Chiều đến, tôi nhanh chóng mò sang lều của anh Trung ở ngay bên cạnh. Lúc trưa tôi thấy anh giận lắm... giận đến tím tái cả mặt mũi... mà chẳng rõ lí do... Trước khi "tảng băng" chạy anh còn tí tởn cười tít cả mắt... Sau đó có vài phút mà mặt mày bí xị... Làm sao để làm hoà cho bọn họ đây?? Haizzzzz... Tôi thật sự bó tay với mấy người này rồi! Khi không cứ gây chuyện tùm lum. Thôi mặc kệ họ, lần sau tôi sẽ tránh càng xa càng tốt, tuyệt đối không cam chịu làm "ruồi muỗi" nữa.
Vậy là cả buổi chiều tôi cùng anh Trung đi chơi trong rừng. Vui cực kì!!! Vừa nhảy nhót, tôi vừa ba hoa không ngừng về đủ mọi thứ chuyện bla bla... Về khoản này thì "tảng băng" còn thua xa anh Trung. Anh ta có bao giờ để tôi nói thoải mái đâu, toàn làm tôi mất hứng không hà!!! Mà sao tự nhiên tôi lại nghĩ đến anh ta nhỉ?? Lại còn so sánh anh ta với anh Trung nữa chứ!!? Anh Trung mà biết được thì... 0_#
-A!! Cây này có quả kìa! - Đột nhiên tôi nhảy cẫng lên. Tôi chưa được ăn "quả rừng" bao giờ, tôi thực sự rất rất muốn thử 1 lần cho biết.
-Ờ. Hình như là táo rừng đấy!! - Anh Trung nhìn theo tay tôi, nheo mắt ngắm nghía 1 lúc rồi trả lời.
-Táo rừng?? - Thế thì đúng là "quả rừng" rồi ha!! Nhưng mà... đáng tiếc là tôi chưa theo "sư phụ" học leo cây. Nếu sớm biết "tảng băng" giỏi vậy tôi đã "cắp sách theo thầy" từ lâu rồi (về khoản leo trèo ấy, còn kiến thức thì... híc... tôi khổ đủ rồi!!!!) Tôi mặc kệ, dù thế nào tôi cũng phải ăn thử... - Em muốn ăn.
-Ăn á?? Không được. Nhỡ đau bụng thì sao??????? - Anh Trung ngăn cản. Nhưng mà... tôi đã muốn thì...
-Em muốn ăn!! Em muốn ăn!!
-Không an toàn đâu! Nếu em đói thì chúng ta quay về xem có gì ăn không nhé!! - Anh Trung dỗ dành.
-Không, không. Em muốn ăn táo rừng cơ!
-Ngoan nào, táo rừng có độc đấy, ăn vào sẽ... đấy... rồi... - Anh Trung chuyển sang hăm doạ tôi. Hứ!! Tưởng tôi là trẻ con chắc, ai mà thèm tin mấy cái chuyện ba láp ma mãnh đấy??! Mà đã là quả thì phải ăn được chứ?? Không thì sao gọi nó là quả????????????????
-Không. Em mặc kệ, em muốn ăn, muốn ăn. Anh hái cho em đi, đi, đi mà!!!!! - Tôi năn nỉ
-Nhưng quả đó...
-Em muốn ăn! Em muốn ăn! Em muốn ăn!... - Tôi ngồi dựa vào gốc cây bên cạnh "hát" cho anh Trung nghe.
-Thôi được rồi. - Huraaaaaaaaaaa... Cuối cùng anh cũng phải đồng ý. Không đồng ý sao được khi tôi ngồi lì không chịu đi và "hát" mãi không dừng. Có thể nói là từ trước giờ tôi chưa chịu thua ai... à mà ngoại trừ "tảng băng". Anh ta mà nổi giận lên thì... híc... tôi không dám động... #_#
Hô... hô... nhìn anh Trung trèo cây buồn cười quá!! Không nhanh như "tảng băng" nhưng mà cũng kha khá... Ha... ha... ha... ha... trông giống con thạch sùng bò trên tường quá... ôi ha... ha... ha... À à... tôi phải chụp ảnh làm kỉ niệm mới được. Hàng độc có 1-0-2 đấy!!! Không nhân cơ hội này thì biết đợi đến bao giờ?? ^0^ Thế là tôi lôi điện thoại ra...
Tách
...
Tách...
Tách...
-Này, em làm gì đây?? - Đột nhiên anh Trung lên tiếng làm tôi giật mình đánh rơi cả điện thoại. Cũng may là có "thảm cỏ" không thì điện thoại của tôi tiêu đời rồi.
-Đâu có gì đâu? - Tôi giả vờ nhìn đi chỗ khác. Cố gắng lắm tôi mới nhịn được để không bò lăn ra cười.
-Thật không đấy?? Nhìn cái mặt em gian gian...
-Ặc... em xinh xắn dễ thương vậy mà anh bảo gian gian!!? Híc... tủi thân quá đi!!!!!!! - Tôi nhăn nhó. Ai lại đi nói con gái nhà người ta như thế bao giờ?? Mặc dù tôi gian thật đấy nhưng mà... híhí... để sau này cho anh xem... Xem bây giờ nhỡ ngã cây ngất xỉu sao????? Tôi đâu biết đường, lại không phải lực sĩ... đưa về bằng niềm tin à? Ha ha... aha... há... há... ôi trời ơi, nhìn ảnh anh còn buồn cười hơn nữa kìa... ôi ôi... ha... ha... không được rồi... haha... tôi không chịu nổi nữa... ôm bụng lăn ra mà cười... ha... ha
-Này, em sao thế??
-Ha... ha...
-Chi!! Em cười cái gì HẢ????
-Ôi... a... haha... trời ơi... ha... ha...
-Em bị gì thế?? Đừng cười nữa!
-Ha... ha... xin... ha..x...in lỗi... aha... - Chết mất thôi!! Mấy tấm ảnh đã đủ "vui nhộn" lắm rồi lại thèm cả cái mặt đỏ như quả cà chua của anh Trung... quả này tôi cười đến vỡ bụng mất...
-Áaaaaaaaaaaaaaaa... - Bỗng nhiên anh Trung hét lớn làm tôi "tỉnh" hẳn. Không phải có chuyện gì chứ??
Tình hình bây giờ là... anh Trung đang ngã đè lên người tôi...
4 mắt nhìn nhau...
Mặt anh Trung đỏ bừng như quả gấc...
Còn tôi???? Tôi chỉ có duy nhất 1 cảm giác... đau... đau muốn chết... híc... >_ -Trời ơi, nặng quá!! Anh đè chết em rồi... - Tôi rên rỉ. Biết thế lúc nãy chẳng chạy lại hóng hớt làm gì!!! Nặng chết khiếp... đau dã man...
-Ơ... anh xi...n lỗi. - Anh Trung lung túng, vội vàng đứng dậy, kéo tôi đứng lên.
-A... đau... - Trời ạ!! Sao tự nhiên tôi lại trở thành cái đệm thế này????? Số phận của đệm khổ thật!! Từ nay tôi hứa sẽ yêu thương cái đệm của tôi nhiều hơn nữa... híc...
-Anh xin lỗi!!! Em đau chỗ nào?? - Anh Trung phủi phủi đất cát trên quần áo cho tôi (sao giống mẹ tôi quá vậy??), lo lắng hỏi.
-Đau người... đau tay... đau chân... híc... đau cả tim nữa... Anh làm cái trò gì mà nhảy từ trên cây xuống vậy?? Định thử cảm giác mạnh hả?????? - Tôi gắt ầm lên. Cái cây cao như thế, nếu mà không có "cái đệm" này thì anh chết chắc rồi có biết không??????!!!!
-À... à... có s...âu. - Anh Trung ấp úng trả lời.
-Hả?? - Sâu??????? Ừ thì... cây thì phải có sâu chứ!! Đây là rừng, có ai dở hơi biết bơi lên đây bắt sâu đâu mà... khoan... không phải là... ôi trời ơi... - Há... há... há... há... há... - Tôi lại tiếp tục bò lăn bò càng ra mà cười, quên luôn cả cơn đau. Thật không thể tin nổi!!!
-Em... đừng có cười!!
-Ha... ha... ha... - Hôm nay tôi được xem phim hài miễn phí!! Ôi ha... ha...
-Em không sợ sâu sao mà cười anh??
-Không... ha... ha... có gì đâu... ha... ha... hha... mà phải... s...ợ...
-Sao thế được?? Con gái ai chẳng sợ sâu? - Hình như anh Trung khó chịu rồi. Ông thần Cười ơi, tha cho con đi!!!!
-Ưm... ưm... đâu phải ai cũng sợ sâu chứ??? Anh nghe vớ vẩn ở đâu thế?? - Tôi cố gắng lắm mới nói được bình thường. - Thôi cũng muộn rồi, về thôi! - Còn đứng đây nữa chắc tôi cười đến phát điên luôn mất!!!!
---------------------------------
2.
Chúng tôi về đến nơi thì cũng là giờ ăn. Mọi người tập trung ở 1 khoảng rừng trống. Mấy anh chị lớp 12 (có cả anh Kiên) đang nướng thịt, nấu cơm... Trông ai cũng mồ hôi mồ kê nhễ nhại. Khổ gớm!! Chắc năm lớp 12 tôi sẽ nghỉ ở nhà cho khoẻ. Đi làm gì, chỉ tổ rước cái mệt vào thân.
-Cậu đi đâu cả buổi chiều thế?? - Nhỏ Mai xồng xộc chạy ra "đón tiếp". Khiếp! Mắt gì tinh như ma. Đang ngồi tí tởn với anh Kiên mà cũng...
-Ờ... ờ... đi chơi. - Tôi trả lời qua loa, rồi nhanh chóng lao ra chỗ anh Kiên (chỗ nướng thịt ấy) chộp lấy 1 xiên thịt nóng hổi thơm phức.
-Chi!! Em làm gì thế?? Con gái con đứa... - Chị Hương sao hôm nay giống mẹ thế nhỉ??! Hay trước khi đi mẹ giao "trách nhiệm ca cải lương" cho chị???
-Chịiiiiiiiiiiiii... Mãi mới thoát khỏi mẹ, giờ lại đến lượt chị. Con gái thì không được ăn à?? - Tôi tiếp tục nhai ngấu nghiến. Ngon quá là ngon!!
-Không phải thế. Nhưng mà... em ăn từ từ chút, dịu dàng tí...
-Ăn ế ày ới on ứ!! - Tôi vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói. Tôi cũng không chắc chị Hương có hiểu không nữa. Chỉ thấy chị lắc đầu chán nản. Hôhô... bỏ cuộc đi người chị dịu hiền nết na của em!!
-Này! - Thấy "tảng băng" lại gần, tôi giấu vội xiên thịt đi. Không có lần thứ 2 đâu nghe chưa?? - Em làm gì thế??
-Ăn. - Tôi cẩn thận ngoạm 1 miếng rõ to.
-Mà này, hôm nay có món lạ nha!! - Nhỏ Mai thông báo.
-Món gì?? - Tôi nhanh miệng hỏi. Gì chứ ăn uống là phải hỏi ngay. - Có ngon không??????????
-Ừ... mang đậm chất rừng luôn. Làaaaaaaaaa... - Cái con nhỏ chết tiệt, biết tôi tò mò lại cứ cố tình kéo dài giọng ra.
-Gì?? Nòi nhanh lên!! - Tôi sốt ruột hỏi, vẫn không quên "nhiệm vụ cao cả" - gặm, gặm, gặm.
-Sâu nướng!!
-Ặc... khụ... - Tôi nghẹn ngay lập tức.
-Em không sao chứ????? - Bây giờ anh Kiên mới ngẩng đầu lên, đưa cho tôi cốc nước.
-Chị bảo rồi, ăn uống phải từ từ... - Trời ơi, bà Hương lại được thể cho tôi 1 bài. Đâu phải tại tốc độ, mà vì... ôi trời...
-Sao thế?? Nghe nói là ngon lắm á!!!!!!!!!! Vừa giòn, vừa thơm, lại vừa... - Nhỏ Mai vừa vuốt lưng cho tôi, vừa hết lời khen ngợi món sâu nướng.
Sau khi đã bình thường trở lại, tôi quay qua anh Trung. Mặt anh bây giờ nhăn nhó như cái bị rách. 4 mắt chạm nhau... thôi rồi...
-Há... há... há... - Tôi biết ngay mà!! Tôi không thể nhịn cười được. Đáng lẽ tôi không nên nhìn anh Trung. Càng nghĩ lại càng...
-Em làm sao thế Chi?? - Chị Hương nhìn tôi quái dị.
-Ơ cái con nhỏ này, cậu có bị gì không thế? Tự nhiên cười như điên. - Nhỏ Mai cũng nhìn tôi khó hiểu.
-Ha... ha... không... ha... ha... vì... anh... ha ... Trung... ha ha... ư... ư... - Trời ơi, tôi còn chưa nói xong mà...
-Chi!! Em còn nói nữa thì CHẾT với anh!! - Anh Trung thì thầm vào tai tôi. Ặc... quên mất anh Trung cũng ở đây. Suýt thì tự lao đầu vào chỗ chết. Tôi ngoan ngoãn gật đầu, cố hết sức đá bay ông thần Cười đi.
-Sao thế?? Cậu với anh Trung có chuyện gì à???????? - Nhỏ Mai khó chịu nói. Tôi đã bảo mà, rõ ràng là con nhỏ này không thích anh Trung. Có lẽ do anh Trung chỉ đưa tôi đi chơi thôi chăng?? Lần sau tôi phải rủ nó theo mới được!!
-Chi, nói đi. Tối nay 2 người lạ lắm! - Chị Hương cũng hùa theo. Bà này hôm nay nhiều chuyện đột suất!!
-À... à... đâu có gì đâu, anh Trung nhờơơơơ!! - Tôi tỉnh bơ, lấy thêm xiên thịt nữa gặm, gặm, gặm...
Tôi không dám nhìn "tảng băng", tôi sợ anh ta sẽ hỏi. Mà nếu anh ta hỏi thì chắc chắn tôi sẽ phải nói. Nếu không nói e rằng... khó sống... Vì thế cả buổi tối tôi cố gắng giữ khoảng cách an toàn là 5m với anh ta. Anh ta đi đâu là tôi lẩn ra chỗ khác. Cứ như thế, vừa ăn vừa tránh. Tránh cả anh Trung nữa. Tôi sợ tôi sẽ lại lăn ra mà cười mất. Như thế thì không ổn tí nào!!
Ăn được 1 bữa mà mệt phờ cả người. Hết tránh anh Trung, trốn "tảng băng" lại phải lo đối phó với đám "háo sắc"... May mà tôi nhanh trí chứ không thì rỗng bụng là cái chắc!!
Về đến lều là tôi lăn ra ngủ không biết trời đất trăng sao gì...
---------------------------------------
3.
- Chi ơi!! Dậy đi em!!!
- Ư... ư...
- Dậy, dậy. Nhanh lên không muộn bây giờ!!!!
- Ư... ư... để em ngủ tí nữaaaaaaaaaaaa...
- Dậy nào!!
- Khôngggggggggggg
- TRẦN DIỆU CHIIIIIIIIIIIII, CẬU DẬY NGAYYYYYY CHO TỚ!!
- Áaaaaaaaaaaa... - Tôi ngồi bật dậy bởi "giọng nói ngọt ngào" của nhỏ Mai. Thật là!! Sao nó không nhẹ nhàng như chị Hương cho tôi nhờ... Ờ mà... tôi cũng có khác gì đâu?? Với lại gọi như chị Hương thì đến sang năm tôi cũng chưa dậy nữa! - Oáppppppppppppp... - Tôi vươn vai, vặn vẹo bên này bên nọ.
...
Ra đến chỗ tập trung thì mọi người đã đến đông đủ. Mỗi người cầm 2 quả táo to đùng gặm gặm gặm... Hình như là táo rừng... Hôhô... đúng rồi. Hay quá!! Tôi cũng muốn ăn. Tôi nhanh chóng đi lấy táo. Nhưng mà... sao không có gì nữa?? Không phải đây là bữa sáng chứ????????? Trời, có điên không?? Ăn mỗi 2 quả táo sao mà chịu nổi đến trưa????? Định ăn kiêng chắc??
-Đây là bữa sáng hả?? - Tôi nhăn nhó hỏi anh Kiên.
-Ừ. Mới hái đấy. Ngọt lắm!!
-Ặc... ăn thế này no nổi hả???????? - Tôi nhìn chằm chằm 2 quả táo trên tay.
-Chi à, 2 quả táo to vậy no quá đi chứ!! - Haizzz... chị thì nói làm gì?? Ăn như mèo ấy!! Mà lạ là tôi ăn nhiều vậy mà không béo nổi, người trông cứ như cái que mới nản chứ!! Chẳng khác chị là bao... T0T
-Đói quá!! - Sau khi chén hết 3 trái táo rừng, bụng tôi vẫn réo ầm ầm. Thật là khâm phục chị, mới ăn có 1 quả đã kêu no. Thế là tôi chén luôn quả còn lại... híc... thế mà vẫn đói...
-Ừ... Có 2 quả ít quá! Tớ cũng đói nữa!!! - Nhỏ Mai cũng ôm bụng kêu ca.
-Híc... làm sao giờ?? - Tôi nhăn nhó. Đói thế này thì chơi bời cái gì??
-Hihi... Chi xinh đẹp... Chi tài giỏi... Chi tốt bụng... - Bỗng nhiên nhỏ Mai nhìn tôi cười rất chi là đểu. Nó lại nghĩ ra trò của nợ gì nữa đây??
-Có chuyện gì?? - Tôi cảnh giác hỏi.
-Hihi... cậu... mấy anh kia... - Tôi nhìn theo tay nhỏ Mai.
-Ồ!! Hiểu rồi. Đợi chút bạn thân yêu! - Tôi nhanh chóng đứng thẳng lên, chỉnh lại quần áo tóc tai. Tưởng chuyện gì chứ... Mà sao tôi không nghĩ ra nhỉ?? Mấy anh phát táo, xin lỗi nha!! Nhưng em đói lắm!!!! Tôi đang chuẩn bị bước đi thì bị kéo giật lại... Giật mình, tôi quay ngoắt lại.
-Không được đi. - "tảng băng" của nợ, sao anh ngăn tôi. Tôi đói lắm!! Anh có cho tôi ăn không????
-Em đói!! - Tôi nhăn nhó. - Em đi lấy táo thôi mà!
-Làm thế nào em lấy?? - Ặc... gì mà thông minh thế? Mới chứng kiến 1 lần giành chỗ mà đã nhớ bài hả!! Bái phục, bái phục...
-Hìhì... có gì đâu... chỉ nói vài câu... cười 1 tí... - Tôi vừa kéo dài giọng vừa liếc sang nhỏ Mai cầu cứu.
-À... Anh Ân này, em có chuyện muốn nói!! - Hiểu ý, ngay lập tức, nó xông ra chắn giữa tôi và "tảng băng". Đúng là con bạn thân, mà chắc gì nó đã vì tôi?? Có khi là vì mấy quả táo kia ý chứ!! Mặc xác nó vì cái gì, ăn là trên hết. Táo ơi, chị đến đây!!!!
-Ối... - Sao "tảng băng" của nợ vẫn không chịu buông tôi ra thế???? Tôi cố gắng gỡ tay anh ta ra, 1 ngón... 2 ngón... 3... Oái... anh trêu tôi đấy à????? Gỡ được ngón này thì ngón khác quặp vào. Tôi liếc sang nhỏ Mai, nó cũng nhăn nhó bó tay... Haizzz... Đúng là không ai đối đầu nổi với "tảng băng"... Đành chịu đói vậy... huhu... T_T
...
-CÁC EM TẬP TRUNG. HÔM QUA CHÚNG TA ĐÃ TÌM RA 2 ĐỘI THẮNG CUỘC. HÔM NAY 2 ĐỘI SẼ TIẾP TỤC THI ĐẤU. TRÒ CHƠI MANG TÊN...
-Trò gì vậy, nói nhanh lên!!
-Thầy ơi, hồi hộp quá!!!!!!!!!
-Nhanh nào thầy, trò gì vậy????
-...
-...
Trời ạ, tôi là 1 trong số 6 thành viên của 1 trong 2 đội thắng cuộc mà còn không kêu la thì thôi mắc mớ gì họ la hét??? Tôi lắc đầu ngán ngẩm, tiếp tục tu chai nước khoáng. Khốn khổ cái thân tôi!! Không có gì ăn (ngoài 3 quả táo rừng) nên phải uống nước cầm hơi...
-BẮT SÂU.
-Phụtttttttttttt... - Tôi phun hết chỗ nước "chưa kịp đến với cái dạ dày đói khổ" vào... vào... áo nhỏ Mai. Thôi quả này tôi chết chắc!!
-TRẦN DIỆU CHIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII!!!!! CẬU MUỐN CHẾTTTTTTTT HẢ??? - Quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của tôi.
-Từ hôm qua đến giờ cậu bị làm sao thế?? Sao cứ nghe đến SÂU là cậu lại lên cơn thế hả???? - Nhỏ Mai gắt ầm lên, trợn mắt giơ nanh lên với tôi.
-Hử?? Sâu... - Ừ ha... sâu... bắt sâu... ối... - ư... ư... - Tôi còn chưa kịp cười thì đã bị ai đó bịt chặt miệng lại. Trời đất, ai mà bạo lực vậy????? Chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì hết!!
-Anh Trung, anh làm gì thế?? - Chị Hương mắt mở to hết cỡ.
Trời đất, là anh Trung hả?? Sao anh Trung lại bịt miệng tôi??? Oài... hiểu rồi... Tôi còn chưa kịp cười nữa mà... Tôi cũng có nói cho ai biết đâu??? Tôi chỉ... chỉ là hơi nhạy cảm với từ SÂU thôi mà...
-Em cứ liệu hồn nghe chưa?? - Anh Trung hằm hè. Tôi thì cười tít cả mắt.
-CÁC EM TRẬT TỰ!! 2 ĐỘI THẮNG CUỘC NGHE KĨ NHÁ! LUẬT CHƠI RẤT ĐƠN GIẢN. CÁC EM SẼ ĐI VÀO RỪNG VÀ... BẮT SÂU, ĐÚNG NHƯ TÊN CỦA TRÒ CHƠI. ĐÚNG 12H TRƯA TẬP TRUNG TẠI ĐÂY, ĐỘI NÀO BẮT ĐƯỢC NHIỀU SÂU HƠN THÌ ĐỘI ĐÓ THẮNG!!!!!!!!!
-Trò gì kì cục!!
-Tự nhiên bắt sâu làm gì???
-Về nướng ăn chắc??
-...
-...
Lần này thì tôi ủng hộ "hội nhiều chuyện" 2 chân 2 tay luôn. Ai lại bắt học sinh đi bắt sâu ở rừng rậm như thế này bao giờ không?? Hay mấy ông này muốn chơi "chọi sâu"?????
-NÀO, NÀO!! CÁC EM BÌNH TĨNH ĐÃ!!!!!!! 2 ĐỘI CHƠI CHÚ Ý, CÁC EM SẼ PHẢI TÌM NHỮNG CON SÂU MÀ CHÚNG TÔI ĐÃ ĐỂ TRONG RỪNG. CON SÂU BẢY SẮC CẦU VỒNG DÀI 1CM NHƯ THẾ NÀY!!!! - Ối mẹ ơi, con sâu gì bé tẹo teo, lại còn xanh đỏ tím vàng lòe loẹt trông mà khiếp!!!! Thà đi bắt sâu thật còn tốt hơn. Ít nhất có thể nướng lên ăn ngon dã man!!!^0^
-Đi thôi!! - Hôm nay người hăng hái thúc giục mọi người không phải là tôi mà là chị Hương. Kì lạ hơn nữa là suốt đường đi chị Hương là người ba hoa không ngừng. Anh Kiên lắng nghe chăm chú, thỉnh thoảng lại phụ họa vài câu. Nhưng hình như chị cũng chẳng quan tâm lắm vì còn bận để ý đến... ối giời... mắt chị có vẫn đề rồi chăng... hay sáng nay mới đập đầu vào đâu????? Tôi và nhỏ Mai thì mặt mày ỉu xìu, mỗi đứa 2 chai nước, cố "lết" từng bước theo sau bọn họ. Tôi có cảm giác tôi và chị Hương đang đổi chỗ cho nhau. Nhưng mà... chị không "chập" bằng tôi...
-Sâu kìa!! - Đột nhiên nhỏ Mai hét ầm lên. Con này lấy đâu lắm sức hét to thế không biết!!? Tôi cũng nhìn theo. Ồ! Hay nhỉ, để cao thế kia thì có mà lấy đằng trời. Không biết mấy ông giám khảo có dùng thang không ta????
-Đâu?? Đâu???????
-Trên cây đó, bên cạnh mấy quả gì to to kìa!! - Nhỏ Mai tiếp tục "rống" lên. Aha... bây giờ thì tôi đã hiểu!! Hôhô... con bạn thân yêu của tôi, sao nó tinh mắt thế??????? Tôi yêu nó chết mất thôi... *0*
-Các anh mau trèo lên lấy đi. - Tôi đứng bật dậy, hăng hái hẳn.
-Nhưng cao lắm, hay thôi bỏ đi, tìm con khác. - Chị Hương nói.
-KHÔNG ĐƯỢC!! - Tôi và nhỏ Mai cùng hét lớn làm chị Hương tái mặt.
-Hihi... ý em là... chúng ta không thể bỏ lỡ bất kì con nào được. - Tôi giải thích. Tôi phục tôi quá cơ!! Có thể nói trôi chảy điều mà tôi chẳng hề nghĩ tới như thế đấy... híhí...
-Đúng đúng. Phải cố gắng tìm càng nhiều sâu càng tốt mà!! - Nhỏ Mai cũng ra sức phụ họa. Đúng là bạn thân của tôi, thật không uổng tôi "yêu" nó!!
-Đi thôi!! - Tôi khó chịu quay lại. Rõ ràng nhóm trưởng tôi đây bảo phải lấy con sâu mà không hiểu ai to gan dám...
-HẢ????? - 5 người bọn tôi trố mắt nhìn "tảng băng" mặt mày tỉnh bơ đang cầm con sâu lòe loẹt trên tay. Trời ạ, trái cây của tôi... híc... híc... Sao tôi ghét anh ta quá chừng!!!!
Vậy là tôi lại lững thững theo sau bọn họ, mặt mày càng nhăn nhó hơn. Đáng ghét... đúng là cái đồ "tảng băng câm"... "tảng băng di động"... thối tha... máu lạnh... vô lương tâm... quá đáng...
-Này!!!!! - Tôi đang rủa xả "tảng băng" tơi bời thì có 1 giọng nói vang lên làm tôi giật mình.
Khó chịu... bực bội... Có biết tôi đang tức đến nỗi muốn giết người không hả??? Ai chán sống lại đi đâm đầu vào chỗ chết thế??????? Tôi ngẩng đầu lên thì thấy "tảng băng" đang đứng lù lù. Tôi định cho "con thiêu thân không biết trời cao đất dày" 1 bài học nhớ đời thì trước mắt tôi xuất hiện... oa oa oa... trái cây. Tôi vui sướng nhận lấy, chẳng còn nhớ vì ai mà tôi phải ôm bụng đói nãy giờ.
-Ôi ôi... Em yêu anh quá đi!!!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT