1.

- TÔI XIN THÔNG BÁO, ĐỘI THẮNG CUỘC TRONG TRÒ CHƠI "BẮT SÂU" LÀ... - Tiếng ông Hải "già" vang trên loa.

Ôi trời, thật chẳng muốn nghe nữa. Thất bại "ê chề", bực chết đi được!! Thật không thể tin nổi đội của chúng tôi lại thua. Dù số lượng chênh lệch chỉ có 2 con SÂU của nợ ấy... 2 con... nhưng mà... Haizzz... Thật là... NẢNNNNNNNNNNNNN...

...

Ăn trưa xong, tôi uể oải bước về "nhà". Chiều được chơi tự do. Đi đâu giờ???? Thôi ngủ trước đã rồi tính...

...

-Chi ơi, dậy đi!!

-... =_=

-Chi! Chi!! Dậy đi em.

-.... =_
-Dậy đi chơi nào!!!!!!!!

-Đi đâu???? - Nghe thấy 2 chữ "đi chơi", tôi lập tức bật dậy như lò xo. Đối với tôi, "ngủ" là việc quan trọng thứ 2 chỉ xếp sau "chơi" mà thôi!!

-Hihi... biết ngay mà!!!!! Lớn rồi cứ như trẻ con. Nghe thấy "đi chơi" là mắt sáng lên chẳng còn biết gì nữa. Em đấy... bla... blo... ble... - Ối, mắc bẫy rồi. Giờ mà lăn ra ngủ chắc bị chị Hương kêu ca đến sáng mai mất... híc... Tôi đành lật đật chui ra khỏi lều.

-Ối... - Vừa thò cái đầu ra thì tôi bị ai đó kéo chạy như điên. Thật chẳng ra cái thể thống cống rãnh gì cả!! Chưa chào hỏi làm quen gì đã lôi người ta chạy như ma đuổi. Dù có "hâm mộ" tôi thì cũng phải từ từ cho tôi còn thở chứ!! - Này, anh là ai thế??

-...

-Dừng lại!! - Mà tôi đoán anh ta cũng chẳng biết tôi là ai đâu. Có khi nhầm người!! Haizzz...

-...

-Dừng... trời ơi... mệt... ch..ết đi!!! - Ông trời "xương" tôi quá ha!! Vừa thức dậy đã được "tập thể dục" muốn đứt hơi luôn. Lại còn cái tên thần kinh không bình thường này nữa...

-...

-Anh... đi..ếc rồi... hả??? Tôi... tôi bảo an..h dừng... dừng... dừng... NÀY!!!!!!! - Hừ!!! Anh đứng lại xem, tôi chém chết không tha!!!!!!!!

-Haizz... Đồ ngốc!!!! hét gì to thế??? Có ai bắt cóc em đâu mà...

-Cái gì?? Anh... không anh bắt cóc tôi thì... - Úi, vậy là sao??? Sao lại là anh ta? - Hơ... sao lại là anh?

-Thế em nghĩ là ai?? Ma à???????- Tôi hỏi anh ta cơ mà, không trả lời thì thôi lại còn chọc ngoáy tôi. Đồ "tảng băng di động" quái quỷ... thà anh ta "câm" tôi còn đỡ tức 1 chút... anh ta mà mở miệng ra là khiến tôi điên tiết... mà không làm gì được.

-Hứ!! Tự nhiên kéo người ta ra đây để trêu tức chắc??

-Đâu có. Tại em ngốc quá!!!!!

-Cái gì??? - Dám bảo tôi ngốc, mà lại còn là "ngốc quá"????? Anh... anh... Bình tĩnh... bình tĩnh... Tức xì khói mà vẫn phải nhịn, nhịn, nhịn... Hừ! Cứ đợi đấy!!!! Đến khi tôi thi lên cấp 3 xong thì anh biết tay tôi!!!! Đến lúc đó đừng có mà cầu xin tôi nương tay nghe chưa!!?!! Thầy trò gì cũng "xử" tuốt...

-Đi chơi không?? - Ặc... tôi có nghe nhầm không vậy???? "tảng băng" rủ tôi đi chơi, mà lại còn hỏi ý kiến của tôi nữa chứ!!

-Này! Anh... anh có bị gì không? - Tôi lùi lại 1 bước, hỏi với giọng cảnh giác cao độ. Với "tảng băng di động" này không cẩn thận thì có 9 cái mạng cũng không đủ dùng... híc... trong khi tôi chỉ có 1...

-... - "tảng băng" nhìn tôi khó hiểu rồi nhếch mép cười.

-Anh uống thuốc chưa?? Có cần em đưa vào bệnh viện không??? - Tôi tiếp tục. Có đánh chết tôi cũng không tin anh ta tử tế như thế. Kể cả có uống nhầm thuốc đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi 120˚ như thế được.

-Có đi không??

-Ơ... - Phải nghĩ cho kĩ!! Đi chơi... híc... tôi thích đi chơi lắm!! Nhưng mà liệu có "an toàn" không?? Mà... Haizzz... Thôi kệ... suy nghĩ chi cho mệt!!!! Có bao giờ anh ta "bình thường" đâu mà?!!? - Đi thì đi.

...

Ôi tôi hối hận quá!! Đi mãi đi mãi mà vẫn chưa tới nơi, hỏi thì anh ta bảo sắp đến. Đã mười mấy cái "sắp" rồi bao giờ mới là cái "đến" đây??? Có đứa ngu si như tôi thì mới đi theo "tảng băng" không bao giờ bình thường này!!! Huhu... mệt quá!!!!!!!!! Nghỉ không cho nghỉ, đi mãi không tới, cũng chẳng thấy phía trước là cái gì (anh ta to lù lù chắn ngay trước mặt lấy đâu thấy gì nữa???) Mấy lần đâm đầu vào gốc cây do anh ta rẽ đột ngột. Ức không thể tả!! Rẽ cũng không báo, ngoặt cũng không thưa. Hứ!!!! Tôi mà không cho anh 1 trận thi tôi không phải là Trần Diệu Chi!!!!

Tôi ngừng ca thán, cái đầu hết sức tập trung "bàn mưu tính kế". Làm thế nào cho anh ta "chết không kịp ngáp" nhỉ???... Không không... thế thì ác quá!! Còn phải để anh ta sống mà dẫn tôi về chứ!! Chỉ cần anh ta "nhớ đời" là được!! Mà làm gì đỡ tốn công sức ý... Mệt chết người!!!!!!!!!!!!!... Ồ... tôi mệt rồi... nghỉ ngơi tí nhỉ!! Ha... ha... quả này thì anh cứ... híhí...

-Áaaaaaaaaaa... - Tôi kêu toáng lên như gặp ma. Âm lượng cứ gọi là... có thể "kêu gọi" cả khu rừng nguyên sinh này ngay tức khắc... Híhí... Tôi phục tôi ghê gớm!!!!!!!!!!!! Đồng thời, tôi cũng chạy ngay đến 1 gốc cây to đùng gần đó. Nấp nhanh không hỏng bét!!

Quả như dự đoán, "tảng băng" lập tức quay người lại. Không thấy tôi, anh ta có vẻ lo lắng lắm!!! Xem ra anh ta cũng có tình người!!

-Hìhì... ngồi đây thôi. - Tôi ngồi bó gối dựa vào 1 gốc cây cách đó 1 đoạn, chăm chú theo dõi "tảng băng".

Anh ta ngó nghiêng khắp nơi, gọi tôi liên tục. Mà không phải, gọi cái gì mà gọi toàn ngu với ngốc thế??? Tôi có tên họ đàng hoàng mà làm gì cứ kêu tôi "đồ ngốc" không hà? Tôi đã không gọi anh là "tảng băng di động" thì thôi lại còn... Hứ!! Đã thế cho anh tìm chết luôn...

- Oápppppppppppppppppppppppppppppppppp... - Buồn ngủ quá!! Thôi ngủ 1 giấc đã rồi tính. Dù sao thì đến tối thế nào học sinh trường A cũng hát hò ầm ỹ sợ gì không tìm được chỗ...

------------------------------------------------

2.

- Ưm... ngủ ngon quá!!!!!! - Tôi dụi dụi mắt, vươn vai mấy cái.

Trời đã tối!!! Chắc là "tảng băng" về từ lâu rồi. Tôi cũng phải về thôi. Còn ở đây tí thành bữa ăn khuya cho muỗi là cái chắc!!

Tôi lồm cồm bò dậy thì bị kéo giật xuống, mất đà, tôi ngã bổ nhào vào cái gì đó mềm mềm mà cũng cứng cứng... Cái gì mà quái thế?? Ối, không phải là... ma chứ??! Hay là... thú dữ... Ặc ặc... tôi còn trẻ lắm... híc híc... tôi chưa muốn chết...

-Có chuyện gì?? - Hở??! Có tiếng nói. Không phải thú dữ rồi. Còn nữa, "cái đó" còn ôm tôi. Có hơi ấm. Không phải ma rồi. Thế thì là... yêu quái hả??! Ối mẹ ơi, cứu với!! Tôi đâu làm gì nên tội mà ông trời bắt tôi ra đi sớm thế chứ??!!!!!

-Ai... ai th...ế?? - Tôi run run hỏi, cố gắng thoát khỏi vòng tay đó nhưng không thể...

-Em có biết anh lo lắng đến thế nào không?? Tự dưng nghe thấy tiếng em hét lên, quay lại thì không thấy em đâu. Anh còn tưởng em xảy ra chuyện gì. Anh tìm em khắp nơi em có biết không??!! Rất lâu, rất lâu cũng không thấy bóng dáng của em. Tại sao em lại ở đây??????? Chuyện này là như thế nào?? - "Cái gì đó" xổ ra 1 tràng, giọng nói hình như rất hoảng hốt.

-... - Tôi không biết nói gì nữa. Đầu óc tôi đình công rồi!! Tôi bây giờ rất rối... Sao "tảng băng" lại ở đây????? Anh ta thật sự đã tìm tôi đến tận bây giờ sao???? Tôi không tin lắm... Nhưng mà, đây là lần đầu tiên tôi thấy "tảng băng" nói nhiều như vậy, anh ta cũng không còn giữ được thái độ bình tĩnh như mọi khi nữa. Hình như rất kích động... Tôi cũng thấy có lỗi lắm... Đáng ra tôi không nên giở trò... Tôi thì ở đây ngủ ngon lành, còn anh ta thì chạy khắp nơi tìm tôi... Cũng có hơi bất công 1 chút xíu... Tôi muốn nói lời xin lỗi, nhưng mà... anh ta cứ ôm chặt tôi như thế này làm tim tôi đập loạn xạ, đầu óc lại càng được thể "làm biếng".

-Em nói đi!! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì????? Em có sao không vậy? - "tảng băng" vẫn hỏi han liên tục, càng ôm tôi chặt hơn.

-... - Tôi thật sự... thật sự là... hối hận lắm... Chỉ tại cái tính ham chơi, quậy phá mà làm cho "tảng băng" lo lắng đến thế... Tôi... tôi thật không dám nói cho anh biết...

-Em sao thế?? Nói đi chứ!! Có chuyện gì?????? - Trời ơi, "tảng băng" liên tục thúc giục, còn đầu óc tôi thì trống rỗng... hoàn toàn trống rỗng... Tôi chẳng nghĩ được cách gì để biện minh cho mình...

-Em... em... - Tôi ấp úng. Thôi thì cứ nói thật đã rồi xin tha sau vậy... híc... biết thế này tôi đã ngoan ngoãn đi theo "tảng băng". Ngủ được 1 giấc mà... - Em nói, nhưng mà... nhưng mà...

-Nhưng sao???? - Anh có vẻ đã không còn kiên nhẫn nữa. Cũng phải thôi. Tìm tôi cả buổi vậy mà còn kiên nhẫn được mới là lạ đó!!

-Nhưng anh... không đư..ợc đánh em nha!!!!! - Tôi phải nói trước. Sợ sau khi anh nghe rồi chắc chắn sẽ nổi giận và... à quên... - Cũng kh..ông được... giậ..n đâu đấ..y!! - Tôi bổ sung.

-Ừ. Em nói mau đi!!

-Em... em... tại vì ... nên ... và ... em ... Em xin lỗi!!! - Tôi kết thúc bài "hùng biện" của mình. Tôi cúi gằm mặt, không dám nhìn "tảng băng". Khéo khi tôi vừa ngẩng đầu lên đã ăn ngay vài roi thì khổ... Tốt nhất là cứ ăn năn trước đã. Vặn vẹo tính sau... An toàn là trên hết!!!!!!

...

Nhưng... sao lâu thế mà không có phản ứng gì??

...

Chẳng lẽ anh giận quá mà ngất xỉu rồi chăng??????

...

Trời ơi, sao vậy nè?????? Hay là anh lại định lờ lớ lơ tôi đi?? Híc híc... tôi... tôi... biết lỗi rồi mà!!!!

...

Không chịu nổi nữa, tôi lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên. Ối... nãy giờ anh nhìn tôi chằm chằm như vậy sao???? Không biết tôi có lầm bầm lẩm bẩm hay tỏ thái độ gì không nhỉ??! Cầu trời khấn phật là không... nếu có thì tôi xong đời rồi...

-Em... em xi...n lỗi mà!! Hihi... - Tôi gượng cười. Tôi dám cá là mặt tôi giờ méo xệch, nhưng biết làm sao được. Cười vẫn còn hơn không mà!!!!!

-...

-Em s..ai... rồi...

-...

-Em... em biết l..ỗi rồi... mà...

-...

-Lần s..au em kh..ông dám... thế... thế nữ..a...

-...

-Híc... - Tôi đã nói hết lời rồi mà. Tôi thật sự biết sai rồi mà!! Sao anh ta nhỏ nhen thế kia chứ!? Tôi... mà cũng tại anh ta chọc tức tôi trước chứ bộ!!? Chứ tôi đâu rỗi hơi tự dưng đi chơi anh ta đâu???

-...

Tự dưng tôi thấy sợ lắm... sợ lắm... sợ "tảng băng" giận tôi... sợ anh ta bỏ mặc tôi... thà anh ta cứ cho tôi vài roi... hay bắt tôi giải cả đống bài tập cũng được. Tôi sẽ không kêu ca nửa lời!!!

Nhưng mà... "tảng băng" cứ nhìn tôi bằng ánh mắt như con thú bị thương nhìn người thợ săn làm tôi thấy... đau. Tôi cũng chẳng hiểu mình bị làm sao nữa... chỉ biết là... đau... đau thật sự... Vì thế tôi òa khóc... Mặc dù người nên khóc là "tảng băng" chứ chả phải tôi. Anh ta bị tôi chơi 1 vố như thế mà còn không khóc mắc mớ gì tôi khóc????? Nhưng tôi cảm thấy khó chịu lắm... nước mắt cứ tuôn xối xả... Chắc tôi điên mất rồi!!!!

-Sao... sao thế?? Em đau ở đâu à? - Thấy tôi khóc, "tảng băng" luống cuống lau nước mắt cho tôi. Nhưng vừa lau xong giọt này thì giọt khác lại thế chỗ...

-Huhu... - Đau ở đâu à??? Tôi còn chẳng biết thì anh biết làm sao được??????

-Em nín đi. Sao tự dưng khóc thế??? Ngoan nào, nín đi!! Anh cho kẹo...

-Huhu... - Tự dưng khóc????? Tôi khóc vì anh đấy!! Ai bảo anh chạy đi tìm tôi cả buổi làm gì?? Anh có bị điên không? Con choi choi như tôi đây thì làm sao mà xảy ra chuyện gì được???? Lại còn nhìn tôi như thế... đau lắm anh biết không HẢ?????????????????????????????????

-Đừng khóc nữa mà!! - "tảng băng" hoảng thật sự. Anh cứ vò đầu bứt tai, nhăn nhăn nhó nhó... - Nhìn em khóc anh đau lắm!!!!

-Huhu... - Đau? Anh cũng đau à???? Có phải đau giống tôi không???? Không được!!!! Cảm giác đấy khó chịu lắm... Tôi không được khóc nữa... Nếu không anh sẽ đau... Tôi cố gắng ngăn cản những giọt nước mắt đang trực trào ra. Có lẽ do lâu rồi không khóc nên nước mắt dư thừa... thảo nào chị thích khóc thế... híc... có lẽ sau này thỉnh thoảng tôi phải khóc chút mới được...

-Phùuuuuuu... Cuối cùng em cũng nín... Người bé vậy nước mắt đâu mà lắm!! Đúng là ngốc!!!!!!! - Ặc... sao vừa nãy tôi lại nghĩ tốt về "tảng băng di động" này được cơ chứ??! Lại còn sợ anh ta đau!!!Híc... Vừa dỗ dành ngọt sớt mà... đã quay sang châm chọc tôi ngay được. Thay đổi giọng nhanh thật á!!!

-Hứ!! Chứ ai vừa kêu thấy em khóc anh đauuuuuuuuuuuuuu...?? - Tôi đốp lại, cố kéo dài giọng hết mức có thể. Quả này anh chết với tôi. Dám cạnh khóe tôi lại còn bảo tôi ngốc. Tôi mà ngốc thì trên đời này làm gì còn ai thông minh nữa (hihi... hơi quá)!!!!!!!!!!!

-Ai... ai đâ..u?? - Ôi đỏ mặt kìa!!!!! Dễ thương thật!! Tôi đúng là lợi hại mà, 3 lần rồi chứ ít ỏi gì!! Haha... tảng băng có màu đỏ thì gọi là gì nhỉ?? Mà hình như làm gì có loại đó????????? He... he... vậy thì giờ có rồi nè!!!!!! Tôi lại phát minh thêm 1 thứ mới nữa... hồng băng... ^0^

-Kẹo đâu?? - Tôi chợt nhớ ra. Gì chứ ăn mà... kể cả khóc cũng phải để ý chứ!! Quên sao được...

-Kẹo gì?? - "hồng băng" ngơ ngác. Hừ!! Định quịt hả, mơ đi!!?!?!!!

-Anh nói em nín anh cho kẹo mà!!!!! Đưa đây, nhanh lên!!! - Tôi gắt lên, chìa tay về phía anh.

-Đâu có đâu!! - Lại đòi chơi trò đó với tôi hả??! Anh còn non lắm!! He... he... Nói nhẹ không muốn thích ăn đòn mới chịu hử??!!!

-Anh lừa em!! Híc... - Tôi giả vờ mếu máo. - Không có kẹo. Anh nói dối!!!! Híc...

-Ơ... anh... anh... - Biết ngay mà! Xem anh làm sao giải quyết!!? Ai bảo động vào tôi làm gì??! Giờ tôi biết điểm yếu của anh rồi... Anh chết với tôi!!! Ha... ha...

-Anh không cho em kẹo em... em khóc á!! Híc... híc... - Trời ơi, tôi mà không làm diễn viên thì uổng quá!!!!

-Ờ... ờ... được rồi. Được rồi mà!!! Đừng khóc, anh cho kẹo. - Híhí... mắc bẫy rồi!!!!!!!!!!! Huraaaaaaaaa...

-Kẹo đâu?? - Tôi nhìn "hồng băng" bằng đôi mắt long lanh, mặt vẫn ỉu xìu mặc dù bây giờ tôi rất muốn... phá lên cười...

-Ờ thì... bây giờ anh không có...

-Híc... anh lại nói dối... Híc... không có kẹo... Híc híc... - Cho anh chết luôn, ai bảo dây vào Trần Diệu Chi này làm gì????

-Đừng khóc! Bây giờ không có... lúc khác anh cho. Đừng khóc!! Đừng mà!!!

-Không... em muốn kẹo... Huhu... huhu... - Hô... hô... Tôi sắp không nhịn nổi nữa rồi!!

-Nín đi mà!!! Anh xin em đấy! Đừng có khóc được không???

-Không... không... Huhu... - Biết sự lợi hại của tôi chưa??? Híhí...

-Trời ơi, phải làm sao em mới nín hả??

-Anh... anh... kẹo... Huhu... - Ôi ôi, có khi đến ngôi sao Holywood cũng phải phục tôi sát đất luôn... Thôi không đùa với anh nữa, mệt quá!! Khóc đã mất sức, muốn cười lắm mà vẫn phải khóc lại càng mất sức hơn. - Anh cõng em về đi!!

-Ừ ừ, nín đi ha!!!!! - Oa oa... đồng ý dễ dàng vậy sao??? Thật là khó tin, liệu có mưu mô gì không đây??!!... Mà sợ quái gì, "hồng băng" mà lằng nhằng tôi khóc cho anh biết mặt...

Vậy là tôi lủng lẳng (sao giống quả trên cây vậy trời?!!) trên lưng "tảng băng" à không gọi là "hồng băng" nghe "dễ xương" hơn... hihi... Lần này anh đi rất thong thả, nếu không muốn nói là chậm hơn rùa. Tuy nhiên, tim tôi vẫn không chịu nghe lời 1 phút nào... dù tôi đã bảo nó "Không có gì phải sợ!!!" cả trăm lần rồi... Có lẽ nó hơi đề phòng "hồng băng" quá!! Haizzz...

Bây giờ tôi mới để ý, bầu trời hôm nay đẹp thật!! Tuy không có trăng nhưng mà nhiều sao lắm... Lấp lánh lấp lánh như "vườn kim cương" vậy!!!!!!! Tôi nhìn ngắm trời đêm 1 lúc thì mắt bắt đầu díp lại... tôi ngả đầu vào vai "hồng băng", dần dần đi vào giấc ngủ... Hinh như tôi có nghe thấy loáng thoáng anh nói tôi là đồ ngốc gì gì đó... Hừ!! Anh chết chắc rồi!!!!! Thôi ngủ đã... tạm tha cho anh...

-------------------------------------------------

3.

Hôm nay đã là ngày cuối cùng của trại hè rồi. Sao thời gian chơi lúc nào cũng trôi qua nhanh vậy trời??????????????? Haizzzzzzzzzzz............

Bây giờ chúng tôi đang chuẩn bị để chơi trò chơi ướt. Thực ra thì cũng chẳng có gi chuẩn bị cả (trừ 1 đống bóng nước mấy ông giám khảo làm) ra. Chơi theo đội cũ nên không có gì "nguy hiểm" cả.

-Phân công sao đây??? - Nhỏ Mai sốt sắng hỏi.

-Sao là sao? - Tôi ngu ngơ hỏi lại để rồi... ăn đập của nó. - Áaaaa... đauuuuuu... - Gì mà dữ như chằn lửa... Anh Kiên mà thích nó thì có mà khổ cả đời... híc...

-Thì phân công người cầm đầu, rồi vị trí trong hàng và cả người tiếp nước chứ còn gì nữa!!!! Thật bó tay với đội trưởng như cậu! Lơ ma lơ mơ, đầu óc lúc nào cũng như trên mây... - Trời ơi, có cần "xúc phạm" nhau thế không??????? Dù sao tôi cũng là bạn thân của nó cơ mà!

-Hứ!! Thì phân công. Làm gì mà càm ràm mãi. Cẩn thận sau này ế chỏng gọng... Áaaaaaaaaaa... (các bạn biết tiếng gì rồi đấy... ặc ặc... đau dã man tàn bạo luôn á!!)

-Há... há... ngu thì chết chứ bệnh tật gì?? - Cái con nhỏ này, càng ngày càng ghê gớm. Tôi nguýt nó 1 cái rõ dài. Nếu không phải giọng của ông Thắng "thiếp" õng à õng ẹo vang lên thúc giục thì tôi đã cho nhỏ Mai không biết trời cao đất dày này 1 trận rồi... Hứ!!!!!

-Ai tiếp nước bây giờ?? - Tôi quay sang 4 người kia hỏi. Không quên nói luôn. - Nói trước nhé, em không làm đâu. Em còn phải chơi nữa!!!!

-Để chị.

-Ok. Vậy ai cầm đầu đây????? - Tôi tiếp tục hỏi.

-Các anh ai cầm đầu??? - Nhỏ Mai lên tiếng. Trời ạ, làm gì có thể loại con gái nhường con trai cơ chứ!! Mà thôi kệ, dù sao tôi cũng không muốn đi đầu để chịu đòn đâu.

-ANH ĐỨNG TRƯỚC CHI!!

-Hả?? - Tôi há hốc mồm. Bọn họ bị gì mà... trơi đất... tiếp tục rồi... vừa yên bình được 1 chút lại bắt đầu lên cơn. Haizzz... - Không phải mấy anh muốn em đứng cuỗi chứ hả??!!! - Tôi ỉu xìu.

-KHÔNG.

-Oái... - Tôi giật mình. 3 người cùng đồng thanh, nói bình thường đã to lại còn hét lên. Không những thế ai nấy đều trợn mắt nhìn tôi làm tôi run bần bật. Không phải thì thôi làm gì mà kích động vậy?? Muốn dọa chết tôi à? - Vậy... vậy để em sắp xếp nhé!! - Tôi gượng cười mà mồ hôi vã ra như tắm. Làm sao để làm vừa lòng tất cả đây??

-Nhớ để tớ đứng sau anh Kiên đấy!! - Nhỏ Mai thì thầm vào tai tôi.

-Ơ ờ... - Tôi đáp qua loa bởi còn đang bận suy nghĩ... Ồ vậy đi... - E hèm... Thế này nhá!! Đầu tiên là anh Kiên, tiếp theo là Mai, rồi đến anh Trung, sau đó là em và cuối cùng là anh Ân. OK - Theo tôi như thế là an toàn nhất rồi. Có tôi và nhỏ Mai tách bọn họ ra chắc "chiến tranh" cũng không thể nổ ra đâu nhỉ??! Mà nếu nó có nổ ra thật thì tôi sẽ nhanh chân chuồn lẹ để giữ lấy cái mạng nhỏ bé này... híc... đi chơi mà sợ muốn chết!! Tôi thề là sau khi về nhà, tôi sẽ không để 3 người họ đụng nhau khi có mặt tôi nữa!! (nếu không có mặt tôi thì cứ tự nhiên nhé, tôi không quan tâm!!!!!!!!!!!)

-KHÔNG. - Ặc... lại nữa rồi.

-Không lằng nhằng. Như vậy đi!! - Tôi nói mà trong lòng bất an vô cùng. Liệu họ có xông vào đánh tôi không?? Híc... nhưng mà tôi không còn nghĩ được "đội hình" nào phù hợp hơn thế...

-CÁC ĐỘI SẴN SÀNG VÀO VỊ TRÍ. - Phùuuu... Chưa lần nào tôi thấy biết ơn tiếng nói đúng lúc của ông Hải "già" như lúc này. Đúng là cứu tinh của tôi!!!!!!!!! Từ giờ tôi sẽ gọi là ông thầy này là Hải "trẻ"... hihi...

-Nhanh lên nào!! - Nhỏ Mai thúc giục.

-Cố lên! Cố lên!!!! - Tôi cười tươi rói, lờ đi "một vài lưỡi dao" đang phi về phía mình.

-TRÒ CHƠI BẮT ĐẦU!!! - Tiếng nói vừa dứt, lập tức không khí náo nhiệt hẳn lên. Ai cũng tất tả chạy chạy... ném ném... nói nói... cười cười... Vui ơi là vui!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

-Oa oa oa... Nào nào!!

-Ném đi... Ném đi...

-Cố lên các bạn!

-Nhằm trúng mục tiêu!!!

-Nước... nước...

-Nhanh nào!!

-Nhanh tay lên... nhìn cho kỹ...

-...

-...

Haha... ha... ha... hay quá đi!!!!! Khắp trời toàn là bóng nước...

Bụp...

Bụp...

Bụp...

Ôi... khổ thân ông Khiêm ăn 3 phát ngay giữa mặt... He... he...

Ô kìa, ông Thắng "thiếp" cũng ướt từ đầu đến chân rồi... Híhí...

Tình hình bây giờ không còn là trò chơi giữa các đội nữa mà là trò chơi giữa... học sinh và giáo viên. Chúng tôi nhằm thẳng hướng mấy "ông bà" đang tán phét mà ném tới tấp... Huraaaaaaaaaaa... Tôi ném trúng đầu bà cô bắp cải rồi!!! Không đứng yên chịu đòn, đội ngũ giáo viên bắt đầu ra tay... Không còn đội hình hay hàng lỗi gì nữa... Mệnh ai nấy lo... Hơn 1000 học sinh và giáo viên chạy tán loạn khắp 1 khoảnh rừng, tay lăm lăm mấy quả bóng nước ném lia lịa... Trúng ai thì trúng... miễn sao không phải là mình... Hìhì...

Tôi cầm 1 túm bóng nước, nhân lúc "hồng băng" không để ý mà ném thẳng 1 quả trúng giữa lưng anh. Hôhô... tôi siêu thật ấy!!!

-Dám ném anh à?? Muốn chết rồi phải không??????? - "hồng băng" quay lại, nói giọng đe dọa nhưng môi lại nở nụ cười.

-Haha... băng mà dính nước thì tan rồi còn đâu!! - Tôi làm mặt xấu trêu ngươi, sau đó cong mông lên chạy, thỉnh thoảng tranh thủ ném vài phát... có quả trúng... có quả trượt... và cũng có quả "hạ cánh nhầm sân bay"...

-Đứng lại!! - "hồng băng" vẫn rượt theo tôi, tay không ngừng ném "bom" về phía tôi. Nhưng mà tôi nhanh nhẹn vậy sao để trúng được?? Vừa chạy, tôi vừa lượn lẹo như con thỏ tránh thú dữ...

-Lêu... lêu... - Tôi quay lại lè lưỡi, không quên cho vài phi cơ cất cánh.

-Em được lắm!!

-Hơ hơ... đương nhiê... Áaaaaaaaaa... - Tôi còn chưa nói hết câu đã ăn ngay 1 quả vào tay. Đó không phải của "hồng băng" mà là... ặc...

-Anh Kiên, anh dám ném em hả?? Cho anh chết này! Ha... ha... - Vậy là tôi 1 chọi 2... Ặc ặc... chẳng công bằng tẹo nào...

-Anh nữa này!!!!! - Ối giời ơi, vậy là 1 chọi 3 HẢ????

-Ơ ơ... các anh ăn gian... 3 người vậy mà... A!!! Chị Hương ơi, Mai ơi, giúp tớ với!!!

-Chị không chơi đâu.

-OK. Cho bọn họ biết tay đi!!!!!!

-Ha... ha...

-Hahahahahaahahah.........

...

Chúng tôi vui đùa suốt cả buổi sáng. Hôm nay là ngày tôi thấy vui nhất trong cả chuyến đi. Thoải mái chơi đùa... không bị gò bó... không phải lo lắng sợ sệt (đương nhiên rồi!! 3 người bọn họ còn bắt tay nhau cùng tấn công tôi và nhỏ Mai nữa mà!!!!!) Và bây giờ, tôi đang nằm thẳng cẳng ở tảng đá gần bờ suối thở hồng hộc...

-Ôi mệt quá!!! - Tôi nói, cố gắng điều hòa lại nhịp thở.

-Ừ!! Mệt thật á!!!!!!!!! - Nhỏ Mai đồng tình. Bỗng nó quắc mắt nhìn 3 anh chàng to cao đang ngồi vắt vẻo bên cạnh. - Các anh... 3 chọi 2...

-Không công bằng!!! - Tôi chen vào.

-Ờ ờ... biết rồi mà!!! - Anh Kiên cười cầu hòa. Hứ!! Mơ chắc, làm gì có chuyện bọn tôi bỏ qua dễ dàng vậy??? Mà hình như chỉ có tôi thôi, nhỏ Mai vừa thấy anh Kiên cười thì tay chân đã mềm nhũn ra rồi chứ còn gì mà giận nữa??????? Đúng là đồ me trai mà!!!!

-Tức giận chóng già lắm đấy!! Mà già sớm thì dễ ế chồng lắm!!!! - "hồng băng" lên tiếng làm tôi tức điên. Im lặng 1 chút không được à? Lúc cần thì cậy răng cũng không nói, tự dưng lại lảm nhảm vớ va vớ vẩn. Muốn chọc cho tôi tức chêt anh mới chịu nổi hả??????????????????

-Hứ!! - Tôi lăn ra tảng đá. Thà ngắm trời ngắm mây còn hơn là nói chuyện với anh ta. Tức lộn ruột!!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play