Vũ Lục Hàn chạy vào sảnh boong tàu lớn. Cô nhìn quanh, không có hắn. Cô bước thật nhanh về dãy hành lang chứa phòng nghỉ, đến trước cửa phòng hắn, hít một hơi thật sâu và quyết định gõ cửa. Gõ cửa, gõ cửa… Hắn không trả lời. Hắn có giận cô mà lờ đi không? Nhưng cô không hề xưng tên, mà hắn vẫn không phản ứng. Hay hắn không có trong phòng? Vũ Lục Hàn lúng túng suy nghĩ, rồi lại chạy xuống nhà ăn. Nơi đây lác đác vài người. Đã qua bữa sáng nên nhân viên đang dần thay đổi các món ăn để phục vụ bữa trưa. Cô hoang mang, có khi nào hắn ở bể bơi với mọi người không? Toan bước về phía cửa, Vũ Lục Hàn phát hiện một cầu thang ở góc phòng, bên cạnh cửa ra vào sảnh lớn. Có hai cô gái, chắc chắn vừa bước vào từ bể bơi, trên người còn nguyên bộ bikini, chỉ mặc thêm áo mỏng khoác ngoài. Họ vừa nói cười, vừa bước xuống cầu thang. Vũ Lục Hàn nhanh chóng đi theo họ. Tiếng nhạc ồn ào vọng lên từ phía dưới, Vũ Lục Hàn dễ dàng đoán ra phía bên dưới này có gì. Cô bước xuống hết cầu thang, đối diện với hai ngã rẽ dẫn sang hai phòng đối diện nhau. Vũ Lục Hàn nhìn sang bên phải, tần ngần, nhưng rồi đi theo tiếng nhạc vòng sang bên trái. Đẩy chiếc cửa lớn nạm vàng, cô nhăn mặt và thầm thán phục độ cách âm của căn phòng và chiếc cửa kia. Nhạc dubstep đập vào tai cô rất mạnh, ánh đèn nháy điên cuồng trong bóng tối. Mùi rượu phảng phất trong không khí kèm theo mùi khói thuốc khiến cô nhức đầu, cô không nghĩ mình có thể bước vào một vũ trường lần thứ hai. Vũ Lục Hàn bước qua từng người, nhìn quanh mong tìm thấy gương mặt thân thuộc, nhưng không thấy. Bất thần, Hoàng Lâm chộp lấy eo cô từ phía sau, xoay cô đối diện mình. Vũ Lục Hàn cứ ngỡ là hắn, rồi cười gượng gạo khi thấy chàng trai tóc đen.

“Cái gì đưa cô bé xuống địa ngục vậy?”, cậu nói lớn át tiếng nhạc kèm một nụ cười tán tỉnh. Ở cậu phát ra mùi rượu phảng phất, có lẽ cậu đang say nên mới trêu chọc cô như vậy.

“Em đi tìm Hàm Vũ Phong!”, cô hét lên, vẫn cảm thấy âm nhạc nuốt trọn lời mình, “Anh có biết Hàm Vũ Phong đi đâu không?”

“Cái đấy phải hỏi em chứ”, cậu trêu chọc, lắc lư người cô theo tiếng nhạc. Vũ Lục Hàn chỉ biết đặt tay lên ngực cậu để giữ khoảng cách

“Em không biết!”, cô cười nhẹ.

“Kệ cậu ta, hãy vui chơi đi!”, Hoàng Lâm nhảy theo nhạc một cách nhiệt tình, còn cô thì vô cùng lúng túng. Vũ Lục Hàn khéo léo xoay một vòng và lùi người lại, lớn giọng đưa tay chào:

“Em có việc phải đi, chúc anh vui vẻ!”

Hoàng Lâm cười thích thú, gật đầu tạm biệt cô và lập tức quay người qua ôm ghì lấy một cô gái trẻ. Vũ Lục Hàn nhìn quanh phòng lần cuối, rồi nhanh chóng rời đi. Khép cánh cửa cách âm dày sau lưng, mùi khói thuốc phảng phất vẫn khiến cô lợm họng, đầu óc còn choáng váng bởi tiếng nhạc xập xình. Vũ Lục Hàn hít vài hơi, rồi bước nhanh qua cánh cửa phòng đối diện. Trái ngược hoàn toàn với vũ trường phía bên kia, căn phòng này vô cùng im lặng. Mùi dầu kin loại và âm thanh hùng hục vang lên khiến cô tò mò bước vào sâu. Đây là cả một phòng tập gym với thiết bị vô cùng hiện đại. Có vài chàng trai đang cởi trần tập, khiến cô có chút ngại ngùng. Trần Hải Minh đang nâng tạ, với sự trợ giúp của một chàng trai cơ bắp khác. Tuy nhiên, khi nhìn quanh, cô thất vọng khi không hề thấy hắn. Vũ Lục Hàn ỉu xìu, toan lẳng lặng quay đi thì chàng trai tóc đỏ ngồi dậy, nhìn thấy bóng cô phía cửa ra vào.

“Tiểu Hàn, em muốn tập gym sao?”, cậu gọi to tên cô. Một số chàng trai quay lại phía cô. Có người nhìn rất lâu, có người chỉ liếc mắt. Cô cười e ngại.

“Không, em đang đi tìm Hàm Vũ Phong…”

“Xin lỗi, anh không biết hắn ta mất dạng ở đâu”, cậu cười, vừa thấm mồ hôi bằng chiếc khăn vông vắt ngang qua cổ, vừa tiến đến chỗ cô. “Anh tưởng em đi cùng cậu ta?”

“Anh ấy… có chút việc về phòng, nhưng em không thấy ở trên phòng…”, cô lúng túng đáp, nhìn đi chỗ khác để nói dối. Trần Hải Minh không nhận ra điều đó, chỉ nhún vai.

“Có thể cậu ta ở phòng tắm nước nóng khu bên cạnh, bình thường bọn anh hay đến đó”

“Chỗ đó… ở đâu ạ?”, cô có chút ngạc nhiên khi nghĩ rằng mình đã tìm hiểu hết nơi này, không ngờ còn một khu tắm nước nóng!

“Em đi vòng ra boong tàu phía sau, có một cánh cửa dẫn xuống đó”, cậu cười rất tươi, “Nhưng đó là khu tắm chung cả nam và nữ, cẩn thận trước khi xuống nhé!”

“Vâng… em.. cảm ơn”, Vũ Lục Hàn đỏ mặt, lắp bắp. Cô cúi chào cậu, nhìn lên thấy vài chàng trai nhìn mình, giơ tay vẫy chào và lịch sự quay đi. Cô hít một hơi, chạy thật nhanh ra phía sau boong tàu tìm kiếm theo chỉ dẫn. Cô nhìn quanh và phát hiện ra cánh cửa được sơn trắng tiệp màu, có một số người chán bể bơi trên cao gió lạnh, đang cùng nhau bước vào bể nóng. Cô nuốt khan, rón rén đẩy cửa vào. Ngay khi đẩy cửa ra, hơi nóng lan tỏa mang theo mùi hoa nhài thơm ngọt ngào khiến tâm hồn cô như được xoa dịu. Vũ Lục Hàn chậm rãi bước xuống, bên dưới là không gian hoàn toàn khác, ấm cúng nhưng mờ ảo với rất ít ánh đèn vàng nhỏ lắp âm thành hàng trên trần nhà. Có ba bể nước nóng to tạo thành hình tam giác, một bể đối diện ngay cầu thang, hai bể nóng còn lại nằm hai bên. Dưới này chỉ có lác đác người, dường như ai cũng đang nhắm mắt, thả lỏng thư giãn mà không để tâm đến sự xuất hiện của cô. Vũ Lục Hàn nhẹ nhàng bước vào, nhìn quanh để tìm hắn nhưng không có. Đến hết bể thứ ba, cô phát hiện một cánh cửa dẫn vào phòng thay đồ. Cô đẩy nhẹ, tiến vào với bước chân vô cùng cẩn trọng vì không muốn phá vỡ không khí thư giãn êm đềm của người khác. Phòng thay đồ lớn chia thành sáu căn phòng nhỏ. Bỗng bước chân cô khựng lại khi nghe thấy bên kia một căn phòng lắp kính mờ với cánh cửa hơi hé mở có âm thanh của người khác. Vũ Lục Hàn sợ thành kẻ bất lịch sự, rón rén quay đi. Tuy nhiên, khi vừa quay người lại, trong khóe mắt, cô nhận thấy gương mặt vô cùng thân quen. Vũ Lục Hàn ngỡ ngàng, đôi mắt mở to bàng hoàng, trái tim nhói lên một nhịp đau đớn. Cô ước rằng cô có thể biến mất ngay lúc đó.

Qua khe cửa hé mở, cô tận mắt nhìn thấy, Hàm Vũ Phong, đang hôn môi say đắm, Chu Bạch Thảo. Nàng thậm chí còn thoải mái vòng tay quanh cổ hắn, hơi kiễng người lên đón nhận nụ hôn, y như cái cách cô đã làm vào một buổi tối, nhưng nàng không lóng ngóng, vụng về như Vũ Lục Hàn. Cả hai dường như vừa tắm xong. Hắn đã cởi bỏ jacket, còn nàng chỉ khoác duy nhất chiếc áo choàng tắm bông màu trắng, cả cơ thể đang áp sát vào hắn. Tim cô đập thình thịch, mỗi lần đập như một lần xé toạc lồng ngực bé bỏng. Cô như ngừng thở, không biết nên làm gì, chân tay không thể cử động, cả người chỉ biết đứng như trời trồng. Họ không biết cô ở đây, không biết. Vũ Lục Hàn dứt ánh mắt mình ra khỏi cảnh tượng trước mặt, run rẩy lùi lại, đụng phải cánh cửa phòng đối diện. Cô giật mình, dường như họ đã ngưng lại. Trái tim cô phản ứng dữ dội khi thấy Chu Bạch Thảo di chuyển, cô lập tức chui vào căn phòng đối diện, đóng kín cửa lại. Cô nghe tiếng cửa mở ra, rồi lại đóng lại, khóa chặt. Cô nghe giọng nàng thủ thỉ không có gì đâu. Cô nghe tiếng họ dính lấy nhau lần nữa. Cô đau đớn trượt xuống, ngồi xổm trên bàn chân mình, hai tay áp chặt vào miệng để ngăn cản những tiếng nấc ra nghẹn ngào. Nước mắt cô tuôn trào dữ dội, cả người cô gái nhỏ run rẩy đau đớn. Vậy là câu trả lời đã quá rõ ràng, chưa một giây phút nào hắn có tình cảm với cô hết. Những gì hắn đối xử với cô mà cô nghĩ là thật lòng, có thể chỉ là màn kịch nhỏ mua vui cho nàng bạn gái xinh đẹp của hắn. Có thể sau lưng cô, họ cười độc ác trước những rung động ngây thơ của cô, giễu cợt cô là kẻ dễ dãi, si tình. Cô chẳng buồn quan tâm đến điều đó, cô chỉ tiếc mình đã không nhận ra mà vô tư đâm đầu vào hắn, hoàn toàn gục ngã trước hắn. Hắn không cần cô, chưa bao giờ cần cô. Hắn chắc chắn sẽ rời bỏ cô, hắn chỉ cần một cái cớ mà thôi. Cô đau khổ khi bị hắn ruồng bỏ, còn hắn trở lại, kiêu ngạo và hạnh phúc bên người bạn gái, hắn có vui không khi chà đạp lên trái tim của cô?

Vũ Lục Hàn ngồi bó gối trên giường. Cô cảm thấy cô đơn ở nơi này. Cô chưa bao giờ cho rằng bản thân hợp đến những chốn xa hoa, hiện đại của những người có của. Ngay bây giờ, cô muốn chạy về bên bố mẹ, lao vào vòng tay mẹ mà khóc. Cô chưa từng phải khóc đến sưng cả hai mắt như bây giờ, hai mắt nóng ran, đau rát, nhưng nước mắt vẫn không ngừng chảy. Trái tim bé nhỏ của cô thổn thức mỗi khi nghĩ đến khung cảnh lúc ấy, cô thấy phục bản thân khi có thể bước ra khỏi đó một cách vững vàng. Nhưng cô đã hoàn toàn sụp đổ. Cô òa lên nức nở khi trở về phòng, cô đổ mình trên giường và thấm ướt một vùng chăn đệm. Vũ Lục Hàn cô đơn hơn bao giờ hết. Cô cười vào sự thảm hại của bản thân, trong cuộc đời chưa bao giờ cô quyết định một điều gì đúng đắn. Mọi thứ cô quyết định làm đều khiến cuộc đời cô thêm buồn chán, bi thảm. Vũ Lục Hàn ước mình chưa bao giờ được ra đời…

Tiếng gõ cửa chậm rãi khiến cô sực tỉnh. Cô vội vàng lau nước mắt, thấm khô hoàn toàn rồi chạy ra mở cửa. Cô cụp mắt xuống, dù chẳng biết là ai.

“Cô bé, em xuống ăn trưa đi chứ!”, đây là giọng nói của Hoàng Lâm. Vũ Lục Hàn lúng túng cúi gằm, dùng hết sức để che giấu giọng nói khàn đặc và run rẩy.

“Em… vẫn còn no!”

“Em ổn chứ?”, cậu ngay lập tức nhận ra cô đang bất ổn. Hoàng Lâm cúi xuống nhìn cô, lấy tay nâng cằm cô lên khiến cô vô cùng hoảng hốt.

“Em khóc hả?”, cậu thốt lên bất ngờ. Vũ Lục Hàn lùi lại, lắc đầu nguầy nguậy.

“Em vừa xem một bộ phim tình cảm… Tự dưng không kìm được, dở hơi quá!”, cô phì cười, nhưng nước mắt lại chảy. Cô sụt sịt, đưa tay lau nước mắt. Hoàng Lâm tất nhiên không phải kẻ ngốc, nhìn cô im lặng nhưng rồi dịu giọng.

“Em vẫn cần ăn trưa chứ. Xuống tham gia cùng đi, mọi người vẫn đang đợi em”

“Nhưng… em ngại lắm”, cô cười gượng gạo, cố tỏ ra mình như một cô nàng sướt mướt vì một bộ phim tình cảm.

“Không sao, đi rửa mặt đi, em có thể dặm chút phấn mắt vào, anh chờ”, Hoàng Lâm đột nhiên trở nên dịu dàng, nhìn cô cười động viên. Vũ Lục Hàn ngơ ngác, chỉ biết cười trừ.

“Có… cần lắm không… Em …”

“Cần em, đi xuống nào, một bữa tiệc không bỏ lại bất kì ai”, chàng thư sinh cười hóm hỉnh. Cậu dường như đã qua cơn say, nheo nheo đôi mắt nhìn cô khiến cô cảm thấy mình được phần nào an ủi. Cô ngại ngùng rồi quay vào rửa mặt. Nhìn vào gương, chính Vũ Lục Hàn cũng không nhận ra được mình với đôi mắt sưng húp.

“Cậu đi đâu vậy?”, Trần Hải Minh đứng dậy khi thấy bóng dáng Hoàng Lâm từ xa, trên tay cần điện thoại, toan gọi. Hoàng Lâm cười, liếc mắt qua hắn, rồi lại nhìn bạn.

“Đi gọi em út ăn cơm, tất nhiên rồi!”, cậu cười, quay lại, kéo cô gái đang đi líu ríu sau lưng mình lên trước. Vũ Lục Hàn chỉ cúi gằm mặt.

“Em mải tắm hơi quá sao?”, Trần Hải Minh trêu chọc. Vũ Lục Hàn rùng mình khi thấy cậu nhắc đến chuyện đó trước mặt Chu Bạch Thảo, và hắn. Cô đáp, rất nhỏ.

“Em mệt quá nên về phòng, chẳng đi đâu cả”

“Thật sao?”, Tóc Đỏ tò mò nheo mắt trêu chọc, không nhận ra sự khác lạ của cô, “Lúc vào phòng tập gym thấy em còn tươi tắn lắm mà?”

“Em uống rượu rồi mới sang gặp anh đấy”, cô đáp nhẹ nhàng nhưng cậu lại hiểu thành một câu nói đùa. Hoàng Lâm nhìn bạn, nhăn mặt cắt ngang.

“Em ấy uống rượu thật đấy, là tại tôi chuốc rượu cho cô bé và dụ cô bé nhảy cùng mình. Có lẽ khiến cô bé mệt”

Vũ Lục Hàn im lặng. Chu Bạch Thảo nhìn Hoàng Lâm lạ lẫm, còn hắn như có lửa đốt trong lòng. Từ bao giờ hai người họ thân thiết như vậy? Vì sao hắn không hề biết? Có phải do hắn bỏ đi mà cô uống rượu, vì sao không đi tìm hắn?

Người duy nhất không hiểu chuyện là Trần Hải Minh. Mỗi lời cậu nói vô tình như thêm dầu vào lửa.

“Thật tình, dụ dỗ bạn gái bạn thân mình đi uống rượu là không phải phép đâu, lại còn nhảy nữa”, cậu vô tư nhấp một ly rượu, “Ai chẳng biết kiểu nhảy nhót của cậu”

“Thôi đi”, Hoàng Lâm gằn giọng, vô cùng lạnh lùng. Vũ Lục Hàn bất ngờ, liếc mắt nhìn cậu. Cô không nghĩ sẽ có ngày thấy chàng trai này nổi nóng. Nó khiến cô nổi da gà.

“Ý tôi là không có gì quá đáng cả. Chúng ta ở đây để vui chơi mà”, Hoàng Lâm ngay lập tức hạ giọng, nhếch miệng cười nhẹ nhàng. Cậu không hề nhìn sang hắn thêm một chút nào.

“Nào các anh”, Chu Bạch Thảo đon đả, “Tất nhiên đến đây là để chơi rồi, hãy bỏ qua hết lễ nghĩa đi!”

Không khí quanh bàn ăn vẫn không giảm xuống một chút. Tuy vậy, sự vui vẻ khéo léo của Chu Bạch Thảo đưa câu chuyện đi theo chiều hướng sôi nổi, thân thiện hơn. Vũ Lục Hàn ăn rất ít, cô dường như đã no căng chỉ sau ba lần đứng lên lấy đồ. Hoàng Lâm bỗng nhiên rất quan tâm đến cô, mỗi khi thấy cô đứng lên lấy đồ, cậu lại đi theo và chỉ cho cô những đồ ăn ngon. Hàm Vũ Phong biết điều đó, và vô cùng khó chịu. Hắn giữ hết mọi sự khó chịu trong người, chỉ đưa ra gương mặt lạnh lùng, bình thản. Hắn thỉnh thoảng nói chuyện, giọng nói nghe qua vô cùng thoải mái, nhưng đôi mắt chưa bao giờ rời khỏi cô. Và hắn cũng chưa từng muốn lao vào đánh Hoàng Lâm đến vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play