“Mọi người đang đi đâu vậy?”, Chu Bạch Thảo nở nụ cười thương mại,
hết sức rạng rỡ nhìn hai người anh kết nghĩa, trong lòng có chút không
thoải mái khi họ tỏ ra xa lánh nàng và thân thiết với cô gái kia. Hoàng
Lâm giấu hai tay trong túi quần, thong thả nhìn nàng, cười đáp trả:
“Đưa người ốm đi ăn”, cậu nói, liếc qua hắn rồi nhìn đi chỗ khác, ra
vẻ vô tội, “Bác sĩ dặn nếu không ăn, cô ấy sẽ không uống thuốc được, và
sẽ phải đến ở cạnh cho bác sĩ khám thường xuyên…”
“Đến bữa trưa rồi, đi ăn thôi”, Hàm Vũ Phong đột nhiên cắt lời, bỏ đi thẳng, hướng về nhà ăn. Chu Bạch Thảo bất ngờ, vội vã chạy theo hắn,
còn Hoàng Lâm lững thững bước theo. Cậu quay người lại, nhìn cô cười,
đưa tay vẫy. Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bởi
cô chỉ tập trung cúi đầu đếm bụi dưới chân hoặc ngẩng mặt nhìn đắm đuối
vào tên ngoại quốc. Cô líu ríu đi theo cậu, với Trần Hải Minh kiên nhẫn
đi song song bên cạnh.
Phòng ăn với đủ loại mùi hương thơm nức pha trộn xộc vào mũi Vũ Lục Hàn khiến cô ngây ngấy trong họng, níu lấy cánh tay Tóc Đỏ.
“Em… còn no lắm!”
“Tối qua đến giờ em chỉ có bát súp bé tí, không ăn sao uống được
thuốc?”, Tóc Đỏ nói vậy, đưa cô đến bàn ăn gần cửa ra vào nhất, kéo ghế
cho cô ngồi. Hoàng Lâm cũng dừng lại bên cạnh họ, tuyệt nhiên không có ý định đi theo cặp đôi phía bên kia. Chu Bạch Thảo nhìn lại phía sau,
nhíu mày khó hiểu. Từ bao giờ bọn họ thân thiết như vậy? Vì sao bỗng
dưng lại xa lánh nàng và hắn?
Với Trần Hải Minh ngồi bên cạnh liên tục rót nước hoa quả, cắt thịt,
trộn salad,… cho cô, Hoàng Lâm đi qua đi lại lấy đủ mọi đồ ăn ngon nhất
đem về ép cô ăn hết. Đột nhiên được hai chàng trai quan tâm đặc biệt, Vũ Lục Hàn cũng thấy ngại ngùng. Cô liên tục lắc đầu, hoặc lên tiếng ngăn
cản mỗi khi Hoàng Lâm định đứng lên hay khi Trần Hải Minh bắt đầu nhiệm
vụ xẻ nhỏ đồ ăn. “Em không ăn được đâu” là câu cửa miệng của cô lúc này, món ăn nào cũng lắc đầu xua tay, nhưng rồi vẫn phải ăn bằng hết. Hàm Vũ Phong nhìn họ từ xa, bề ngoài như mặt biển bình lặng, nhưng bên trong
đang đùng đùng một cơn bão. Hai tên chết tiệt kia đang giở trò gì vậy?
Cơn bão của hắn lên đến đỉnh điểm khi Từ Thiên bước đến chỗ họ, ngồi
vào chiếc ghế trống đối diện Vũ Lục Hàn. Lòng hắn nôn nao, cảm thấy sôi
sục khi anh cười đùa với cô, mà cô đáp lại điều đó. Cô đang vui vẻ, hắn
thích như vậy. Nhưng hắn chỉ thích khi người làm cô vui là hắn, còn nếu
không phải hắn, thật khó coi! Hắn cũng quan tâm cô, hắn đã cứu cô, đã ở
cạnh cô đêm qua cho đến khi cô ngủ say mới rời phòng. Sao cô không đáp
trả hắn bằng nụ cười như vậy mà lúc nào cũng phải giấu mặt vào chăn,
hoặc tỏ ra sợ hãi. Hắn đâu phải kẻ đáng sợ? Cô đã chứng kiến cả lúc hắn
trẻ con nhất, hoảng sợ nhất, cả khi hắn gạt bỏ gương mặt lạnh lùng để
trêu chọc cô. Cô còn mong đợi gì nữa?
Vũ Lục Hàn liên tục cảm ơn, muốn thể hiện rằng mình vô cùng cảm kích
nhưng không biết dùng những từ hoa mỹ để nói. Từ Thiên chỉ dặn dò cô
được vài điều đã có vài người bạn đi qua gọi lại. Ở tuổi hai sáu, Từ
Thiên là mẫu đàn ông chuẩn mực, cả về bề ngoài lẫn trong tâm hồn. Tuy
vậy, anh vẫn giữ được bản tính trẻ trung của một chàng trai, không khách sáo đứng ngoài những cuộc chơi, vẫn uống bia rượu nhưng bản thân anh
biết tự tiết chế để luôn khỏe mạnh. Cô đã đọc rất kĩ mọi điều nói về anh trên mạng, anh chưa từng hẹn hò với một cô gái. Không phải vì anh không thể, mà anh không có thời gian. Anh từng bảo cô, một ngày của anh bắt
đầu bằng bệnh nhân, kết thúc cũng là bệnh nhân. Anh không buồn khi không có bạn gái, ngược lại, anh cảm thấy vô cùng thoải mái với hiện tại khi anh có thể mang
đến niềm vui cho nhiều người khác. Anh có khuôn mặt ưa nhìn, mái tóc màu đồng ấm áp đi kèm cặp kính gọng đen là hình ảnh quen thuộc gắn liền với bác sĩ Từ Thiên. Cô từng trêu đùa anh, Từ là từ bi, Thiên là thiên
thần. Anh là thiên thần tốt nhất cô từng gặp. Anh chỉ cười, nói rằng khả năng dịch nghĩa của cô còn rất kém, nhưng anh thích cách nghĩ ấy. Anh
là một bác sĩ, anh chữa bệnh cho mọi người bằng tài năng tuyệt vời của
mình, anh chính là một thiên thần. Khi học tiến sĩ ở Mỹ, anh cũng từng
được nhiều cô gái gợi ý hẹn hò, nhưng rồi anh từ chối tất cả. Anh bảo
cô, vì anh quá đam mê công việc, suốt ngày nghiên cứu, rồi bệnh nhân,
rồi lại về phòng nghiên cứu,… không cô gái nào đủ kiên nhẫn để xếp sau
công việc, và hàng ngàn người bệnh. Vũ Lục Hàn chỉ cười tủm tỉm, nhưng
câu nói của cô khiến anh ngay lập tức rung động: “Anh rất đáng để người
ta chờ đợi”. Và cô đã chờ đợi anh.
Họ gặp nhau lần đầu khi bố cô đến nhà ngài Bộ trưởng bàn nghiêm túc
về chuyện kết hôn, khi đó anh mới về nước một thời gian, chủ yếu cũng vì chuyện đại sự. Anh và cô gặp nhau trong căn phòng chờ đầy ánh sáng, với cây đàn piano ở góc phòng. Anh đã chơi một phần bản nhạc tình Fur
Elise, Vũ Lục Hàn dường như đã thích anh ngay từ khi nốt nhạc đầu vang
lên. Họ tuy chỉ trò chuyện vài câu, nhưng với Từ Thiên, anh đã có đủ
động lực để hoàn thành khóa học tiến sỹ và trở về nước. Hai năm sau,
khóa học kết thúc, Từ Thiên nhanh chóng trở về. Khi đó anh tròn hai lăm
tuổi, còn Vũ Lục Hàn bước sang tuổi hai mươi mốt. Anh đề nghị cô “hẹn
hò”, nhưng cô đã quá nhát gan từ chối, vì đây là lần đầu tiên cô biết
đến cảm giác “được người mình thích theo đuổi”. Tuy nhiên họ đã đi chơi
cùng nhau ba lần, trước khi cô vô tình phát hiện ra ý định thật sự của
bố mẹ. Cô giảm dần những cuộc gọi điện thoại, những tin nhắn với anh,
chủ động từ chối gặp mặt, chỉ mong anh từ bỏ. Nhưng Từ Thiên vẫn vậy,
anh vẫn quan tâm đến cô, vô cùng dịu dàng. Cứ như thể cô chưa hề làm gì
phũ phàng với anh vậy. Và rồi điều gì đến cũng đến. Ngày đính hôn vào
đầu thu một năm sau đó, Vũ Lục Hàn thẳng thừng chối bỏ, và quay đi thẳng trước bao nhiêu người, trước một chàng trai đang cố tự hàn gắn vết
thương. Anh thích cô không chỉ một năm họ gặp mặt. Anh thích cô từ ba
năm trước đó, khi cô lắng nghe câu chuyện tình trên phím đàn cùng anh.
Anh nhớ đến cô suốt hai năm miệt mài ở Mỹ. Anh mong đợi được thấy cô,
anh đã theo đuổi cô suốt một năm trời. Anh nhận thấy sự lạnh lùng của Vũ Lục Hàn, nhưng anh tự nhủ rằng cô phải có lí do riêng mới trở nên như
vậy. Cô nói anh đáng để chờ đợi, cô đã chờ đợi anh, không có lí nào bây
giờ khi anh trở về, cô lại từ bỏ. Anh kiên nhẫn theo cô, từng chút một.
Nhưng cô vẫn lạnh lùng đâm vào tim anh những nhát dao buốt lạnh. Cô đã
có bạn trai. Cô không thể chờ đợi được anh, cô đã tìm đến hạnh phúc khác khi anh không có bên cạnh. Vậy nên cô lạnh nhạt với anh. Vậy nên cô từ
bỏ hôn ước và hoàn toàn biến mất ở mọi nơi anh nhìn thấy. Anh luôn tự
dằn vặt hối hận vì đã không liều mình tỏ tình cô trong những ngày ngắn
ngủi gặp mặt trước khi bay sang Mỹ. Anh đã lo điều đó quá vội vàng, anh
đã lo cô không thích, anh đã lo bản thân chỉ ngộ nhận. Rốt cuộc, không
một ngày nào ở Mỹ anh thoát được khỏi hình bóng của cô bé ấy. Anh đã tự
cho mình cơ hội bày tỏ trước lễ đính hôn, anh muốn cô là cô dâu hạnh
phúc nhất, bởi anh không đến với cô bừa bãi, anh đến với cô là thật. Vậy mà, quá muộn. Sau lúc đó, anh vẫn toàn tâm toàn ý với bệnh nhân, và chỉ có bệnh nhân. Anh tham gia nhiều hoạt động từ thiện, nhiều dự án nghiên cứu, cơ bản chỉ muốn ngăn cản bản thân nghĩ đến cô. Anh luôn mong mỏi
một ngày cô xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà mình, anh sẽ không ngần ngại
ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô và âu yếm cô bằng những nốt nhạc ngọt
ngào Fur Elise. Một ngày trời trong, anh nhận thư mời dự khánh thành
resort từ Hoàng Lâm, kèm một lời đề nghị muốn tên anh xuất hiện trong
trung tâm y tế của resort. Anh nhận lời mời dự tiệc, nhưng từ chối lời
đề nghị thứ hai một cách khéo léo: “Tôi là bác sĩ đa khoa, không phải
một y tá trong phòng khám tư nhân”. Anh đến dự tiệc bởi một thông tin
hấp dẫn: đối tác kí kết hợp đồng mua lại resort là tập đoàn ACorp. Người đứng đầu tập đoàn là chàng trai trẻ kém anh một tuổi, vô cùng bí ẩn trước truyền thông. Ngoài cái tên James Adam, anh không biết mặt, không có bất cứ bức ảnh nào có mặt chủ nhân tập đoàn ấy, có chăng chỉ là
người chủ tiền nhiệm đã gần sáu mươi tuổi. Anh chú ý đến ngài James
Adam, vì logo tập đoàn. Vì đó là cái logo anh thấy trên áo khoác của
chàng trai trẻ ở cùng cô đêm ấy. Anh không nhớ rõ mặt chàng trai đó,
nhưng anh không thể quên cái logo. Anh biết ACorp, họ đã từng mời anh
trở thành một trong những bác sĩ của chuỗi hệ thống bệnh viện đa khoa
A’Health. Nhưng chủ sở hữu tập đoàn là một người quốc tịch Anh, trong
khi chàng trai anh gặp có thể sử dụng ngôn ngữ đất nước này một cách
thành thục. Anh quyết định phải tham gia bữa tiệc, để nhìn mặt chàng
trai người Anh là chủ một tập đoàn ở châu Á, để hi vọng… liệu sẽ có cô?
Lần đầu tiên cô xuất hiện bên cạnh hắn, lần thứ hai cô đứng trước
truyền thông, rất xinh đẹp, trong vắt. Anh nhận ra giọng nói trầm thuần
thục ấy, nhận ra chủ nhân mới của ACorp là một người lai Á-Âu. Anh nhìn
thấy cô đi bên cạnh hắn, vẫn dáng vẻ ngượng ngùng, e thẹn, như lần đầu
cô đi bên cạnh anh. Bọn họ trông vô cùng đẹp đôi. Anh tự nhận ra truyền
thông hướng về phía mình, khi người hôn phu cũ của anh xuất hiện, vai kề vai bên kẻ khác. Bọn họ không rời khỏi nhau, cho đến khi chủ tịch James Adam đi theo một số đối tác khác. Anh đã không thể kìm lòng, bước đến
bên cô, chỉ mong cô đừng chối bỏ mình như buổi tối hôm ấy. Vũ Lục Hàn
vẫn nhẹ nhàng như xưa, vẫn kiểu nói chuyện ngập ngừng cúi đầu, vẫn là cô gái không thay đổi một chút nào so với nửa tháng trước anh gặp. Điều
thay đổi duy nhất đó là cô đã có bạn trai, kẻ đó là người xuất chúng hơn anh, là người may mắn hơn anh. Anh là một bác sĩ, anh sẽ không bao giờ
vô sỉ lao đến cướp bạn gái của người khác. Đôi khi, gặp nhau trước không có nghĩa sẽ yêu nhau trước. Đôi khi, kẻ xuất hiện sau lại không phải kẻ thứ ba. Giống như mọi người thường nói: kẻ thứ ba chính là kẻ không
được đáp lại tình cảm. Từ Thiên, dù bên cô đã bốn năm, vẫn chỉ là kẻ thứ ba đứng ngoài chuyện tình của cô gái nhỏ.
Chiếc du thuyền màu kem trắng của nàng tiểu thư Chu Bạch Thảo tiến
dần về phía hòn đảo nhỏ nằm giữa biển khơi. Ngay từ xa, nằm chễm chệ
giữa những mỏm đá, xen kẽ với rừng cây là căn biệt thự nguy nga như tòa
lâu đài Bạch Tuyết, tường sơn màu trắng xen kẽ những mảng sọc hồng phấn
nữ tính. Cách căn biệt thự không xa là bến tàu được đóng bằng gỗ tốt
chịu lực, đã có một hàng vệ sĩ đứng hai bên chờ đợi. Vũ Lục Hàn bám chặt vào lan can tàu, nhoài người nhìn ra phía hòn đảo ngoài xa với cái nhìn hào hứng nhất. Cô nghĩ rằng đây chính là phiên bản mini của đảo Hawaii, một Hawaii thu nhỏ dành riêng cho nàng tiểu thư đài các. Bên cạnh cô,
Trần Hải Minh quay sang nói chuyện với Hoàng Lâm vẫn không quên đặt hờ
một tay lên vai cô, đề phòng cô gái nhỏ quá phấn khích lại lao xuống
biển. Trong khi mọi người nhanh chóng thu xếp đồ đạc để lên bờ, Vũ Lục
Hàn vẫn vô cùng thoải mái hưởng thụ gió biển và khung cảnh lần đầu được
thấy trong đời. Toàn bộ đồ dùng của cô đều được để chung với hắn, thật
ngại khi giờ cô với hắn không nói chuyện với nhau. Hoàng Lâm rất nhẹ
nhàng, vẫn mặc chiếc áo hoodie màu đen và quần jeans trắng rách rưới,
chỉ mang theo đúng một cái balo du lịch dành cho dân phượt để đựng đồ.
Trần Hải Minh xách theo chiếc vali cỡ nhỏ, và cô nghĩ nếu không phải
đựng cả đồ của mình, Hàm Vũ Phong có lẽ chỉ cần dùng chiếc balo phượt là đủ. Cô bất giác nhìn quanh, thấy hắn chỉ đứng cách mình không xa, bên
cạnh là Chu Bạch Thảo đang hào hứng nói chuyện, vòng tay ôm lấy cánh tay hắn. Hắn vẫn bình thản như vậy, không cười, không đáp, chỉ nhìn về phía trước, ánh nhìn sâu thăm thẳm. Bỗng dưng cô lại muốn về nhà, về chiếc
lồng bằng vàng tuyệt đẹp của mình, về nơi chỉ có cô và hắn, không có bất kì ai khác. Vũ Lục Hàn chợt tủi thân vô cớ trước cảnh tượng ấy, buồn
rầu quay đi, nhìn xuống biển. Nếu hắn là biển, cô muốn được lặn xuống
thật sâu để tìm hiểu dưới kia có gì. Sẽ là một đại dương trong xanh êm
ả, hay một thế giới khắc nghiệt với những con thủy quái chưa ai từng
biết đến?
Du thuyền cập bến. Những vệ sĩ ở trên chiếc du thuyền nhanh chóng xếp hàng, cẩn thận chỉ dẫn từng người bước xuống. Đám vệ sĩ bên dưới đỡ lấy từng vị khách, mỗi vệ sĩ lại xách một hành lý của mỗi người vừa xuống
tàu, dẫn họ tiến về căn biệt thự. Chu Bạch Thảo là người thứ ba xuống
tàu, sau Hàm Vũ Phong và Hoàng Lâm. Tóc Đỏ cố ý nán lại để chờ Vũ Lục
Hàn, nhưng rốt cuộc nhìn quanh lại không thấy cô đâu cả. Từng người một
xuống tàu theo hàng dọc, cậu ngoái lại phía sau nhìn, thấy Từ Thiên
nhưng không thấy cô. Tóc Đỏ chạy lại nhìn xuống phía dưới, Hoàng Lâm,
Hàm Vũ Phong và Chu Bạch Thảo vẫn đứng đợi cậu, có vẻ sốt ruột. Cậu lúng túng, có một chút hốt hoảng. Cậu đứng bên cạnh cô nhiều nhất, bỗng dưng cô lại chạy đâu mất rồi!
“Xuống đi chứ?”, Hoàng Lâm từ dưới gọi vọng lên khi thấy Tóc Đỏ loay hoay phía trên. Cậu bất lực, đành quay xuống hét:
“Con nhỏ chạy đâu mất rồi!”
“Sao cơ?”, Hoàng Lâm tiến lại gần chiếc du thuyền.
“Con nhỏ đi đâu rồi, trên này không thấy!”, Tóc Đỏ đáp rồi quay lại
nhìn những người xếp hàng. Từ Thiên đã đến gần cậu, tỏ vẻ lo lắng khi
nghe thấy điều đó. Anh cũng không thấy cô.
“Cậu tìm phía ngoài này đi, tôi sẽ vào phía trong xem, đề phòng cô bé bị kẹt chỗ nào đấy”, Từ Thiên nhanh chóng nói với cậu. Tóc Đỏ gật đầu,
chạy vòng ra phía boong tàu đằng sau. Ở bên dưới, Hoàng Lâm vô cùng sốt
ruột, muốn chạy lên xem nhưng đoàn người chưa xuống hết. Chu Bạch Thảo
thấy khó chịu trong lòng, con bé này năm lần bảy lượt gây chuyện, làm
mọi thứ rối tung rối mù. Nàng hậm hực quay lại, định than thở với hắn
thì phát hiện Hàm Vũ Phong đã không còn đứng bên cạnh mình. Nàng hoang
mang nhìn quanh, rõ ràng hắn là người đầu tiên bước xuống tàu, làm sao
có chuyện đi đâu được chứ? Hay hắn đã bỏ nàng đi vào biệt thự trước?
Cùng với một chút giận dỗi, Chu Bạch Thảo rút điện thoại ra gọi, nhưng
không đổ chuông. Nàng liên tục ấn gọi trong vô vọng. Ngày sinh nhật
nàng, niềm vui không đủ để lấn át nỗi bực tức!
Vũ Lục Hàn ra sức đập cửa. Khi tàu chỉ cách đảo tầm năm phút lái, cô
đột nhiên đau bụng. Không thể kìm lại, Vũ Lục Hàn đành chạy về phòng
mình trên tàu, lao ngay vào vệ sinh. Cô nhận ra mình đã… đến tháng! Dù
may mắn phát hiện kịp nhưng cô không có thứ gì trong tay để ngăn cản nó
trào ra ướt quần lót, bất lực ngồi đó nhìn quanh và phát hiện một cuộn
giấy vệ sinh còn khá nhiều ở trong hộp đựng. Cô liều mình lấy rất nhiều
giấy, gấp lại cho dày cộp rồi đặt tạm vào bên trong. Cô hi vọng một vị
khách nữ nào đó ngoài kia có mang theo thứ đồ ấy bên mình, nếu không sẽ
thật sự là một thảm họa! Cô vẫn đang mặc chiếc váy mượn của Chu Bạch
Thảo, vì thế lại càng trở nên khó xử khi không dám để nó dính vào váy.
Cô líu ríu đứng dậy, ôm luôn cuộn giấy vệ sinh theo mình như thứ đồ bất
ly thân. Vào khoảnh khắc cô đẩy cửa nhà tắm, Vũ Lục Hàn bàng hoàng nhận
ra nó bị kẹt. Cô dùng sức lắc mạnh nắm cửa, nhưng cơn đau âm ỉ nơi bụng
dưới khiến cô không tài nào mở được ra. Cô cảm thấy sợ hãi, đồ dùng cá
nhân và điện thoại còn đang ở trên giường, nếu họ không biết cô bị kẹt ở đây, cô sẽ phải đợi cho đến khi bọn họ trở về mới thoát ra được! Vũ Lục Hàn sợ hãi, ra sức đập cửa và gọi thật to. Cô lỡ tay đóng cả cửa phòng, không có chút hi vọng sẽ có người nghe thấy. Phía bên dưới cô ấm nóng,
cô nghĩ rằng nếu mình dùng sức, nó sẽ “ra” rất nhiều, không thể che giấu nổi bằng giấy vệ sinh. Cô ngừng la hét nhưng tiếp tục đập cửa, hai bàn
tay đỏ rát. Vũ Lục Hàn ngồi sụp xuống, bụng cô quặn lên vì đau. Thật tồi tệ, ngày đầu tiên bao giờ cũng là ngày Vũ Lục Hàn đau nhất. Cô gần như
nằm rạp xuống sàn, tay ôm bụng nắm chặt lấy vạt áo. Mồ hôi ra ướt lưng
áo Vũ Lục Hàn. Cô lấy hết sức bám vào thành bồn rửa mặt, vặn cho nước ở
mức nóng nhất. Khi nước bắt đầu làm bỏng rát tay, cô với lấy chiếc khăn
mặt có sẵn ngay gần đó, xối dưới nước nóng, vắt khô. Tay cô bỏng rát
dưới sức nóng của nước, nhưng cô vẫn vắt sạch nước. Vũ Lục Hàn ngồi dưới sàn, tựa vào tường, gấp khăn mặt lại và vén áo, đặt chiếc khăn lên phần bụng dưới. Từ khi còn nhỏ, lần đầu đến tháng mẹ đã dạy cô cách chườm
nóng lên bụng để giảm cơn đau. Khi ở nhà, mẹ thường pha nước gừng nóng
và giã gừng rải lên bụng cô để đẩy lùi những lúc đau quặn. Ngay bây giờ, hơi nóng rát từ chiếc khăn mặt phần nào xoa dịu cơn đau của cô. Vũ Lục
Hàn tiếp tục dùng tay kia đập cửa, đập liên tục, thỉnh thoảng lại gào
lên một lần. Cô hi vọng Trần Hải Minh, Hoàng Lâm, hay Từ Thiên sẽ nhận
ra mình vắng mặt và nán lại đi tìm. Thế nhưng trong lúc này, khuôn mặt
cô mong mỏi được nhìn thấy nhất lại là kẻ ngoại quốc đã có người yêu
ngoài kia.
Có người đang đẩy cửa phòng ngoài. Vũ Lục Hàn nghe tiếng, chồm dậy
đập cửa nhà tắm và hết sức gào to. Cánh cửa bật tung, qua lớp kính mờ
nhà tắm cô nhìn thấy hai bóng người chạy về phía mình. Khi tên Vũ Lục
Hàn được gọi lên, cô cảm kích khi nhận ra giọng nói của Từ Thiên, nhưng
có phần hụt hẫng khi không phải người cô đang chờ đợi. Từ Thiên đặt một
chân lên chiếc tủ áo bên cạnh, nắm chặt tay nắm nhà tắm, dùng sức gồng
mình kéo ra. Anh gọi Trần Hải Minh. Chàng trai ấy đang đứng phía sau,
lập tức chạy lên nắm vào tay cửa, cùng kéo. Với sức của hai chàng trai
trẻ, bản lề bật tung, cánh cửa mở ra, Vũ Lục Hàn thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Trái lại, hai chàng trai mặt trắng bệch khi thấy cô ngồi dưới sàn, khăn
mặt đặt trên bụng, với cuộn giấy vệ sinh bên cạnh. Họ thậm chí… ngửi
thấy mùi tanh của máu! Từ Thiên ngay lập tức ngồi xuống, vòng tay đỡ cô, đôi mắt hoang mang nhìn cô hỏi vồ vập:
“Em bị thương ở đâu? Vết thương có nặng quá không? Hãy chỉ để anh còn biết!”
Vũ Lục Hàn lập tức đỏ bừng mặt, biết anh nhầm lẫn nhưng không có cách nào nói ra. Cô chỉ ấp úng lắc đầu, đưa mắt nhìn Tóc Đỏ, bối rối kéo áo
anh lại, thì thầm vào tai.
“Em… bị… đến ngày…”
Từ Thiên thấy cả cơ thể tê rần, hai má anh cũng hửng lên một chút trước vấn đề nhạy cảm của con gái.
“Chuyện gì vậy?”, Trần Hải Minh lo lắng nhìn họ. Vũ Lục Hàn chưa kịp phản ứng thì Từ Thiên đã quay lại, lắc đầu cười.
“Cô bé bị đau bụng. Chúng ta nên đi ngay không mọi người lo lắng”
Trần Hải Minh gật đầu, thu dọn đồ dùng cá nhân cô để trên giường, chờ đợi. Vũ Lục Hàn đành thả chiếc khăn mặt vào bồn rửa, ôm lấy… cuộn giấy
vệ sinh. Anh nhìn cô, phì cười, nhẹ nhàng hỏi:
“Anh có được phép bế em lên không?”
Vũ Lục Hàn ngẩn ngơ, khuôn mặt nghệt ra do cơn đau âm ỉ và do cả câu
hỏi lạ lùng. Anh cười, anh đâu cần biết câu trả lời! Từ Thiên bế xốc cô
lên, cẩn thận ở tư thế giúp hạn chế cơn đau một cách tối thiểu, bước ra
ngoài. Ngay khi ra đến hành lang, Từ Thiên và Tóc Đỏ đều đứng khựng lại. Phía cuối đường, ngay trước cầu thang, Hàm Vũ Phong đang đứng nhìn họ,
thở dốc. Vũ Lục Hàn liếc nhìn hắn, thấy tim mình đập rộn ràng lên một
chút. Hắn như người vừa trải qua cuộc thi chạy marathon, mồ hôi chảy dọc thái dương, và tay áo kéo lên tận khuỷu.
Hắn đã đi tìm cô.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT