ mà cũng nhạy bén với giọng nói của anh đến thế cơ đấy?
- Hả? – Cô nheo nheo mắt, hơi ngẩn ra vì câu nói lạ lẫm. Không phải tiếp theo anh sẽ nói 10’ à? Tại sao hôm nay đột nhiên đổi mới hỏi vặn cô?
- Em đang nghĩ gì thế?
- Ơ… - Cô lại ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Cái này… cũng không có trong kịch bản.
- Tiểu Kỳ… – Anh khó hiểu nhăn mày. Không phải bình thường cô phản ứng rất nhanh sao? Tự nhiên hôm nay lại trì độn đến vậy? Nghĩ nghĩ 1 hồi, anh đành thử lên tiếng. – 10’ – Không ngờ cô lại thật sự.
- Rõ. – Cô đáp rất nhanh, người lao vào phòng vệ sinh như 1 cái tên lửa được nạp đầy năng lượng. Nhưng… đây đâu phải phòng cô? Cũng chẳng là phòng anh.
- Cẩn thận. – Anh hoảng hốt kêu lên, vươn tay kéo mạnh cô về phía mình, giúp cô tránh được ‘cơ hội thân thiết với bức tường’.
- Aaaa… - Cô giật nảy mình, sợ hãi vùi đầu vào ngực anh, ánh mắt lờ đờ chỉ trực nhắm lại.
- Em mở mắt ra nhìn đường cho rõ 1 chút được không? Vừa rồi em chạy nhanh như thế, nếu đâm vào tường thì sẽ ra sao hả??? – Anh dở khóc dở cười.
- Tại cái tường tự ý đổi chỗ mà. – Cô lí nhí phản kháng.
- Đây không phải phòng em. – Anh tốt bụng nhắc nhở, lại càng tốt bụng hơn đưa cô đến tận cửa phòng vệ sinh.
- T__T – Cô gật gù, rốt cuộc đã hiểu ra chân tướng.
…
10’ sau…
- Anh, em đói q… - Vừa bước chân ra khỏi phòng vệ sinh cô đã mở miệng than thở, nhưng chưa dứt lời 2 mắt đã sáng lên, cười hì hì nhìn anh. – Anh ơi, anh là tốt nhất.
- Ăn đi. – Anh hài lòng mỉm cười, đưa miếng bánh đa kê vừa mua cho cô.
- Hô hô… ngon quá!!! – Cô vừa ăn vừa tấm tắc khen không dứt lời, 2 mắt long lanh nhìn anh đầy cảm kích.
…
- Ăn no chưa?
- Rồi ạ. Nhưng mọi người đâu hết rồi? – Cái bụng no nê, cô mới có tâm trạng nhìn ngó xung quanh, nhưng chẳng thấy 1 mống người nào cả. Không phải là bọn họ đều rủ nhau đi chơi mà bỏ mặc cô lại đấy chứ? Nghĩ thế, mắt cô rưng rưng, tủi thân đến muốn khóc.
- Em khóc cái gì? – Anh giật mình. Vừa rồi còn rất tốt, giờ đã nước mắt lã chã là làm sao? Anh cũng không manh động gì doạ đến cô cả.
- Mọi người… mọi người bỏ mặc em đi chơi rồi, đúng không?
- @_@ - Anh trố mắt nhìn cô. Cô… cô vừa nói cái gì cơ? Ý của cô là… - Em khóc vì chuyện đó hả?
- Híc híc… không ai quan tâm đến em. Không ai rủ em đi chơi cả. Cả Gió cũng bỏ đi chơi 1 mình…
- Em dám nói là không ai quan tâm đến em? – Anh trừng mắt quát lớn.
- … - Cô im bặt, suy nghĩ kĩ lưỡng, mới run run nói. – Em… em nói bọn họ… không… không phải anh. ‘Không ai’ là đã… đã loại anh ra rồi.
- Loại anh ra? – Anh nhìn cô khó hiểu. Cái đầu của cô tư duy có phải hơi quỷ quái hay không? Không, không phải chỉ có hơi đâu.
- Em… em… em vẫn buồn ngủ. – Cô chớp chớp mắt đổi chủ đề. Mặc kệ bọn họ đi, dù sao thì bây giờ cô cũng chỉ muốn ngủ thôi. 2 mắt đã muốn sụp xuống rồi, nhưng mà… nhưng mà… vẫn chưa dám.
- Thì sao?
- Anh, em chỉ ngủ 1 chút thôi, có được không?
- Ừ.
- Thật chứ? – Mắt sáng ngời, miệng cười tươi rói. – Anh thật tốt đó, càng ngày càng tốt, tốt nhất trên đời luôn.
- Em ngốc lắm! – Anh thầm thở dài, nhìn cô chím vào giấc ngủ trong chốc lát.
Nếu như cô ngốc này có thể tự mình hiểu được tình cảm của anh, dù chỉ là 1 chút thôi thì đúng là kì tích. Nếu như có cách tạo ra kì tích thì anh nguyện đánh đổi tất cả. Chỉ tiếc là kì tích sẽ không xảy ra, mà anh cũng không có cách tạo ra kì tích. T_!
Cạchhhhhh…
Anh vừa mở quyển sách ra chuẩn bị đọc thì cánh cửa phòng lại bị mở ra 1 cách không mấy nhẹ nhàng.
- Muốn gây sự à? – Thần nhíu mày. Chết tiệt, cô vừa mới ngủ. Nếu như hắn làm cô tỉnh dậy, anh sẽ đem hắn đập bẹp dí.
- Anh Thần, em muốn nói chuyện với anh. – Phong đứng ở cửa, do dự 1 lúc mới lên tiếng.
- … - Thần nhướn mày, chờ đợi Phong tiếp tục.
- Chúng ta ra ngoài nói đi.
- Không được. – Thần chậm rãi lắc đầu. Hắn ta bị đui hay quáng gà thế? Không thấy cô đang ngủ à? Cô ngủ trong phòng 1 mình, sao anh có tâm trạng mà ra ngoài tán chuyện với hắn chứ? – Có gì cậu nói luôn ở đây đi.
- Anh thích Kỳ Lân, đúng không? – Phong cũng không khách khí hỏi ngay.
- Đúng. – Thần vẫn như cũ, không hề trốn tránh mà thẳng thắn trả lời. Tuy sắc mặt vẫn thản nhiên như không nhưng trong lòng lại có chút bất mãn. Tại sao ai cũng đoán ra được, chỉ 1 mình cô là không? Tại sao ai cũng hỏi anh câu này, chỉ 1 mình cô là vẫn im như hến? Haizzz… Đúng là người cần biết thì không biết, người không cần biết thì cứ biết hết. T0T
- Anh… - Phong không tránh khỏi ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã nổi giận đùng đùng. – Vậy tại sao anh không nói? Tại sao lại im lặng như thế? Anh…
- Nói cái gì? – Thần nhíu mày hỏi, chỉ lo cô sẽ bị tiếng hét của Phong làm cho tỉnh giấc. Anh thề, nếu như hắn dám làm phiền đến cô, anh sẽ dùng 1 cước đá bay hắn sang tận châu Phi chơi với xương rồng.
- Nói anh thích cô ấy.
- Tại sao phải nói với cậu?
- Nhưng… nhưng… nhưng… – Phong bị sự hờ hững của Thần làm cho nghẹn đến tận mang tai. – … em… em… là… em là…
- Cậu chẳng là gì cả. – Thần trừng mắt nhìn Phong. Hắn định nói cái gì? Hắn là… là… là… là… cái gì vậy? Người thích cô? Anh sẽ chém. Người cô thích? Anh sẽ giết. Người muốn lấy cô làm vợ? Anh sẽ tùng xẻo. Hừ!?!? Hắn thử mở miệng ra nói xem, có gan thì cứ nói thử đi?!?!
- Anh cũng không nói cho cô ấy biết.
- Đã nói rồi… - … nhưng cô ngu ngốc không hiểu. Thần bình thản đáp, đương nhiên nửa câu sau sẽ đem vùi đi. Sự thật này thật quá phũ phàng, làm sao anh có thể chính miệng nói cho tình địch biết được chứ? Anh còn chưa điên.
- Vậy cô ấy…
- Cô ấy cũng thích tôi… - … nhưng không phải kiểu thích đó. Thần tiếp tục đáp, cũng tiếp tục giấu đi phần trọng điểm.
- CÁI GÌ CƠ??? – Phong nhảy dựng lên. Cô bé kia lại dám lừa gạt anh? Còn nói cái gì mà cô thích anh chứ????? Anh còn tưởng là cô đã lớn rồi, đã biết thế nào gọi là… Hơ hơ hơ hơ… cô… cô… cô… cô… vẫn là ngốc đến độ nghĩ có thể thích thật nhiều người, có thể yêu hết tất cả hay sao? Cô… cô hoàn toàn không hiểu. Aaaaaaaaaaaaaaaaaa……………… điên rồi, anh bị sốc quá mà điên luôn rồi.
- Ưm… ưm… - Cô hơi cựa mình, đầu óc xoay mòng mòng. Hình như vừa rồi có tiếng quát tháo. Là đang quát cô?
- Ngoan, ngủ tiếp đi, không có gì đâu. – Thần vuốt vuốt mái tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng dỗ dành, vô cùng dịu dàng, nhưng ánh mắt lại chứa đựng sát khí phi thẳng đến chỗ Phong đang đứng.
- Ực… - Phong lạnh run cả người, không dám ho he nửa tiếng.
- Còn gì nữa không? – Sau khi xác định cô đã ngủ say, anh mới ‘từ tốn’ hỏi.
- Còn… đương nhiên là còn.
- Nói nhanh.
- Em muốn cạnh tranh công bằng với anh.
- Cậu không đủ tư cách.
- Anh dựa vào đâu mà nói em không đủ tư cách? Em cũng chỉ kém anh 1 tuổi thôi, tất cả những thứ khác em đều không kém cỏi gì. – Phong tức giận nhưng cũng không dám lớn tiếng. Dù sao cô cũng đang ngủ mà.
- Cô ấy là của tôi, vốn là như thế.
- Ai nói?
- Ai nói không quan trọng, chỉ cần biết đó là sự thật là được.
- Hừ!?! Anh đừng có quá đáng. Cô ấy nói thích anh, nhưng cũng nói thích em. Anh dựa vào đâu mà tuyên bố cô ấy là của anh chứ?
- Sự thật là thế.
- Sự thật chính là lựa chọn của cô ấy, ai cũng không có quyền quyết định. – Phong đã tức đến nỗi muốn hộc máu. Làm gì có ai lại bá đạo đáng ghét như anh ta chứ? Cô là đồ chơi của anh ta chắc? Làm sao anh ta dám tự ý quyết định tương lai thay cô?
- Lựa chọn của cô ấy? – Thần nhíu mày. Từ trước đến nay, anh chưa từng có ý nghĩ sẽ nghe theo sự lựa chọn của cô. Bởi vì… - Cho dù cô ấy có thích tôi hay không, cũng phải là của tôi, nhất định phải là của tôi.
- Anh… - Phong bây giờ thật sự phát điên rồi. Việc anh muốn làm nhất chính là đấm cho anh vợ… à nhầm… tên khốn kia vài phát, cho chừa cái thói ngông cuồng kia đi. Cô là cô, anh thích cô, tôn trọng cô, vì thế anh không cho phép bất kì ai coi cô như con búp bê mà tự ý an bài này nọ. – Anh mới không có tư cách thích cô ấy.
- Cậu nói cái gì? – Thần hung hăng trợn mắt. Hắn ta dám nói anh không có tư cách thích cô? Ngoại trừ anh ra, không 1 ai có tư cách thích cô, kể cả hắn.
- Anh bá đạo như vậy, Kỳ Lân lại yếu ớt thế kia, ở bên cạnh anh, cô ấy chắc chắn sẽ phải chịu uất ức.
- Hừ. – Thần hừ lạnh, thật sự muốn chém cái đầu đáng ghét của hắn xuống làm bóng chơi. Hắn biết cái gì mà nói? Người phải chịu uất ức rốt cuộc là cô hay là anh còn chưa biết được đâu.
- Em sẽ không để anh ép buộc Kỳ Lân đâu. Em nhất định sẽ chiến đấu đến cùng. – Phong ý chí hừng hực, bàn tay nắm chặt như sắp ra trận.
- Từ bỏ đi. Từ bỏ càng sớm sẽ càng tốt cho cậu. – Thần lạnh băng khuyên nhủ, nhưng không biết giờ phút này anh đang thực sự cảm thấy thế nào.
- Anh nên tự nói câu đấy với chính mình đi. – Phong dũng cảm vô đối, vứt lại 1 câu rồi bỏ đi luôn.
- … - Thần tức giận nghiến răng kèn kẹt.
Cái tên đáng chết, hắn dám ăn nói với anh như thế? Bảo anh từ bỏ ư? Thà hắn bảo anh chết luôn đi còn hơn. Nếu như không phải là cô đang ngủ, anh đảm bảo sẽ xé xác hắn ra đem giấu dưới gầm giường.
Từ 7 năm trước cô đã trở thành tất cả những gì anh có…
… Bé con xinh xắn với 2 má lúm đồng tiền xinh xắn khi cười.
… Bé con đáng yêu luôn bám lấy anh lải nhải không ngừng.
… Bé con ham ăn không bỏ bất kì cơ hội nào đòi anh mua kẹo mút.
… Bé con ngoan ngoãn lúc nào cũng nghe lời anh răm rắp.
Cô khiến anh vui vẻ, cũng khiến anh giận dữ, còn khiến anh đau lòng… Chỉ có ở bên cạnh cô anh mới không phải 1 cục đá không có tâm trạng. Cuộc sống không có cô, anh hoàn toàn không dám nghĩ đến. Nếu ngay cả ánh sáng duy nhất cũng mất đi, anh phải sống như thế nào? Anh thích bóng tối, thích đọc sách, thích ở 1 mình,… nhưng tất cả lại vì cô mà thay đổi, bởi vì…
… Khi anh ở trong bóng tối cô sẽ kêu gào khóc lóc.
… Khi anh đọc sách cô sẽ tìm cách phá phách.
… Khi anh ở 1 mình cô sẽ chạy đến cười hì hì lải nhải đủ thứ.
Cô làm bao nhiêu việc chỉ để phá anh, đảo lộn cuộc sống của anh, nhưng cô có biết, cô không chỉ chọc giận anh thành công, mà còn… chiếm luôn cả trái tim anh?