Vũ Lục Hàn tần ngần ngó nghiêng, cầm quyển sách nhưng lại chẳng để
tâm đến. Giờ giải lao, cô rất nhanh chóng chạy đến thư viện. Triệu Minh
đã đi cùng mấy người bạn ở trong Hội Học sinh. Họ nghe nói nàng Chủ tịch của họ và em trai cãi nhau nên muốn “hàn gắn” hai chị em họ Triệu. Vũ
Lục Hàn nhìn quanh, hi vọng Triệu Dương không quá bực tức mà bỏ đi biệt
tích. Cô biết cậu con trai ấy không thèm đi cùng Hội bất chấp ý tốt của
bọn họ. Cậu có vẻ không muốn nhìn thấy chị gái mình lúc này.
“Cậu thật sự đang tìm kiếm tôi à?”, giọng nói của Triệu Dương bất ngờ vang lên phía sau lưng Vũ Lục Hàn, cô giật bắn người, “Hân hạnh quá!”
Triệu Dương đi vòng lên ngồi vào chiếc ghế đối diện cô. Ánh mắt của
cậu rất phức tạp, vừa cứng nhắc, lạnh lùng, lại vừa ảo não, yếu đuối.
“Tôi… tôi cần phải giải thích với cậu…”
“Đừng, tôi chẳng muốn quan tâm nữa đâu!”, Triệu Dương xua tay, quay
đầu nhìn đi chỗ khác. Vũ Lục Hàn bối rối nhíu mày, cứ thế này cô sẽ
thành tội đồ vì chia rẽ chị em họ mất!
“Này, đây là lỗi của tôi…”, Vũ Lục Hàn lúng túng giải thích dù cậu không muốn nghe, “Hôm qua Triệu Minh rất buồn, nên tôi muốn làm cô ấy vui lên… Tôi cũng say quá nên để cô ấy với anh mình, nhưng tôi dảm bảo không có chuyện gì xảy ra…”
“Này, được rồi!”, Triệu Dương ngắt lời, nhìn cô khó chịu, “Tôi hiểu
chuyện rồi! Tôi cũng biết đêm qua chẳng có gì xảy ra với chị tôi cả, chỉ là tôi không đủ tin tưởng. Tôi không muốn khi có chuyện xảy ra rồi mới
hối hận!”
“Tôi… tôi xin lỗi…”, Vũ Lục Hàn cúi đầu nói. “Tôi sẽ không…”
“Không phải tôi không tin tưởng cậu”, Triệu Dương hạ giọng và ngắt
lời cô, “Tôi nói tôi không đủ tin tưởng đối với Triệu Minh. Chị ấy không muốn cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra, chị ấy cũng không muốn chia sẻ với tôi nữa. Nếu còn lần tới, nếu có điều gì xảy ra… chắc tôi sẽ phạm tội mất!”
Triệu Dương vuốt mặt, chống tay lên bàn và gục đầu trong lòng bàn
tay. Vũ Lục Hàn nhìn cậu, vừa ăn năn lại vừa áy náy, chẳng biết phải nói gì cho phải. Cuối cùng, cô ngập ngừng vươn người chạm vào vai cậu, xoa
xoa như để an ủi.
“Triệu Minh rất thương cậu, cô ấy chỉ không muốn cậu lo lắng thôi. Là lỗi của tôi vì mang cô ấy đi mà không báo lại cho cậu, tôi xin lỗi,
nhất định nếu có lần sau, tôi sẽ gọi điện cho cậu đầu tiên. Tôi xin
hứa…”
Triệu Dương ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm vào Vũ Lục Hàn. Sự bối rối
của cô hiện rõ trên mặt, và cô rụt tay lại vì nghĩ rằng cậu không muốn.
Triệu Dương đột nhiên chộp lấy cổ tay cô, Vũ Lục Hàn giật nảy mình nhưng không rút tay lại.
“Tôi có một điều muốn hỏi cô thôi. Cô không có anh trai, vì sao lại nói có?”
Vũ Lục Hàn mở to mắt nhìn Triệu Dương, các dây thần kinh trên người
căng cứng. Cô phải nói gì đây? Triệu Minh đã lỡ lời nói ra rồi ư?
“Tôi… tôi không cố ý”, Vũ Lục Hàn mấp máy môi, “Tôi không muốn mọi người chú ý đến mình.”
“Mọi người có thể không bận tâm, nhưng tôi thì có!”, Triệu Dương nhíu mày, không chịu thả tay cô, “Cô có biết khi tôi nhận ra anh ta là người yêu cô, tôi đã thất vọng thế nào không?”
“Triệu Dương…”, Vũ Lục Hàn bỗng nhiên sợ hãi. Giọng nói của cậu ta
thật gay gắt, và ánh mắt đàn áp ấy thật đáng sợ. Cô lập tức giật tay
lại, không dám nhìn thẳng vào Triệu Dương.
“Vũ Lục Hàn, cô có biết… tôi rất thích cô không?”
Giọng điệu của Triệu Dương trở nên tha thiết, nhưng ánh mắt lại vô cùng hung dữ. Giống như một sự trách móc vậy.
“Đừng, tôi…”
“Mỗi khi nhìn thấy cô ở trường, tôi chỉ muốn đến gần cô, nói chuyện
với cô, ở bên cạnh cô… Nhưng cô thì luôn tránh mặt tôi, luôn luôn vậy!”, Triệu Dương gần như bùng nổ, giọng nói vô cùng thống khổ nhưng lại rất
dữ dằn, “Cô không biết tôi mong đợi các buổi họp Hội đến mức nào đâu, đó là khoảng thời gian duy nhất tôi gặp được cô, nói chuyện được với cô.
Mỗi khi cô đi cùng Triệu Minh, dù chỉ đi đằng sau cô và lắng nghe cô nói chuyện với chị ấy, tôi cũng rất hạnh phúc, cô có hiểu không?”
Vũ Lục Hàn ngỡ ngàng, cứng họng không nói được lời nào. Triệu Dương
cũng nhìn cô, ánh mắt ấy không hề giống với hắn dù chỉ một chút. Nỗi đau khổ của hắn không dữ tợn như thế. Hắn cũng không hề trách móc cô dù chỉ một lời. Cô chưa bao giờ nghĩ Triệu Dương thích mình, chưa bao giờ
tưởng tượng được. Lúc này, những lời Triệu Dương nói cứ như những nhát
búa giáng thẳng vào đầu cô, để cô phải từ từ thấm cơn đau trong nỗi day
dứt và hối lỗi.
Triệu Dương đột nhiên bật cười, quay đi, lắc đầu liên tục.
“Xin lỗi nếu tôi khiến cậu bị sốc”, Triệu Dương lại đổi cách xưng hô, dịu giọng nhưng vẫn có gì đó không ổn, “Đúng như Triệu Minh nói, tôi
rất nóng tính, và chẳng nghĩ đến ai trước khi nói…”
“Tôi… tôi…”, Vũ Lục Hàn lắp bắp, mồ hôi lạnh toát ra làm người hầm
hập nóng. Quả thật, những lời vừa rồi của cậu ta khiến cô bị choáng.
Chưa bao giờ tim cô lại đập nhanh đến vậy, khi không đứng trước Hàm Vũ
Phong. Không thể thoát ra được lời nào, đó là cảm giác bây giờ của Vũ
Lục Hàn.
“Sao nào, cậu không tin tôi à?”, Triệu Dương toét miệng cười, lộ ra
chiếc răng khểnh mà cô từng thấy duyên, “Tôi xin lỗi vì đã thô lỗ, nhưng tôi đang rất thật lòng đấy…”
Vũ Lục Hàn thấy đầu óc rất tỉnh táo nhưng cùng lúc lại u mê. Cô chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa. Triệu Dương biết cô đã có bạn trai
rồi, cậu còn nói những điều này ra để làm gì?
“Có lẽ tôi vẫn sẽ độc thoại…”, cậu chống tay lên bàn đỡ lấy cằm, nhìn cô, sự hung dữ trong ánh mắt đã vơi đi một nửa, “Hôm nay có vẻ như là
một ngày tồi tệ với tôi. Nhưng cậu biết đấy, chỉ là một ngày tồi tệ
thôi, không phải một cuộc sống tồi tệ. Tôi biết cậu đã có người khác,
cậu sẽ chẳng màng đến tôi đâu, nhưng mà…”
Mỗi khi cậu ta ngừng lại, cô cảm thấy tim mình cũng ngừng theo. Cô đã nín thở để chờ đợi xem cậu ta sẽ nói gì, và sự hồi hộp này thật giống
như một đứa học sinh chuẩn bị bước vào phòng thi vậy.
“Vũ Lục Hàn ạ, tôi thích cậu mất rồi. Tôi đành phải làm ngơ bạn trai
của cậu thôi. Nếu tôi thích mà lại không theo đuổi, sau này, khi lớn lên và nhìn lại khoảnh khắc lúc bây giờ đây, tôi sẽ hối hận và nghĩ rằng
tôi đã có cơ hội, đã có thể có cậu trong tay, mà tôi lại chẳng làm gì
hết…”
“Cậu… đang nói gì vậy…”, Vũ Lục Hàn lúng búng nói ra, không thể nghĩ
được từ ngữ nào để miêu tả. Triệu Dương thong thả nhìn cô, khoe chiếc
răng khểnh qua nụ cười giảo hoạt.
“Tôi chính thức thách thức người yêu của cậu. Tôi tin rằng mọi thứ
tôi muốn, tôi đều giành được về tay mình. Và cậu, Vũ Lục Hàn, từ giây
phút này trở đi, tôi sẽ theo đuổi cậu đến cùng, cho tới khi cậu không
còn nghĩ đến ai ngoài tôi nữa…”
Bầu trời trong xanh ngày hôm nay hình như vừa vang lên một tiếng sấm. Vũ Lục Hàn bàng hoàng nhìn cậu con trai kém mình một tuổi, trong đầu
tưởng tượng ra cảnh Hàm Vũ Phong cầm súng bắn thẳng vào đầu cậu ta còn
Triệu Minh khóc lóc hận thù cô cho đến tận lúc chết. Cô đứng dậy, bất
ngờ đến nỗi chiếc ghế của cô đổ rầm ra phía sau, tạo tiếng động vang
vọng khắp cái thư viện vài chục mét vuông.
“Tôi hi vọng cậu đừng bao giờ đùa như vậy trước Triệu Minh, hay trước bất kì… cô gái có người yêu nào”, Vũ Lục Hàn nghĩ mãi mới nói được một
câu, lúng túng ôm quyển sách và đeo cặp lên vai, “Tôi sẽ không để bụng
đâu… chỉ cần cậu… đừng làm gì giống như bây giờ… Tôi xin lỗi, đến giờ
học rồi…”
Vũ Lục Hàn vụng về dựng ghế lên, quay lưng chưa kịp bỏ đi thì Triệu Dương đã với theo một câu nói:
“Tôi không đùa đâu! Hãy chờ nhé, Vũ Lục Hàn!”
Cô đã rất sáng suốt khi không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa. Thật
điên rồ, cậu ta thật điên rồ! Cô lúc này chỉ nghĩ đến hắn, giá như có
Hàm Vũ Phong ở đây, cô sẽ chẳng bao giờ gặp phải tình huống quái gở này
và những người quái dị như cậu. Triệu Minh liệu có biết em trai mình
thích bạn thân mình không? Triệu Minh liệu có ngăn cản nếu em trai theo
đuổi cô không? Theo đuổi một người đã có người yêu? Ngay lúc này đây,
đến Triệu Minh cô cũng chẳng muốn nhìn thấy. Hai chị em họ, có cần thiết trong cùng một ngày đều phát điên lên như vậy không? Hay là, người đang phát điên lại chính là cô…?
Buổi chiều, Vũ Lục Hàn không đi cùng Triệu Minh đến nơi làm việc. Cô
phát hiện chiếc Bentley màu xanh ngọc bích đậu ngay phía sau chiếc
Aventador của Hàm Vũ Phong, và cô cũng phát hiện Triệu Minh bước lên
chiếc Bentley đó cùng một chàng trai tóc đỏ. Vũ Lục Hàn chẳng thắc mắc
gì, vẫy tay lại khi Triệu Minh vẫy tay với cô. Cô lên xe của Hàm Vũ
Phong, quay sang nhìn gương mặt vui tươi của hắn, bỗng dưng lại chẳng
muốn nói chuyện đã xảy ra.
“Hôm nay ở trường thế nào?”, hắn hỏi, với nụ cười nửa miệng mà cô yêu thích. Vũ Lục Hàn quyết định giấu nhẹm hết, cười tươi tắn đáp lại
“Không có gì.”
“Ở trường em chán thế sao?”, hắn phì cười. Ngày nào hắn hỏi, cô cũng nói ‘Không có gì’.
“Bởi vì không có anh ở trường”, cô thành thật trả lời, nhưng hắn lại nghĩ đó là một câu nói đùa.
“Anh có nên bỏ việc và đi học lại đại học không?”, hắn lái xe, đưa mắt liếc nhìn cô vài giây, tỏ ra hài hước. Vũ Lục Hàn tuy miệng cười, quay đi, ánh mắt lại có một chút đổi thay.
“Nghiêm túc đấy. Em luôn ước được học đại học cùng anh, thế thì tốt
quá…”, cô chững lại một lúc khi thấy mình quá nghiêm trọng, lại cố gắng
đùa một câu để hắn không để ý, “Bởi vì anh học rất giỏi, anh có thể dạy
em…”
Hàm Vũ Phong nhếch môi, không đáp lại nhưng cười thầm trong bụng. Đồ
ngốc, người làm kinh doanh bất động sản đâu có học trường nghệ thuật!
Vũ Lục Hàn lần thứ hai nhận ra chiếc Aventador này đang bám đuôi
chiếc Bentley xanh ngọc bích ấy. Cô biết ngay hai tên con trai đã thỏa
thuận cùng nhau đến cùng một nơi. Quả đúng không sai, khi chiếc Bentley
nhấp nháy xi nhan và đậu về phía bên trái đường, trước một nhà hàng Anh
quốc, chiếc Aventador cũng xi nhan trái, dừng lại cách chiếc Bentley
đúng khoảng cách tiêu chuẩn. Trần Hải Minh và Hàm Vũ Phong bước ra khỏi
xe gần như cùng một lúc, mở cửa ghế phụ lái, rồi Vũ Lục Hàn bước ra,
không bất ngờ khi thấy Triệu Minh.
“Bọn anh nghĩ rằng em và bạn em sẽ thích ăn một vài món ăn mà hồi bé
anh hay được ăn ở nhà…”, hắn vụng về giải thích, Vũ Lục Hàn thấy điều đó rất đáng yêu. Tuy nhiên cô vẫn còn để bụng chuyện của Triệu Dương, nên
tạm thời không tự nhiên khi đi ăn cùng chị gái cậu ta.
“Anh đã đưa em đi ăn đồ Anh một lần rồi…”, Vũ Lục Hàn vui vẻ hưởng ứng. Hắn nheo mắt lại, ngúng nguẩy lắc đầu.
“Nhà hàng đó của người Anh. Nơi này chỉ làm món ăn Anh thôi. Hai nơi
khác nhau, nhưng Mike thích chỗ này. Bọn anh đi ăn ở đây thường xuyên
hơn, vì nó ở gần trung tâm thành phố. Nhà hàng kia Mike cũng không biết
đâu, chỉ em và anh biết thôi…”
Hắn ghé sát tai cô thì thầm nói câu cuối, Vũ Lục Hàn dù cố gắng vẫn
bị đỏ mặt. Trần Hải Minh cùng Triệu Minh đứng ở cửa nhà hàng đợi cô, có
lẽ họ đã thân thiết hơn sau ngày hôm qua? Vũ Lục Hàn tự hỏi, không hiểu
vừa rồi cùng nhau ngồi
trên xe, hai người ấy đã nói với nhau những chuyện gì?
“Đi ăn cùng cậu thích quá!”, Triệu Minh khoác tay Vũ Lục Hàn ngay khi cô đi đến, dù cô đang nắm tay hắn ở tay còn lại. Hàm Vũ Phong quay sang nhếch miệng cười, còn Vũ Lục Hàn tuy môi cười, nhưng không thoải mái
như mọi ngày.
Cô có nên nói với Triệu Minh không? Liệu Triệu Minh có biết Triệu
Dương đã làm gì không? Triệu Minh sẽ ủng hộ em trai của mình? Cô hi vọng điều gì ở việc nàng Chủ tịch thân thiết với người bạn thân của hắn, hi
vọng Triệu Minh sẽ về phe của cô?
Bữa ăn được dọn ra với pho mát trắng; bánh Cottage – loại bánh gồm
thịt bò băm, trộn với rau, nước sốt thịt và vỏ khoai tây nghiền; xúc
xích Cumberland và khoai nghiền kèm mù tạt; chả nướng Cornish – nhân
thịt bò, khoai tây thái hạt lựu, cải Thụy Điển, hành tây, muối và tiêu
bọc trong vỏ bánh hình chữ D; cá tuyết và khoai tây rán gói trong giấy
báo, ăn kèm đậu nghiền, sốt cà chua và một lát chanh; và một đĩa khoai
tây chiên với sốt cà ri đậm đà, thơm cay. Hai chàng trai ngồi đối diện
nhau, Vũ Lục Hàn ngồi trước mặt cô bạn thân của mình. Cô chỉ lẳng lặng
lắng nghe mọi người trò chuyện, thỉnh thoảng lén nhìn Triệu Minh, nỗi
bận tâm trong lòng mãi không hề dứt.
“Em thấy thế nào?”, Hàm Vũ Phong đột nhiên quay sang hỏi. Cô ngơ ngác nhìn hắn, bọn họ vừa nói gì, cô đâu có để ý! Triệu Minh cũng hào hứng
nhìn cô, đẩy người sát về phía cô, vươn tay như muốn chạm vào cô nhưng
tay Vũ Lục Hàn ở quá tầm với.
“Đồng ý đi, sẽ tuyệt lắm! Trường mình cho nghỉ hẳn một tuần cơ mà,
đợt thi năm nào cũng vậy! Mình năm cuối rồi, có thể còn được nghỉ nhiều
hơn bởi năm nhất thi cách ngày… Ôi, nghĩ đến thôi cũng thích rồi…”,
Triệu Minh nói ra những điều Vũ Lục Hàn chẳng hiểu. Tiếp lời cô, Trần
Hải Minh hỏi một câu không hiểu khác:
“Em nghĩ sao, Tiểu Hàn? Tôi thấy đây là một kế hoạch khá hay cho kì nghỉ đấy chứ…”
Vũ Lục Hàn không cười nổi, đỏ mặt, ghé sát tai Hàm Vũ Phong thì thầm thật khẽ:
“Thú thật là em vừa không tập trung… Mọi người đang nói gì vậy?”
Hàm Vũ Phong ngạc nhiên, bật cười, nhìn cô rồi lại nhìn hai người còn lại. Bây giờ đến lượt họ không hiểu, Vũ Lục Hàn lúc này mới vặn ra được nụ cười méo xẹo.
“Em đã sẵn sàng gặp mẹ anh chưa? Nếu cùng bọn anh tới Anh quốc vào kì nghỉ sắp tới của em, có lẽ anh sẽ đưa em đến gặp mẹ…”
Hàm Vũ Phong khéo léo nói, đưa cô về đúng chủ đề mọi người đang bàn
bạc. Thế nhưng Vũ Lục Hàn đã quá đỗi bất ngờ khi nghe đến đoạn “cùng tới Anh”, miệng há hốc nhìn hắn, tai ù ù, lời hắn nói như gió thổi qua tai.
“Em… em đi cùng? Nhưng còn… còn… còn phải ôn thi…”, Vũ Lục Hàn chỉ
nghĩ đến ôn thi! Thực chất, cô không nghĩ rằng mình sẽ đi ra nước ngoài
đột ngột và sớm như vậy. Kì nghỉ trước thi của cô chỉ kéo dài một tuần,
đi Anh trong vòng bảy ngày liệu có vội vàng quá không?
“Em có thể cân nhắc”, hắn dịu dàng cười với cô, “Chúng ta vẫn còn rất nhiều cơ hội mà…”
“Em… em phải suy nghĩ…”, Vũ Lục Hàn lắp bắp, nhìn vào ánh mắt kì vọng của Triệu Minh và đáp lại ánh nhìn chờ đợi của Tóc Đỏ. Triệu Minh cũng
được mời, và cô đã đồng ý?
“Nghĩ kĩ nhé, Tiểu Hàn”, Trần Hải Minh nháy mắt với cô, “Thay vì ngồi ở nhà nhung nhớ chờ đợi cả tuần, cùng nhau đi có phải tốt hơn không!”
Anh ấy đang nói gì vậy? Vũ Lục Hàn hoang mang nghĩ, lo lắng nhìn Hàm
Vũ Phong, chột dạ với một suy nghĩ vừa bất ngờ ập đến. Hàm Vũ Phong sẽ
phải đi đâu đó trong tuần ấy sao? Sẽ không ở bên cạnh cô? Sẽ đi một
mình?
Hắn liếc nhìn cô, mỉm cười, nụ cười vẫn dịu dàng dỗ dành tâm trạng đầy bất ổn của cô gái nhỏ.
Triệu Dương đã nói, hôm nay là một ngày tồi tệ.
It’s just a bad day, not a bad life.
“Lâu lắm rồi chúng ta mới cùng uống cà phê!”
Triệu Minh hớn hở lắc lư cốc cappuchino. Vũ Lục Hàn và nàng chủ tịch
đang thưởng thức cà phê nhân giờ giải lao ở tầng 20 của trụ sở công ty
Tập đoàn Kiến trúc – Mỹ thuật Hoàng Gia. Vũ Lục Hàn với một ly expresso, lặng lẽ cười để không làm hỏng tâm trạng của bạn. Sáng nay Triệu Minh
cãi nhau với em trai, nhưng dường như đối với cô nàng, hôm nay vẫn là
một ngày đẹp trời.
“Này, cậu nghĩ thế nào về việc ban nãy?”, Triệu Minh nhắc lại cuộc
trò chuyện trong bữa ăn. Vũ Lục Hàn nhìn ra ngoài, đưa mắt mông lung,
chẳng biết phải quyết định thế nào nữa.
“Mình không biết…”
“Cậu sao thế? Có chuyện gì à?”, Triệu Minh quan tâm hỏi, “Hôm nay cậu trông buồn lắm. Cậu cứ như vậy suốt từ lúc ăn trưa rồi…”
“Mình cứ như thế nào?”
“Cứ… nhìn mông lung… buồn… kể cả cười cũng vẫn thấy buồn”, Triệu Minh nhìn vào mắt Vũ Lục Hàn. Cô nhận ra sự lo lắng trong đôi mắt mở to dưới cặp kính gọng tròn của cô bạn, tự dưng thấy mình có lỗi vì đã làm người khác thấy muộn phiền.
“Mình không sao mà…”, cô lại cười. Nhưng dù đã cố tự nhiên nhất có thể, Triệu Minh vẫn nhận ra sự bất ổn bên trong.
“Cậu có muốn nói cho mình biết không?”, nàng chủ tịch tha thiết hỏi,
ngay cả giọng nói cũng đã lo âu nhiều lắm rồi. Vũ Lục Hàn nhìn bạn, sống mũi cay cay. Đây là cô gái đầu tiên quan tâm đến cảm nhận của cô, và cô rất muốn, nhưng chuyện này liên quan đến người thân của cô gái ấy.
Triệu Dương vốn đã làm Vũ Lục Hàn buồn phiền, lại thêm cả suy nghĩ Hàm
Vũ Phong sắp sửa đi đâu đó cả tuần dài đằng đẵng, cô càng thêm nặng trĩu trong lòng. Không trút ra được gánh nặng này, cô sẽ gục ngã vì quá buồn mất.
“Cậu… có phiền không… nếu mình… nói về Triệu Dương…”
Triệu Minh khựng lại đôi chút. Vũ Lục Hàn ngạc nhiên khi nàng chủ
tịch không bất ngờ như cô nghĩ. Dường như cô gái ấy đã biết cô định nói
gì.
“Mình không phiền chút nào đâu! Mình muốn biết em trai mình đã làm gì sai với cậu…”
Cô gái nhỏ thấy nôn nao, với tay uống một ngụm expresso lớn. Tội phạm, khi bị hỏi cung, chỉ cần uống nước là lời khai trôi đi mất hút.
“Nghe này…”, Vũ Lục Hàn hít một hơi can đảm trong không khí vào bụng, cố đè nén cảm xúc để Triệu Minh không bị áp lực, “Hôm nay, Triệu Dương
đã tỏ tình với mình…”
Đồng tử trong mắt Triệu Minh giãn to ra, như mắt những con mèo khi
chúng quan sát những thứ lạ lẫm vậy. Cô chủ tịch run lên vì giận, Vũ Lục Hàn có thể nhìn ra điều đó.
“Mình rất xin lỗi, Vũ Lục Hàn…”, Triệu Minh đột nhiên nắm lấy tay cô, “Mình không ngờ Dương Dương lại dám làm như thế… Mình đã cố ngăn cản nó mấy hôm nay, thậm chí mắng mỏ, dọa nạt, vậy mà nó vẫn…”
“Khoan đã… vậy là cậu biết?”
“Mình biết…”, Triệu Minh vỡ òa, “Nó đã nói với mình ngày hôm kia… Là
nó rất thích cậu… Không hiểu nó nghe ai nói mà bỗng dưng về nhà hỏi
mình, hỏi có phải anh Vũ Phong là người yêu của cậu không. Mình gặng hỏi nhưng nó không nói ra người đã cho nó biết, lại còn giận dữ ngược với mình vì mình đã giấu… Rồi sau đó… sau đó… Dương Dương chỉ nghĩ đến việc sẽ theo đuổi cậu…”
“Khoan… cậu bảo là… Triệu Dương nghe người khác nói à?”, Vũ Lục Hàn
đột nhiên chồm tới, đồng tử giãn nở hơn cả mắt Triệu Minh. “Không phải
cậu nói cho Triệu Dương sao?”
“Không! Tất nhiên là không, mình hứa với cậu rồi mà!”, Triệu Minh lắc đầu liên tục và cố gắng thể hiện sự thành thật, “Mình đã cố hỏi nhưng
nó không chịu nói là ai… Mình đã… mình đã kể cho anh Hoàng Lâm, hi vọng
anh ấy sẽ can thiệp, nhưng mà, nhưng mà…”
Triệu Minh bất ngờ chững lại, nét buồn phảng phất trên đôi mắt cô khiến Vũ Lục Hàn hiểu ra tất cả.
“Vậy là hôm qua cậu đến gặp anh Hoàng Lâm vì việc ấy? Rồi anh ấy từ chối giúp đỡ? Nên cậu buồn ư? Sao cậu không nói với mình?”
Vũ Lục Hàn chưa bao giờ thấy mình mạnh dạn như thế. Cô chạy tới ngồi bên cạnh Triệu Minh, quàng tay ôm lấy vai cô bạn.
“Nếu có việc gì liên quan đến mình, cứ nói cho mình. Cậu không cần
phải lo một mình như vậy đâu. Đừng ôm đồm hết mọi việc vào người, nhé!”
“Mình chỉ sợ cậu buồn thôi, sợ làm phiền cậu và anh Vũ Phong nữa”,
Triệu Minh nhìn cô, “Mình chỉ muốn biết Triệu Dương đã ngao du với ai mà lại đặt điều cho cậu như vậy, lại còn khiến Dương Dương có suy nghĩ
lệch lạc như thế…”
“Đặt điều? Mình tưởng… vậy Triệu Dương đã nghe thấy những gì?”, Vũ
Lục Hàn ngạc nhiên, bối rối hỏi lại. Vậy ra đây là nguyên nhân khiến
Triệu Dương đột nhiên đòi theo đuổi cô?
“Ừm… Nghe sẽ không dễ chịu đâu…”
“Mình muốn nghe. Nói đi, Triệu Minh.”
“Họ nói… ừm, người đó nói… cậu cướp người yêu của người ta…”
Vũ Lục Hàn trợn mắt lên, rùng mình trong giây lát. Cô? Cướp Hàm Vũ
Phong? Cô làm sao có gan đi cướp người yêu cơ chứ? Rốt cuộc là ai đã nói với Triệu Dương như vậy?
Hình ảnh của Chu Bạch Thảo hiện lên đầu tiên trong đầu Vũ Lục Hàn.
Tuy nhiên cô lại không muốn tin vào điều đó. Lần gần nhất gặp Chu Bạch
Thảo, nàng đã ôm cô và khóc cả nửa tiếng đồng hồ trong phòng thay đồ ở
trung tâm thương mại. Nàng nói nàng từng rất ghen tị với cô, nàng chỉ
cảm thấy tuyệt vọng vì nàng theo đuổi hắn đã tám năm mà không được đáp
lại. Nàng từng muốn bắt nạt cô, đe dọa cô, chỉ vì không muốn chấp nhận
thất bại của mình, không hơn nổi một cô gái chỉ mới xuất hiện vài tháng. Nhưng nàng đã hoàn toàn tuyệt vọng khi người thứ ba xuất hiện, lại còn
là người Hàm Vũ Phong từng vô cùng yêu thương. Nàng nói, ngay lúc ấy,
bầu trời đã sụp đổ trước mắt nàng. Ngay cả một tia hi vọng cũng không
còn nữa. Nàng không muốn gặp hắn, không muốn nghe thấy giọng nói của
hắn, không muốn nghe thấy tên hắn. Nàng đã xin lỗi cô và bật khóc nức
nở. Vũ Lục Hàn biết những giọt nước mắt đau khổ ấy không thể nào là
diễn. Vũ Lục Hàn khi ấy cũng cảm nhận chung một nỗi tuyệt vọng không thể diễn tả thành lời. Chỉ có điều, nàng là người hắn thậm chí chưa bao giờ coi vượt quá ranh giới một người em gái, còn Vũ Lục Hàn ít ra đã được
hắn quan tâm dù chỉ trong khoảng thời gian không dài. Cô cảm thấy mình
đã được an ủi, còn Chu Bạch Thảo mới là người thật sự đáng thương. Sau
đó, ngay cả khi đi tìm, hắn cũng chỉ gọi tên cô, cũng chỉ lo lắng cho
cô. Chu Bạch Thảo bị hoàn toàn lãng quên. Vũ Lục Hàn không thể tin nếu
Chu Bạch Thảo bỗng nhiên nói cô cướp đi Hàm Vũ Phong như vậy. Việc hẹn
hò giữa nàng và hắn, hắn đã nói rõ chỉ là một thỏa thuận vào ngày sinh
nhật nàng, để nàng cảm thấy trọn vẹn, bọn họ thực chất chưa từng là một
đôi. Chẳng có lí do gì để Chu Bạch Thảo quy kết cho Vũ Lục Hàn như vậy.
Và Triệu Dương, không lẽ cậu cũng quen biết nàng?
Khoan đã, người thứ hai hiện lên trong đầu Vũ Lục Hàn, là cô gái
giống mình như đúc. Cô gái là mối tình đã qua của Hàm Vũ Phong. Cô gái
đã xuất hiện ở bữa tiệc của Trần Hải Minh vài ngày trước. Cô gái ấy rất
giống cô, chính cô cũng phải ngạc nhiên khi nhìn thấy ngoài đời thực. Cô dường như là phiên bản không-trang-điểm của cô ta. Liệu có khi nào,
Vương Vũ Lam cho rằng Vũ Lục Hàn cướp người yêu của cô ấy?
“Cậu… cậu chỉ mới nói cho Hoàng Lâm thôi phải không?”, Vũ Lục Hàn chộp lấy vai Triệu Minh.
“Đúng rồi”, Triệu Minh bất ngờ gật đầu.
“Mình nhờ cậu một chuyện… Đừng kể chuyện này với bất kì ai nhé!”, Vũ
Lục Hàn tỏ ra khẩn trương. Ngay khi Triệu Minh đồng ý, cô vội vàng cáo
bận và bỏ đi.
Còn một mình Triệu Minh nhìn theo cô với vô vàn thắc mắc. Vũ Lục Hàn
phản ứng khác hẳn với tưởng tượng của cô. Nghĩa là cô gái nhỏ biết những thứ mà cô không biết.
Dù có biết rồi, thì cậu cũng sẽ thay đổi được gì, Vũ Lục Hàn?
(Còn tiếp)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT