Phá hủy đi nơi đã cắn nuốt cuộc sống vốn luôn tràn ngập hạnh phúc của anh...
Phá hủy đi cái nơi đã giam cầm linh hồn anh suốt 10 năm qua...
Phá hủy... phá hủy nó... có thể sao?
Hai chữ này giống như một chiếc búa gõ thật mạnh vào lòng Tô Tử Nhiên, khiến cho anh giật mình thật lâu.
10 năm...
Anh đã ở nơi này 10 năm, bị nó giày vò bị nó chèn ép, bị nó bức đến ngay cả trái tim cũng bị nhuốm một màu đen ghê tởm, nhưng... chưa từng nghĩ tới hai chữ này. Anh chỉ biết chấp nhận, chỉ biết nhẫn nhịn, chỉ biết bất lực để bản thân bị cuốn theo sự vận động của nó, chưa từng... dù chỉ là một chút thôi... sinh ra ý niệm phản kháng.
Nhưng bây giờ, đột nhiên có người nói với anh, rằng hãy phá hủy nó đi. Làm sao anh có thể bình tĩnh cho được?
- Cậu... nghiêm túc chứ? – Tô Tử Nhiên khàn khàn hỏi, thanh âm run rẩy đã nói lên tâm tình kích động tột độ của anh lúc này.
- Em rất nghiêm túc. – Anh gật đầu, trong ánh mắt đã không còn dáng vẻ mê mang hay lo âu như vừa nãy nữa mà đã được thay thế bởi sự kiên định cùng hưng phấn.
Đúng, anh rất hưng phấn, cũng rất háo hức. Anh cũng giống anh trai, chưa từng nghĩ tới vấn đề này cho đến khi bé con thủ thỉ ở bên tai anh, rằng cô chán ghét cái nơi này, chán ghét nhà họ Tô, chán ghét cuộc sống luôn phải đề phòng tất cả mọi người, cô muốn anh cùng cô rời đi. Thế nhưng anh hiểu, cho dù bọn họ đi đến phương trời nào thì đám người kia cũng sẽ không buông tha cho bọn họ. Đạo lí 'diệt cỏ phải diệt tận gốc' đã ăn sâu bám rễ trong đầu mỗi người ở nơi đây rồi. Muốn hoàn toàn thoát khỏi bọn họ, chỉ có một cách duy nhất... khiến cái nơi gọi là nhà họ Tô này hoàn toàn biến mất.
Chỉ cần nó biến mất, anh sẽ được giải phóng, bọn họ sẽ được tự do. Sau này cuộc sống của bọn họ là do chính bọn họ quyết định, con đường của bọn họ là do bọn họ tự mình lựa chọn. Bọn họ sẽ có thể sống an nhàn hạnh phúc như những người bình thường, không phải vắt óc nghĩ cách trèo lên cao, không phải lo lắng đề phòng âm mưu khắp nơi, cũng không phải lo có một ngày sẽ bị phản bội đến nỗi mất cả tính mạng. Bọn họ sẽ được sống!
Anh nhìn sâu vào mắt Tô Tử Nhiên, khóe môi khẽ giương lên. Anh hiểu, anh trai cũng có cảm nhận giống anh. Bọn họ rất giống nhau, đều bị nơi đây biến thành nửa người nửa quỷ, bị ép buộc đến phát điên rồi. Suốt bao nhiêu năm qua bọn họ tranh đấu cũng không phải là vì quyền lực và địa vị, bọn họ chỉ muốn bảo vệ tính mạng của mình. Bọn họ không muốn chết, vì vậy không thể dừng lại. Chỉ có không ngừng phát triển, không ngừng mạnh hơn mới có thể nắm được vận mệnh của mình trong tay. Nhưng những lời nói của mấy vị trưởng bối ngày hôm đó đã khiến anh hiểu được, cho dù là ở vị trí tối cao kia, cũng không thể tùy ý làm theo ý mình. Ngay cả quyền được yêu và khả năng bảo vệ người mình yêu cũng không có, vậy... anh còn cần nó để làm gì?
- Được, chúng ta cùng phá hủy nó. – Tô Tử Nhiên kiên định gật đầu, khó nén kích động mà nắm chặt hai tay. Ngay từ 10 năm trước, khi bị đưa đến nơi này, anh đã không nghĩ tới chuyện có thể thoát khỏi những tranh chấp nơi đây, nhưng hiện tại... anh muốn tự do. Cho dù kết cục có thế nào anh cũng sẽ không hối hận, ít nhất anh cũng đã dũng cảm đối mặt, chiến đấu vì chính bản thân mình không bao giờ là sai hết.
...
Trong phòng sách,
Anh ngồi đối diện một ông lão khoảng trên dưới 70 tuổi, vẻ mặt trầm trọng. Mà sắc mặt của ông lão cũng không khá hơn là bao, đôi mắt híp lại vằn lên tơ máu, bàn tay nhăn nheo giận đến phát run.
- Diệp Hàm, cháu nói cái gì?
- Cháu cũng không muốn tin, nhưng điều tra hai lần đều cho kết quả như nhau. – Anh thở dài một hơi. – Cháu không nghĩ chú ấy lại làm như vậy.
- Khốn nạn! – Ông lão giận đến run rẩy cả người, sắc mặt kém tới nỗi Tô Diệp Hàm hơi nghi ngờ, liệu một giây sau ông ta có thể trực tiếp bất tỉnh nhân sự hay không.
Sự thật chứng minh anh đã nghĩ quá nhiều, ông lão bỏ lại một câu chào đơn giản rồi chống gậy hùng hổ rời đi. Xem ra lại có chuyện hay để xem rồi. Anh cười cười tiễn ông lão ra về, quay đầu đã thấy bé con đang khoanh tay dựa lưng vào tường nhướn mày nhìn mình.
- Anh lại chạy đi lừa người già?
- Bé con, đó là sự thật. – Anh nghiêm túc đính chính.
Lão già trên danh nghĩa là chú của anh thực sự nghe theo xúi giục của con trai giới thiệu một cô gái 'gia giáo' cho anh. Hừ, nghĩ anh là thằng ngu à, chỉ cần nhìn ánh mắt của cô ta anh đã biết cô ta tiếp cận mình là có ý đồ bất chính, quả nhiên điều tra ra được không ít chuyện. Cô gái kia đúng là tiểu thư nhà quyền quý, nhưng chỉ là vị tiểu thư nửa đường được đón về, đã từng làm gái ở quán bar và hiện tại là tình nhân của đứa con trai có dã tâm lớn của lão già to gan kia. Mà bố con bọn họ rõ ràng muốn thông qua cuộc hôn nhân này để chính thức tham gia vào cuộc tranh giành gia sản vốn không bao giờ có hồi kết ở nhà họ Tô.
- Ồ, thật cơ đấy. – Cô nhướn mày, chậc lưỡi một cái. – Thì ra là anh cũng biết nói thật.
- Bé con, giọng điệu này của em là sao? – Anh bĩu môi véo véo má cô. – Anh cũng chưa từng nói dối em cái gì mà. Anh yêu em thật tâm, em đừng có nghi ngờ linh tinh, anh sẽ đau lòng đó.
Cô trợn trắng mắt, trực tiếp phớt lờ những lời lảm nhảm của anh. Người này lại đến lúc phát bệnh!
Mấy tháng nay chuyện này xảy ra như cơm bữa. Tô Diệp Hàm hết chạy bên nọ thổi gió lại lộn bên kia quạt lửa, thật thật giả giả từ miệng anh đi ra đểu lẫn lộn hết cả làm cho nội bộ nhà họ Tô chỉ trong một thời gian ngắn đã rối như tơ vò. Ngay cả cô có đôi khi cũng không biết được cái gì anh nói là sự thật, cái gì là bịa đặt nữa là.
Mà Tô Tử Nhiên bên kia ngày ngày đều gấp gáp ghé thăm những đứa con trai của các chi thứ, mục đích là gì không cần nói cũng biết.
Còn Lại Tĩnh Nhã cô đây thì sao? Công việc của cô vô cùng quan trọng đấy nhé! Hôm nay âm thầm giúp người này tặng quà cho người kia, ngày mai lén lút giúp kẻ này có được thứ mơ ước đã lâu của kẻ nọ, khiến sự nghi kị cùng xung đột ngày một dâng cao như lửa bén rơm.
Kỳ thực cũng có những người khá thông minh, lúc mới bắt đầu cũng nghi ngờ phía sau có người động tay động chân nên không vội ra mặt, một mặt bình tĩnh đối phó với một đám xù lông như mèo bị đạp phải đuôi, một mặt âm thầm cho người điều tra ngọn ngành mọi việc. Thế nhưng, cho dù có lợi hại và điềm tĩnh đến đâu, một khi lợi ích bị xâm phạm thì cũng sẽ giương móng vuốt ra mà bảo vệ lãnh địa của mình thôi. Mà có thần trộm có đạo đức nhưng không có lương tâm là cô ở đây, làm sao bọn họ có thể không hao tổn gì mà đứng bên ngoài xem cuộc vui được?
Hơn nữa, khắp nơi đều có đám Chu Đức Chí và Phạm Thành nhìn chằm chằm, gần như là bọn họ vừa cựa quậy một cái thôi, ngày hôm sau sẽ bị đưa ra mà mổ xẻ. Cho nên, muốn đứng ngoài cuộc để mà thận trọng suy xét mọi việc, trừ khi bọn họ có thể chấp nhận thiệt thòi về phía mình. Mà ở cái nhà họ Tô, nơi mọi đứa trẻ được học về tầm quan trọng của quyền lực và lợi ích trước cả bảng chữ cái này liệu có người nào làm được như vậy hay không? Câu trả lời dĩ nhiên là không rồi.
Cứ như vậy, nhà họ Tô chỉ trong vòng nửa nắm đã rối loạn đến không chịu nổi, ông nghi ngờ tôi, tôi đối đầu với nó, nó lại nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của ông. Mà một dòng họ có nội bộ không vững chắc thì có thể đứng trên ngôi vị đầu tàu như trước được không? Có thể, trừ phi tất cả những dòng họ phía dưới đến toàn là người chết.