Kể từ khi hiểu lầm được gỡ bỏ, Tô Tử Nhiên cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều, tâm trạng cũng trở nên thật thoải mái. Tuy những cuộc đối thoại của anh và Tô Diệp hàm còn có chút cứng ngắc nhưng anh tin rằng qua một thời gian nữa sẽ ổn thôi. Chỉ có điều mỗi khi anh cảm thấy tâm trạng lên một chút thì sẽ có những con người nhàm chán chạy tới lắc lư qua lại khiến anh có muốn nhẫn nại cũng không được.
Cốc cốc cốc...
- Vào đi!
- Thiếu gia, bọn họ lại tới nữa. – Phạm Thành đau đầu nói. Mấy lão già kia cũng thật là rảnh rỗi, hai ngày ba bữa lại chạy tới làm phiền thiếu gia, nói cái gì mà không thể chịu thiệt không thể cúi đầu. Bọn họ cũng không nhìn xem hiện tại con dấu cũng nằm trên tay người ta rồi, giấy tờ thủ tục cũng đã làm xong, còn muốn lật ngược thế cờ thế nào nữa? Hơn nữa thiếu gia căn bản là không hề muốn làm cái gì có được không?
- Đuổi bọn họ về đi. – Tô Tử Nhiên nhíu mày, dừng một chút lại nói tiếp. – Sau này trực tiếp chặn lại, không cần báo cáo.
- Vâng, thiếu gia! – Phạm Thành cúi đầu nhận lệnh, sải bước ra ngoài xử lí mấy lão già lắm lời không chịu tiếp thu kia. Thật đúng là phiền phức!
Cạch...
Nghe tiếng đóng cửa, Tô Tử Nhiên mới thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn lên trần nhà. Tô Diễm đi roiò, Tô Thanh Thanh đã chết, còn Tô Diệp Hàm đã trở lại làm đứa em trai ngoan ngoãn khụ khụ... được rồi, cứ tạm coi là như vậy đi. Tóm lại là bây giờ anh rất rảnh rỗi, rất thảnh thơi cũng rất nhàm chán a~
Nếu để Phạm Giang biết được suy nghĩ của thiếu gia nhà mình chắc sẽ khóc mất. Rảnh rỗi sao? Thảnh thơi sao? Nhàm chán sao? Hu hu vậy ai lấy lí do mình quá bận rộn xử lí 'chuyện nhà' mà đem tất cả mọi công việc lớn nhỏ của các thế lực bên phe mình quăng cho anh? Uổng cho anh luôn nhất mực sùng bái thiếu gia nhà mình, thì ra lại là một kẻ lười biếng nham hiểm đến độ này.
Nhàm chán quá dẫn đến suy nghĩ miên man, nghĩ rồi lại nghĩ, anh đột nhiên phát hiện ra mình không hề có mục đích sống. Trước đây luôn chăm chăm vào vị trí gia chủ, thề phải đứng trên đỉnh cao nhất, để không một ai có thể đè đầu cưỡi cổ mình được nữa. Nhưng mà bây giờ thì sao đây? Anh tất nhiên sẽ không tranh giành với cậu em trai đầu óc không được bình thường kia. Vậy thì anh nên làm cái gì đây? Đây quả là một vấn đề khó!
Cốc cốc cốc...
- Phạm Thành, có gì thì nói luôn một lần đi! – Tô Tử Nhiên nhíu mày gắt lên. Một buổi sáng cậu ta ra ra vào vào phòng của anh đến mấy chục lượt không mệt à? Cậu ta không mệt nhưng anh mệt. Biết là anh rất rảnh lại còn làm bộ bận rộn trước mặt anh là có ý gì? Muốn anh tức chết à?
Phạm Thành rất muốn khóc. Anh muốn như vậy sao? Bộ thiếu gia nghĩ anh thích đi đi lại lại lắm chắc? Những kẻ lắm điều kia đâu có để cho anh yên tĩnh được phút giây nào đâu? Anh chăm chỉ như vậy đáng ra phải được khen ngợi chứ, sao thiếu gia có thể nổi nóng với anh? Anh thật là uất ức quá mà~
Hiển nhiên, Phạm Thành đang mải khóc lóc nên không để ý đến vị thiếu gia ngàn năm băng lãnh của mình dường như có cái gì đó không giống trước đây, hay nói cách khác là sắp bị sự nhàm chán làm cho chập một số nơi trên cơ thể rồi.
- Cậu đứng ngốc ở đó làm cái gì hả? Rốt cuộc là có chuyện gì? – Tô Tử Nhiên thấy người kia bỗng dưng thất thần thì tức giận đập bàn cái rầm, rất thiếu kiên nhẫn lên tiếng.
- Thiếu gia, ông chú chồng cô ba tới...
- Cậu không nghe rõ mệnh lệnh của tôi? – Tô Tử Nhiên nhướn mày, vừa nhìn liền biết là sắp phát hỏa tới nơi rồi.
Da đầu Phạm Thành run lên, nhanh chóng đem mấu chốt nói ra.
- Ông ta nói mấy người bên kia đang ráo riết tìm vợ cho Tô Diệp Hàm nên muốn đến bàn bạc đối sách với thiếu gia...
- Tìm vợ? – Tô Tử Nhiên ngạc nhiên nhướn mày, tay xoa xoa cằm như đang tính toán cái gì, vài phút sau mới mở miệng đuổi người. – Đi ra ngoài đi!
- Vậy... - Phạm Thành rối rắm. Rốt cuộc là đuổi hay không đuổi?
- Mệnh lệnh của tôi trước giờ đều không có ngoại lệ. – Tô Tử Nhiên liếc Phạm Thành một cái, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta rét run.
Cạch...
Đợi căn phòng một lần nữa trở lại yên tĩnh, Tô Tử Nhiên mới đứng dậy, chầm chậm đi qua đi lại phân tích tình hình.
Mấy ông già kia muốn Diệp Hàm lấy vợ, thế nào cũng đặt tiêu chuẩn gia thế lên hàng đầu, hiển nhiên Lại Tĩnh Nhã sẽ bị loại ngay từ đầu. Mà tình cảm của Diệp Hàm đối với Lại Tĩnh Nhã người ngu cũng có thể nhìn ra được. Xem ra sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ xảy ra xung đột, tới lúc đó... Xem ra anh phải kiếm một cơ hội chấn chỉnh lại mấy lão già phe mình mới được, đề phòng bọn họ ngứa ngáy tay chân mà chọc gậy bánh xe.
Nhưng vẫn không ổn, nếu ép bọn họ quá có khi lại thành không hay. Dù sao thì ở nơi này quyền lực là chân lí, nếu bị đe dọa đến lợi ích mấy lão già kia có thể làm bất cứ thứ gì, lúc đó còn phiền phức hơn ấy.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây?
Cốc cố...
Cạch...
Còn chưa đợi người bên ngoài rút tay về Tô Tử Nhiên đã trực tiếp mở cửa, hai mắt phun lửa nhìn Phạm Thành, toàn thân tản ra khí tức âm u, dường như chỉ đợi người kia nói một câu không vừa ý anh thôi bão táp lập tức sẽ trút xuống.
- Thiếu gia, là... là... - Phạm Thành lén lút lùi lại một bước, lắp bắp.
- Hử? – Tô Tử Nhiên nhướn mày, hiển nhiên là sự kiên nhẫn ít ỏi trong anh đang cạn dần. Tốt nhất là cậu ta thật sự có việc quan trọng muốn báo cáo, nếu không thì đừng trách anh độc ác.
- Là... là Tô...
- Tô Tử Nhiên, tại sao anh vẫn thích dọa người như thế hả? – Một giọng nói thanh thúy mang theo ý tứ trêu tức vang lên từ phía cầu thang khiến Phạm Thành thở phào nhẽ nhọm. Đến rồi đến rồi, cứu tinh đến rồi!
Chỉ thấy Lại Tĩnh Nhã ung dung đi đến, tất nhiên phía sau không thể thiếu được cái đuôi Tô Diệp Hàm đang nắm chặt cổ tay cô chậm rì rì nhích từng chút. Tại sao lại là phía sau mà không phải bên cạnh? Vấn đề này rất huyền ảo, có liên quan trực tiếp đến sở thích kì dị của một con người kì dị có đặc tính là hay suy nghĩ miên man.
- Hai người đến đây có việc gì? – Tô Tử Nhiên nhướn mày, trên đầu là một dấu hỏi to đùng. Chẳng lẽ nhà mình có phong thủy đặc biệt tốt hay sao mà hết người này đến người khác đều ầm ầm đổ xô tới?
- Không chào đón? – Anh hung hăng trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Tử Nhiên. Anh ta dám nói đúng, anh liên phá banh cái nhà này cho coi. Hừ, em trai từ xa tới chơi không tiếp đón từ xa thì thôi lại còn bày sắc mặt cái gì?
Đồng chí Tô Diệp Hàm ngang ngược thành tính đã sớm quên mất, nhà người ta đều là người dưới tiếp đón bề trên, nào có chiều ngược lại?
Thế nhưng Tô Tử Nhiên lại không chút phản cảm với thái dộ này của đứa em trai vốn không biết hai chữ 'tôn kính' viết như thế nào. Anh ra hiệu cho Phạm Thành đi xuống, sau đó đứng tại chỗ nở nụ cười không rõ là bao dung hay khiêu khích, một câu cũng không nói.
Cô nhìn bên này lại nhìn bên kia, chậc chậc hai tiếng. Quả nhiên là anh em, đều điên khùng như nhau. Cảm thán xong, cô nghiêng đầu nhìn anh, cất giọng nói có vẻ thiếu kiên nhẫn.
- Diệp Hàm, anh định đứng ở đây đến bao giờ? – Rồi lại quay sang Tô Tử Nhiên cau mày. – Đã bao nhiêu tuổi đầu rồi mà còn so đo với em trai như vậy? Tại sao trước đây tôi không biết anh lại ngu ngốc thế này nhỉ?
- Bé con, em mệt không? Chúng ta vào bên trong ngồi, mặc kệ anh ta. – Anh thu lại biểu tình hung tợn, tươi cười nịnh nọt đỡ cô vào bên trong, hành động cẩn thận đến mức khiến người ta phải líu lưỡi. Ai không biết còn tưởng là vợ anh đang mang thai sắp sinh đấy.
- Khụ... - Tô Tử Nhiên húng hắng một tiếng, sờ sờ mũi đi theo bọn họ vào phòng.
...
- Diệp Hàm, có phải đã xảy ra chuyện gì không?
- Không xảy ra chuyện gì, chỉ là em đột nhiên nghĩ tới một vấn đề. – Anh ngồi thẳng lưng, sắc mặt phức tạp nói.
- Vấn đề gì? – Tô Tử Nhiên bị sự nghiêm túc của cậu em trai này làm cho sửng sốt, thái độ cũng trở nên cẩn trọng.
- Chắc anh cũng đã thu được tin tức, bọn họ muốn em kết hôn.
- Ừ, rồi sao?
- Em không đồng ý.
- Anh cũng đoán thế. – Tô Tử Nhiên thửo dài. – Cậu đã chuẩn bị gì chưa? Có cần anh giúp gì không?
Anh im lặng hồi lâu, sắc mặt hết sức rối rắm, cuối cùng hít sâu một hơi mới chán nản lên tiếng.
- Anh không cảm thấy nơi này thật ngột ngạt sao? Chẳng lẽ anh không thấy sống như thế này rất mệt mỏi ư? Cả cuộc đời chỉ tranh tranh đấu đấu, mưu cầu quyền lực địa vị thì có ý nghĩa gì chứ? Chết rồi cũng chẳng thể mang theo được. Em chịu không nổi. Em không muốn tiếp tục nữa. Anh à, em thật sự rất mệt mỏi...