Bầu trời đã trời quang mây tạnh, ánh sáng lại chiếu xuống, thật giống như cơn mưa phùn trước đó chưa từng tồn tại. Chim nhỏ cũng vào lúc này bay ra, tìm kiếm thức ăn.

Hai con Hỉ Thước đứng ở mộ phần Trương đại nhân, làm sắc mặt người nhà họ Trương thay đổi đến mấy lần.

Cố Ngôn Chi đắc ý quay đầu lại nhìn người nhà họ Trương nói: “Nhìn đi, phụ thân các ngươi cũng đồng ý hôn sự của hai chúng ta.”

Trần Khiêm Quân nghĩ tới lại là, trình tự trung gian cũng không có, trực tiếp nhảy đến hôn sự, hơn nữa còn là ở trước mộ Trương đại nhân, như vậy thật sự không thành vấn đề sao?

Cố Ngôn Chi nhìn thấy Trần Khiêm Quân hơi nhíu mày, cho rằng đối hắn đồng ý, lập tức giơ tay Trần Khiêm Quân lên tuyên thề nói: “Ta nguyện cưới hắn làm vợ, một đời một kiếp đối xử tốt với hắn, Trương đại nhân ngươi chính là nhân chứng của chúng ta, vừa nãy ta đã kính rượu cho ngươi.”

“…” Trần Khiêm Quân làm mặt do dự, lại nhìn Cố Ngôn Chi cầm lấy tay hắn càng ngày càng khẩn trương, chỉ sợ đã rất căng thẳng.

Hắn đem khóe miệng hơi cong thành một độ xong xinh đẹp, nói: “Trương đại nhân, cho phép chúng ta ngày hôm nay lỗ mãng, Cố Ngôn Chi ta đồng ý gả cho Trần Khiêm Quân, đời này yêu hắn. Nếu như ta không làm được, buổi tối ngươi nhất định phải báo mộng cho ta, hảo hảo giáo huấn ta, tuyệt đối không nên khách khí.”

Cố Ngôn Chi lập tức hưng phấn gật đầu nói: “Đúng đúng đúng, chính là như vậy.”

Sau đó hai người ở trước mặt Trương đại nhân mộ vái ba lần.

Người nhà họ Trương = 口 =, ngày hôm nay rõ ràng hẳn là tang lễ, sao đột nhiên đã biến thành hôn lễ?

Khi Trương gia mời tiệc chiêu đãi các phụ lão hương thân cùng tới quá phủ ôn chuyện uống Bạch Tửu, thì nhìn thấy Cố Ngôn Chi cười đến một mặt ngọt ngào gặp ai cũng tới chúc rượu, trong miệng còn nói: “Không nên ủ rũ như vậy mà, cùng vui cùng vui.”

Người nhà họ Trương: “…” Bọn họ đột nhiên cảm thấy, thả tên kia vào cửa có phải là một chuyện đúng hay không.

Trương Tự Tu nói: “Đại ca, ngươi xem ta đã sớm nói tên này vô căn cứ, ngày đó ở linh đường hắn mặc áo đỏ, ngày hôm nay tang lễ hắn lại thành thân.”

Trương Kính tu vỗ vỗ đầu Nhị đệ, nói: “Hắn nếu như vô căn cứ, ngày hôm nay đệ còn có thể đứng ở chỗ này? Quên đi, ngược lại phụ thân cũng đã đồng ý, cứ như vậy đi.”

Cố Ngôn Chi lập tức viết một phong thư đưa đến Duy Ninh thần giáo, nói lập tức chuẩn bị hôn lễ cho giáo chủ, giáo chủ muốn thành thân!

Sau khi đưa tin xong, Cố Ngôn Chi liền ngẩn người, y quay đầu hỏi Trần Khiêm Quân: “Ngày hôm nay ngươi ở trước mộ nói cái gì?”

Trong lòng Trần Khiêm Quân cười thầm tên này bây giờ mới phát hiện sao? Liền không sót một chữ đem những câu kia lặp lại một lần.

Cố Ngôn Chi lắp bắp nói: “Ngươi dùng danh nghĩa của ta nói phải gả cho ta, vậy rốt cuộc là ngươi gả cho ta, hay là ta gả cho ta?”

Trần Khiêm Quân làm mặt đương nhiên nói: “Ta nói chính là Cố Ngôn Chi gả cho Trần Khiêm Quân. A, cái này ngươi cũng không thể đổi ý, bởi vì Trương đại nhân đều đã nghe thấy, lừa gạt lão nhân gia thật sự không tốt.”

“…” Cố Ngôn Chi bày tỏ, trước giờ y không hề phát hiện Trần Khiêm Quân còn có một mặt không biết xấu hổ như vậy.

Đương nhiên tất cả những thứ này đều phải quy công cho hảo muội muội Cố Ngôn Chi.

Làm Cố Vọng Chi cảm thấy sau khi hai người từ Giăng Lăng về, nghe được Trần Khiêm Quân cùng lão ca đã ở trước mộ hứa hẹn, cằm không khỏi rơi xuống đất.

“Ta mới phát hiện, nguyên lai ca ta hận gả như vậy.” Nàng lẩm bẩm nói, rồi lập tức cùng Trần Khiêm Quân nói: “Chiêu của ta có phải rất lợi hại phải không, hai ngày không gặp ngươi đã quyết định cùng lão hỗn đản kia?”

“Tiểu hỗn đản, về sau không cho phép ngươi nói hắn như vậy.” Chỉ mới qua được nửa ngày, Trần Khiêm Quân đã lập tức tự bênh( vợ).

Cố Vọng Chi làm mặt phiền muộn nói: “Gả ca ca đi như nước đã đổ ra a. Ca ta nếu như biết mình không cẩn thận đem mình gả đi, khẳng định rất phiền muộn, cho nên ngươi trước không nên nói cho hắn biết ta đã biết chuyện này.”

Mà Cố Ngôn Chi nhìn Cố Vọng Chi cùng Trần Khiêm Quân hai người lặng lẽ nói lại không nói gì, tại sao tiểu tiện nhân kia trước giờ không cùng y cắn quá cuống lưỡi? Nhớ thế xong y tự động tưởng tượng hình ảnh cùng Cố Vọng Chi lặng lẽ nói chuyện, cả người lập tức nổi da gà.

“Ngươi còn nhớ ta không?”

Cố Ngôn Chi nhìn sang, là một thiếu niên tướng mạo thanh tú, hai mắt thật to sáng sủa dường như toàn sao, môi hồng hào đến như thù du vừa hái xuống, toả ra ánh sáng lộng lẫy mê người. Lúc hắn hơi cười lên, sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ trên mặt, trông vào cả người đáng yêu dường nào.

“Ngươi lại là ai?” Cố Ngôn Chi lộ ra một vẻ mặt vô cùng nguy hiểm. Y cùng Trần Khiêm Quân vừa mới ổn định không tới một ngày, làm sao có thể để một tiểu yêu tinh thừa lúc vắng mà vào?

“Ngươi không nhớ rõ ta?” Thiếu niên lộ ra một vẻ mặt thất lạc, quả thật chính là hồ ly tinh!

Cố Ngôn Chi suy nghĩ một chút, mặt y chính là mặt Trần Khiêm Quân, thiếu niên này khẳng định nhận thức Trần Khiêm Quân trước đây?

“Chúng ta gặp lúc nào?”

“Bách Hoa lâu.”

Lại có thể tới chỗ trăng hoa này! Cố Ngôn Chi đột nhiên cười với Cố Đại Chí, nói: “Ta bây giờ đã là người có lão bà, ngươi sau này không được tới quấn quít lấy ta.”

Cố Đại Chí sửng sốt một chút nói: “Ngươi quả nhiên không nhớ rõ. Mấy tháng trước ngươi từng ở Bách Hoa lâu cứu một người tên là Cố Đại Chí, có nhớ không?”

Cố Ngôn Chi nâng mặt Cố Đại Chí lên nhìn kỹ một chút, rốt cục vỗ bắp đùi một cái nói: “Quả nhiên người tên Cố Đại Chí đều có dung mạo rất được.”

Cố Đại Chí: “…” Tại sao hắn luôn cảm thấy nói chuyện với người này rất không có tiền đồ?

Vừa vặn vào lúc này Trương quản gia đi tới, đi thẳng vào vấn đề nói với Cố Ngôn Chi: “Ngươi đã an toàn đem lão gia cùng chúng ta hộ tống trở về Giang Lăng, chuyện tiếp theo hi vọng ngươi có thể làm tốt.”

“Vậy việc ngươi đáp ứng ta thì sao?” Cố Ngôn Chi ở trong lúc đàm phán, tuyệt đối phi thường lãnh diễm cao quý, làm cho đối phương hận không thể lập tức ngưng hẳn nói chuyện.

Trương quản gia nói: “Tịch nguyệt ( tháng chạp) hàng năm mặt trăng là tròn nhất, dùng máu tẩy bài, liền có thể toại nguyện.”

Tịch nguyệt? Còn có ba tháng!

Cố Ngôn Chi hưng phấn đưa Trương quản gia đi, chạy đến trước mặt Trần Khiêm Quân nói: “Còn có ba tháng, như vậy trước khi hoàn hồn chúng ta hoàn thành hôn lễ đi.”

“Ngươi đã biết làm thế nào?”

“Chỉ cần có thiết bài.”

“Thiết bài gì?”

“Bị Thành Ưng Toàn lấy đi.”

Trần Khiêm Quân lập tức lấy ra một khối thiết bài màu đen hỏi: “Ngươi nói chính là cái này?”

Cố Ngôn Chi nhìn nhiều lần rồi nói y cũng không biết.

Trần Khiêm Quân: “…” Ngay cả chuyện này ngươi cũng không biết, ngươi hưng phấn cái gì hả?

Cố Vọng Chi vừa vặn nhìn thấy thiết bài kia, lập tức cũng từ trong lòng lấy ra một khối, đặt ở cùng một chỗ, vừa vặn phối thành một đôi.

Cố Ngôn Chi kỳ quái nhìn Cố Vọng Chi, muốn biết khối thiết bài trên tay nàng là từ nơi nào đến.

Cố Vọng Chi căn bản không để ý tới Cố Ngôn Chi, quay đầu nói với Trần Khiêm Quân: “Ca quên rồi sao? Ngày đó ngươi luyện công tẩu hỏa nhập ma thổ một ít huyết ở phía trên, ta đã giúp ngươi thu hồi. Vật này cũng không biết là tên nào mang tới, nói đó là bảo bối.”

Nhìn muội muội mình cùng tên gia hỏa sử dụng thân thể mình kia trao đổi không hề trở lại, trái lại so với y như thân huynh muội, Cố Ngôn Chi thật phiền muộn.

Hai khối thiết bài làm bằng Huyền Thiết, mặt trên hoa văn giản dị không thể để cho người nhớ kỹ. Nhưng vật này thật sự có thể để linh hồn hai người hoán đổi lại sao? Cố Ngôn Chi bày tỏ, đối với thứ này nhất định phải còn muốn quan sát cẩn thận.

Y sẽ không giấu Trần Khiêm Quân cùng Cố Vọng Chi cái gì, nên y rất thoải mái đem chuyện Đại Định vương muốn làm phản nói ra, đồng thời y đang muốn đi ngăn cản những thứ này.

Đối với sự thay đổi bất ngờ của Cố Ngôn Chi, nội tâm Cố Vọng Chi nổi lên sóng to gió lớn, lão hỗn đản kia rốt cuộc là uống nhầm thuốc hay là ăn nhầm thuốc?

Nhưng không thể biểu hiện ra nàng đã biết chuyện này, Cố Vọng Chi liếc mắt liếc mắt nhìn Cố Ngôn Chi nói: “Không ngờ ngươi đối với những chuyện này nhiệt tình như vậy, quả thật không hổ là trụ cột triều đình.” Bình thường Cố Ngôn Chi ghét nhất người khác nói bản thân cùng triều đình có quan hệ, chỉ cần nói chuyện này nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

Ai biết Cố Ngôn Chi căn bản cũng không có để ý tới những ý tứ cay nghiệt kia, trái lại chăm chú suy nghĩ phải làm sao đối phó Đại Định vương.

Cố Vọng Chi lặng lẽ cùng Trần Khiêm Quân bày tỏ, tên kia rốt cuộc có phải là lão hỗn đản không, lẽ nào khi thay đổi thân thể người khác, kẻ quen thuộc bất lương cũng có thể bị lây bệnh?

“…” Trần Khiêm Quân bày tỏ, hắn được người ta gọi là lo nước thương dân lại là bất lương quen thuộc sao?

Thương lượng là một chuyện rất mất thời gian. Cho nên mấy người quyết định cáo từ người nhà họ Trương.

Người nhà họ Trương nhìn hai người như thế, vẻ mặt đều có một chút quái dị, cũng không nói gì nhiều.

Đại Định Vương tọa tại Đại Đồng, cách một khoảng với Giang Lăng. Khí trời hôm nay đã dần dần chuyển lạnh, cũng không còn nóng như trước. Tình cờ còn xuất hiện mấy cơn mua nhỏ, làm giảm nhiệt độ, không thể nghi ngờ là đã làm chậm tốc độ mấy người.

Dọc theo đường đi Cố Ngôn Chi rât phiền muộn. Tạm thời không nói tới chuyện y cùng Trần Khiêm Quân coi như đã ở trước phần mộ Trương lão đầu quyết định thành thần, chỉ riêng tiểu tiện nhân Cố Vọng Chi kia cùng Trần Khiêm Quân cùng nhau vừa nói vừa cười so với thân huynh muội còn thân hơn, Cố Ngôn Chi thấy cực kỳ không hợp mắt. Thỉnh thoảng thiếu niên Cố Đại Chí thanh tú kia còn chen vào hai câu, sau đó cùng nhau cười lên. Mà y thậm chí ngay cả khe hở lọt vào nói chuyện cũng không có.

Chuyện như vậy, y tuyệt đối không cho phép!

Phía trước không xa nghe có tiếng người chạy vội vàng tới. Xem dáng vẻ ăn mặc rất chật vật, tốc độ chạy cũng từ từ giảm xuống, nhìn dáng dấp cũng không phải người luyện võ. Mà người phía sau hắn, lại là bốn, năm đại hán, xem ra rất hung mãnh thô lỗ.

Cố Ngôn Chi không nói hai lời xông lên muốn cứu người.

Đứng ở một bên còn chưa kịp phản ứng Cố Vọng Chi nhưng là sửng sốt một chút, có chút kỳ quái địa quay đầu lại nói: “Hiện tại trong thân thể ngươi chính là Trần Khiêm Quân hay là Cố Ngôn Chi?”

“…”

Cố Vọng Chi lại nói: “Lão hỗn đản ca ca ta tuyệt đối không phải người sẽ chủ động cứu người, y sẽ chỉ ở trong thời điểm người khác lưỡng bại câu thương thắng bại đã phân mới chạy lên giẫm trên hai chân rồi cười nhạo hai câu, để bày tỏ bản thân uy vũ cỡ nào.” Nói xong, nàng chỉ chỉ Cố Ngôn Chi trước mặt đang đánh mấy đại hán nói: “Tình huống như thế, hắn sẽ ở một bên xem kịch vui. Mà ngươi, ngươi không nên khi gặp phải tình huống này, đầu tiên là phải xông lên cứu người sao? Nhưng ngươi bây giờ lại còn đứng ở chỗ này nghe ta nói thừa?”

Cái này có thể là chỗ Trần Khiêm Quân chưa từng có chú ý tới qua. Linh hồn khi thay đổi, lẽ nào tính cách cũng sẽ thay đổi? Vậy chuyện hôm nay xảy ra là làm sao?

Cố Ngôn Chi nhanh chóng dẫn nam nhân bị người đuổi giết đi tới trước mặt Trần Khiêm Quân.

Trần Khiêm Quân lại nói một câu: “Là ngươi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play