Khi tỉnh dậy vào buổi sáng, Vũ Lục Hàn vô cùng ngạc nhiên khi thấy
mình đang nằm trên giường. Cô nhớ rõ ràng đêm qua mình ngủ trên ghế; Hàm Vũ Phong say rượu ngủ ở trong phòng, vì sao bây giờ…? Vũ Lục Hàn nhanh
chóng vệ sinh cá nhân, chạy ra khỏi phòng nhìn ngó. Căn nhà vắng lặng,
chẳng có ai, nhưng bóng đèn vàng nhạt từ chiếc đèn trùm nhỏ trên bếp lại được mở lên. Vũ Lục Hàn đi thẳnng vào bếp, đồ ăn sáng đã được chuẩn bị
sẵn sàng, che chắn cẩn thận. Món bánh pancake mà Vũ Lục Hàn rất thích.
Có một tờ giấy nhớ nhỏ dán vào mặt bàn kính, ngay bên cạnh đĩa bánh, là
một dòng chữ viết tay gọn gàng của Hàm Vũ Phong:
“Xin lỗi em rất nhiều.”
Cô đứng ngây người nhìn vào tờ giấy, không thể tin rằng Hàm Vũ Phong
lại dậy sớm làm đồ ăn sáng cho cô. Hắn đêm qua đã say đến mức ngủ thiếp
đi không biết trời đất, làm sao có thể đã dậy sớm nấu ăn? Vũ Lục Hàn
nhét mẩu giấy nhớ vào túi áo, ngồi xuống ăn sáng. Cô mặc dù đã bị hắn
làm cho buồn tủi đến phát khóc, cũng không thể nào không nghĩ về hắn.
“James là người che giấu cảm xúc rất giỏi”, Trần Hải Minh đã nói như
vậy, “Đừng nhìn những biểu hiện bên ngoài của hắn mà hãy tự mình cảm
nhận tình cảm bên trong…”
Hàm Vũ Phong dậy sớm làm đồ ăn sáng cho cô, mặc dù tối qua uống rượu
rất say… Như vậy có phải…? Vũ Lục Hàn lại đỏ hồng má và cảm thấy hồi
hộp. Ồ không, không! Cô nàng Ác Quỷ trỗi dậy, đá nàng Thiên Thần một
cái. Hàm Vũ Phong làm đồ ăn sáng rồi lại nói xin lỗi, chẳng qua đang cảm thấy có lỗi mới chuộc lỗi thôi. Hắn dù có thích cô thật đi chăng nữa,
cũng không thể nào bằng được tình cảm của hắn dành cho Emily. Chu Bạch
Thảo đã từng nói về mối tình ấy của hắn ở trên tàu: mối tình đầu sâu đậm nhất hắn từng có, lại bị phá vỡ bởi cô gái kia ngoại tình. Hắn đã đau
khổ, tuyệt vọng đến mức đóng băng trái tim mình, không còn muốn yêu ai
nữa. Người con gái xinh đẹp, khí chất, tài năng như Chu Bạch Thảo còn
không thể lay động được hắn; Vũ Lục Hàn chẳng qua chỉ là giống Vũ Lam
mới được hắn đặc biệt quan tâm. Nghĩ đến đây, tự cô lại thấy tủi thân vô cùng.
Juliano là người đưa cô đến trường. Vừa bước xuống khỏi cửa khách
sạn, chàng tài xế người Thụy Sỹ đó đã nhanh nhẹn cúi chào, mời cô lên
xe. Hàm Vũ Phong chắc đã dặn dò anh ta thay hắn đưa cô đi học. Một động
thái xin lỗi nữa, thật tuyệt. Vũ Lục Hàn ngồi im trên ghế, cả quãng
đường đến trường chỉ hậm hực nghĩ về Hàm Vũ Phong. Hắn còn không dám đối mặt với cô, hắn thật sự thấy có lỗi đến mức ấy sao?
Vũ Lục Hàn ngồi trong thư viện, trước mặt là một cuốn sách để mở,
nhưng đầu óc lại bay bổng tận nơi nào. Cô không hiểu vì sao không gặp
được hắn lại thấy khó chịu, day dứt. Cô biết mình vẫn rất thích hắn, rất rất rất thích hắn. Dù luôn muốn làm tình cảm với hắn bay biến thật
nhanh, cũng không thể nào thôi nghĩ đến hắn. Hàm Vũ Phong có phải đang
cố tình tránh mặt cô không?
“Chào Tiểu Lục!”
Triệu Minh ngồi vào ghế trống trước mặt cô. Vũ Lục Hàn chẳng còn đủ bận tâm để thấy khó chịu. Cô cười nhẹ nhàng với cậu.
“Dạo này gần như chẳng nói chuyện được với cậu”, Triệu Dương đặt
quyển sách trên tay xuống bàn, mở ra, nhưng vẫn tiếp tục nói, “Cậu như
người cực kì bận rộn vậy, lúc nào cũng chỉ nhìn lướt qua rồi lại đi
mất.”
“Xin lỗi nhé!”, Vũ Lục Hàn có chút áy náy khi nghe Triệu Dương nói
vậy, “Tôi là sinh viên sắp ra trường rồi, còn đang lo việc làm sau này…
Hôm nay tôi sẽ đi thử việc đấy!”
“Chúc mừng cậu”, Triệu Dương lần đầu tỏ thái độ lạnh lùng, nhìn lướt
lên cô rồi lại cúi đầu đọc sách. Vũ Lục Hàn thở dài. Hình như hôm nay là ngày mọi người đều không thích mình.
“Vậy… chị gái cậu… đã có dự định gì chưa?”, cô ngập ngừng hỏi. Dù
không thân thiết, biểu hiện quan tâm của Triệu Dương cũng khiến cô khá
ăn năn khi liên tục tránh mặt. Cô đang bị người khác tránh mặt nên bỗng
dưng vô cùng thấu hiểu.
“Chị ấy đang có ý định xin vào The Fashionista”, cậu răng khểnh đáp
mà không nhìn cô, chỉ chăm chú đọc sách. Vũ Lục Hàn mở to mắt, đó chẳng
phải là thương hiệu của Hoàng Lâm sao?
“Thật… thật trùng hợp! Lát nữa tôi cũng đi thử việc ở đó…”, Vũ Lục
Hàn thốt lên. Triệu Dương rời mắt khỏi cuốn sách, ngẩng lên nhìn cô, đôi mắt sáng bừng.
“Vậy là chúng ta lại có duyên rồi!”, Triệu Dương toét miệng cười, vẻ
lạnh nhạt xa cách khi nãy đã hoàn toàn biến mất, “Tan học cậu đi ăn cùng chúng tôi chứ? Và sau đó cùng đi đến thử việc?”
“V… vâng, thật ra…”, Vũ Lục Hàn lại ngồi vặn vẹo, “Lát nữa… người của công ty… sẽ đến đón tôi…”
“Thế à”, cậu con trai xị mặt, “Vậy hẹn cậu khi khác…”
“Nhưng… nhưng mà tôi có thể thuyết phục anh ấy đưa hai chị em cậu đi
cùng! Ý tôi là… dù sao tôi và Triệu Minh cũng sẽ thử việc ở cùng một nơi mà…”
“Được thế thì tốt!”, Triệu Dương nhoẻn miệng cười, “Nhưng cậu có thể xin cho chị tôi đi cùng thôi. Tôi sẽ đến đón chị ấy sau.”
“Ồ… vậy hả”, Vũ Lục Hàn cười giả lả, “Thế… tôi sẽ… đi gọi điện…”
“Đừng đặt nặng quá, Vũ Lục Hàn”, Triệu Dương gọi đầy đủ họ tên khiến
cô có chút lạ lẫm, “Xin được hay không là ở cậu, tôi không muốn ép.”
“À không, không! Tôi… tôi thật sự muốn mà…”, Vũ Lục Hàn ngượng nghịu lấy điện thoại. Triệu Dương hôm nay cũng thật sự khác biệt.
“Cậu biết không. Cậu khiến tôi áy náy bởi có vẻ tôi hay ép buộc cậu…”
Vũ Lục Hàn tròn mắt nhìn cậu, ngỡ ngàng. Hai má cô đỏ ửng lên, và cô cúi đầu xuống mỉm cười.
“Không… không đâu… Tôi chỉ… có quá nhiều việc mà không tiện sắp xếp thôi…”
“Tôi muốn cậu thật thoải mái khi ở bên cạnh tôi… Giống như… tôi là nơi bình yên nhất để cậu tìm đến vậy.”
Ôi trời ơi… Vũ Lục Hàn than dài, sửng sốt trước những lời nói của
Triệu Dương. Cậu ta chưa bao giờ nghiêm túc như lúc này. Và cô không
thích lắm bởi nó khiến cô day dứt.
“Cậu rất tốt, Triệu Dương ạ”, Vũ Lục Hàn vươn người, nhẹ nhàng đặt
tay mình lên bàn tay đang đặt trên quyển sách của Triệu Dương, “Từ nhỏ
đến giờ chưa có ai kiên nhẫn và tốt với tôi như cậu. Tôi rất cảm kích.
Đừng hiểu nhầm điều gì cả… Tôi xin phép…”
Vũ Lục Hàn đứng dậy, áp điện thoại lên tai khi số của Hoàng Lâm hiện
lên. Cô chờ đợi những tiếng tút dài đều đặn, trong khi sau lưng cô,
Triệu Dương đang ngẩn ngơ nhìn theo. Cậu đã gặp rất nhiều cô gái muốn
theo đuổi cậu, nói với cậu những câu nói ngọt ngào, êm ái; vậy mà chưa
có ai khiến cậu ngẩn ngơ như Vũ Lục Hàn. Ngay cả cách nói chuyện của cô
cũng lôi cuốn vô cùng, Triệu Dương chẳng hề thấy sự “nhàm chán” như mọi
người đồn thổi. Vũ Lục Hàn không chỉ bí ẩn một cách thông thường, mà bí ẩn một cách quyến rũ. Cô khiến người ta
phải tò mò về bản thân mình. Đối với Triệu Dương, Vũ Lục Hàn thật sự
thành công. Chỉ có cô vẫn không hề biết mình đã hấp dẫn Triệu Dương như
thế nào.
“Chào em”, Hoàng Lâm điềm tĩnh nghe máy. Trong vài tíc tắc, hình ảnh
Hàm Vũ Phong lướt qua đầu Vũ Lục Hàn. Phong thái lúc này của Thư Sinh,
chẳng khác gì hắn.
“Chào anh…”, cô đột nhiên nói lắp bắp, “Em… em có đang làm phiền anh không?”
“Không đâu”, Thư Sinh dịu giọng, “Em gọi vì cuộc hẹn chiều nay hả?”
“Vâng… đại loại thế…”
“Chúng ta sẽ bắt đầu lúc hai giờ chiều. Em sẽ phải thiết kế một thứ
gì đó hay ho đấy, cô bé. Đây là buổi thử việc liên quan đến tương lai
của em sau này ở công ty, em nên suy nghĩ thấu đáo…. Có lẽ trưa nay tôi
sẽ đưa em đi ăn trước khi đến giờ…”, Hoàng Lâm nói một hồi làm Vũ Lục
Hàn choáng váng. Cô không biết phải ngắt lời ở đoạn nào cho phải phép.
“Anh… anh ạ…”, Vũ Lục Hàn rụt rè nói, “Em… em có một thỉnh cầu nhỏ…”
“Nói đi nào. Đừng khách sáo với tôi”, Hoàng Lâm mỉm cười. Sau cú điện thoại ngày hôm qua, cô cảm thấy Thư Sinh đã trầm tĩnh đi hẳn.
“Bạn… bạn em cũng vừa vặn đi thử việc ngày hôm nay ở công ty của anh. Liệu anh… có thể… cho bạn em đi nhờ xe…”
“Vậy thôi à?”, cậu bật cười, “Không vấn đề. Tôi xin mạn phép mời cả hai em bữa trưa…”
“Không cần đâu!”, Vũ Lục Hàn hô lên, “Anh đồng ý như vậy là ổn rồi! Cảm ơn anh, hẹn gặp lại anh! Chào anh!”
Cô dập máy ngay trước khi kịp nghe Hoàng Lâm nói thêm điều gì khác.
Triệu Dương vẫn đang nhìn cô, Vũ Lục Hàn mỉm cười lấy lệ với cậu khi bắt gặp ánh nhìn không e dè ấy. Cô ngồi xuống ghế, nói trong nụ cười.
“Cậu có thể gọi Triệu Minh được rồi… Thật may mắn khi biết có người quen đi thi cùng mình…”
“Ồ, vâng”, Triệu Dương sực tỉnh, đôi mắt nheo nheo, cười toe toét,
“Tôi sẽ nhắn cho cậu số của chị ấy. Vậy… tôi xin số của cậu được chứ? Để đưa số cho chị?”
“À vâng…”, Vũ Lục Hàn nhanh chóng đọc số điện thoại của mình. Triệu
Dương tỏ ra phấn khởi khi lưu xong số của cô, đứng dậy, gập sách.
“Tôi chưa bao giờ bỏ đi trước cậu… Nhưng mà, lần này xin mạn phép! Tôi cần đi gặp chị Triệu Minh!”
“Chào cậu…”, Vũ Lục Hàn vẫy tay kèm nụ cười gượng gạo. Cô nhìn theo
dáng vẻ mừng rỡ của cậu, không thể tin chỉ trước đó vài phút, cậu vừa
lạnh lùng với cô. Vũ Lục Hàn nhún vai, quay lại chăm chú đọc sách. Khó
hiểu, cô nghĩ, bọn con trai đều khó hiểu như nhau!
Tan học, Vũ Lục Hàn gặp Triệu Minh trước cổng trường. Họ Triệu tỏ ra
vô cùng hồi hộp, phấn khích khi chuẩn bị đi thử việc. Triệu Minh hôm nay có đôi chút khác lạ, trang điểm nhẹ, không mặc đồng phục chỉnh chu như
mọi ngày mà chọn loại trang phục khá nữ tính: chiếc áo trend coat màu
xanh dương nhạt có viền lông đen dài đến ngang đùi được cài khuy cẩn
thận, thắt đai như mặc váy, kèm đôi boots đen cao đến hơn mắt cá chân,
bằng da. Mái tóc đen thường được buộc đuôi ngựa gọn gàng nay để xõa tự
nhiên, trông vô cùng dễ mến. Gương mặt nhỏ nhắn kèm cặp kính gọng tròn
to bản khiến Vũ Lục Hàn liên tưởng đến những cô nàng thông minh, năng
động nhưng không kém phần đáng yêu mà cô thường thấy trong phim truyền
hình. Vũ Lục Hàn lắng nghe Triệu Minh nói về đam mê và mơ ước của cô, và đã hơn ba lần cô có ý định nhảy lên vì quá phấn khích. Hoàng Lâm đến
với họ sau vài phút, trên chiếc Roll Royce Phantom Extended Wheelbase.
Và Triệu Minh ngay lập tức bị choáng ngợp bởi chàng thư sinh lịch lãm
bước ra khỏi xe, tiến về phía mình.
“Chào hai quý cô”, Thư Sinh lấy lại sự hài hước của mình, cúi đầu một cách hoa mỹ. Vũ Lục Hàn cười tủm tỉm, quay sang nhìn Triệu Minh.
“Triệu Minh, đây là anh Hoàng Lâm. Anh Hoàng Lâm, đây là bạn em, Triệu Minh, người sẽ cùng em đi thi…”
“Ôi ôi”, Triệu Minh thốt lên ngỡ ngàng, đưa hay tay che miệng, “Hoàng Lâm… ông chủ của The Fashionista sao? Mình không nhìn nhầm đấy chứ?”
“Tôi rất vinh dự khi được tiểu thư biết đến”, Hoàng Lâm cúi xuống,
nắm nhẹ lấy mu bàn tay Triệu Minh và hôn lên đó, “Hi vọng em không làm
chúng tôi thất vọng và vượt qua đợt thử việc này.”
“V…vâng…”, Triệu Minh xúc động đáp lời, hai má ửng hồng lên. Vũ Lục
Hàn nhận ra cô nàng Chủ tịch nhìn quá lâu vào Hoàng Lâm, chỉ lén tủm tỉm cười.
“Vậy… chúng ta đi ăn thứ gì đó để lấy tinh thần đã!”, Vũ Lục Hàn
ngoắc tay Triệu Minh và lấy lại được sự chú ý của cô, “Anh Hoàng Lâm sẽ
đưa chúng ta đến nơi đúng giờ…”
“Tất nhiên rồi. Mời hai quý cô!”, Hoàng Lâm mỉm cười lịch sự, mở cửa
xe và chờ đợi Triệu Minh ngồi lên. Vũ Lục Hàn chưa bao giờ thấy Triệu
Minh như lúc này. Hẳn là cô nàng đã bị Hoàng Lâm hút hồn mất rồi!
“Em muốn ngồi sau cùng bạn chứ? Hay là…”, Hoàng Lâm hỏi khi thấy cô
chỉ đứng đó, không di chuyển. Vũ Lục Hàn lúng túng cười, chui vào ngồi
cạnh Triệu Minh.
Hoàng Lâm nhanh nhẹn đóng cửa xe và ngồi vào ghế lái.
“Làm sao cậu lại quen anh ấy?”, Triệu Minh ghé tai cô thì thầm, mắt
không rời người con trai ngồi trên ghế lái. Hoàng Lâm đang mở một bản
ballad nhẹ nhàng, thỉnh thoảng hát theo vài câu. Vũ Lục Hàn lúng túng
nhìn Hoàng Lâm, cười lấy lệ.
“Anh ấy là… bạn của anh trai mình…”
“Ồ, phải rồi!”, Triệu Minh gật gù, “Cậu may mắn thật, có anh trai như vậy… Này, Tiểu Lan rất thích anh trai cậu đấy, cậu ấy định mời cả cậu
và anh trai đến bữa tiệc tốt nghiệp ở nhà…”
“Vậy… vậy à…”, Vũ Lục Hàn hạ giọng lí nhí, “Mình e là… anh trai mình bận…”
“Không sao đâu, còn lâu nữa mà! Chúng ta còn chưa làm đồ án… Mà
khoan, nếu cậu quen biết… ừm, chủ tịch của công ty… Vậy cậu… sẽ là đối
thủ đáng gờm nhất của mình…”
Triệu Minh đột nhiên lại nói về Hoàng Lâm. Vũ Lục Hàn chỉ lo sợ Thư Sinh nghe thấy, méo mó cười:
“Anh ấy… sẽ không thiên vị ai đâu…”
“Không sao, vì mình tin rằng mình có đủ khả năng!”, Triệu Minh giơ
ngón cái lên, cười toe toét, ánh mắt sáng ngời giống hệt em trai mình.
Vũ Lục Hàn trước giờ luôn nghĩ Triệu Minh là người nghiêm túc, lạnh
lùng, bởi chưa bao giờ thấy cô nàng không mặc đồng phục, và cười một
cách thoải mái.
The Fashionista có trụ sở lớn ở trung tâm thành phố. Đó là một tòa
nhà phá cách tạo dáng thon dài như một đôi giày lười, với những bức
tường thay thế bằng các ô cửa kính vát chéo, hai màu kính xanh trắng xếp xen kẽ. Vũ Lục Hàn đã bị choáng ngợp bởi tòa nhà ấy, và cô biết chắc
chắn người thiết kế và xây dựng chính là Hoàng Lâm. Ngay khi nhìn vào,
đặc trưng sử dụng kính của cậu đã hiển hiện rõ ràng. Cô không khỏi nhìn
cậu với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ. Hoàng Lâm nhìn thấy ánh mắt ấy, cười
tủm tỉm vui mừng. Cậu nhìn qua đồng hồ trên tay, quay sang nói với hai
cô gái:
“Còn gần hai tiếng nữa, các em muốn ăn gì? Bên trong công ty của tôi
có một tầng ẩm thực riêng biệt, nếu muốn, tôi có thể đưa các em đi ăn?”
“Vâng… Rất hân hạnh…”, TriệuMinh không rời mắt khỏi tòa nhà, lấy lại
vẻ nghiêm túc thường nhật để che giấu nỗi ngại ngùng, “Nếu được như vậy
thì tốt quá…”
“Đi nào”, Hoàng Lâm nói, đi lên trước để Vũ Lục Hàn và Triệu Minh
theo sau. Ba người đang băng qua một hàng các bụi cây trồng bên trong
luống đất được bọc quanh bởi khoảng đất ốp gạch phía trước cửa trụ sở.
Cánh cửa kính tự động mở, hai người bảo vệ cúi đầu chào Hoàng Lâm. Vũ
Lục Hàn cúi đầu chào lại họ, líu ríu chạy theo cậu. Tiền sảnh rộng lớn
hào nhoáng, đơn giản nhưng vô cùng sang trọng với sàn nhà ốp gạch vàng
bóng loáng, có ngay biểu tượng của hãng thời trang The Fashionista rất
lớn nằm thẳng cửa vào. Tuy nhiên, trên bức tường ốp đá màu nâu cát mịn
đối diện cửa chính lại là hàng chữ đề tên công ty “Tập đoàn Kiến trúc –
Mỹ thuật Hoàng Gia”. Ngay bên dưới bức tường ấy là bàn tiếp tân, với ba
nhân viên nữ mặc đồng phục chỉnh tề, tóc búi gọn gàng. Hoàng Lâm đến gần họ, gật đầu chào. Cậu dẫn hai cô sinh viên đi về phía thang máy, ở phía dưới hai cầu thang bộ hình xoắn ốc cách điệu dẫn lên tầng trên. Cầu
thang, và cả lan can ở đây, tất cả đều dùng kính. Bước vào thang, Hoàng
Lâm cho thang máy chạy lên tầng hai mươi. Tòa nhà này có tất cả năm mươi tầng, chia đều cho các lĩnh vực kiến trúc, nội thất, đào tạo kiến trúc, và thời trang. Những người chỉ vài giờ nữa đến dự thi sẽ đi vào bằng
cửa B, được nhân viên hướng dẫn gọi tên theo số hồ sơ đã nộp, đi vào các căn phòng đã quy định số thứ tự của mình, và sau khi hết thời gian thi, sẽ phải mang sản phẩm của mình lên tầng ba để giám khảo chấm điểm. Vì
số lượng đông, cuộc thi sẽ phải chia ra nhiều đợt; càng nộp hồ sơ sớm,
càng thi sớm. Hoàng Lâm đã giúp Vũ Lục Hàn thi ngay đợt đầu tiên, cùng
với Triệu Minh là một trong số những người nộp hồ sơ rất sớm.
Tầng ẩm thực như một khu ăn uống thu nhỏ trong các khu thương mại. Có những quán cà phê riêng biệt; những tiệm bánh đủ loại; cả những quán ăn vặt, và nhà hàng đúng chuẩn. Để phục vụ lượng nhân viên đông đảo tại
đây, Hoàng Lâm đã đặc biệt kí hợp đồng với nhiều thương hiệu ăn uống để
mang chi nhánh của họ đặt trong trụ sở của mình; kể cả những cửa hàng là thương hiệu của Trần Hải Minh. Cậu dẫn Vũ Lục Hàn và Triệu Minh đi khắp nơi trong cái sửng sốt của hai cô gái. Quá nhiều để chọn! Vũ Lục Hàn
nuốt khan, nhìn sang Triệu Minh cũng hoang mang không kém. Nàng Chủ tịch kéo tay Vũ Lục Hàn đi chậm lại, nói thầm.
“Thật ra mình không định ăn thứ gì đắt đỏ, cao sang quá đâu… Mình thường có thói quen ăn bánh ngọt vào bữa trưa, cậu thế nào?”
Bánh ngọt? Vũ Lục Hàn ngây ngô nghĩ, bánh ngọt là thứ cô không thích
nhất! Nhưng không sao, bởi cô cũng là kẻ ăn ít. Vũ Lục Hàn đồng ý, liền
gọi ngay Hoàng Lâm và đề xuất một cửa hàng bánh ngọt. Cậu đưa cả hai vào tiệm bánh Paris Gâteaux ngay gần đó. Triệu Minh thích thú chạy quanh
như một đứa trẻ, trong khi Vũ Lục Hàn lại chậm chạp ngắm nhìn. Mùi bơ
sữa béo ngậy tuy hấp dẫn, nhưng không đủ đối với cô. Vũ Lục Hàn chợt
khựng lại khi nhìn thấy bên trong ngăn tủ giữ lạnh một chiếc bánh red
velvet kết hợp brownie chocolate, nhân kem nutella với hạt vừng đen. Lần đầu tiên đi xem phim cùng Hàm Vũ Phong, hắn đã ép cô ăn hết cái bánh
này. Vũ Lục Hàn cười ngớ ngẩn. Hàm Vũ Phong đã ôm chặt cô lúc ấy bởi cô
sợ xem phim kinh dị. Một buổi “hẹn hò” có công thức. Rồi nụ cười tắt lịm. Hàm Vũ Phong chắc
chắn hôm nay không đến trường đón cô, thì mới không thèm gọi dù đến tận
giờ này cô vẫn chưa về. Hắn quả thật không thật sự quan tâm đến cô, mà
chỉ đang cố chuộc lỗi khi còn có thể mà thôi. Biết đâu, lúc này, hắn còn đang bận đi ăn với cô bạn gái cũ. Vũ Lục Hàn quay lưng bỏ đi. Chỉ nhìn
một cái bánh mà cũng nhớ đến hắn. Cô phải làm gì để không nghĩ về con
người độc ác đấy nữa?
“Em chưa chọn được gì sao?”, Hoàng Lâm ngạc nhiên lại gần cô. Trên
tay cậu là một khay bánh với vài chiếc bánh nho nhỏ. Triệu Minh đã chọn
được kha khá, khay của cô chật ních các loại bánh. Vũ Lục Hàn cố vẽ ra
nụ cười, nhún vai.
“Em chưa biết nên ăn gì cho sáng tạo!”
“Em còn chưa đủ sáng tạo ư?”, Thư Sinh cười với cô, quay người sang,
với tay lấy hai chiếc bánh donut phủ kem và cốm cầu vồng. Cậu lấy thêm
một chiếc bánh kem cầu vồng lòe loẹt, nhìn cô hào hứng:
“Rất nhiều màu cho em. Hãy làm tôi tự hào đi nào!”
Vũ Lục Hàn bật cười, nhìn đi nơi khác. Nếu đủ năng lực để được nhận vào công ty thời trang của Hoàng Lâm, thì tốt quá.
Một giờ ba mươi. Vẫn chẳng có cuộc gọi nào. Vũ Lục Hàn thở dài, nhìn
tờ giấy in thông tin của mình trên tay. Hoàng Lâm đã sắp xếp cho cô rất
ổn, cô sẽ thi vào lượt thứ hai, bây giờ phải ngồi trong phòng đợi những
thí sinh đợt một. Mỗi người sẽ có chín mươi phút để thiết kế, chế tác,
thuyết trình với ban giám khảo, không kể thời gian di chuyển từ phòng
thi lên tầng để chấm điểm. Mỗi lượt vào cách nhau năm phút, để lượt
trước có năm phút chuẩn bị đồ dùng. Vũ Lục Hàn sẽ thi ở phòng số 3, là
phòng thứ hai bên tay trái. Một lượt thi là mười lăm thí sinh. Vũ Lục
Hàn đứng dậy khi tên mình được gọi, quay lại tìm Triệu Minh trong những
người ngồi chờ. Triệu Minh thấy cô, vẫy tay và cười rất tươi để cổ vũ.Vũ Lục Hàn đáp lại nụ cười ấy, hít một hơi sâu và bước vào phòng thi.
Mười lăm người đầu tiên đứng hàng đầu, sau những cái bàn gỗ kê thẳng
hàng. Những thí sinh lượt đầu đã bắt đầu làm việc, họ đo trên những thân ma nơ canh và cắt vải, sử dụng những máy may mini mà công ty hỗ trợ đặt trên bàn. Vũ Lục Hàn nhanh chóng đứng vào vị trí của mình. Sau khi các
thí sinh ổn định, người giám thị đọc đề thi.
“Bạn được mời tham gia sự kiện Met Gala với chủ đề “đen và trắng”.
Bạn sẽ mặc gì để gây ấn tượng với người tổ chức sự kiện, Tổng biên tập
Vogue Anna Wintour?”
Thời gian bắt đầu tính cho lượt thi thứ hai. Vũ Lục Hàn khẩn trương
chạy vào kho đồ mở bên phía tay phải để lấy đồ, cùng với các thí sinh
thi cùng lượt. Cô thậm chí chưa có ý tưởng nào trong đầu, nhanh chóng
lấy tất cả những dụng cụ cơ bản, chạy về đặt đầy đủ lên bàn rồi mới đến
nơi đặt vải. Có vô số loại vải xếp ngay ngắn thành các loại, các màu
riêng biệt.
Vũ Lục Hàn bắt đầu mường tượng ra bộ váy. Bà Anna Wintour luôn ưu ái
những bộ váy của Chanel trong các năm Met Gala. Đặc điểm của Chanel là
đơn giản mà sang trọng. Một chiếc váy đơn giản sẽ gây ấn tượng. Tuy
nhiên, Anna Wintour không thích các thiết kế đi theo xu hướng. Bà đã
từng thừa nhận không hề bỏ thời gian để theo dõi xu hướng, bởi thế Vogue luôn mới lạ và phá cách đối với người đọc. Bà dường như thích lông vũ – một ít lông vừa đủ để tạo điểm nhấn sẽ phù hợp. Lông vũ tượng trưng cho sự nữ tính, nhẹ nhàng, vì thế loại vải voan mỏng thướt tha sẽ hoàn hảo
hơn cả.
Vũ Lục Hàn không ngần ngại lấy ngay vải voan đen và trắng, kèm lông
vũ màu đen. Cô chạy về chỗ trong khi vẫn còn hai phút để lấy đồ dùng. Vũ Lục Hàn giật lấy tờ giấy nháp có sẵn trên bàn, và với lấy bút chì trong hộp đựng. Cô bắt đầu căng dây đo và ghi lại số đo của thân ma nơ canh
trước mặt. Khi trong đầu dần tưởng tượng ra bộ váy, đôi tay cô không
ngừng hoạt động, tính toán, cắt vải cho phù hợp.
Không vẽ thiết kế ra, Vũ Lục Hàn tự nhắc nhở. Để người khác nhìn thấy thiết kế của mình là một sai lầm, vì họ có thể phát triển dự theo thiết kế của cô. Vũ Lục Hàn tung mảnh vải voan trắng, quấn ngang ngực ma nơ
canh, ghi lại số đo. Vải voan vốn thướt tha, uyển chuyển, chắc chắn bộ
váy phải dài và thừa lại đoạn đuôi phía sau để khi di chuyển có thể tung bay nhẹ nhàng. Vũ Lục Hàn có nhớ đến bộ váy dạ hội đặc biệt của Hoàng
Lâm, cậu cũng sử dụng vải voan theo cách ấy. Vũ Lục Hàn tỉ mỉ từng chút, rất bình tĩnh làm việc dù các thí sinh tỏ ra khẩn trương.
Lượt thứ ba đã vào phòng, người giám thị lại đọc đề lên, giống đề của cô, nhưng chủ đề của “Met Gala” ấy lại khác. Vũ Lục Hàn vô cùng tập
trung, không biết rằng điện thoại ở trong cặp đang rung lên liên hồi.
Ba mươi phút trôi qua, bộ váy của cô đã sắp hoàn thành. Cô luồn chỉ
đen vào kim, bắt đầu tự tay khâu từng dải lông vũ lên váy. Công việc này đòi hỏi sự tập trung lớn và kĩ năng khâu tay. Vũ Lục Hàn thậm chí chưa
nghĩ ra được bài thuyết trình của mình. Cô tỉ mẩn làm việc, cứ sau mỗi
lần thay chỉ lại ngước lên nhìn đồng hồ. Một thí sinh cùng lượt thi với
cô đã hoàn thành, đẩy bộ váy của mình ra khỏi phòng thi. Sắp đến nơi
rồi, cô tự nhủ, kiên nhẫn đính lên váy thẳng tắp, đều đặn.
Chỉ còn mười lăm phút. Vũ Lục Hàn bắt đầu đẩy bộ váy ra khỏi phòng,
một tay giữ lấy vạt váy để khỏi quẹt đất. Cô đứng đợi ở thang máy với
một nhân viên, cẩn thận bước vào, bỗng dưng nôn nao vì hồi hộp. Cô đi
theo nhân viên đó vào phòng giám khảo, nuốt khan khi thấy ba vị giám
khảo đang chờ đợi cô. Vụ Lục Hàn cúi chào họ, mồ hôi túa ra vì chưa bao
giờ cô thuyết trình trước đám đông thế này. Một vị giám khảo bắt chuyện, giúp cô tự tin hơn. Vũ Lục Hàn nắm chặt hai tay mình, bước lên một
bước, rồi diễn thuyết.
Bộ váy của Vũ Lục Hàn là một bộ váy dạ hội đuôi cá, cúp ngực. Cô dùng vải voan trắng và đen đặt chéo nhau phần ngực, rồi hòa vào thành tầng
tầng lớp lớp đuôi váy. Những chiếc lông vũ xuất hiện rải rác từ một phần ba chiếc váy, dày đặc dần rồi trở thành phần đuôi lả lướt phía sau. Cô
giải thích lý do mình làm bộ váy này, đồng thời nêu nguyên nhân sẽ
thuyết phục Anna Wintour ấn tượng với cô. Bài thuyết trình của cô chỉ
kéo dài mười phút. Giám khảo đặt thêm vài câu hỏi phụ để kiểm tra một số kiến thức cơ bản, nhiếp ảnh chụp lại các góc bộ váy, cho vào cùng một
file tài liệu có đề tên cô, đưa cho giám khảo, và đẩy bộ váy của cô vào
hàng – nơi có in số thứ tự của cô. Vũ Lục Hàn cúi chào, bước ra khỏi
phòng vẫn không ngừng run rẩy. Hoàng Lâm đã chờ đợi cô ngay bên ngoài
căn phòng. Vũ Lục Hàn thấy cậu, lo lắng giảm đi một nửa. Thư Sinh chào
đón cô bằng nụ cười tỏa nắng, đến gần, xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ.
“Em đã làm rất tốt. Chúng ta có lý do để ăn mừng rồi!”
“Đừng nói sớm… Không phải chúng ta nên đợi Triệu Minh sao?”, hai má
cô đỏ ửng, và cô tủm tỉm cười để trấn an trái tim mình khỏi sự hồi hộp.
Hoàng Lâm đút tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn cô.
“Dù tôi không phải giám khảo, nhưng tôi cũng có thể đánh giá tác phẩm của em đấy! Và thật sự, tôi dám chắc sau khi chấm điểm xong, tôi sẽ
mang ngay bộ váy ấy trưng bày trong cửa hàng của tôi… Nào, chúng ta tìm
nơi ngồi đợi bạn em!”
Vũ Lục Hàn bật cười thoải mái trước sự cổ vũ của Hoàng Lâm. Cô đi
theo cậu lên tìm một quán cà phê nhỏ ngồi đợi. Vũ Lục Hàn chẳng hề để ý
đến chiếc điện thoại ở trong cặp. Đã có năm cuộc gọi nhỡ suốt trong lúc
cô dự thi.
Vũ Lục Hàn đã tạm thời quên mất Hàm Vũ Phong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT