Hàm Vũ Phong lặng người nhìn cô gái nhỏ nằm lọt thỏm trong vòng tay
chàng bác sĩ. Cô liếc nhìn hắn, hai ánh mắt chạm nhau, trong hắn dâng
lên một thứ xúc cảm vô cùng khác lạ. Từ Thiên nhìn hắn rất nhanh, rồi
quay lại nói với Tóc Đỏ.
“Có lẽ chúng tôi đi trước”
Anh bế cô đi lướt qua hắn, xuống cầu thang. Cô chỉ liếc nhìn hắn thêm một chút với cái nhìn tiếc nuối, rồi bị anh mang đi khuất. Trần Hải
Minh, sau khi khuất bóng hai người họ, thong thả đi đến trước người bạn
của mình:
“Ngài Adam bất bại trên thương trường, giờ lại hoang mang trên tình trường bởi các chiêu trò sao?”, Tóc Đỏ
cười tự mãn, nhét tay vào túi quần, “Tôi đã hi vọng cậu là người nhạy
bén hơn”
“Tôi không hiểu”, hắn trả lời với khuôn mặt tối sầm lại.
“Cậu chính là kẻ có vấn đề đấy, James”, Tóc Đỏ đến gần hắn, “Cậu rõ
ràng quan tâm cô gái đó đến mức như vậy rồi, tại sao còn làm những việc
gây khổ cho cả bản thân lẫn cô bé như thế?”
“James”, Tóc Đỏ nheo mắt nhìn khi hắn không đáp, “Cậu đã thất bại một lần nên cậu thấy sợ. Nhưng cô gái này khác, cô ấy gây cho chúng tôi cảm giác khác. Hãy quên hết những thứ từng có đi và gây dựng lại từ đầu với cô bé. Nếu cậu không biết nắm bắt, cậu đánh mất cô gái này từ lúc nào
không hay đâu! Một cô gái khiến Từ Thiên phải mê mệt, không phải dạng
thường.”
Hàm Vũ Phong vẫn đứng yên lặng, nhưng trong lòng thấy hỗn loạn. Trần
Hải Minh nhếch miệng cười bỏ đi, để lại hắn một mình với nỗi tức giận.
Tức giận vì bản thân không nhanh hơn, để người khác tìm thấy cô ấy
trước. Tức giận vì quá dễ dàng từ bỏ cô gái ấy, rồi bây giờ phát điên vì không thể làm ngơ được. Hắn không thể chịu được khi không có cô ấy
trong tầm mắt. Bởi chỉ cần hắn lơ là một chút, luôn luôn có kẻ chạy đến
bên ôm lấy cô gái ấy rồi.
“Chuyện gì xảy ra vậy?”, Hoàng Lâm hối hả chạy đến khi thấy chàng bác sĩ đang bế cô gái nhỏ trên tay. Vũ Lục Hàn ngại ngùng không dám nhìn
ai, tay ôm khư khư… cuộn giấy vệ sinh dùng dở. Hoàng Lâm nhìn anh lạ
lẫm, rồi lại nhìn cô với biểu cảm khó hiểu.
“Chu Bạch Thảo”, Từ Thiên làm lơ cậu, bế cô đến gần nàng, “Em… có
mang… À, cô bé này không may… đến ngày!”, anh lúng túng nói thầm với hai má hơi đỏ. Chu Bạch Thảo ngẩn người trong chốc lát, cười xuề xòa.
“Tất nhiên là có! Hãy vào bên trong nào,mọi người chỉ chờ mỗi chúng ta thôi đấy!”
Nàng đi lững thững, có ý chờ đợi Hàm Vũ Phong đang bước phía sau. Hắn đi cuối cùng, khuôn mặt rất bình thản, chỉ nhìn theo Vũ Lục Hàn. Cô gái nhỏ vừa ôm vừa giấu cuộn giấy vệ sinh, xấu hổ chỉ biết cúi gằm xuống.
Cô rất muốn bảo anh để cô tự đi, nhưng vừa sợ bị lộ khi giấy vệ sinh
thấm hết, lại vừa đau tấm tức ở bụng. Khi bước vào đám đông, những người khách ồ lên bất ngờ, thì thầm xôn xao khi thấy chàng bác sĩ Từ Thiên bế trên tay vị hôn phu cũ. Chu Bạch Thảo kéo va li đến gần một lối rẽ dưới sảnh tầng một, lúi húi lấy ra một chiếc khăn bông to. Nàng vẫy tay gọi
Từ Thiên lại gần, anh bế cô bước đến, đặt xuống đất. Nàng đưa chiếc khăn bông cho cô, chỉ về phía trong hành lang:
“Tôi bọc trong thứ này. Vệ sinh ở cuối hành lang, rẽ phải”
Vũ Lục Hàn lí nhí cảm ơn, ôm chiếc khăn bông và cuộn giấy vệ sinh líu ríu chạy vào. Ở bên ngoài, Hàm Vũ Phong nhìn theo với ánh mắt vô cùng
lạnh lẽo.
Màn đêm bao phủ dần lấy hòn đảo xinh đẹp. Những vị khách vẫn tưng
bừng bên bờ cát mịn trải dài trước căn biệt thự. Những người vệ sĩ và
đầu bếp của Chu Bạch Thảo vẫn hoàn thành tốt công việc của mình, phục vụ bữa tiệc nướng ngoài trời, đồ ăn thơm nức, nóng hổi hòa vào cái se lạnh buổi tối và hương vị mặn thơm ngát tràn vào từ biển. Vũ Lục Hàn vẫn mặc áo len của Hàm Vũ Phong, và chiếc váy len mượn của Chu Bạch Thảo. Cô
ngại ngùng không dám đến gặp hắn để hỏi về đồ của mình. Hoàng Lâm đang
say sưa với những ly rượu, bên cạnh hai cô gái quyến rũ với những bộ
bikini tôn dáng, khoác bên ngoài những chiếc áo cadigan để giữ cơ thể
khỏi lạnh. Thư Sinh đã thay áo sơ mi tôn dáng màu trắng, quần lửng đen
và đôi dép lê thuận tiện di chuyển trên biển. Sát ngoài bờ biển, Trần
Hải Minh đang ôm eo một cô gái, trêu trọc cô giữa những đợt sóng. Cậu
mặc chiếc áo cotton sát nách thường hay mặc lúc đi tập gym, kèm quần đùi đi biển thoải mái và đi chân trần. Chu Bạch Thảo trên tay cầm một ly
rượu vang nhẹ, duyên dáng trò chuyện cùng vài cô bạn. Nàng thoải mái
trong bộ jumpsuit đen khoe tối đa hình thể đáng ngưỡng mộ, mặc ngoài sơ
mi oversize màu trắng, tay áo sắn lên tận khuỷu, hoang dại và khỏe
khoắn. Vũ Lục Hàn nhìn quanh tìm Hàm Vũ Phong. Cô đứng lại ngây ngốc
nhìn theo chàng trai ở phía xa, một mình, đang thổi lên trời những đợt
khói xám xịt. Hàm Vũ Phong gần như tách biệt khỏi đám đông, vẫn mặc
nguyên bộ đồ như ở nhà đến, chỉ cởi chiếc áo khoác da bên ngoài. Hắn đi
chân trần, mặc cho sóng biển đánh ướt đến đầu gối, vẫn lặng lẽ đứng yên
và hút thuốc. Vũ Lục Hàn vốn không thích những chốn đông người, vốn hay
tự tách mình riêng biệt. Nhìn hắn, cô nhận ra bản thân mình bấy lâu nay, luôn luôn cô độc và lẻ loi như vậy. Cô muốn chạy đến gần nói chuyện với hắn. Giống như những lúc một mình lặng lẽ, cô vẫn hi vọng ai đó chạy
đến bên mình và nói chuyện cùng cô. Hình ảnh một người con trai với nụ
cười răng khểnh lướt qua đầu cô. Vũ Lục Hàn tự cười mình khi đột nhiên
nhận ra: cậu Triệu Dương đó chính là người đầu tiên chạy đến bên và nói
chuyện cùng mình! Vũ Lục Hàn ngập ngừng giây lát, cuối cùng lò dò bước
về phía Hàm Vũ Phong. Đôi mắt cô không rời hắn. Mỗi bước chân lại gần,
trái tim cô lại run lên một nhịp.
“Tiểu Hàn, em đi đâu vậy?”
Giọng nói ngọt ngào bất ngờ của Chu Bạch Thảo khiến cô khựng lại. Mặt cô đỏ ửng, cô chậm chạp quay lại phía sau. Không chỉ có nàng, vài người khác cũng nhìn cô. Chu Bạch Thảo vô cùng hồ hởi, chạy đến bên Vũ Lục
Hàn, thân mật kéo tay cô trở lại đám đông.
“Lại đây nào cô bé! Chúng ta sắp chơi một trò chơi nho nhỏ, em lại định lẻn đi đâu!”
Cô ấp úng, không nói nên lời, không kịp thanh minh. Nàng đẩy cô về phía đám đông, rồi lập tức quay lại, chạy về phía hắn.
“Anh lại hút thuốc rồi!”, nàng cáu kỉnh, “Thôi, lại đây chơi trò chơi nào! Mọi người chỉ chờ đợi anh thôi đấy!”
“Anh không chơi”, hắn thì thầm, đôi mắt hướng xa ra biển. Hắn hít vào một lần cuối, rồi ném tàn thuốc xuống biển.
“Thôi nào, sinh nhật em, vì em một lần thôi…”, Chu Bạch Thảo nhăn mặt phụng phịu. Hắn quay sang nhìn nàng, nhìn về phía xa, nhìn cô gái nhỏ
đang bối rối nhìn hắn. Hắn khẽ nhoẻn miệng cười, rồi bước chậm rãi về
phía những vị khách đang chờ đợi. Nàng nở nụ cười mãn nguyện, hí hửng
chạy theo sau.
Đám đông ngồi quây thành hình tròn thật to trên bãi cát. Vũ Lục Hàn
ngồi đối diện Hàm Vũ Phong và Hoàng Lâm, phía bên kia của hắn là Chu
Bạch Thảo; phía bên kia của Thư Sinh là Tóc Đỏ Trần Hải Minh. Từ Thiên
ngồi bên trái Vũ Lục Hàn, vô tình khiến hắn không vừa mắt. Các chàng vệ
sĩ của Chu Bạch Thảo thắp những ngọn đuốc cách điệu cắm thành hàng trên
bãi cát, đứng canh bên dưới mỗi ngọn đuốc, soi sáng cả một vùng trên
biển. Bên trong vòng tròn là những chai rượu vang đỏ chưa mở nắp, xếp
bên trái từng người trong vòng tròn. Ở chính giữa vòng tròn ấy là một
chai rượu rỗng, nằm ngang. Nàng tiểu thư hồ hởi khởi xướng trò chơi,
trong những tiếng vỗ tay, cười nói của khách mời.
“Trò chơi quen thuộc Sự thật – Mạo hiểm mà chúng ta vẫn hay chơi ở
trường đây! Lần này luật sẽ hơi khác, nếu chọn một trong hai mà không
trả lời hay làm được, sau năm giây sẽ bắt buộc phải thực hiện cái còn
lại! Người xoay chai này sẽ được hỏi hoặc yêu cầu người bị miệng chai
chỉ vào, phải trả lời thật hoặc phải làm! Nếu nói dối hoặc không làm,
phải uống một hơi hết chai rượu vang nha! Ai hết rượu sẽ bị loại! Chúng
ta chơi cho đến khi tất cả mọi người đều uống hết rượu, thâu đêm cũng
được! Mọi người nhất trí chưa?”
Những vị khách hô vang hưởng ứng, hào hứng trước trò chơi biến tấu
một cách đầy chịu chơi này. Chu Bạch Thảo cười tủm tỉm, quay lại hỏi to
chàng vệ sĩ gần đó.
“Anh vệ sĩ, anh thích số bao nhiêu?”
“Số 14, thưa tiểu thư”, chàng vệ sĩ bị hỏi bất ngờ, bối rối trả lời, rồi cúi người chào lịch sự. Nàng gật đầu, quay lại đếm.
“Người thứ mười bốn tính từ bên trái tôi sẽ bắt đầu cuộc chơi! Một… hai… ba… Từ Thiên! Xoay đi nào!”
Chàng bác sĩ trẻ bị gọi tên bất ngờ, cười ngập ngừng rồi cũng hào
hứng cầm chai rượu, xoay trên không. Chai rượu rỗng rơi xuống, miệng
chai chỉ về phía… Hoàng Lâm!
“Mạo hiểm, mạo hiểm!”, Hoàng Lâm hô lên ngay khi thấy miệng chai
hướng về mình, có vẻ cậu có chút say vì rượu. Từ Thiên cười tủm tỉm,
nhìn quanh, đôi mắt sáng lên.
“Tôi nghĩ cậu thích ôm các cô gái, còn các chàng trai… không biết thế nào! Hãy chạy ra ôm lấy chàng vệ sĩ kia đi!”, chàng bác sĩ vừa cười vừa ra lệnh. Đám đông ồ lên thích thú, còn Thư Sinh nghệt mặt ngẩn ngơ,
nhăn nhó nhìn anh như một lời phản đối. Cậu nhùng nhằng đứng dậy, phụng
phịu bước những bước dài về phía chàng vệ sĩ gần nhất, ngập ngừng nhìn,
rồi bất ngờ ôm chầm lấy. Người vệ sĩ lúng túng thấy rõ, chưa kịp đẩy ra
thì cậu đã chạy đi ngay lập tức. Những vị khách cười ồ lên thích thú,
thậm chí vỗ tay và huýt sáo khi cậu trở về chỗ ngồi. Hoàng Lâm xị mặt,
nhìn anh nhăn nhó:
“Tôi không ngờ bộ óc bác sĩ cũng có ngày biến thái như vậy!”
“Tôi cũng là con người mà!”, Từ Thiên nhún vai tỏ vẻ vô tội. Hoàng
Lâm cáu kỉnh với lấy chai rượu, xoay mạnh trên không. Chai rượu văng xa
một đoạn, đáp lại trên cái với miệng chai chỉ vào Chu Bạch Thảo. Nàng ồ
lên bất ngờ, quay sang nhìn cậu cười giả lả.
“Em chọn sự thật!”
“Em có đang mặc quần lót không?”, Hoàng Lâm hỏi ngay tức khắc. Đám
đông tỏ vẻ thích thú, còn nàng đỏ mặt cười, vô thức nhìn hắn mong muốn
một biểu hiện ghen tuông. Nhưng không có gì cả. Hàm Vũ Phong là người
duy nhất không cười. Chu Bạch Thảo có chút hụt hẫng và giận dỗi. Tuy
vậy, nàng vẫn cười. Và để “trả thù” hắn, nàng cố ý lớn tiếng hơn.
“Jumpsuit cần gì phải mặc đồ lót!”
Mọi người cười vang, nàng lại liếc nhìn hắn. Hàm Vũ Phong đang uống
dở một chai rượu khác, đưa rượu lên miệng uống nhanh một ngụm. Nàng nghĩ rằng hắn đang ghen, cười tủm tỉm mừng thầm. Chu Bạch Thảo cầm lấy chai
rượu, xoay nó với một lực yếu ớt. Chai rượu xoay nửa vòng, dừng lại
trước mặt Vũ Lục Hàn. Cô giật mình, ngước lên nhìn nàng. Đám đông lặng
đi một chút, bởi chưa ai quen với sự có mặt của cô, đồng loạt nhìn cô
gái nhỏ. Vũ Lục Hàn bối rối trong chốc lát, lắp bắp trong miệng.
“Sự… sự thật!”
“Tiểu Hàn”, giọng nàng ngọt lịm, “Em có thể cho tất cả những con
người tò mò ở đây biết, em có còn yêu vị hôn phu Từ Thiên của mình
không?”
Bị hỏi bất ngờ, Vũ Lục Hàn quay sang nhìn anh, nhận lại ánh mắt anh
ngỡ ngàng nhìn lại. Cô bối rối nhìn nàng, nhìn quay, rồi cúi mặt. Trong
lòng cô đã có chút khó chịu khi vấn đề riêng tư của mình bị quá nhiều
người quan tâm đến.
“Chu Bạch Thảo, em nên lựa sang câu hỏi khác”, Từ Thiên nhanh chóng chữa ngượng cho cô. Chu Bạch Thảo cười bất ngờ:
“Thôi nào, em đặt câu hỏi mà! Tiểu Hàn, nếu em không trả lời, mọi người bắt đầu đếm nè!”
Và đám đông đếm ngược từ năm. Vũ Lục Hàn thêm phần bối rối, tim đập nhanh, nhìn anh với ánh
mắt van lơn. Từ Thiên nở nụ cười méo mó nhìn lại, bất lực không biết làm gì. Khi đếm đến không, đám đông hò lên thích thú. Cô bắt buộc phải chơi Mạo hiểm, theo luật. Vũ Lục Hàn ra mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay.
“Em chơi Mạo hiểm hay sẽ uống rượu?”, Chu Bạch Thảo nhìn cô đầy ẩn ý. Có giọng nói trong đám đông hét lên: “Bác sĩ khuyên không được uống
rượu!”
Những người khác bật cười hưởng ứng. Chỉ có Vũ Lục Hàn, tim đập mạnh, mồ hôi đầm đìa sau lưng áo. Cô gật đầu miễn cưỡng.
“Mạo hiểm!”
“Tiểu Hàn, em hãy hôn môi Từ Thiên!”
Tim cô gái nhỏ như ngừng đập. Cô lập tức nhìn anh, bắt gặp gương mặt
ngỡ ngàng của anh nhìn Chu Bạch Thảo. Bên cạnh nàng, Hàm Vũ Phong căng
cứng như sợi dây đàn, bàn tay cầm chai rượu nắm chặt, run rẩy. Hắn nhìn
chằm chằm vào cô, mang theo một chút hi vọng vô lý. Vũ Lục Hàn không
nhìn hắn, người cứng đờ chỉ biết nhìn anh. Từ Thiên bất lực trước những
tiếng hô cổ vũ, “Hôn đi, hôn đi!” từ mọi người, quay sang phía Vũ Lục
Hàn. Cô không biết phải làm gì, bàn tay đặt trên đùi run lẩy bẩy.
“Thôi nào, chỉ một nụ hôn nhẹ vào môi cũng được! Hai người suýt nữa
đính hôn cơ mà, có phải hai kẻ xa lạ đâu!”, Chu Bạch Thảo tỏ ra vô tội,
tiếp tục thúc giục trong sự hưởng ứng của những vị khách. Hoàng Lâm và
Trần Hải Minh ngồi im nhìn hai người, cũng không thể can thiệp. Trò chơi là trò chơi, đã tham gia thì yêu cầu vô lý đến mấy cũng phải thực hiện, bởi phải bám theo luật lệ. Từ Thiên nhìn cô, có chút hồi hộp, nhưng
không nỡ bắt ép cô gái. Anh định lên tiếng thương lượng với cô về chuyện uống rượu, thì bất ngờ Vũ Lục Hàn rướn người lên, hôn vào môi chàng bác sĩ trẻ. Luồng điện chạy dọc cơ thể khiến người anh mềm đi, anh dường
như mất ý thức trong giây lát. Trái tim anh đập mạnh. Phía đối diện,
trái tim của một chàng trai như bị bóp nghẹt, bị xé thành nhiều mảnh.
Hắn uống một ngụm cạn sạch chai rượu, vứt vỏ chai rỗng xuống cát. Rượu
cay nồng không thể giúp xoa dịu trái tim đang nhói lên của Hàm Vũ Phong.
Nụ hôn chỉ chóng vánh trong vài giây có đủ ma lực khiến Từ Thiên chao đảo. Đám đông reo lên đầy phấn khích, vỗ tay rào rào như đang tán
thưởng một nghệ sĩ thần tượng trên sàn diễn. Từ Thiên nhìn cô, trong
lòng dấy lên vô cùng những cảm giác lạ lẫm. Còn cô, hoàn toàn không cảm
thấy gì cả! Cô cúi gằm mặt, hít một hơi dài để trấn an đôi bàn tay đẫm
mồ hôi run rẩy. Cô nhặt chai rượu, và xoay nó với bàn tay vẫn đang run.
Chai rượu gọi tên Hàm Vũ Phong!
Hắn nhìn cô với gương mặt bình thản nhất, nhưng đôi mắt sắc lẹm chỉ
muốn bóp chặt con người đang tỏ ra vô tội kia. Vũ Lục Hàn bối rối khi
nhìn ánh mắt ấy, lúng túng cụp mắt xuống.
“Sự thật”, hắn nói lạnh lùng. Ngữ điệu lạnh lẽo trong giọng nói của
hắn kéo theo không khí bỗng dưng trầm lặng hẳn. Vũ Lục Hàn đột nhiên đầu trống rỗng, miệng buột ra một câu hỏi vô cùng ngớ ngẩn:
“Anh thường cho đường hay sữa vào cà phê?”
Đám đông ồ lên vì bất ngờ. Hắn khẽ cười khẩy.
“Không gì cả”
Vũ Lục Hàn cúi gằm xuống, không dám nhìn vào hắn. Hàm Vũ Phong như
một làn gió lạnh và đáng sợ, mọi người vô cùng im lặng, nín thở theo
từng hành động của hắn. Hắn nhặt vỏ chai rượu vừa bị uống cạn trước mặt
mình, xoay nó với một sự hờ hững, lạnh nhạt. Chai rượu xoay trên không,
lao về phía chai rượu rỗng, đập mạnh khiến chai rượu rỗng đang nằm trên
cát xoay tròn một vòng. Miệng chai lại trở về phía… Vũ Lục Hàn! Cô tròn
mắt vì bất ngờ, nhìn hắn hốt hoảng, miệng cứng lại không nói nên lời.
“Chọn đi?”, hắn hỏi, giọng nói trải đều. Không khí im ắng, căng thẳng như đang trong một cuộc họp quan trọng. Vũ Lục Hàn ấp úng.
“Sự thật!”
“Cô có yêu tôi không?”, hắn không ngần ngại hỏi ngay lập tức. Câu hỏi ấy của hắn phá vỡ sự tĩnh lặng. Những vị khách tham gia trò chơi xôn
xao bất ngờ, Chu Bạch Thảo chỉ biết nhìn hắn với cái nhìn phật ý nhất.
Vũ Lục Hàn đã đóng đá trước mặt hắn. Cơ thể cô thậm chí ngừng hoạt động
luôn rồi!
“Cô yêu tôi?”, hắn hỏi lại, đôi mắt nâu khói nhìn cô bình thản. Vũ Lục Hàn không đáp.
Đám đông bắt đầu giục nhau đếm, đếm thật nhanh. Ngay khi họ đếm đến số không, Vũ Lục Hàn bật ra một câu nói: “Không!”
“Rất tiếc, thưa cô Lục”, hắn sử dụng cách gọi xã giao khiến cô rùng mình, “Cô đã hết quyền trả lời. Mạo hiểm hay uống rượu?”
Vũ Lục Hàn bị đẩy vào thế bí bách, liếc nhanh xuống chai rượu, trong đầu hiện ra cảm giác trong buổi tối nát rượu ấy. Cơn buồn nôn đã nôn nao nơi cổ họng. Cô nuốt khan.
“Bác sĩ khuyên không được uống rượu”, hắn lạnh lùng buông ra câu nói
ấy với nụ cười khẩy nhẹ trên khóe miệng. Vũ Lục Hàn nắm chặt lấy vạt áo.
“Mạo… mạo hiểm”, cô mấp máy môi. Hắn vẫn giữ nguyên đôi mắt mình nhìn thẳng vào mắt cô. Một chút lay động chạy qua ánh nhìn nâu khói. Vẫn với khuôn mặt và thái độ bình thản, hắn buông một câu nói vô cảm, nhẹ tựa
làn khói xám ngắt bay ra từ miệng hắn.
“Cô… hãy hôn tôi”
Đám đông lập tức ngừng lại, ai nấy đều vô cùng bàng hoàng trước yêu
cầu của hắn. Không gian tĩnh lặng nghẹt thở. Chu Bạch Thảo trợn to mắt
nhìn hắn, muốn can ngăn nhưng không thể thoát lời ra miệng. Hoàng Lâm
chỉ khẽ nhếch miệng cười, còn Tóc Đỏ liếc nhìn hắn kèm nụ cười thích
thú. Bên cạnh cô, Từ Thiên rơi vào trạng thái căng cứng, hoảng sợ, khó
chịu tột cùng. Anh nhìn cô, muốn can ngăn vô cùng, nhưng lại nhịn trong
lòng, bất lực. Vũ Lục Hàn đã… hồn lìa khỏi xác, bất động mở to mắt bàng
hoàng nhìn hắn. Hắn đang yêu cầu cô. Phải hôn hắn. Trước mặt bạn gái
hắn. Trước mặt bao nhiêu người! Trái với phải ứng của cô gái nhỏ, Hàm Vũ Phong chậm rãi đứng dậy, băng qua vòng tròn, đến đứng trước mặt cô.
“Hãy hôn tôi”, hắn nhắc lại, đưa bàn tay ra trước mặt cô. Vũ Lục Hàn
khó thở, thấy tim mình đang tan chảy từng chút một. Cô ngập ngừng, nhưng rồi lại đặt tay mình vào bàn tay to lớn của hắn. Hắn kéo cô dậy, đôi
mắt hắn chưa bao giờ rời khỏi cô.
Vũ Lục Hàn đứng đối diện hắn, run rẩy, lo sợ. Cô sợ rất nhiều thứ, sợ những người đang nhìn cô. Thế nhưng, vào giây phút cánh tay hắn vòng
qua ôm lấy eo cô, kéo sát vào mình, Vũ Lục Hàn cảm thấy an toàn vô cùng. Cô thả lỏng bản thân, đặt hai tay mình lên ngực hắn giữ khoảng cách.
Hắn nhẹ nhàng đưa tay lướt nhẹ trên má cô, nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng quen thuộc. Vũ Lục Hàn đã tan chảy trước hắn. Hắn vuốt nhẹ lọn tóc ra
sau tai cô gái, và luồn tay vào sâu trong mái tóc.
Lúc đôi môi hắn chạm vào môi cô, cả thế giới dường như biến mất. Chỉ
còn cô và hắn. Chỉ còn sự an toàn và ánh mắt dịu dàng. Chỉ còn mùi hương thanh mát ôm lấy cơ thể nhỏ bé. Chỉ còn vị ngọt ngào ở đầu môi.
Vũ Lục Hàn đã yêu Hàm Vũ Phong. Yêu một cách tuyệt đối, không có cách nào để quay đầu lại nữa rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT