The Bass đã rất lâu rồi mới đón nhận Hàm Vũ Phong trở lại. Đã gần hai tháng nay hắn chưa hề rẽ qua nó. Lúc này, Hàm Vũ Phong đang ngồi một mình ở vị trí quen thuộc, với ngổn ngang rượu trên bàn, vô số tàn thuốc vương vãi xung quanh và một bao thuốc chỉ còn hai điếu. Hắn bất lực thả mình trên ghế, mắt nhắm nghiền, không thể bệ rạc hơn được nữa. Đôi khi hắn nhìn về phía chiếc ghế Vũ Lục Hàn đã ngồi hai tháng trước, tưởng tượng ra cô gái nhỏ đang một mình liên tục uống rượu. Hắn không biết Vũ Lục Hàn đã đi đâu. Hắn không dám nghĩ đến việc Vũ Lục Hàn đã đi mất. Mới đầu hắn thừa nhận lưu luyến cô bởi vì cô giống người tình cũ của hắn. Nhưng bây giờ, hắn lưu luyến cô bởi chính cô. Nhờ Vương Vũ Lam, hắn biết đến Vũ Lục Hàn. Nhờ Vương Vũ Lam, hắn không thể nào xa Vũ Lục Hàn nửa bước. Và từ chính điều ấy, hắn yêu Vũ Lục Hàn mà không hề hay biết. Hắn không rõ có nên cảm ơn Vương Vũ Lan hay không; bởi bây giờ, cũng chỉ vì Vương Vũ Lan, Vũ Lục Hàn đã bỏ đi mất rồi.

“Sếp à…”, giọng nữ ẽo ợt vang lên bên cạnh hắn. Một tiếp viên cao cấp của The Bass vội sà vào lòng hắn, nhăn nhó bởi mùi khói thuốc nồng nặc vương vãi quanh đây, “Sao hôm nay sếp đi một mình vậy? Điều gì khiến sếp buồn thế này…”

Hàm Vũ Phong nhìn cô nàng tiếp viên, không phản ứng cũng chẳng buồn lên tiếng. Hắn mặc kệ cô gái đó ngồi trong lòng mình ra sức nịnh nọt, ve vãn; chỉ nhìn lên và nhả khói. Hắn chẳng còn cảm thấy gì nữa, rượu làm hắn quên hết mọi cảm xúc hiện tại. Nhưng lại không thể làm hắn quên đi Vũ Lục Hàn.

“Cô gái”, giọng nam quen thuộc vang lên bên cạnh, Hàm Vũ Phong vẫn ngồi im bất động, “Hôm nay chúng tôi không có nhu cầu.”

“Trần tiên sinh….”, cô tiếp viên dài giọng, quay sang lao về phía Trần Hải Minh vừa xuất hiện, “Hôm nay bọn em buồn quá à… Lâu quá chẳng thấy các anh xuất hiện…”

“Bọn tôi còn công việc phải lo”, Tóc Đỏ vuốt tóc cô gái, “Bây giờ đã để chúng tôi yên được chưa?”

“Đúng là…”, nàng tiếp viên xị mặt hờn dỗi, đứng dậy nhùng nhằng bỏ đi nhưng vẫn không quên tỏ ra quyến rũ. Trần Hải Minh ngồi xuống cạnh hắn, nhấc lấy điếu thuốc hút dở trong tay hắn, đưa lên miệng rít một hơi dài.

“Trông cậu còn tệ hơn hồi xưa”, Tóc Đỏ phì cười. Hàm Vũ Phong như kẻ hồn vía đã mất hết, không đáp, chẳng nhìn. Trần Hải Minh dập tắt điếu thuốc, chống tay nhìn bạn.

“Cậu có biết Vũ Lục Hàn đã tường tận mọi thứ từ trước khi đến gặp tôi không? Làm thế nào cô ấy biết?”

“Không biết…”, hắn đáp lại, một tiếng thều thào buồn bã. Hắn lại rút ra một điếu thuốc từ trong bao. Trần Hải Minh nhướn mày nhìn hắn châm lửa, lấy nốt điếu cuối cùng và ném bao thuốc rỗng xuống đất.

“Vũ Lục Hàn nói cô ấy nhìn thấy ảnh của Emily trên bàn làm việc của cậu.”

“Chết tiệt”, hắn chửi thề, tỏ ra bất lực, “Tôi đã cất ảnh đi rồi, sao cô ấy nhìn thấy được?”

“Cô ấy đã nhìn thấy tin nhắn của Emily gửi cho cậu”, Tóc Đỏ tiếp tục. Hàm Vũ Phong nghiêng đầu nhìn cậu, cái nhìn đầy mệt mỏi và chán chường.

“Không quan trọng nữa. Cô ấy bỏ đi rồi…”

“Tôi đoán cậu không chạy đi tìm?”, Trần Hải Minh châm điếu thuốc của mình, tựa lưng vào ghế, “Rốt cuộc cậu muốn gì vậy, James?”

“Cô ấy sẽ không lắng nghe tôi…”, Hàm Vũ Phong vò đầu, “Cô ấy sẽ không lắng nghe…”

“Vũ Lục Hàn luôn luôn lắng nghe”, chàng trai tóc đỏ không chịu buông tha cho hắn. Cậu đã từng thấy hắn say mềm trong quán bar này, ngay đêm đầu tiên về nước, bởi Vương Vũ Lam. Cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày lại thấy hắn trở về dáng vẻ tột cùng đau khổ như vậy một lần nữa, mà bởi một cô gái khác.

Hàm Vũ Phong đột nhiên bật cười chua chát.

“Đúng vậy, cô ấy luôn lắng nghe… Tôi không thể nói bất cứ điều gì khi đứng trước cô ấy…”

Hắn với lấy chai rượu và uống một hơi dài. Trần Hải Minh nhíu mày, đưa điếu thuốc lên miệng nhưng lại không hút.

“Tôi đã sai… Tôi thật sự sai rồi…”

“Cậu biết gì không, James?”, Trần Hải Minh thở ra làn khói thuốc, “Cậu sẽ chẳng có gì phải sợ nếu cậu hoàn toàn trong sạch. Vũ Lục Hàn không phải loại người hay ghen tuông, hay đố kị. Nếu cậu nói thẳng cậu đã chấm dứt với Emily, cô gái ấy chắc chắn phải tin cậu…”

“Cậu có biết cô ấy nói gì không?”, Hàm Vũ Phong cười khẩy, nheo mắt lại khi mường tượng về những lời nói của cô, giọng nói run lên vì đau đớn. “Cô ấy nói tôi cực kì độc ác…”

“Cậu còn hơn cả độc ác, James, cậu rất tàn nhẫn”, Trần Hải Minh không thèm kiêng nể, chau mày không hài lòng, “Nếu ngay từ đầu cậu xác định sẽ yêu Vũ Lục Hàn, cậu còn muốn dây dưa với Emily để làm gì?”

“Tôi không nghĩ rằng tôi sẽ yêu Vũ Lục Hàn!”

“Cậu thật buồn cười…”

“Tôi cứ nghĩ rằng tôi yêu cô ấy chỉ vì cô ấy… thật giống Emily… Có hiểu không?”, Hàm Vũ Phong cười một tràng thật dài. Hắn với lấy chai rượu còn dở, uống cạn, toan ra hiệu cho nhân viên mang ra một chai rượu khác. Trần Hải Minh bật dậy, túm lấy cổ áo của hắn và lắc thật mạnh.

“Tỉnh lại đi nào, cậu điên thật rồi!”, Tóc Đỏ rít lên phẫn nộ, “Cậu nói như vậy khác gì đang khẳng định cậu vẫn còn yêu Emily? Tại sao đến giờ này vẫn còn chưa tỉnh ra?”

“Không, không còn yêu Emily nữa…”, Hàm Vũ Phong hạ giọng thấp dần, buông lỏng cơ thể, mặc kệ người bạn của mình đang vô cùng hung dữ. “Bây giờ yêu Vũ Lục Hàn… Yêu Vũ Lục Hàn…”

Trần Hải Minh thả tay, đẩy người hắn vào thành ghế, thở hắt ra, đưa tay bóp trán. Cậu không thể tưởng tượng sẽ có ngày cậu bắt gặp Hàm Vũ Phong trong bộ dạng như vậy. Hắn chưa từng say đến mức nói lung tung như bây giờ, cũng chưa bao giờ để cảm xúc bộc phát thất thường như thế. Hàm Vũ Phong đang cực kì bất ổn, và cậu quyết định sẽ đưa hắn về nhà. Trần Hải Minh cảm thấy, nếu cứ ngồi đây cãi nhau với hắn, sẽ chỉ tốn thời gian vô ích. Hàm Vũ Phong đã đến mức không phân biệt được lời nói của chính bản thân mình rồi. Trần Hải Minh không ngần ngại lôi hắn dậy, kéo đi, dù hắn vẫn còn tự đi được. Hàm Vũ Phong chẳng buồn phản kháng, cũng không muốn thắc mắc, dụi tắt điếu thuốc trong tay, lảo đảo đi theo Trần Hải Minh lên xe về căn hộ của mình. Tóc Đỏ vừa tức giận, vừa hoang mang, không biết hắn nói Vũ Lục Hàn bỏ đi, là bỏ đi thẳng hay chỉ không muốn gặp hắn. Vũ Lục Hàn biết đến Emily đã là điều không tốt. Vũ Lục Hàn biết hắn yêu cô chỉ vì cô giống Emily, đó là điều cực kì, cực kì không tốt. Cậu đã nhìn thấy ngày này từ rất lâu, từ khi cậu nhận ra Vũ Lục Hàn đã yêu lại hắn. Đó là điều tồi tệ nhất trên đời, Trần Hải Minh khi đó nghĩ, Không có gì tệ hơn việc Vũ Lục Hàn yêu Hàm Vũ Phong. Cậu đã cố cảnh báo Hàm Vũ Phong, về tình cảm nảy sinh của cô gái nhỏ. Hắn cảnh giác, nhưng rồi lại để lý trí chịu thua cảm xúc. Hắn khiến Vũ Lục Hàn yêu mình, trong khi hắn không hề thật lòng yêu cô. Thứ rốt cuộc tồi tệ nhất, chính là Hàm Vũ Phong.

Trần Hải Minh đưa Hàm Vũ Phong lên căn penthouse của khách sạn. Chỉ có nơi này cậu mới biết cách vượt qua đống cửa điện tử lằng nhằng của hắn. Từ ngày thất tình trở về nước sinh sống, Hàm Vũ Phong đột nhiên thích mã hóa toàn bộ các loại cửa ở những căn hộ mình sở hữu. Hắn dường như muốn thu bản thân lại trong vỏ ốc, và không muốn ai vượt qua vỏ ốc đó nếu hắn không cho phép. Tóc Đỏ đã phải vô cùng khó khăn mới biết được mật mã căn hộ này từ hắn – một cách miễn cưỡng. Cậu gặp Juliano ở ngay bên ngoài căn hộ, gật đầu chào. Người Thụy Sỹ đi cùng cậu và hắn, tự tay bấm chuông. Trần Hải Minh đứng sững, có một chút ngạc nhiên khi thấy người tài xế bấm chuông. Cậu đã tưởng anh ta giúp cậu mở cửa.

Một bóng người thấp bé, nhỏ nhắn, rất nhanh nhẹn hiện ra sau cánh cửa kính mờ. Trần Hải Minh mở to mắt, nhìn Vũ Lục Hàn xuất hiện bên trong căn hộ của hắn. Cô cũng vô cùng ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào Tóc Đỏ, bối rối. Nhưng rồi cô nhận ra Hàm Vũ Phong đang trong trạng thái bất-ổn-định bên cạnh cậu, cô lại vội vàng lên tiếng trước khi Trần Hải Minh kịp hỏi thêm điều gì.

“Nhờ anh đưa anh ấy vào nhà!”

Tóc Đỏ, sau vài giây đứng chết trân kinh ngạc, giật mình bừng tỉnh, dìu Hàm Vũ Phong vào và thả hắn lên chiếc ghế sofa rộng lớn. Hàm Vũ Phong say đến mức bất tỉnh, đã ngủ quên không còn biết gì nữa. Vũ Lục Hàn tần ngần nhìn hắn và cậu, bỗng dưng bối rối. Cô đã bị Trần Hải Minh bắt gặp rồi!

“Vậy… anh…”

“À không. Tôi thật ra đang định đi tìm em”, Tóc Đỏ lập tức lên tiếng. Vũ Lục Hàn càng thêm lúng túng, đành quay lưng nói bừa.

“Anh có khát không? Có muốn uống gì…”

“Tiểu Hàn, em không phiền tiếp tôi một lúc chứ?”

Trước thái độ cực kì nghiêm túc của Trần Hải Minh, Vũ Lục Hàn đành quay lại, lò dò đi đến.

“Anh… ngồi tạm…”

“Không cần phải khách sáo. Tôi đã quen thuộc nơi này rồi”, cậu trấn an khi nhận ra biểu hiện của cô. Vũ Lục Hàn rụt rè ngồi xuống mép ghế, cúi đầu không dám nhìn cậu.

“Trước tiên… vì sao em lại ở đây? Không phải James nói em đã bỏ đi rồi sao?”, Tóc Đỏ không ngại nói thẳng vào vấn đề. Vũ Lục Hàn cắn môi, lưỡng lự.

“Thật ra… em…”

“Hãy nói đi. Hàm Vũ Phong không thể làm gì được em nữa rồi”, chàng trai tóc đỏ khẩn trương tiếp lời khi thấy cô lén liếc nhìn hắn. Vũ Lục Hàn bứt rứt giữa việc có hay không tiết lộ ra sự thật. Cô không thể nghĩ được lí do nào phù hợp cho sự xuất hiện của mình ở đây.

“Em… thật ra… nợ tiền. Hàm Vũ Phong. Nên bây giờ… đang làm việc trả nợ…”

“Hả?”

“Em… em làm giúp việc toàn thời gian để trả nợ… Nên, nên là…”

“Hàm Vũ Phong yêu cầu em ở cùng cậu ta để làm việc trả nợ?”, Trần Hải Minh thốt lên, nhìn kẻ say rượu đang nằm ngủ ngon lành trên ghế mà sinh ra uất ức, “Hắn ta thiếu gì tiền mà lại nghĩ ra trò này? Em nợ bao nhiêu?”

“Ba… ba mươi triệu…”

“Ba mươi triệu? Em cần nhiều tiền đến vậy cho việc gì mà lại hỏi đến cậu ta? Từ… từ bao lâu rồi?”

“Thật ra anh không hiểu..”, Vũ Lục Hàn tỏ ra lóng ngóng, loay hoay trên ghế, “Em… em đi uống rượu… cái ngày từ hôn… Chẳng hiểu thế nào mà Hàm Vũ Phong lại trả tiền rượu cho em… Vậy là em…”

Tóc Đỏ ngỡ ngàng như đã vỡ lẽ, đổ người lên ghế. Quả thật đúng là hôm ấy Hàm Vũ Phong bỗng nhiên cư xử kì lạ, cả buổi chỉ nhìn đắm đuối Vũ Lục Hàn; lại cứu cô khỏi rắc rối, trả tiền rượu cho cô. Hàm Vũ Phong chắc chắn đã để ý bởi cô gái này giống Vương Vũ Lam, liền không ngại ra tay cứu giúp để có cớ ràng buộc cô gái. Cậu bỗng dưng thấy mọi thứ thật đơn giản và hợp lý: Vũ Lục Hàn cũng bởi ở cùng hắn thường xuyên nên nảy sinh tình cảm, Hàm Vũ Phong vì Vũ Lam nên tương tư cô, bây giờ cũng vô tình thích cô mất rồi. Vậy là hắn cũng đã thật sự vượt qua được mối tình đầu dai dẳng. Nhưng vậy thì tại sao vẫn còn mãnh liệt như thế khi nhìn thấy Emily? Tại sao còn bất chấp đi gặp ả khi đã yêu Vũ Lục Hàn? Hắn còn có nguyên nhân gì khác, hay chỉ đơn giản là tình cũ trở về liền muốn quên ngay tình mới?

“Anh… đừng nói cho ai biết nhé?”, Vũ Lục Hàn rụt rè hỏi. Cô vốn đã muốn bỏ ngay về với bố mẹ, càng xa hắn lâu dài, càng dễ tránh khỏi cảm giác gần gũi với hắn. Nhưng rồi lại nhớ đến bản hợp đồng mới tự tay kí gần hai tháng trước; tiền còn chưa có để trả nợ, chưa có để chữa bệnh cho mẹ; chẳng may hắn mời luật sư kiện cô ra tòa vì phá vỡ hợp đồng, nợ nần càng chồng chất. Còn hơn mười tháng nữa, thà cứ cắn răng làm nốt, tiết kiệm toàn bộ lương, đủ tiền phải ngay lập tức trả hắn. Cô đã nhận hai lần lương từ hắn, còn lương ở quán cà phê của Lý Tâm Tâm, rồi ngày mai, biết đâu may mắn được nhận vào công ty của Hoàng Lâm nữa… Nếu chăm tích góp, chỉ trong vòng năm đến sáu tháng thôi, cô hoàn toàn có khả năng trả nợ cho hắn và biến đi mãi mãi! Vũ Lục Hàn lại nuốt nước mắt, hiên ngang ngẩng cao đầu trở lại căn penthouse, tiếp tục làm những công việc hàng ngày quen thuộc. Hàm Vũ Phong đã từng lờ cô cả một tuần, Vũ Lục Hàn cũng có thể lờ hắn vài tháng!

“James không cho em tiết lộ về việc này sao?”, Tóc Đỏ khoanh tay, gườm gườm nhìn hắn.

“Anh ấy không muốn ai biết bọn em ở cùng một nhà thôi”, Vũ Lục Hàn lí nhí. Cô không ngờ lại bị Trần Hải Minh tóm gọn như vậy. Chẳng qua cô không thể tìm được chuyến xe bus nào về đến căn biệt thự kính xa xôi hẻo lánh của hắn, cũng không biết làm thế nào để vào nhà, mới đành phải lên xe bus đi thẳng về đây. Cô cũng từng suýt nữa tiết lộ hết cho Chu Bạch Thảo, thật may nàng không để tâm đến. Trần Hải Minh có vẻ suy tư, lại dò hỏi.

“Em thật sự… yêu cậu ta rồi hả?”

Vũ Lục Hàn bối rối vô cùng, hai má hồng lên thấy rõ. Tim cô đập rất mạnh, và cô lắp bắp từng từ:

“Em… em không biết… Em… Em chỉ…”

“James nói với tôi cậu ấy đã tỏ tình em.”

Vũ Lục Hàn thêm một lần bất ngờ. Trần Hải Minh biết được mọi chuyện!

“Anh ấy… đúng là có… Nhưng mà…”

“Hãy hít thở thật sâu vào, cô gái”, Tóc Đỏ nhẹ nhàng ngắt lời cô, “Mới lúc chiều ở nhà tôi, em còn rõ ràng, rành rọt lắm cơ mà. Tôi sẽ không giải quyết được nếu em cứ lắp bắp như vậy!”

Phải rồi, Vũ Lục Hàn vội hít một hơi thật sâu và tự trấn an bản thân. Cô vốn nhờ ly rượu vang ở nhà Trần Hải Minh mới có gan nói thẳng với Hàm Vũ Phong như vậy; một phần cũng bởi cô khá quen với sự có mặt của hắn, đến mức không còn thấy sợ nữa. Với Trần Hải Minh, cô tiếp xúc còn ít hơn với Hoàng Lâm, không đâu lại mất hết dũng khí. Đứng trước cậu, cô cảm thấy mình như đứa học trò đang trò chuyện với thầy cô giáo nghiêm khắc. Cậu không dễ tính, dễ gần như Hoàng Lâm; mang chút khó tính của Hàm Vũ Phong nhưng lại quá thẳng tính nên điều gì cũng đánh ngay vào trọng tâm, không kiêng nể ý tứ, khiến người khác khó xử, trở tay không kịp. Vũ Lục Hàn hiện đã tự trấn an đến lần thứ mười rồi.

“Hàm Vũ Phong có tỏ tình với em, nhưng đó không phải là thật lòng!”, Vũ Lục Hàn nói trong một hơi. Tóc Đỏ không tỏ ra ngạc nhiên, nheo mày hỏi lại:

“Vì sao em nghĩ cậu ta không thật lòng?”

“Vì em giống người yêu cũ của anh ấy”, Vũ Lục Hàn nhìn thẳng vào mắt cậu, “Anh ấy chỉ nhất thời không kìm nén được mà nói yêu thôi. Mỗi khi nhìn em, Hàm Vũ Phong luôn tưởng tượng ra người yêu cũ…”

“Làm sao em biết được cậu ta có thật lòng với em hay không?”

“Em dựa vào… ánh mắt… cử chỉ của anh ấy…”, Vũ Lục Hàn lại cắn môi, “Hàm Vũ Phong… rất hiếm khi dịu dàng…”

“Tiểu Hàn ạ”, Tóc Đỏ đột nhiên đứng dậy làm cô giật mình, “James là người che giấu cảm xúc rất giỏi. Nhưng hôm nay cậu ấy đã say đến mức… đấy, em thấy chưa, chỉ vì em. Đừng nhìn những biểu hiện bên ngoài của hắn, hãy tự mình cảm nhận thật sự tình cảm bên trong… Vậy thôi, tôi nghĩ mình cần phải đi rồi. Em có cần tôi đưa cậu ta về phòng không?”

Vũ Lục Hàn bắt đầu vặn vẹo những ngón tay.

“Vâng, nhờ anh…”

Hai giờ ba mươi phút sáng, Hàm Vũ Phong cựa mình tỉnh dậy, đầu choáng váng, đau nhức. Cứ như một tảng đá đè nặng lên bộ não mệt mỏi của hắn, Hàm Vũ Phong lại bất lực nằm im. Ngay lập tức, những chuyện đã xảy ra với Vũ Lục Hàn ngày hôm nay lại rở về đeo bám hắn. Hắn nhìn quanh: Vũ Lục Hàn không có ở đây.

Hàm Vũ Phong nặng nề ngồi dậy, với lấy điện thoại của mình để trên tủ đầu giường. Có lẽ Trần Hải Minh đã đưa mình về tận đây. Hắn mở điện thoại, nhìn chằm chằm vào màn hình của mình – một cô gái với mái tóc nâu cắt ngắt, một mình giữa cánh đồng hoa vàng. Vũ Lục Hàn, hắn lại nhớ cô da diết. Chưa một lần nhớ cô nà hắn dám thể hiện. Hàm Vũ Phong chỉ có thể tự hành hạ mình với nỗi nhớ trong tâm tưởng, thả mình vào những làn khói đục xám, những lon bia vơi đầy. Ngay cả lúc này, tuy Vũ Lục Hàn đích thân nói yêu hắn, Hàm Vũ Phong cũng không thể nào liên lạc với cô được nữa. Điện thoại của cô đang nằm ở chỗ của hắn. Hàm Vũ Phong xoay người tìm điện thoại của Vũ Lục Hàn trong túi quần, lúc này mới nhận ra: hắn đang mặc đồ ngủ!

Hàm Vũ Phong sau vài giây bất ngờ xử lý thông tin, bật ra khỏi giường, mở cửa ngó xuống nhà dưới. Đúng vậy, co ro một góc trên ghế chính là Vũ lục Hàn. Hắn như kẻ cuồng dại, nhanh chóng lao xuống, đi đến gần cô. Mắt hắn không rời thân hình bé nhỏ như để xác nhận cô ấy vẫn ở đây. Tay hắn run rẩy đưa ra, chạm nhẹ vào mái tóc mềm mại. Đúng rồi, rất mềm mại. Cô ấy đây. Cô ấy vẫn ở đây!

Vũ Lục Hàn rùng mình một chút, nhưng không tỉnh dậy mà cuộn mình chặt hơn. Hắn run lên xót xa, không chần chừ nhấc bổng cô gái nhỏ, đưa về phòng ngủ của mình. Hắn đặt cô nằm ngay ngắn, kéo chăn quấn quanh giữ ấm cho cô, đôi mắt không rời cô gái nhỏ bé. Hắn quỳ bên cạnh giường, cẩn thận vuốt tóc cô, nhìn cô vừa âu yếm, vừa ân hận.

“Tôi có lỗi với em rất nhiều, Vũ Lục Hàn”, hắn thì thầm bên cô. Giọng Anh quyến rũ chết người đã khàn đi trông thấy, trở thành một tiếng thì thào ngắt quãng.

“Đừng bao giờ quên… Hàm Vũ Phong rất yêu Vũ Lục Hàn.”

Và hắn hôn nhẹ nhàng lên trán cô. Vũ Lục Hàn cựa mình, thở nhè nhẹ. Cô cảm nhận được hơi ấm ngọt ngào ngay cả trong mơ, khuôn mặt giãn ra bình thản. Hàm Vũ Phong mỉm cười, đứng dậy, nhìn cô không dứt. “Hàm Vũ Phong rất yêu Vũ Lục Hàn”

Hắn nhắc lại câu nói, quay lưng đi ra khỏi phòng, khép cửa thật nhẹ. Hắn không biết sẽ đối mặt với cô thế nào những tháng ngày tiếp theo. Hắn chỉ ước, ngay lúc này, thế giới này không còn một ai khác. Chỉ có Hàm Vũ Phong và Vũ Lục Hàn. Cô sẽ mãi mãi không bao giờ biết về sự tồn tại của Vương Vũ Lam. Cô sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn, cho hắn yên bình, thanh thản. Hàm Vũ Phong sẵn sàng đánh đổi cơ ngơi hùng mạnh ngày hôm nay, cho một ước muốn như vậy.

“Vũ Lục Hàn, em thật sự xuất hiện và thay đổi cuộc đời tôi mất rồi…”

(Còn tiếp)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play