Âm thanh gõ cửa liên hồi khiến Vũ Lục Hàn bừng tỉnh trong giấc ngủ.
Tiếng kêu gọi tên cô có phần sốt ruột, Vũ Lục Hàn dễ dàng nhận ra đó là
ai. Cô uể oải ngồi dậy, rùng mình vì hơi lạnh bất chợt phả đến khi chui
ra khỏi chăn, chậm chạp bước xuống, rất chậm chạp mở cửa. Khuôn mặt cô
không chỉ ngái ngủ mà còn cau có, bởi lần thứ hai trong ngày giấc ngủ
của mình bị phiền nhiễu. Phía sau cánh cửa, Hàm Vũ Phong cũng mặt mày
xám xịt, để lộ sự mất kiên nhẫn, có vẻ hắn đã đứng gõ cửa khá lâu.
“Cô làm gì mà gọi không thưa vậy? Điện thoại để đâu gọi cũng không
nghe?”, hắn lớn tiếng, chống tay lên cánh cửa. Vũ Lục Hàn nhăn nhó,
không vừa, lớn tiếng hét lên.
“Ngủ chứ làm gì nữa!”
Hàm Vũ Phong tròn mắt, cảm thấy buồn cười nhưng cũng vô cớ hờn giận, khuôn mặt méo mó không biết nên cười
hay nên tức. Hắn cúi đầu hít một hơi, nhìn cô nghiêm túc, cố tiết chế
cơn giận qua ánh mắt.
“Cô có biết tôi chuẩn bị đạp tung cửa phòng này không?”, hắn lầm bầm. Vũ Lục Hàn khoanh tay trước ngực.
“Anh bị sao thế? Đây là phòng tôi mà?”, cô cau có nhìn kẻ đang đứng
trước mặt mình, trong đầu chỉ hiện hữu ý muốn trở lại với chiếc giường
mềm mại, ấm áp kia.
“Gọi mãi không nghe thì chả vậy!”, hắn hạ giọng, hít vào một hơi thật sâu và nhẹ nhàng thở ra. “Xin lỗi, bây giờ đã là tám rưỡi, nên…”
Vũ Lục Hàn theo phản xạ nhìn quanh nhưng không thấy đồng hồ trong
phòng. Cô nhìn ra phía cửa sổ, ánh sáng trong vắt đã chiếu sáng cả một
khoảng trên chiếc giường ấm áp kia rồi. Hàm Vũ Phong nhìn theo cô, rồi
lại nhẹ nhàng gợi chuyện.
“Cô có muốn đi ăn sáng cùng tôi không?”
Cô nhìn sang hắn, mặt ngơ ngác vì còn ngái ngủ, sau vài giây liền bối rối cúi đầu.
“Chờ tôi một chút…”
Khi qua cơn buồn ngủ, cô mới nghĩ đến bộ dạng mới ngủ dậy của mình,
mặt sưng lên và mái tóc bù xù, quần áo xộc xệch, vậy mà còn đanh đá lớn
tiếng với hắn. Vũ Lục Hàn toàn khép cửa lại để đi vào rửa mặt, thì hắn,
đã nhanh như cắt, bước thẳng vào phòng cô, rất tự nhiên ngồi lên mép
giường. Vũ Lục Hàn đứng như trời trồng, nhìn hắn lúng túng không biết
nói sao cho phải.
“Nhanh lên nào, tôi chờ!”
Vũ Lục Hàn luống cuống chui tọt vào vệ sinh, đứng trong đó hít thở
vài giây mới tạm thời quên đi cảm giác “có kẻ đang ngồi trên giường
mình”. Trong đầu cô lướt qua những hình ảnh nóng bỏng cùng với hắn,
những nụ hôn, buổi tối trong cơn say, hắn đã suýt nữa làm chuyện tày
trời. Không hiểu do quá xúc động hay cơn hoảng loạn nhất thời khi vừa bị đánh thức bất chợt, Vũ Lục Hàn thấy khó thở khi hắn ở ngoài kia, đang
nằm thoải mái ở nơi cô vừa đặt lưng vài phút trước, mặc dù hàng ngày cô
và hắn đều ở cùng một chỗ. Cô thấy lưng nóng bừng, chỉ muốn cởi bỏ cái
áo len nồng nặc mùi của kẻ kia ngay lập tức, nhưng vì không có cái gì để thay, nên lại hít thở, hít thở, hít thở… giảm đi cái nóng. Cô tự trấn
an trái tim của mình rằng chẳng có gì cả, hắn chỉ tới đánh thức để rủ đi ăn sáng thôi! Và cô cũng không thể bất lịch sự bắt hắn đứng ngoài cửa
chờ được, hắn phải vào phòng ngồi chứ, đúng rồi. Chung quy là tại căn
phòng này cơ bản không có một bộ bàn ghế để tiếp khách…
Chẳng cần suy nghĩ, Vũ Lục Hàn vốc nước lên mặt, để ướt cổ áo, mái
tóc dính vào mặt bê bết. Cô với lấy cái khăn bông mắc ở đó, lau thật
sạch, nhìn lại mình trong gương và vuốt lại tóc. Giá như mình biết trang điểm một chút, cô thở dài, ít ra cũng biết bôi tí son môi cho rực rỡ,
nhìn cô thật gày gò, nhợt nhạt. Làn da lại rám nắng nâu nâu, chỗ trắng
chỗ đen, nhìn thật thiếu sức sống! Khuôn mặt cô cứ tối sầm, vậy nên mẹ
luôn khuyến khích cô gái nhỏ đi nhuộm tóc màu nâu sáng lên để gương mặt
sáng sủa, tươi tắn một chút. Cô vẫn dành những khoản tiền nho nhỏ cho
việc đó ở tiệm làm tóc quen gần nhà, nhưng vẫn chẳng thấy mặt mình sáng
lên là bao. Phải chi trắng trẻo một chút, má bầu bĩnh một chút, bị kêu
bánh bèo cũng được, như Chu Bạch Thảo ấy… Vũ Lục Hàn thở dài. Cứ nhìn
bản thân là cô lại chán, chẳng bao giờ đúng chuẩn một thiếu nữ hiện đại: không chỉ lùn, chân lại vòng kiềng; người gầy gò trông có vẻ nhỏ nhắn
nhưng cái đùi lại dư mỡ khủng khiếp, không tập thể dục nên nó cứ nhão
nhão hoài vậy. Khuôn mặt tròn nhưng do gày gò, không má không thịt nên
bị lộ phần xương quai hàm kém gọn gàng, chẳng thể nào ra khuôn mặt
V-line khi mà nó cứ tròn tròn bẹt bẹt. Làn da vốn đã không trắng, hai
chục năm chỉ biết đi bộ, đi bộ, đi bộ, không che chắn gì nên nắng làm
cho đen sạm. Cô không rõ người nước ngoài có thật sự hứng thú với những
cô gái da rám nắng không nữa, vì trong mắt cô, những cô gái trắng trẻo,
cân đối, xinh đẹp như Chu Bạch Thảo mới là tiêu chuẩn của đa số phái
mạnh. Cô bao nhiêu năm nay chỉ trung thành với tóc ngắn để che đi khuyết điểm là hai bên xương quai hàm, nhưng đôi khi cũng thấy ưng những mái
tóc dài thướt tha. Hơn nữa, đàn ông cũng đa phần thích những mái tóc dài truyền thống. Cô gái nhỏ lại thở dài lần nữa. Đúng là chẳng có điểm nào thu hút người khác giới. Ai quan tâm chứ? Thiên thần Trắng trong cô
xuất hiện, nhất quyết bảo vệ giá trị của một cô gái, Mình thấy tự tin là được, không cần phải làm hài lòng bất cứ ai cả! Vũ Lục Hàn lúc lắc cái
đầu: Tôi cũng chẳng thấy tự tin chút nào khi mà bên cạnh hắn có người
con gái hoàn hảo đến thế kia. Cái đáng trách nhất của con gái chính là
nhìn ai cũng thấy đẹp hơn mình, và tự ti về những gì mình vốn có. Hãy
tỏa sáng với vẻ đẹp tự nhiên cha mẹ ban cho, người đàn ông nhìn thấy vẻ
đẹp đó và yêu nó, chắc chắn là người phù hợp với mình. Đừng tự hạ thấp
bản thân khi so sánh với người khác, một bông hoa cúc cũng đẹp như một
bông hoa hồng vậy.
Vũ Lục Hàn hít vào một hơi thật sâu, nhìn chằm chằm vào gương lần
cuối. Cô đang lo sợ hắn không thích mình à? Lần đầu tiên cô thấy buồn về vẻ đẹp của mình sao? Đúng là khi có tình cảm với một ai, tất cả những
gì bạn muốn, đó là phải đẹp nhất trong mắt người ấy. Vũ Lục Hàn suy nghĩ thật ngốc nghếch!
Cô bước ra, hơi ngập ngừng khi thấy hắn đang ngả lưng nằm rất thoải
mái, hai tay đặt trên bụng, đôi mắt nhắm nghiền. Cô sực tỉnh, đêm qua
hắn ngủ bao nhiêu tiếng cơ chứ? Khi mà một giờ đêm nhắc nhở cô đi ngủ,
bản thân hắn vẫn đang trong bộn bề công việc. Hơn năm giờ sáng đánh thức cô, hắn thậm chí đã kịp tắm rửa và pha cà phê trước đó. Vậy hắn ngủ bao nhiêu lâu? Một tiếng? Hai tiếng? Cô cảm thấy có chút xót xa. Hàm Vũ
Phong mang cả công việc về nhà chỉ bởi không muốn để cô ngủ một mình.
Hắn làm việc thâu đêm cũng bởi chiều chuộng đưa cô đi chơi, đón đưa cô
mọi lúc. Vì cô mà hắn thay đổi hoàn toàn lịch sinh học của mình, hắn… có lí do gì để làm vậy không? Cô rón rén tiến đến bên hắn, ngại ngùng
không dám gọi. Hắn đột nhiên giật mình khi cô bước đến sát bên giường,
đôi mắt mở hé nhìn cô. Vũ Lục Hàn bối rối, không biết biện hộ như thế
nào. Mà chính cô cũng không rõ vì sao mình lại bước đến gần hắn.
“Xin lỗi, tôi hơi mệt”, hắn thì thầm kèm nụ cười hóm hỉnh, “Nhưng cô
cũng không cần tranh thủ đâu, tôi đón nhận kể cả khi còn thức”
Vũ Lục Hàn đỏ mặt, cúi đầu như đứa trẻ ăn vụng bị bắt được, miệng
cứng lại, từ ngữ không sao thoát ra khỏi họng. Hắn từ từ ngồi dậy, khẽ
vươn người cho đỡ mỏi, rồi nhìn cô phì cười.
“Đi nào, cô bé. Đừng bỏ lỡ bữa sáng trên biển!”
Hắn đưa cô bước vào sảnh lớn của khoang chính. Nơi đây như một toà
lâu đài trên biển, với nội thất đồ sộ, sáng bóng mạ vàng như một gian
của cung điện dành cho vua chúa. Có những chiếc bàn tròn kê quây tròn
giữa phòng, và xung quanh là những bàn ăn phủ khăn trắng kê sát nhau
quanh phòng, đựng vô số đồ ăn như một nhà hàng buffet chuyên nghiệp. Một số người đang thưởng thứa bữa sáng, mùi thơm của các loại bánh nướng
lên bao phủ hoàn toàn không khí căn phòng. Hàm Vũ Phong dẫn cô đi, qua
mỗi nơi lại dừng lấy một ít. Vũ Lục Hàn nhìn hắn tròn mắt, hai đĩa thức
ăn của hắn cả hai đều đầu ắp bánh, thịt nguội, bơ, mứt, trứng, và hoa
quả. Hắn còn yêu cầu cô lấy thêm một ít hạt điều và cà phê với nước quả. Mọi thứ đồ ăn sáng ngon không tưởng đều được các đầu bếp chuyên nghiệp
hoàn thành với vị ngon không tưởng, ngửi mùi thôi cũng khiến bụng cô cồn cào.
“Ăn hết đi”, hắn nhìn cô gái, cười thích thú. Vũ Lục Hàn sững sờ nhìn toàn bộ đồ ăn trên bàn, rồi lại nhìn hắn.
“Làm sao có thể ăn được?”, cô thốt lên. Hắn bật cười thoải mái, đặt
ly nước hoa quả trước mặt cô, “Chúng ta chia đôi. Bộ dạng khổng lồ của
cô cũng không thể nào ăn hết được đâu”
Thật là tức, ăn sáng thôi mà cũng bị châm chọc, có lẽ chỉ lúc ngủ cô mới tạm thời được bình yên!
Sau bữa sáng không-thể-no-hơn, Vũ Lục Hàn khệ nệ theo hắn ra bể bơi. Hàm Vũ Phong liếc nhìn cô, cười tủm tỉm.
“Tôi chưa bao giờ thấy cô mặc đồ bơi”
Cô gái lập tức đỏ mặt. “Tôi không biết bơi!”
“Cô không biết bơi?”, hắn ngạc nhiên hỏi lại. Cô gái nhỏ xấu hổ gật đầu.
“Bơi là kỹ năng tối thiểu cô nên biết. Dù bơi chỉ là việc kéo dài khả năng tồn tại nhưng nó sẽ rất cần thiết sau này”, hắn cười, nhìn một cô
bé nhảy ào xuống bể bơi và trồi lên, cười rạng rỡ với bạn. Vũ Lục Hàn
nhìn theo, vẻ mặt tiếc nuối.
“Tôi cũng muốn… nhưng từ nhỏ chưa bao giờ tôi được đi bơi, vì thế cũng không có ai dạy tôi tập bơi”
“Tôi có thể dạy cô”, hắn quay sang nhìn cô gái. Vũ Lục Hàn nhìn hắn, hai má đỏ ửng ngỡ ngàng, nhưng lại lắc đầu.
“Tôi sẽ không bao giờ ra biển đâu, sau lần này. Hơn nữa, tôi cũng chưa bao giờ có một bộ đồ bơi”
“Có thể mượn Bạch Thảo”, hắn lại gợi ý, nhìn cô chờ đợi. Cô ngẩn ngơ một lúc, rồi lập tức lắc đầu.
Vừa lúc đó, giọng nam Hoàng Lâm vẫy gọi họ từ phía bên kia bể bơi.
Hai chàng trai và cô gái Chu Bạch Thảo đang nằm sưởi nắng trên chiếc ghế xếp, Hoàng Lâm nhìn thấy hai người họ qua cặp kính mát Dior. Hắn nhìn
cậu, đưa tay chào nhưng không có ý di chuyển. Cô nhìn sang họ, rồi quay
lại bảo hắn:
“Có lẽ chúng ta nên qua đó…”
“Qua đó để làm gì? Tôi và cô đang nói đến chuyện tập bơi”, hắn lập
tức ngắt lời. Cô ngại ngùng đánh trống lảng, nhìn ra phía biển khơi.
“Nhìn kìa! Mặt trời… lên cao quá!”, cô lúng túng hô lên. Hắn phì cười, nắm lấy tay cô, đi ngược ra phía sau. Hoàng Lâm nhìn thấy hai người gọi mà không đến, phụng phịu:
“Bọn họ cứ dính lấy nhau như sam vậy, chẳng còn biết anh em bạn bè là gì nữa!”
Chu Bạch Thảo nằm im, hoàn toàn không biểu lộ điều gì. Trần Hải Minh ăn dở ly kem, khoét một miếng rất to đưa lên miệng.
“Tôi còn không biết họ là một cặp”
“Anh ấy chưa bao giờ nói họ là một cặp”, Chu Bạch Thảo lập tức lên
tiếng. Nàng vẫn nằm im trong tư thế sưởi nắng, giọng nói khinh khỉnh.
“Chừng nào anh Phong chính thức nói anh ấy thích cô ta, thì họ là một
cặp. Nếu không thì không bao giờ”
Hắn đưa cô ra boong tàu phía sau, nơi có vài cặp đôi đang ngắm biển.
Khi thấy họ bước tới, những người có mặt tại đó đều nhìn theo, như chưa
thể làm quen với việc Hàm Vũ Phong có… bạn gái. Hắn chẳng bao giờ bận
tâm người khác nói gì, kéo cô bước lên bệ cao, để cô đứng ở nơi cao
nhất, hưởng thụ làn gió biển mang theo mùi hương mằn mặn ngoài khơi xa.
Vũ Lục Hàn rùng mình bất chợt, nhoẻn miệng cười và bám chặt lấy lan can.
“Tôi chưa bao giờ được đi biển”, cô nói lớn át tiếng gió, “Chưa bao giờ được nhìn thấy biển!”
“Hãy tận hưởng đi cô bé”, hắn cười đáp lại, nụ cười rực rỡ như biển khơi, “Cô có muốn biết cảm giác của Jack và Rose không?”
“Không, tôi…”, cô quay lại nhìn chàng trai đang đứng sau lưng mình, “Tôi không thích cảm giác ấy vì tôi không biết bơi”
Hắn phì cười, vòng tay ra phía trước bám vào lan can, nhốt cô gái nhỏ trong lòng mình. Vũ Lục Hàn đỏ mặt, muốn nhắc hắn có người ở đây, nhưng rồi không nói được. Tim cô đập nhanh khi hắn tựa đầu vào vai cô, và cô
quyết định sẽ nhìn thẳng về phía trước. Cảm giác này còn tuyệt hơn cặp
đôi của Titanic.
“Cô sợ bị rơi xuống biển nghĩa là không tin tôi”, hắn thì thào. Vũ Lục Hàn rùng mình.
“Cũng không hẳn…”, cô lí nhí đáp.
“Không sao, vì tôi cũng không đáng tin cho lắm”
Cô im lặng, bỗng nhiên thấy vô cùng ngại ngùng vì không biết phải nói gì. Hắn luôn đưa cuộc nói chuyện vào trạng thái ngượng ngập chỉ bởi
những câu nói lửng lơ khó hiểu của mình. Rồi bỗng nhiên tiếng điện thoại của hắn vang lên. Khoang trên có chút nhốn nháo. Hắn nghe điện thoại,
sắc mặt bỗng căng lên đầy căng thẳng.
“Có chút chuyện xảy ra, cô đứng yên đây nhé?”
Và hắn quay lưng chạy đi. Vũ Lục Hàn nhìn theo, tần ngần một chút,
rồi quyết định chạy theo hắn. Ở nơi có bể bơi ngoài trời, những vị khách đang xúm lại đông nghịt. Cô thấy Hàm Vũ Phong rẽ đám đông chen vào, cô
cũng cố gắng len lỏi vào đám người đang nhấp nhổm, chen được lên hàng
đầu. Bọn họ đang xúm về phía Chu Bạch Thảo, cô nàng nằm dài bên bể bơi,
cả người xanh xao. Hắn quỳ xuống bên cạnh, nhanh chóng nhấc đầu nàng đặt lên đùi mình, một tay ấn mạnh vào bụng nàng. Chỉ sau hai phát, nàng ho
mạnh, rồi thở yếu nhìn hắn khẽ cười. Chu Bạch Thảo chuột rút trong lúc
bơi lội, bị đuối nước. Trần Hải Minh là người đầu tiên nhảy xuống kéo
nàng lên, và Hoàng Lâm thao tác rất nhanh gọn để sơ cứu đồng thời chữa
trị chuột rút. Nàng vẫn không chịu tỉnh, tuy nhiên khi hắn đến nơi thực
hiện sơ cứu lần nữa, Chu Bạch Thảo thật may mắn đã tỉnh lại. Hắn bế bổng nàng trên tay, đám đông tự động nhường chỗ cho hắn bước qua. Hắn đưa
nàng trở lại phòng, Trần Hải Minh và Hoàng Lâm cũng rời đi theo sau đó.
Vũ Lục Hàn đứng đó nghe họ xì xào một hồi rồi vãn hẳn. Cũng thật không
may khi để những tai nạn thế này xảy ra, sinh nhật nàng tuyệt đối nên
cẩn thận. Vũ Lục Hàn lúng túng khi đứng một mình, cô bắt đầu cảm thấy
mình đang được nhắc đến ở mọi nơi. Cô lập tức quay lưng đi thật nhanh,
toan tìm đường trở về phòng mình thì giọng nam quen thuộc gọi tên mình
ngăn bước chân cô di chuyển.
“Chào anh”, Vũ Lục Hàn ngượng ngùng quay lại, đối mặt với Từ Thiên.
Anh vẫn hiền từ, chậm rãi bước đến, hai tay nhét sâu trong túi quần.
“Kể từ lần gần nhất anh vẫn chưa hỏi thăm được nhiều về em”, anh cười dịu dàng. Điều đó càng làm cô thêm ngại. Cô đã làm anh đau khổ, mất
mặt, vậy mà anh vẫn đối xử vô cùng nhẹ nhàng với cô. Điều đó làm cô áy
náy.
“Em… vẫn khỏe”, Vũ Lục Hàn chỉ biết cúi đầu. Không biết từ bao giờ,
cô sợ nhìn vào mắt anh, sợ cả những bàn tán vô cớ của người ngoài. Cô
chỉ biết cúi đầu im lặng.
“Anh biết em khỏe”, Từ Thiên bật cười nhẹ nhàng. Và khóe mắt anh nheo lại. “Em có muốn hóng gió chút không?”
“Vâng”, cô nói nhỏ. Anh chậm rãi bước đi, Vũ Lục Hàn líu ríu theo sau.
Một lần nữa, Vũ Lục Hàn trở lại phía đuôi tàu. Nhưng với một chàng
trai khác, vị hôn phu cũ của cô. Cô lúng túng đặt tay lên lan can, ở vị
trí mà hắn đã chạm lên vài phút trước. Anh đứng quay lưng lại biển, tựa
vào lan can, quay người lại nhìn ra phía chân trời.
“Anh cũng muốn một lần được đưa em ra biển”, anh nói chậm rãi, “Anh
nghĩ biển rất hợp với em, lúc nào cũng luôn êm đềm, trầm lặng, nhưng bên trong lại kêu gào thảm thiết”
Vũ Lục Hàn bật cười trước sự so sánh của anh. Từ Thiên hiểu cô, dù họ chỉ thân thiết vài tháng trước khi đính hôn. Anh là con người điềm đạm, dịu dàng, dường như anh đọc được hết đến từng ngõ ngách trong cô. Có
lần cô từng hỏi đùa anh, “Có phải bác sĩ nào cũng phải học qua tâm lý
người bệnh không?”. Anh chỉ đáp một cách hóm hỉnh, “Anh nghĩ rằng bác sĩ không cần học, mỗi ngày gặp vài chục người đã tự biết điều chỉnh rồi”.
Khi đó, cô đã thấy vô cùng mãn nguyện khi ở bên một chàng trai có thể
khiến cô nở nụ cười cả ngày. Bây giờ, cô chỉ biết cúi đầu mỗi khi đứng
trước người con trai ấy. Cô nghĩ rằng, so với cô, anh quá cao thượng.
Anh bỏ qua tất cả và vẫn đối xử với cô như ngày trước. Anh là một người
đàn ông tuyệt vời, bởi vậy, anh không dành cho cô. Anh xứng đáng với một cô gái khác, hơn cô rất nhiều.
“Em có bao giờ nghĩ đến cuộc sống sau này của mình không?”, anh lại hỏi, hít một hơi dài hương và gió biển. Cô nhìn anh lạ lẫm.
“Em nghĩ… em sẽ nuôi bố mẹ, đến thư viện… lỡ thì thì sẽ ở vậy luôn..”, cô rụt rè đáp. Anh cười thoáng buồn.
“Như vậy em không buồn sao? Có một người ở bên cạnh chia sẻ cùng em không tốt hơn việc cô đơn một mình cả đời?”
“Em…”, cô nhìn anh, bối rối. Cô không muốn cô đơn, không ai muốn cô
đơn cả! Cô đã từng sung sướng vô cùng khi biết mình sẽ lấy anh, nhưng
cũng đã đau buồn khôn tả khi phải từ chối người mình thích. Cô nghĩ mình đã thích anh đủ nhiều để gọi là yêu, để có thể sẵn sàng vì anh bước vào vũ trường uống hai mươi mấy ly rượu… Để rồi một lần nữa phũ phàng chối
bỏ anh chạy theo một người con trai lạ, và rồi, cô ở đây, vì chàng trai
lạ kia… Nếu như bây giờ cô ở địa vị là hôn phu chính thức của anh, cô sẽ đến đây cùng anh, sẽ gặp hắn với một vị thế hoàn toàn khác. Cô sẽ tham
gia mọi bữa tiệc, cùng anh, sẽ nhìn thấy hắn, và có lẽ sẽ có chút lưu
luyến với khuôn mặt lai tây vô cùng cuốn hút… Nhưng rồi sẽ quên, vì cô
sẽ lấy chồng, chồng cô là một bác sĩ trẻ vô cùng tuyệt vời. Mẹ cô sẽ
được chữa trị, và bố mẹ có lẽ giờ này đang trên một du thuyền sang trọng khác, cùng gia đình Bộ trưởng, du ngoạn đến một hòn đảo tư dự tiệc của những người già… Một cuộc sống vô cùng viên mãn, nếu như cô không từ chối hôn ước với anh.
Cô vẫn bị kẹt ở đây, bên cạnh hắn, làm một “người giúp việc theo hợp
đồng”, chứ không phải là bạn gái của hắn. Bố mẹ cô vẫn lủi thủi cùng
nhau ở nhà, vẫn ngày ngày phải chăm sóc nhau khi không có con gái. Thay
vì ở nhà một mình như trước kia, mẹ cô giờ nương tựa nhà hàng xóm tốt
bụng bên cạnh với bà cô cùng tuổi. Mỗi buổi trưa bố cô không thể về
thường xuyên như con gái, đến tận tuổi này, bố vẫn phải cặm cụi đi làm
để chữa bệnh cho vợ. Cô là con gái lớn, đã hai mươi hai tuổi, sắp ra
trường, mà vẫn chưa làm được gì cho bố mẹ. Bỗng nhiên cô thấy nghẹn ở
cổ, mắt ươn ướt khi nghĩ đến bố mẹ mình. Có phải cô đã quá ích kỷ, sĩ
diện không, khi từ chối hôn ước của mình. Cô thích anh, anh cũng vậy,
anh sẽ không bao giờ quay lưng lại với cô khi biết rằng bố mẹ cô thực
chất cầu mong một sự giúp đỡ miễn phí. Đúng vậy, chẳng có điều gì là sai trái cả, khi bố mẹ cô đều đã bước qua tuổi ngũ tuần. Mẹ cô được chữa
trị ngày nào, tốt ngày ấy, bà không còn trẻ khỏe như cô, bà không thể
làm ra tiền, vậy cầu mong một sự chữa trị nhân đạo có gì là sai trái? Họ không phải là lợi dụng con gái, hay lợi dụng gia đình anh, bởi cô và
anh thật sự có tình cảm với nhau. Cô có nông cạn quá khi tự ý quyết định như vậy?
“Em lại khóc rồi”, Từ Thiên bỗng nhiên đưa tay lau nước mắt cho cô,
khi ấy, Vũ Lục Hàn mới nhận ra mình thật sự đã khóc. Cô lúng túng cười
gượng, đưa tay lau sạch nước mắt và nhìn anh nhăn nhó tội nghiệp với một nụ cười chữa cháy. Anh phì cười.
“Em vẫn là một cô nhóc nhạy cảm”, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Có lẽ em lại nghĩ đến bố mẹ”
“Em xin lỗi”, cô lí nhí. Chưa bao giờ Vũ Lục Hàn nói thứ gì hài hước, nhưng anh luôn luôn cười khi đứng bên cạnh cô.
“Mẹ em… khỏe chứ?”, anh hỏi một câu khiến Vũ Lục Hàn sững người. Cô mở to mắt nhìn anh, nỗi bàng hoàng hiện rõ trong ánh mắt.
“Anh… biết?”, cô lắp bắp. Anh nhìn phản ứng của cô, lại xoa đầu cô cười dịu dàng.
“Anh nhìn thấy biểu hiện của mẹ em, nên đi hỏi các bệnh viện và anh
đã đọc được hồ sơ bệnh án”, anh quay người lại, chống hai khuỷu tay lên
lan can, quay sang nhìn cô, hạ giọng, “Anh biết mẹ em đang có bệnh, và
anh rất muốn giúp bác”
Vũ Lục Hàn sững sờ. Cô thật ngốc, một bác sĩ đa khoa với nghiệp vụ
đạt đẳng cấp quốc tế như anh, làm sao có thể không nhìn ra? Cô lúng
túng, bỗng nhiên không biết nói gì.
“Đừng e ngại, Tiểu Hàn”, anh thì thầm, “Hai bác cũng gần chút nữa là bố mẹ anh, anh rất yêu quý họ…”
Vũ Lục Hàn nhìn anh nghẹn ngào. Vì sao cô đã không tốt với anh mà anh vẫn đối tốt với cô như vậy?
“Anh muốn làm bác sĩ riêng cho bác gái”, anh cười trước đôi mắt lại
rơm rớm nước của cô, đưa tay lau nhẹ. “Sau chuyến đi này, em có thể đưa
anh đến gặp mẹ em được không?”
“Em…”, Vũ Lục Hàn xúc động, giọng nói lạc đi, run rẩy, “Em vô cùng… biết ơn…”
Cô lắp bắp không nói nên lời. Trước tấm lòng của anh, cô nghĩ chính
anh mới giống biển cả. Bao la và sâu thăm thẳm. Anh có tình thương và y
đức của một bác sĩ, mà cô nghĩ trên đời không thể tìm thấy ai tuyệt vời
như anh.
“Đừng coi anh như người ngoài, Vũ Lục Hàn”, anh nhẹ nhàng vuốt tóc
cô, vén nó ra phía sau và lau những giọt nước mắt xúc động, “Anh muốn
hai bác và em hạnh phúc, anh có khả năng giúp đỡ, bổn phận của anh là
cho mọi người một cuộc sống tốt đẹp. Anh sẽ làm hết mọi khả năng để chữa trị cho mẹ em…”
“Anh… tốt quá”, giọng cô vỡ òa trước những lời anh nói. Cô lúng túng cúi xuống lau mắt, “Vì sao anh… tốt với em như vậy?”
“Vì anh…”, anh thì thầm, nhìn cô im lặng rồi bật cười, lại thôi. Anh
nhìn ra biển, đôi mắt lặng lẽ sâu thẳm chứa đựng một nỗi buồn không tên. Anh không muốn cô khó xử, lương tâm của anh không cho phép anh xen vào
phá hoại hạnh phúc của người khác. Anh không biết cô thích anh. Thà cứ
im lặng như vậy còn hơn nói ra khiến cô khó xử. Anh đã nhìn thấy cô rất
hạnh phúc. Với anh, chỉ như vậy là đủ rồi.
“Hãy coi như anh là người anh trai thất lạc của em”, anh quay sang
nhìn cô, nở nụ cười hết sức tự nhiên, nhưng phảng phất nỗi buồn sâu
thẳm. Vũ Lục Hàn bật cười, trong lúc còn xúc động trước tấm lòng của
anh, đơn giản không nhận thấy nỗi buồn ấy. Cô hít một hơi thật sâu để
trấn áp nỗi xúc động.
“Anh rất tuyệt vời”, cô thì thầm, quay sang nhìn anh cười, “Em sẽ không bao giờ tìm thấy ai trên đời tuyệt vời như anh”
Từ Thiên cười hiền, quay lại nhìn cô, đột nhiên giật mình, tắt dần nụ cười. Vũ Lục Hàn thấy biểu hiện của anh, nhìn theo ánh mắt, chính cô
cũng sững sờ khi thấy đứng ngay sau lưng mình là Hàm Vũ Phong. Khuôn mặt hắn lạnh lùng, đôi mắt nâu khói nhìn cô không còn sức sống. Vũ Lục Hàn
rơi vào trạng thái lúng túng, vô cùng ngại khi cô biết hai người không
thích nhau. Từ Thiên biết ý, lập tức đứng thẳng dậy, nhìn cô cười hiền
từ.
“Anh có việc cần làm, hẹn gặp em lúc khác”
Cô cúi đầu chào anh với nụ cười gượng. Anh đưa tay chào cô, nhìn hắn
gật đầu chào, và đi thẳng. Hàm Vũ Phong không hề nhúc nhích, chỉ nhìn
chằm chằm vào cô, gương mặt hoàn toàn vô cảm. Vũ Lục Hàn bỗng thấy sợ
hãi, hết cúi đầu, lại liếc nhìn hắn, vặn vẹo hai bàn tay.
“Không bao giờ sao?”, hắn thì thầm rất khẽ, đôi mắt hắn nheo lại với
một vẻ khó chịu thầm lặng. Cô rùng mình trước giọng nói đáng sợ ấy, thấy ái ngại vì hắn đã nghe được câu nói của mình, muốn thanh minh nhưng
không thể thoát được lời ra khỏi miệng.
“Tôi sẽ không bao giờ là người tuyệt vời trong mắt cô?”, hắn nói câu
ấy với một vẻ chua xót đến đau lòng. Vũ Lục Hàn bỗng thấy hụt hẫng, sợ
hãi. Cô muốn nói không, không phải thế, nhưng miệng cô cứng đờ, cô chỉ
biết nhìn hắn, lắc đầu nguầy nguậy. Hắn cười khẩy, quay đi. Điều đó như
nhát dao cứa vào tim Vũ Lục Hàn. Cô thấy đau đớn, sợ hãi. Tim cô đập
mạnh, cô hoảng loạn khi thấy hắn bước đi xa dần. Đầu óc cô trống rỗng.
Không suy nghĩ được gì, Vũ Lục Hàn vội vã chạy theo, vòng tay ôm chầm
lấy hắn. Cô không muốn nhìn thấy hắn đi xa mình. Cô dùng sức ôm chặt lấy hắn. Người hắn cứng lại. Hàm Vũ Phong thấy tim mình đập rất mạnh. Hắn
thấy đau lòng. Hắn thấy buồn. Đã mấy năm nay, lần đầu nỗi buồn này lại
trào dâng lên trong hắn. Cứ như thể hắn vừa bị từ chối. Cứ như thể bao
lâu nay, cô gái này không nhận ra tình yêu của hắn. Hắn thích cô, là thật. Không phải là hình bóng ngày xưa ám ảnh hắn nữa. Hắn thích mái tóc ngắn của cô. Hắn nhớ thân hình gầy gò, mỗi
khi ôm có cảm giác nó sẽ vỡ vụn. Hắn nhớ mùi hương ngọt ngào trên tóc,
trên vai cô. Hắn nhớ sự im lặng của cô, chỉ cần cô im lặng, hắn cũng cảm thấy đáng yêu đến chết đi được. Hắn cảm thấy bình yên vô cùng bên cạnh
cô. Sự trầm lặng của cô như bàn tay mềm mại vuốt ve tâm hồn hắn, trái
tim hắn tan chảy, hắn yêu con người này. Hắn sợ cô biết mối tình cũ của
hắn, hắn cũng sợ cô không nhận ra tình cảm của mình. Và bây giờ điều lo
sợ ấy chính hắn đã phải nếm trải. Cô không công nhận những gì hắn làm.
Cô không thấy được hắn đã nâng niu cô đến mức nào. Đối với cô, không ai
có thể hơn kẻ hôn phu chết tiệt ấy. Cô rõ ràng vẫn thích tên đó, cô thậm chí còn khóc, còn để tên đó thoải mái lau đi, thoải mái vuốt ve mái tóc của cô, giống như hắn vẫn từng làm. Tại sao chừng ấy thời gian, cô vẫn
còn cảm xúc với người đó? Hắn còn phải làm gì nữa để hoàn toàn hạ gục
cô? Kẻ ngốc nghếch này đâu có biết, trái tim bé bỏng của cô đã ngã gục
trước hắn từ lâu lắm rồi.
“Đừng bao giờ làm thế này nữa”, hắn thì thào rất nhẹ, rồi nhẹ nhàng
gỡ hai bàn tay cô, và đi thẳng. Vũ Lục Hàn chết sững, hắn từ chối cô? Cô cảm thấy tim mình vừa ngừng đập. Cô thấy mình vô dụng, một lời giải
thích cũng không thể nói. Một câu nói “Tôi rất thích anh” mà trái tim cô đã gào thét lên từ lâu, cô cũng không nói được. Hắn cứ lạnh lùng như
vậy. Hắn xa vời quá. Hắn không ấm áp, gần gũi như anh, nhưng hắn lại
hoàn toàn đánh bại anh ra khỏi trái tim cô. Vũ Lục Hàn biết mình đang
khóc, nhưng cô có thể trách ai, ngoài trách bản thân quá yếu đuối, dễ
dàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT