Gió lạnh bên ngoài rét thấu xương, Sam Sam run cầm cập, vội vàng rụt vào bên trong.
Lạnh quá! Sao cô lại xuống đến đây trong vô thức vậy? Sam Sam ôm hai cánh tay trần trụi, run lẩy bẩy.
Nhưng về sớm cũng tốt, muộn rồi còn gì…
Đang suy nghĩ thì di động trong túi xách đổ chuông, Sam Sam lấy ra, thấy số
nhấp nháy trên màn hình thì sững người, rõ ràng trong đầu nghĩ là sẽ
không nghe, nhưng ngón tay không hiểu sao lại bấm vào nút nhận.
Bạn đang đọc truyện tại
Giọng nói có vẻ không vui của Phong Đằng vẳng đến: “Cô đang ở đâu?”.
“… Đại sảnh phía dưới”.
“Chẳng phải đã bảo cô không được chạy lung tung rồi à?”. Phong Đằng lại càng bực bội, “Đợi đó, tôi xuống ngay”.
“Khoan, khoan, khoan, khoan”. Cảm giác Phong Đằng sắp cúp máy, Sam Sam vội vàng gọi anh lại. Dù sao cũng không chạy nổi, chi bằng chết sung sướng một
tí, Sam Sam mặt dày nói: “Tổng giám đốc… anh có thể giúp tôi mang áo
khoác xuống được không = =”.
Không lâu sau, Sam Sam thấy Phong Đằng
cầm áo khoác của cô bước ra khỏi thang máy, ánh mắt sắc bén tìm ra cô
ngay. Sam Sam vội vàng chạy đến, vừa cám ơn vừa cướp lấy áo mình trong
tay anh.
“Cô chạy xuống đây làm gì?”.
“Ừm… tôi đau đầu, muốn về nhà”. Sam Sam lúng túng nói.
Phong Đằng nhìn gò má đỏ ửng của cô, vẻ mặt dịu đi. “Tôi đưa cô về”.
Sau đó bước ra ngoài một cách dứt khoát không cho cô chối từ.
Sam Sam ngẩn ngơ một lúc rồi mới theo sau. Tổng giám đốc thật khách sáo quá… như thế cô sẽ nghĩ lung tung mất…
data-ad-slot=”6608233251″>
Sam Sam vẫn vừa nghĩ ngợi vừa lên xe.
Chiếc xe đua màu trắng lao vút trong màn đêm, hai người trong xe lại không hề trò chuyện.
Một lúc sau, cuối cùng Sam Sam không nhịn nổi nghi vấn trong lòng nên buột
miệng hỏi: “Tổng giám đốc, anh Ngôn nói cô Phong mấy tháng gần đây không hề đi châu Âu”.
Anh lại còn hỏi cô “Rồi sao”? Sam Sam trợn mắt nhìn anh, có người bị vạch trần lời nói dối mà còn thản nhiên thế ư?
Đại boss chắc chắn là lão yêu tinh ngàn năm!
“Thế… thế tại sao anh còn nói với tôi là cô ấy đi châu Âu?”.
Phong Đằng bình tĩnh nói: “Có không?”.
“Tất nhiên là có!”.
“Ờ”. Phong Đằng không chối, “Nói nhầm”.
Sam Sam = =
Đại boss anh có thể trơ trẽn thêm được không?
Nhưng có lẽ đúng là nói nhầm… Nếu không thì có lý do gì khiến Đại boss lừa
mình chứ? Chẳng lẽ là để lừa cho cô cùng ăn cơm với anh?
Không thể nào…
Mà ý nghĩa của nó thì… thật sự càng không thể… Đối phương là Đại boss mà,
cảm giác giống như cách cả một vũ trụ, một người ngoài hành tinh cách
đây một vũ trụ… liệu có… có thích mình không?
Sam Sam đấu tranh trong đầu, trong xe lại yên tĩnh, đột nhiên, Phong Đằng lên tiếng với vẻ như
thờ ơ: “Chuyện khiêu vũ cô đừng hiểu lầm”.
Châu Hiểu Vi không nhận
chi phiếu, mà sau bản nhạc đầu tiên đã xin anh nhảy với cô ta bản thứ
hai. Dưới vẻ mặt e thẹn của Châu Hiểu Vi ẩn giấu điều gì, Phong Đằng sao lại không nhận ra, nhưng nhảy thêm một bản cũng thay đổi được gì? Nhưng trong buổi tiệc chúc mừng năm mới này, đối với một nhân viên đã truyền
máu cho Phong Nguyệt, anh lại không thể để cô nàng quá đau buồn, thế là
đành bất đắc dĩ nhảy tiếp bản nhạc thứ hai.
Sau đó thì nhìn thấy Tiết Sam Sam bỏ ra ngoài.
Kinh nghiệm mách bảo Phong Đằng, Tiết Sam Sam chạy ra ngoài tuyệt đối không
vì một lý do đơn giản nào đó, nhưng anh vẫn quyết định giải thích. Tuy
sự giải thích của anh thực sự là hơi mơ hồ một tí, hơi khiên cưỡng một
tí.
Sam Sam lại cảm động một cách sai lầm. Cô hoàn toàn không biết
Phong Đằng và Châu Hiểu Vi nhảy bản thứ hai, cứ tưởng Phong Đằng giải
thích với cô về bản nhạc đầu tiên.
Đại boss lại giải thích với cô về việc khiêu vũ với người phụ nữ khác theo thông lệ, bảo cô đừng hiểu lầm…
Chẳng lẽ chẳng lẽ… thật sự… thật sự…
Sam Sam nhất thời xúc động, hơi men xông lên, đầu óc nóng bừng và hỏi:
“Tổng giám đốc, tôi có thể hiểu lầm là anh… anh thích tôi không?”.
Bàn tay đang giữ vô lăng của Phong Đằng khẽ nhúc nhích. Cái từ “thích” ấy
hơi vượt ngoài dự đoán của anh, thế nhưng cô dám chủ động hỏi như vậy
lại càng khiến anh bất ngờ hơn nữa.
Xem ra hiệu quả của ly rượu ấy không tồi chút nào.
Phong Đằng bất ngờ nhận ra anh không hề ghét kiểu dò hỏi đó của cô, nghiêng
đầu sang nhìn cô, khóe môi hơi nhướn lên, “Hiểu lầm cũng chẳng sao”.
A… Tuy lời của Đại boss có lòng vòng một tí, nhưng ý anh là… anh thật sự thích cô?
A a a!
Sam Sam bỗng thấy luống cuống, dường như trong tích tắc tay chân không biết phải đặt đâu, không gian trong xe đột nhiên trở nên nhỏ hẹp, tiếng tim
đập to đến mức có thể nghe thấy, mặt dần dần nóng lên, trong tim như có
một bầy chim đang ca hót líu lo…
Im lặng một lúc lâu, Sam Sam nói: “Tổng giám đốc, anh có thể lái xe chậm một chút không ạ?”.
“Say xe?”.
“Không phải >_ Nhịp tim đập quá nhanh.
Thế là, chiếc xe đua đạt vận tốc cao nhất là hơn 300km/h đã di chuyển với
tốc độ cực kỳ rùa bò đến dưới khu nhà mà Sam Sam thuê.
Xe vừa dừng,
không khí trong xe bỗng trở nên mờ ám, trái tim bé nhỏ vừa bình tĩnh lại của Sam Sam lại đập loạn. Đúng lúc đó, Đại boss đột nhiên cúi xuống
người cô…
Á! Anh muốn làm gì! Sam Sam căng thẳng nhìn anh chằm chằm…
“Căng thẳng thế làm gì?”. Ánh mắt Phong Đằng lấp lánh nụ cười, “Tôi giúp cô cởi dây an toàn”.
“Cách” một tiếng, dây an toàn đã mở, một sợi dây đàn trong đầu Sam Sam cũng đứt…
Dây an toàn…
Đại boss anh phục vụ cũng chu đáo quá nhỉ…
Cười he he để khỏa lấp nỗi ngượng ngùng, Sam Sam lắp ba lắp bắp: “Anh… ưm… tôi… anh khi nào… anh chưa bao giờ nói…”.
Phong Đằng vui sướng thưởng thức sự lúng túng luống cuống của cô, thong thả
nói: “Chuyện này… chẳng phải là nên để người có ý đồ trước nói hay
sao?”.
Là sao? Sam Sam đần mặt. Ý của Đại boss là cô có ý đồ trước với anh?
“Tôi?”. Sam Sam ngơ ngẩn chỉ vào mình, đàn chim lúc nãy còn hót véo von trong tim đã vỗ cánh phành phạch bay mất hút.
“Chẳng lẽ không phải?”. Phong Đằng lại tỏ vẻ uy hiếp mà Sam Sam quen thuộc.
Phong Đằng đùa giỡn Tiết Sam Sam đã thành quen, thế nhưng anh lại quên mất,
chuột gan nhỏ có lẽ bình thường thì thấy mèo sẽ chạy mất, nhưng uống say rồi cũng dám đánh nhau với mèo!
“Tôi… tôi… tôi…”.
Trong tích tắc Sam Sam định khuất phục sự dọa dẫm của Phong Đằng theo thói quen, cô bỗng nhớ ra vấn đề mấu chốt!
Bây giờ là tổng giám đốc yêu đơn phương (?) cô chứ!
Vậy cô phải là lớn nhất mới đúng! Anh vênh cái gì mà vênh!!!
Sam Sam bỗng chốc thấy sung sướng hẳn, sự sung sướng đó không giống với vẻ
vui sướng thẹn thùng của một cô gái, mà giống kiểu giai cấp công nhân
nắm được bom nguyên tử trong tay!
Can đảm tăng vùn vụt! Đàn chim lại
bay trở lại, ca hót rất tưng bừng khí thế trong đầu Sam Sam: Vùng lên
hỡi các nô lệ ở thế gian!!!
Đành phải thừa nhận rằng, quốc ca chính
là quốc ca, tác dụng khích lệ lòng người vô cùng to lớn, Sam Sam đã được khuyến khích, cô nhìn thẳng Phong Đằng, nói với vẻ anh dũng lạ thường:
“Tôi… tôi không hề thích anh!”.
Dưới vẻ mặt trong tích tắc trở nên sững sờ của Phong Đằng, Sam Sam nói luôn một hơi: “Vì tổng giám đốc anh quá ấu trĩ!”.
Cả thế giới lặng phắc.
Sắc mặt Phong Đằng đã không thể miêu tả bằng ngôn ngữ được, anh nghiến răng thốt ra ba chữ: “Tiết Sam Sam!”.
Sam Sam như nhìn thấy ngọn lửa hừng hực cháy trên đầu Đại boss.
Tôi… tôi sợ anh chắc!
Cùng lắm thì anh đuổi việc tôi thôi!
Sam Sam lắp bắp tiếp tục tuyên ngôn: “Nếu anh vì chuyện này mà đuổi việc tôi, anh càng ấu trĩ!”.
Phong Đằng ban đầu còn gồng cứng cơ thể, sau đó dần dần thả lỏng, nghe đến đó lại mỉm cười.
“Tôi sẽ không đuổi việc cô”.
Sam Sam thấy anh cười mà dựng tóc gáy, “Tôi… tôi phải về đây”.
“Ừ”. Phong Đằng mở cửa xe với vẻ thản nhiên.
Sam Sam vội vàng nhảy xuống, lúc đến cầu thang, Phong Đằng bỗng lên tiếng gọi cô lại.
“Sam Sam”.
Gì thế? Sam Sam do dự quay lại. Còn nữa, đừng gọi thân mật thế chứ, lúc nãy tôi mới từ chối anh mà.
Phong Đằng mở cửa xe, bước xuống, trong tay cầm áo khoác của cô.
“Cô lại quên cầm áo khoác rồi này”.
Anh tiến lại gần, Sam Sam đưa tay định đón lấy áo, nhưng rõ ràng anh không
có ý trả cho cô. Anh đứng sừng sững trước mặt Sam Sam, thân hình cao to
bao trùm lấy cô, với tư thế gần gũi như vậy, anh cúi xuống nói: “Tiết
Sam Sam, tôi có hai câu hỏi muốn hỏi cô”.
Sam Sam ngẩng lên nhìn anh.
“Mỗi ngày cô đến văn phòng tôi là tại sao, vì tôi ra lệnh? Mỗi ngày cô ăn cơm với tôi vì cái gì, vì tôi ra lệnh?”.
Sam Sam đờ đẫn nhìn anh, hơi men đã khiến cô không thể suy nghĩ được gì.
Nhìn cô chăm chú, sau đó anh đưa áo khoác cho cô. “Nghĩ kỹ đi, Sam Sam, chúc ngủ ngon”.
“… Chúc ngủ ngon”.
Sam Sam run rẩy đứng nhìn chiếc xe đua trắng biến mất trong màn đêm, một
phần vì lạnh, một phần là do ánh mắt tổng giám đốc sao mà đáng sợ đến
thế…
Nhưng bây giờ cô không thèm sợ anh! Sam Sam lại thấy hào khí ngùn ngụt.
Tổng giám đốc anh cứ đợi đó đi! Ngày mai sẽ cho anh biết thế nào là tiểu
nhân đắc chí, à không đúng không đúng, cô không phải là tiểu nhân, chắc
gọi là nông nô vùng lên gì đó…
Cũng không đúng!
Ôi thôi mặc kệ, mặc kệ! Tóm lại tâm trạng của cô đang vô cùng sảng khoái.
Sảng khoái chạy lên lầu.
Sảng khoái mở máy tính đánh boss.
Sảng khoái ngủ thiếp đi.
Lại mơ giấc mơ đó.
Vẫn là thảm cỏ xanh rì ngút tầm mắt.
Con hổ nhả thỏ trắng ra, đắc ý nói: “Thì ra em thích tôi”.
Thỏ trắng ngạc nhiên hỏi: “Sao anh biết?”.
Con hổ khoái chí vẫy đuôi: “Vì lúc nãy tôi ăn em vào tận tim tôi rồi”.
Con hổ này không có văn hóa gì hết, thỏ trắng khinh thường! Ăn vào rồi thì xuống dạ dày, chứ không phải vào tim.
Nhưng… cũng chưa chắc, dù sao hổ cũng là hổ chứ không phải là thỏ, chưa biết chừng hổ khác thỏ thì sao?
Thế thì, cái nơi mà khi nãy cứ gọi “thỏ trắng”, “thỏ trắng” kia… là trong tim của hổ ư?
Hổ vẫy đuổi, mời thỏ trắng: “Em có muốn đến vườn hoa của tôi không, vườn
hoa của tôi rất đẹp rất lớn, rất thích hợp cho thỏ trắng ở đấy, và còn
rất nhiều cỏ ngon lành nữa”.
Rất nhiều cỏ ngon lành? Thỏ trắng động lòng nhưng vẫn ngần ngại: “Nhưng, nhưng…”.
“Nhưng cái gì? Nói mau!”. Hổ nóng nảy xòe móng.
“Nhưng anh không được ăn hiếp em”. Thỏ trắng nói rất dũng cảm: “Anh phải nghe
lời em, không được bắt em làm cái này làm cái kia, vả lại anh phải ăn cỏ với em”.
“Ăn cỏ?”. Hổ có vẻ rất không tình nguyện.
“Đúng! Ăn cỏ”. Nếu không hôm nào đó hổ ăn thịt thỏ thì sao?
Thỏ trắng nói: “Không được kén cá chọn canh, không được ăn loại này mà không ăn loại kia”.
“Được thôi được thôi, anh nhận lời!”. Con hổ huơ huơ móng vuốt, nhận lời vẻ
sảng khoái, “Vậy em có thể đến vườn hoa với anh không?”.
“Được”. Thỏ trắng gật đầu, đôi tai rủ xuống vì e thẹn.
“Em ngồi lên lưng anh, anh đưa em đi”.
“Vậy anh quỳ xuống đi, anh cao quá, em không lên nổi”.
Hổ ngoan ngoãn quỳ xuống thảm cỏ, thỏ trắng nhảy phốc lên, túm chặt lông
trên lưng, nói rất oai vệ: “Hổ ơi, xuất phát thôi, chạy nhanh lên”.
Hổ cõng thỏ trắng chạy như bay qua thảm cỏ, băng qua dòng sông, xuyên qua
cánh rừng, và sau cánh rừng là vườn hoa xinh đẹp của hổ.
Hổ nghĩ, đến khi tới vườn hoa rồi, nhất định phải nói với thỏ là…
Nếu một con hổ hung dữ với một con thỏ, có nghĩa là nó sẽ ăn sống nuốt tươi con thỏ đó.
Nếu một con hổ rất dịu dàng với một con thỏ, có nghĩa là nó sẽ nuôi thỏ mập ú ra, sau đó dần dần ăn sạch.
Còn nữa, nhất định phải khiến cho con thỏ dần dần thích ăn thịt…
Ánh trăng thành phố chiếu xiên xiên vào từng căn phòng ngủ chưa kéo rèm.
Sam Sam ôm gối, ngủ ngon lành dưới ánh trăng dịu dàng, khóe môi vẫn còn vương nụ cười ngọt ngào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT