Bữa tiệc ở căn hộ của Trần Hải Minh không cho phép phóng viên tác
nghiệp. Cậu vui vẻ cười, tuy mắt vẫn liếc nhìn Vũ Lục Hàn. Cô đang ở bên cạnh Triệu Minh, khép nép một góc gần với thác chocolate và khay dâu
tây căng mọng. Hàm Vũ Phong nói cô rất thích món này, vậy là cậu đặc
biệt chuẩn bị rất nhiều. Hàm Vũ Phong ở đâu, mà sao bây giờ lại không
thấy mặt?
Một bóng nữ nhân lướt qua khiến Trần Hải Minh phát hoảng. Lại là cô ả ấy, lại là Vương Vũ Lam. Cậu không nhớ đã mời cô ta. Ngay lập tức, cậu
rời khỏi nhóm người đang nói chuyện cùng mình, nhanh chóng lách đến bên
Vương Vũ Lam. Cô ả đó đang nhìn ngó khắp nơi, không cần hỏi cũng đủ hiểu cô ta đang tìm ai.
“Tôi không nhớ rằng tôi có tên cô trong số khách mời…”, Trần Hải Minh bất ngờ nói, và Vũ Lam giật nảy mình quay lại. Cô nhìn cậu với một chút hoang mang, nhưng rồi ánh mắt cũng đanh lại:
“Có vẻ tôi và cô gái Vũ Lục Hàn ấy rất giống nhau. Đám người của anh thậm chí mời tôi vào đấy!”
“Và họ sẽ mời cô ra khi tôi nói với họ cô thật sự là ai”, cậu nhếch
miệng cười. Lọt vào đây với danh phận của Vũ Lục Hàn, cô gái này cũng
giỏi ngụy trang.
“Anh định làm gì? Đuổi tôi?”, Vương Vũ Lam lạnh lùng khoanh tay, thái độ bất cần nghếch cằm lên nhìn cậu. Trần Hải Minh nhăn mặt lại, đột
nhiên trợn tròn mắt nhìn về phía sau lưng Vũ Lam. Cô nàng thấy vậy, ngay lập tức quay lại. Sau lưng cô, là Hàm Vũ Phong.
“Em…”, Hàm Vũ Phong khẩn trương đến gần cô, nhìn cô với ánh mắt xúc động và bối rối, “Bất ngờ quá, tôi…”
“Ôi…”, Vương Vũ Lam hô lên, đột nhiên ôm chầm lấy hắn. Hàm Vũ Phong
giật mình, bỗng nhận ra cô gái này có mái tóc đen dài, đeo khuyên ngọc
trai của Mikomoto, kèm theo thái độ của Trần Hải Minh, hắn lập tức đẩy
Vương Vũ Lam lùi ra xa một cách khẩn trương. Nhìn thấy cô gái giống Vũ
Lục Hàn đang nói chuyện cùng Trần Hải Minh, trong một vài giây bất ngờ,
hắn bất chợt không nhận ra ngay người này là Vương Vũ Lam. Hắn vốn nghĩ
rằng hắn sẽ xuất hiện sau khi Trần Hải Minh sắp xếp cho mình một bài
hát, để xin lỗi Vũ Lục Hàn. Bởi thế, khi định gặp Trần Hải Minh theo kế
hoạch, đã thấy cậu đứng với người-giống-Vũ-Lục-Hàn, hắn hoàn toàn bất
ngờ và bối rối. Điều này không hề nằm trong kế hoạch. Không thể ngờ được rằng Vương Vũ Lam lại xuất hiện ở nơi vốn không dành cho cô.
“Hàm Vũ Phong…?”
Giọng nói êm ái ấy, hắn từ bao giờ đã nhớ như in trong đầu như một
bản ballad đằm thắm. Thế nhưng lúc này, bản ballad ấy lại được mở không
đúng lúc.
“Vũ Lục Hàn…”
Hắn quay người lại đối diện cô. Sự bối rối, bàng hoàng trong mắt cô
phản chiếu rõ rệt trong đôi mắt nâu khói của hắn. Ôi không, Vũ Lục Hàn
đã nhìn thấy Vũ Lam ôm hắn! Hắn đột nhiên lại thấy sợ hãi. Trái tim hắn
đập rất mạnh. Chưa từng có giây phút nào trong đời, đối diện một người,
con-gái, lại khiến Hàm Vũ Phong căng thẳng đến mức này. Chỉ cần một hành động, lời nói sai sót thôi, hắn sẽ mất cô ngay lập tức – một lần nữa.
Vũ Lục Hàn thở gấp. Ôi, cô gái kia… chắc chắn là Vương Vũ Lam. Người
có ngoại hình giống hệt cô. Người đứng cạnh hắn còn nổi bật hơn cô,
người mà hắn vẫn còn yêu tha thiết. Bấy lâu nay, suy nghĩ quẩn quanh của cô cuối cùng cũng chính xác. Hàm Vũ Phong đã hoàn toàn không cần đến
“bản sao” là cô, ngày hôm nay không chỉ đưa cô ấy đến bữa tiệc của Trần
Hải Minh, mà trước mọi người còn công khai tình cảm như vậy rồi. Cô thấy tủi thân và tổn thương sâu sắc. Mang một người giống cô, nhưng xinh đẹp hơn cô, nổi bật hơn cô, đến một nơi toàn bạn bè của hắn, có phải muốn
làm cô bẽ mặt không? Vũ Lục Hàn không biết phải làm gì bây giờ. Khóc và
chạy đi như trong phim? Không được, người ta sẽ chỉ trỏ vào cô, bàn tán
về cô, dù cô là kẻ vô danh đối với họ. Triệu Minh là bạn học của cô vẫn
còn ở đây, cô bỏ đi như vậy, ngày mai biết phải giải thích thế nào nếu
cô gái ấy thắc mắc? Chi bằng, cách tốt nhất, hãy tỏ ra không quen biết
đi! Vũ Lục Hàn hít một hơi, khẩn trương quay lưng đi ngay lập tức. Phải
trở lại và nói rằng cô phải về sớm đi làm, dù cô đã xin chuyển ca sang
ngày mai. Vậy mà, chưa kịp đi bước nào, một người đã túm lấy vai cô xoay lại. Đối mặt ngay với Hàm Vũ Phong, trái tim cô đã dừng lại một nhịp.
“Vũ Lục Hàn… Em không được đi. Anh có rất nhiều điều muốn nói với em!”
Một số người bắt đầu để ý tới hai cô gái giống nhau như đúc đang đứng bên cạnh chủ nhà. Hoàng Lâm cũng nhận ra cô gái lạ giống Vũ Lục Hàn vừa mới ôm chầm lấy Hàm Vũ Phong, không chần chừ đến gần Tóc Đỏ. Triệu Minh thấy anh trai của Vũ Lục Hàn, đi cùng một cô gái giống bạn Vũ y hệt, tò mò chạy đến cùng Hoàng Lâm, muốn thắc mắc nhưng không biết hỏi ai. Bỗng dưng, vì hai cô gái giống nhau như hai giọt nước, người dự tiệc bỗng
chốc cùng đổ dồn sự chú ý cho họ. Vũ Lục Hàn bối rối định lùi hai bước,
cũng không được vì Hàm Vũ Phong nhất quyết giữ lại rồi.
“Hãy nghe anh, một chút thôi. Nếu bây giờ không nói được cho em nghe, anh sẽ hối hận cả đời…”, hắn nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng sợ của cô, cố gắng không nói to, nhưng ai cũng nghe thấy. Họ xôn xao. Hàm Vũ Phong,
giữa hai cô gái như hai bản sao của nhau vậy. Màn kịch này rốt cuộc là
gì?
Trần Hải Minh nhăn mày vì sự kiện không nằm trong tính toán này. Cậu
vốn định cử người đưa Vương Vũ Lam rời đi, nhưng hắn lại bỗng dưng xuất
hiện. Để xem phen này, kẻ không dứt khoát kia sẽ làm gì.
Vương Vũ Lam hiên ngang nhìn thẳng vào Vũ Lục Hàn. Một người khá
giống cô, cô thừa nhận. Nhưng bề ngoài so với cô hết sức bình thường, gu thời trang cũng không có vẻ gì đẳng cấp. Đứng bên cạnh hắn lùn một mẩu, chắc chắn không hợp.
Vũ Lục Hàn hồi hộp nhìn hắn, thở gấp. Đã ba ngày không được nhìn thấy Hàm Vũ Phong. Mùi thanh mát ngọt ngào của hắn lan tỏa xung quanh cô,
bất giác khiến má cô đỏ ửng. Hắn vì sao cứ nhìn cô như vậy?
“Làm bạn gái anh nhé, Vũ Lục Hàn”
Hàm Vũ Phong vẫn nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ một câu nói khiến những
người có mặt ở bữa tiệc ồ lên bất ngờ. Lần đầu tiên họ thấy Hàm Vũ Phong tỏ tình một cô gái.
Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn hắn, ngây ngô không nói nên lời. Sự im lặng
của cô khiến hắn vô tình nghĩ rằng cô sẽ từ chối. Hắn ngay lập tức ôm
chặt cô vào lòng trong sự ngỡ ngàng của những người chứng kiến, không
thèm để ý đến những người đang đứng xem, cứ thế tuôn ra một tràng thật
dài:
“Anh biết anh đã sai khi không thành thật với em. Anh biết anh sai
khi giấu em mọi thứ. Anh sợ em biết sự thật sẽ xa lánh, căm ghét anh.
Anh sợ em không yêu anh. Anh xin lỗi… Anh xin lỗi vì nói yêu em nhưng
lại bỏ rơi em. Xin em cho anh một cơ hội nữa…”
Vũ Lục Hàn tai ù ù, chỉ nghe thấy lùng bùng “anh xin lỗi” mà chẳng
biết hắn đã nói gì nữa. Điều này thật ngọt ngào, mà cũng thật… kì dị.
Thấy Vũ Lục Hàn không phản ứng, hắn lại đẩy nhẹ cô ra để được nhìn vào
mắt cô. Hắn chả thấy tí cảm động nào trong đó. Trần Hải Minh thấy vậy, vuốt mặt, khum tay lại, vươn người về phía hắn “nhắc bài”:
“Quỳ xuống… quỳ xuống đi…”
Hàm Vũ Phong nghe thấy, nhìn cậu nhăn nhó. Một cái ôm không lẽ lại
không bằng quỳ xuống? Hoàng Lâm nhìn chằm chằm vào người bạn thân và Vũ
Lục Hàn. Bọn họ thật sự đã đi đến mức này rồi ư? Trong khi đó, Triệu
Minh ngẩn ngơ không chớp mắt. Cô vẫn nghĩ rằng Hàm Vũ Phong là anh trai
Vũ Lục Hàn!
Vương Vũ Lam chết sững tại chỗ. Cô không bao giờ nghĩ người yêu cũ
của cô lại có thể nói những điều như vậy với một cô gái khác. Hàm Vũ
Phong chưa bao giờ công khai xin lỗi cô điều gì. Hắn luôn chọn cách giải quyết nhanh chóng, không ảnh hưởng đến ai, không rùm beng rắc rối.
Khi Hàm Vũ Phong định quỳ xuống thật, Vũ Lục Hàn vội vã túm lấy hai
cánh tay hắn. Cô không muốn nhìn thấy Hàm Vũ Phong quỳ gối trước mình.
Và cô biết dù hắn có làm thế vì cô, hắn cũng sẽ bị ảnh hưởng đến lòng tự trọng của một người đàn ông, ảnh hưởng đến hình ảnh của một Chủ tịch
lớn. Cô lúng túng nhìn hắn, biết rằng hắn đang chờ đợi mình, bối rối lùi lại vài bước, cúi đầu không nhìn hắn.
“Em không phải người anh cần đâu…”, cô lí nhí đáp, cô biết Vũ Lam
đang nhìn mình. Dù không hiểu thực hư chuyện gì đang xảy ra, cô bỗng
nhiên thấy tự ti trước một cô gái giống mình, nhưng xinh đẹp hơn vài
phần. Hàm Vũ Phong hiểu ngay suy nghĩ của cô, không ngần ngại đặt hai
tay lên má cô và đẩy gương mặt cô ngước lên nhìn mình.
“Em là người ngay bây giờ anh rất cần. Anh có thể rơi xuống từ trên
trời (fall from the sky), anh có thể rơi xuống từ trên cây (fall from a
tree), nhưng cú rơi tuyệt vời nhất chính là rơi vào lưới tình của em
(fall in love)…”
“Câu này tôi bày cho cậu ta đấy”, Trần Hải Minh thì thầm vào tai
Hoàng Lâm, mặc dù cậu không hề phản ứng. Hoàng Lâm không tin nổi vào mắt và tai mình. Hắn thật sự đang nghiêm túc ư?
“Ý anh là bây giờ anh chọn em?”, cô lúng búng hỏi lại, hai má đỏ ửng, cô thấy hắn mỉm cười vô cùng điển trai. Hắn dịu dàng nhìn cô, hạ giọng
xuống để cô cảm thấy chân thành nhất:
“Ngay từ đầu em đã không phải một sự lựa chọn. Em là ưu tiên của anh. Em đương nhiên là hiện tại của anh và anh đương nhiên sống vì hiện tại. Vậy em có đồng ý trở thành tương lai của anh không?”
Ồ, đám đông vỗ tay rất hào hứng. Chẳng ai ngờ ngài Hàm Vũ Phong nổi tiếng lạnh lùng với phái đẹp lại có thể lãng mạn đến vậy. Vũ Lục Hàn vì thế càng thêm xấu hổ, tim đập thình thịch, cả người nóng bừng.
“Hình như định cầu hôn luôn thì phải”, Trần Hải Minh lẩm bẩm, nhún
vai, quay sang dùng khuỷu tay huých vào người Vương Vũ Lam còn chết trân bên cạnh, nháy mắt: “Cảm động quá, phải không?”
Vương Vũ Lam vốn đã vô cùng tức giận, lại thêm bị chọc ghẹo bởi Trần
Hải Minh, uất hận rít lên một tiếng và mọi người dừng hết lại, đổ dồn
ánh mắt vào cô. Vũ Lam hai mắt đỏ hoe, nhìn Hàm Vũ Phong uất hận, lại
nhìn thẳng vào Vũ Lục Hàn. Cô ngây ngô nhìn lại, nhất thời không biết
nên phản ứng thế nào.
“Hãy đợi… Đợi xem tôi có thể làm gì! Các người sẽ thấy… James là của tôi, luôn luôn là của tôi!”
Và Vương Vũ Lam quay lưng, thô bạo xô vào đám đông bỏ đi. Vũ Lục Hàn
rùng mình. Cứ như cô vừa chứng kiến chính mình tức giận vậy. Cô gái ấy…
có phải đang đe dọa cô?
“Đừng để tâm, đừng để tâm!”, Trần Hải Minh vỗ hai tay để kéo lại sự
chú ý, “Cô gái đó chỉ quá mù quáng vì theo đuổi ngài Chủ tịch đẹp trai
đây nhưng thất bại thôi”, Tóc Đỏ sán đến gần hắn, vỗ lên vai Hàm Vũ
Phong, “Tôi biết, chẳng có mấy ai chịu chi tiền phẫu thuật thẩm mỹ cho
giống hệt bạn gái của cậu, chỉ để quyến rũ cậu! Chúng ta nên cạn ly cho
sự liều lĩnh và sáng tạo của cô gái vừa rồi!”
Những người khách lại rộ lên một tràng cười trước câu nói đùa của
Hoàng Lâm. Những người phục vụ của cậu hiểu ý, mang những khay bạc đựng
rượu vang lên mời từng người khách. Âm nhạc lại vang lên, bỗng nhiên
người ta không còn quá để ý đến màn tỏ tình của Hàm Vũ Phong nữa.
“Hai người có thấy nhạc trong đây ồn quá không? Đi vào bên trong kia, rẽ trái, có một cánh cửa mở ra ban công đấy…”, Tóc Đỏ ghé sát vào Vũ
Lục Hàn, thì thầm gợi ý. Cô vẫn còn rất xấu hổ, cúi đầu gật gật, Hàm Vũ
Phong lại dịu dàng khoác vai cô, đi theo chỉ dẫn của Trần Hải Minh, với
một nụ cười nửa miệng thỏa mãn.
Hoàng Lâm nhìn theo hai người vừa đi khuất với một biểu hiện phức tạp. Cậu không nghĩ giữa hai người ấy có thể nảy sinh tình yêu. Dù cậu thấy may mắn vì đã không mạo hiểm tán tỉnh Vũ Lục Hàn, nhưng một phần trong cậu vẫn thấy thật khó chịu. Không thể nào thấy vui được. Và
cậu buộc phải sử dụng cách khác thôi.
Triệu Minh tròn mắt nhìn biểu hiện nâng niu của Hàm Vũ Phong dành cho Vũ Lục Hàn, túm lấy cánh tay Trần Hải Minh vừa đi ngang qua:
“Không phải… anh người nước ngoài đó là anh trai bạn Vũ sao?”, cô ngạc nhiên hỏi. Tóc Đỏ trợn mắt nhìn cô:
“Anh trai? Cô không thấy bọn họ vừa tỏ tình với nhau à? Đó là người
yêu của Vũ Lục Hàn, bọn họ chỉ cãi nhau và làm lành thôi mà!”
Triệu Minh kinh ngạc trước thông tin vừa được nghe, nhất thời không
nói nên lời. Tóc Đỏ nhìn cô phì cười, khoanh tay,nheo mắt lại vô cùng
nham hiểm:
“Này cô bé, không phải cô định tán tỉnh người ngoại quốc ấy đấy chứ?”
“Cái gì?”, nàng Chủ tịch họ Triệu trợn mắt lườm cậu, “Vì Vũ Lục Hàn
nói anh ta là anh trai cậu ấy, nên tôi thắc mắc thôi! Tôi đâu phải người thấy ai cũng muốn tán!”
Trần Hải Minh nhún vai, đáp lại câu nói bằng nụ cười nghi hoặc. Cô nhìn cậu, thái độ lập tức thay đổi.
“Này, anh trai, không phải khi mới gặp tôi, anh dịu dàng, ga lăng
lắm, còn gọi tôi là “em” ngọt sớt. Sao bây giờ đã thay đổi nhanh vậy?”
Trần Hải Minh nhướn mày, bật cười giòn tan:
“Tôi đang ở nhà của mình. Không sống thoải mái thì còn giả vờ cho ai xem nữa?”
Triệu Minh lườm nguýt rất to. Cô quay đi, không thèm đáp lời cậu.
Chàng trai này mới đầu khiến cô rất ấn tượng vì vẻ ngoài và khả năng làm bếp vô địch, thế nhưng tính cách cứ như ngược lại với bề ngoài vậy. Dù sao thì vẫn phải thừa nhận, những món bánh
Trần Hải Minh làm trong bữa tiệc này, ngon đến không tưởng. Được thưởng
thức tài nghệ của cậu là một điều may mắn của cô. Cô vẫn sẽ giữ sự hâm
mộ của mình với Trần Hải Minh, tuy không còn nồng nhiệt như trước.
Hàm Vũ Phong đưa Vũ Lục Hàn ra ngoài ban công căn hộ, khép cánh cửa
bằng kính lại sau lưng. Cô bỗng thấy vô cùng lúng túng. Vũ Lục Hàn đã ở
riêng với hắn bao lâu nay rồi, đột nhiên lúc này lại thấy… không quen.
Hắn đến đứng cạnh cô, chống khuỷu tay lên lan can bằng kim loại.
“Em vẫn chưa trả lời anh”, hắn cười dịu dàng nhìn cô. Vũ Lục Hàn không dám ngước lên nhìn, hướng tầm mắt về phía thành phố.
“Em tưởng anh chỉ nói cho vui…”, cô lí nhí, rụt cổ vào sâu trong
chiếc khăn len. Hàm Vũ Phong bật cười, vòng tay sang ôm lấy vai cô.
“Anh vẫn đang cực kì nghiêm túc đấy”, hắn làm vẻ mặt nghiêm túc, “Nhìn lên xem anh có nghiêm túc không?”
Cô lắc đầu, hai má đỏ ửng. Hắn biết thừa, sung sướng cười và ôm cô.
Hắn dụi vào mái tóc ngắn của cô, thoải mái tận hưởng hương thơm từ mái
tóc.
“Anh rất nhớ em.”
“Anh chẳng thành thật chút nào”, Vũ Lục Hàn nhăn mặt nói. Chẳng ai
bắt hắn phải tránh mặt cô cả. Nhà của hắn, cớ gì hắn không về, lại còn
bắt cô ở đấy!
“Em không nhận ra bị theo đuôi ở mọi nơi sao?”, hắn cười khúc khích,
“Em thật kì lạ. Nếu như anh là một kẻ bắt cóc chuyên nghiệp, em đã “đi
đời” từ lâu rồi, cô bé ạ. Anh nắm trong tay lịch sinh hoạt của em, bạn
bè em, anh theo đuôi em cả ngày, mà em lại chẳng nghi ngờ gì cả. Ôi…”
Kèm theo tiếng thở dài, hắn hôn nhẹ lên tóc cô. Vũ Lục Hàn rùng mình, tim đập nhanh hơn gia tốc rơi tự do. Cô lén cười trước những cử chỉ
ngọt ngào của hắn.
“Sao anh lại không về nhà?”, Vũ Lục Hàn tỏ ý trách móc. Hắn xoa nhẹ lưng cô.
“Anh nghĩ rằng anh đã chọc em giận. Anh khiến em buồn. Anh đã làm việc có lỗi với em. Anh không thể đối mặt với em…”
“Em đâu có giận anh…”, Vũ Lục Hàn hờn dỗi nói. Cô ngẫm nghĩ một lúc, đột nhiên ngóc đầu lên nhìn hắn:
“Anh làm việc có lỗi với em?”
“Không… anh sẽ kể cho em khi về nhà!”, hắn nuông chiều hôn lên trán
cô nịnh nọt, “Em không chịu làm bạn gái của anh, e rằng lúc này em không có nghĩa vụ để nghe anh kể chuyện…”
“Anh đang đe dọa đấy à?”, cô nhướn mày nhìn hắn, thốt lên: “Anh đang uy hiếp em!”
“Em có yêu anh không?”, hắn nhìn sâu vào mắt cô, ân cần hỏi với một
nụ cười rạng rỡ. Ôi, thật hoàn hảo… Vũ Lục Hàn đỏ mặt ngay lập tức.
“Em yêu anh”, cô nói thật nhỏ, biết rằng hắn thừa sức nghe thấy.
Nhưng tất nhiên, các chàng trai luôn muốn nghe thấy điều đó to hơn.
“Anh chẳng nghe thấy em vừa nói gì cả…”
“Em… em yêu anh…”, cô lắp bắp, vòng tay ôm cứng lấy hắn, áp má vào
ngực hắn, làm bộ như không di chuyển được. Hàm Vũ Phong phì cười, cúi
đầu xuống thêm một chút nữa, cố tình hỏi lại:
“Em vừa nói gì thế hả?”
“Anh đừng bắt chước phim nữa!”, Vũ Lục Hàn đỏ bừng mặt nhảy dựng lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, đột nhiên ôm chầm lấy cổ hắn và đặt lên môi hắn một nụ hôn. Hàm Vũ Phong bất ngờ, siết chặt tay ôm eo Vũ Lục Hàn, vẫn
còn nhếch miệng cười dù đáp lại nụ hôn ấy.
“Anh sẽ coi đây là một sự đồng ý”, hắn ngừng lại, thì thào trên môi
cô. Vũ Lục Hàn rùng mình, hơi thở ngọt ngào của hắn lan tỏa khắp cơ thể, ôm trọn lấy trái tim bé bỏng tội nghiệp đang đập không ngừng của cô.
“Tất nhiên là em đồng ý rồi!”
Buổi tối hôm ấy, trời se lạnh. Tuy nhiên, có hai trái tim ở bên cạnh nhau, mùa đông năm nay dường như sẽ vô cùng ấm áp.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT