Mặt trăng treo lơ lửng trên cao, giống như đang nói tất cả mọi chuyện phía dưới xảy ra đều không có quan hệ gì với nó, mãi mãi nhu mềm lại quạnh quẽ.

Trần Khiêm Quân ngồi xổm ở dưới cửa sổ nghe đủ thất thất bát bát, mới biết những tên này chính là bộ hạ của Đại Định Vương Chu Nại Huyễn. Nói như vậy chuyện Đại Định vương chuẩn bị mưu phản cũng không phải không có lời giải thích. Bằng không hắn cần gì phải lưu ý những người bên cạnh Trương đại nhân?

Trần Khiêm Quân chậm rãi lùi trở về phòng của mình, phát hiện Cố Vọng Chi vẫn chờ ở trong phòng của hắn.

Trần Khiêm Quân cảm giác mình không kịp nói nhiều như vậy, những tên này nhìn dáng dấp chẳng mấy chốc sẽ lên đường xuống Giang Lăng, mà khi đó Cố Ngôn Chi cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Hắn đem chuyện nghe thấy nói cho Cố Vọng Chi, cùng bày tỏ bản thân phải lập tức lên đường đi Giang Lăng.

Cố Vọng Chi nhìn hắn, đột nhiên hỏi: “Ngươi có phải là rất thích ca ta?”

Có lẽ đây đúng là tâm tư Trần Khiêm Quân, nhưng hắn chưa đem câu nói này nói ra khỏi miệng. Hắn nhìn Cố Vọng Chi, phát hiện cô nương này vẫn nhạy cảm trước sau như một.

Cố Vọng Chi nhàn nhạt nở nụ cười, nói: “Tính cách đại ca ta thật muốn ăn đòn, hắn chết rồi chỉ sợ sẽ có người vui mừng khôn xiết, làm sao còn có người nghĩ muốn đi cứu hắn, nếu như người kia không phải hận hắn đến tận xương muốn tự tay chấm dứt hắn, vậy khẳng định chính là yêu hắn.”

Trần Khiêm Quân cũng không trả lời Cố Vọng Chi, dù sao chuyện thích nam nhân, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể tiếp thu. Chính hắn không cũng không có ngay lập tức tiếp thu đó sao? Có điều cùng người kia ở cùng đoạn thời gian dài, không thể tiếp thu được chuyện này cũng không thể không tiếp thu chứ?

Không chờ được Trần Khiêm Quân trả lời, Cố Vọng Chi cũng không vội, mà là chậm rãi nói: “Với tính cách của ngươi, muốn ca ta đi cùng với ngươi quả thật không phải một từ mới có thể nói rõ, nhất định là rất khó.”

“…” Trần Khiêm Quân bày tỏ, kỳ thật đối với chuyện thích nam nhân người khó có thể tiếp thu chỉ có hắn đi? Tẩu tử cùng với nha đầu Cố Vọng Chi này, vì sao lại tiếp thu chuyện thế tục khó dung xem như đương nhiên, thật giống như chuyện này căn bả không phải cần cân nhắc điều kiện vậy? Đột nhiên hắn thì có một loại cảm giác chính hắn mới là khác loại.

Lại nghe Cố Vọng Chi tiếp tục nói: “Ngươi phải biết, lão hỗn đản kia từ nhỏ đã ở dưới hoàn cảnh xấu lớn lên, ta nhất định phải ở trước khi ngươi đi nói rõ với ngươi. Ngươi cứu ca ta, ngươi cho rằng lão hỗn đản kia sẽ cảm tạ ngươi lấy thân báo đáp sao? Muốn đi cùng với ta, ngươi nhất định phải từ bỏ thời gian dài tiếp thu tư tưởng, nhất định phải xuất kỳ bất ý* mới có thể thu tâm của ca ca ta.”

Xuất kỳ bất ý : Hành động khi người ta không đề phòng, đánh bất ngờ.

Trần Khiêm Quân ngồi xuống, cũng không vội đi cứu người, thẳng thắn chờ Cố Vọng Chi nói cho hết.

Cố Vọng Chi lập tức hưng phấn uống một hớp nước, bắt đầu nói liên miên lải nhải một khoảng thời gian rất dài. Mãi đến tận khi không còn cái gì có thể nói, nàng mới lại uống hai chén nước, bổ sung lượng nước vừa mới tiêu hao.

Trần Khiêm Quân nói: “Thật ra ngươi nói nhiều như vậy tổng kết lại chính là da mặt phải dày.”

Cố Vọng Chi lập tức duỗi ra một ngón tay cái, bày tỏ ca phu tương lai năng lực quả nhiên cường không phải bình thường.

Trần Khiêm Quân nói: “Nói đi, ngươi kéo dài thời gian như vậy rốt cuộc là có ý gì.”

Cố Vọng Chi cười, phủ nhận ý đồ của nàng, đồng thời cổ vũ ca phu nhất định phải hành động nhanh lên một chút, bằng không lão hỗn đản kia sẽ là của người khác.

“…” Trần Khiêm Quân đột nhiên cảm thấy, gặp phải một đôi huynh muội như thế, bản thân lại giẫm chân tại chỗ, thật sự là có lỗi với kỳ ngộ bản thân.

Nhìn bóng lưng Trần Khiêm Quân rời đi, Cố Vọng Chi cười đến một mặt gian trá. Hừ, lão hỗn đản, sau đó ngươi sẽ nếm mùi đau khổ, xem ngươi còn dám treo ta lên đánh! Đừng tưởng rằng kế hoạch hàng năm của ngươi ta không nhìn thấy!

Nguyên bản khoảng cách Giang Lăng đã không còn bao xa, lần này Trần Khiêm Quân lại đi khá gấp, cho nên tốc độ so với trước càng nhanh hơn.

Thời điểm hắn dẫn ngựa đi đã phát hiện, nguyên bản ở đó cột mấy con tuấn mã đã không ở, nghĩ tới rất có thể đám người kia đã hành động, Trần Khiêm Quân cũng không kịp nhớ nhiều như vậy.

Hắn thật vất vả chạy tới Giang Lăng, trợi lại đổ mưa.

Một cơn mưa làm tốc độ của hắn giảm xuống không ít, một đường hắn hỏi có đội ngũ nào đưa linh cữu từ kinh thành qua đây không, mới tìm được tung tích của bọn họ.

Một đám hộ vệ vây quanh linh cữu, mặt trên dựng một cái lều phòng ngừa nước vào linh cữu. Một đám lão nhược phụ nhụ cũng đều chen thành một đoàn, lo lắng căng thẳng nhìn cách đó không xa.

Nơi đó có mấy người đang đánh nhau, nhìn vào đều biết rất kịch liệt.

Trần Khiêm Quân cơ hồ ngay lập tức ở trong đám người liên tục di chuyển kia tìm bóng dáng Cố Ngôn Chi. Hắn biết thân thể của hắn không có nội lực, nhưng Cố Ngôn Chi lại không phải hạng người vô năng, cho nên tuy rằng hiện tại do trời mưa làm cho y có chút chật vật, nhưng cũng không bị thương.

Đối phương tuy rằng chỉ có năm người, nhưng xem tốc độ thì biết không thể đối phó, mà bên này chỉ có mấy tên võ công bình thường, lúc này chỉ có thể dựa vào địa thế hiểm trở để chống lại.

Trần Khiêm Quân lập tức gia nhập cuộc chiến. Bởi vì có Trần Khiêm Quân gia nhập, tình hình lập tức nghịch chuyển.

Cố Ngôn Chi cùng Trần Khiêm Quân gần như cùng hô lên một tiếng: “Tất cả các ngươi đều tránh ra.”

Những hộ vệ vốn đã mệt mỏi tinh bì lực tẫn lập tức lui lại một bên, chỉ chừa một mình Trần Khiêm Quân đối phó năm kẻ kia.

Cố Ngôn Chi nói với Trần Khiêm Quân: “Nội quan kỳ tâm, tâm vô kỳ tâm; ngoại quan kỳ hình, hình vô kỳ hình; viễn quan kỳ vật, vật vô kỳ vật. Khí tẩu thập nhị, tự nhiên nhi phát.”*

**Nội quan kỳ tâm, Tâm vô kỳ tâm, Ngoại quan kỳ hình, Hình vô kỳ hình.

(Nhìn vào trong tâm,Tâm không có tâm,Nhìn ra ngoài hình, Hình không có hình.)

***Viễn quan kỳ vật, vật vô kỳ vật. Khí tẩu thập nhị, tự nhiên nhi phát.

( Nhìn vào trong vật, vật không phải vật, khí chạy mười hai, tự nhiên mà phát.)

Trần Khiêm Quân dựa theo từng lời Cố Ngôn Chi nói, vận khí một lượt, quả nhiên phát hiện chỗ bị ngưng khí đã thông thoáng không ít. Lại đi một bước, phát hiện có một luồng khí trong cơ thể chậm rãi từ đan điền chạy qua mười hai kinh lạc cất bước tới lao cung. Hắn dùng sức phát khí, quay về đám người vung tới.

Đám người kia nguyên bản còn cảm thấy nước tới chân mới nhảy ra sẽ có ích lợi gì, nhưng sau khi bọn chúng đều bị đánh bay ra ngoài một trượng thì, biết mình có bao nhiêu sai.

Cố Ngôn Chi thấy đám người kia đã bị thổ huyết ngã xuống đất, lập tức xông lên, mỗi tên bỏ thêm mấy đá. Đếm một hồi lại cảm thấy mỗi tên đạp số lần không đủ đều, liền đạp một lần nữa.

Trần Khiêm Quân vẫn đứng tại chỗ nhìn người kia nhảy nhót tưng bừng, không nhịn được cười cười. Ở trong thân thể hắn chính là linh hồn người kia, như vậy thật tốt. Thật giống như bất luận thế nào cũng không thể hợp hai làm một nhưng ở một trình độ nào đó cũng có thể kết hợp lại được.

Cố Ngôn Chi bắt lấy một tên trong đó trên dưới kiểm tra có đầu mối gì hay không, lại phát hiện năm tên này đồng loạt cắn phá độc dược đã gắn sẵn trong miệng, tự sát.

Mấy huynh đệ Trương gia không biết võ công thấy tình hình bên này đã ổn định, lập tức chạy đến vây quanh Cố Ngôn Chi hỏi y có sao không.

Mặc dù người nhà họ Trương trước đó bởi vì một ít hành động của Cố Ngôn Chi nên đối với y rất có lời phê bình kín đáo, nhưng trong khoảng thời gian đi cùng nhau, hảo cảm đối với Cố Ngôn Chi đã tăng vụt lên, trực tiếp coi y như người trong Trương gia mà đối xử, cho nên lúc này rất lo lắng y có bị thương không.

Cố Ngôn Chi trái lại hỏi Trương quản gia có sao không. Người nhà họ Trương vừa nghe Cố Ngôn Chi vào lúc này vẫn còn quan tâm tới lão quản gia lại càng thêm hảo cảm, hận không thể đem đối phương nhét vào trong thai nương sinh một lần nữa đổi thành họ Trương.

Cố Ngôn Chi thấy Trương quản gia không có chuyện gì liền yên tâm, lập tức quay đầu lại nhìn Trần Khiêm Quân.

Nhưng Trần Khiêm Quân đã không ở đó.

Hắn đang giúp những người khác thu dọn hiện trường. Mà trên thực tế, là những hộ vệ khác nơm nớp lo sợ nhìn nam nhân xa lạ sắc mặt âm lãnh thu dọn hiện trường.

Không sai, Trần Khiêm Quân quả thật chính là phiền muộn đến không được!

Hắn bắt đầu suy nghĩ bản thân đi cả ngày lẫn đêm chạy tới chỗ này tìm tên kia có phải là muốn xem tên kia đối xử với hắn hờ hững cùng với cùng xem người nhà họ Trương huynh hữu đệ cung!

Nhưng tình cảnh này ở trong mắt Cố Ngôn Chi lại là ý khác. Trần Khiêm Quân chạy tới nhất định là vì lão già Trương gia kia, hắn ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng liền chạy đi giúp người nhà họ làm việc, quả thật không thể nhẫn nhịn!

Hai người mãi đến tận khi Trương đại nhân chôn cất cũng không nói một câu. Không phải bên này có chuyện phải bận rộn, thì bên kia có chuyện phải bận rộn.

Cuối cùng vẫn là Cố Ngôn Chi không nhịn được, lôi kéo Trần Khiêm Quân đứng trước bia mộ Trương đại nhân, một tay dùng sức lôi kéo cổ áo hắn, tàn bạo nói: “Lão tử nói cho ngươi biết, lão tử thích ngươi, hoặc là đáp ứng gả cho lão tử, hoặc là đáp ứng lão tử cưới ngươi, tùy tiện chọn!”

Trần Khiêm Quân: “…”

Người nhà họ Trương: “…” Y xác định đây là bày tỏ chứ phải hạ chiến thư?

Trần Khiêm Quân nhớ tới lời của Cố Vọng Chi, hơi nhíu mày, một bộ dáng vẻ không tự nguyện nói: “Dựa vào cái gì ngươi nói cái gì thì theo cái đó?” Nhưng thật ra trong lòng hắn đã sớm nở hoa rồi, nguyên lai tên này cũng thích hắn.

Cố Ngôn Chi thật không ngờ Trần Khiêm Quân không có muốn lựa chọn những điều hắn đưa ra, liền quay về phía bia mộ Trương đại nhân nói: “Trương đại nhân, ta vì ngươi liều sống liều chết, lên núi đao xuống chảo dầu, việc này ngươi nhất định phải làm chủ cho ta a!”

Người nhà họ Trương lập tức tới muốn ngăn Cố Ngôn Chi, nói phụ thân mới vừa chôn cất, chuyện như vậy vẫn không cần nói cho lão nhân gia biết.

Cố Ngôn Chi không thèm để ý tới, quay đầu làm mặt buồn bã nói: “Các ngươi có xem ta là huynh đệ không? Lẽ nào huynh đệ gặp nạn các ngươi cũng không giúp đỡ?”

Người nhà họ Trương quay đầu nhìn về phía Trần Khiêm Quân, làm mặt khó dễ, muốn cho Trần Khiêm Quân nhân vào lúc này mau mau rời khỏi.

Hành động của Cố Ngôn Chi đã đúng như Trần Khiêm Quân dự liệu, cho nên lúc này đương nhiên sẽ không dễ dàng rời đi. Hắn nhìn mộ Trương đại nhân, trong lòng nói: Tiểu chất vẫn coi Trương đại nhân là phụ thân, chỉ muốn xin Trương đại nhân giúp một chuyện, tiểu chất đời này muốn cùng người này cùng nhau, mong được Trương đại nhân tán đồng.

Cố Ngôn Chi còn đang ngồi ở trước mộ Trương đại nhân khóc tố, người nhà họ Trương cũng không làm khó Cố Ngôn Chi, liền đến tìm Trần Khiêm Quân.

Trương Kính Tu nói: “Không ngờ ngươi là một cô nương.”

“Ta là nam.”

“…”

Trương Tự Tu nói: “Không biết cô… Công tử là nhân sĩ nơi nào?”

“Lương Châu.”

“Nghe nói tổng bộ ma giáo ngay ở Lương Châu?”

“Ân, ta đang ở trong giáo.”

“…”

Trương Mậu Tu nói: “Hì hì, nói vậy người của Ma giáo đối xử với ngươi rất tốt chứ?” Xem dáng vẻ người này giống như nhìn ai cũng đang thiếu nợ hắn năm trăm lạng không trả lại, khẳng định thường ngày bị không ít khinh bỉ.

“Cũng tạm được.”

“Vậy ngươi đã gặp giáo chủ ma giáo thiên đao kia chưa?”

“Chính là ta.”

“…”

Trương Giản Tu hỏi: “Không biết lệnh tôn lệnh đường còn khoẻ mạnh?”

“Đã mất.”

“Bọn họ đồng ý ngươi cùng một nam nhân cùng nhau?”

“Nên đồng ý, cha ta cùng nam nhân của ông đã dắt tay vân du Tứ Hải.”

“…”

Trương Duẫn Tu hỏi: “Cho dù người nhà ngươi đều đồng ý, ngươi lẽ nào đồng ý ủy thân với một nam nhân?” Đây đường đường chính là ma giáo giáo chủ!

Ai ngờ Trần Khiêm Quân khẽ mỉm cười, nói: “Chỉ cần hắn đồng ý, ta không ý kiến.”

“…”

Trần Khiêm Quân quay đầu nhìn về phía Trương Tĩnh Tu nhỏ tuổi nhất, đang chờ hắn mở miệng hỏi.

Chỉ thấy Trương Tĩnh Tu hơi đỏ mặt, lấy dũng khí hỏi: “Ngươi có, có tỷ tỷ hoặc là muội muội không?”

Người nhà họ Trương: “…” Tiểu Lục ngươi có thể ăn nhập một chút không được sao!

Trần Khiêm Quân nói: “Có một muội muội.”

“Tiểu Lục được rồi.” Trương Kính Tu ngăn cản Trương Tĩnh Tu nói tiếp, nói với Trần Khiêm Quân: “Hai nam nhân làm sao có khả năng ở cùng nhau?”

Trần Khiêm Quân quay đầu đã nhìn thấy Cố Ngôn Chi đi tới bên này, lập tức bày ra một vẻ mặt rất khó khăn, tự giễu nói: “Đúng đấy, hai nam nhân làm sao có thể ở cùng nhau. Nhưng là ta…”

Hắn chưa kịp nói xong, Cố Ngôn Chi đã đoạt tới nói trước, nói: “Ai nói hai nam nhân không thể cùng nhau? Hoàng Đế không phải cũng ở với nam nhân sao?”

Người nhà họ Trương khuyên: “Đó là luyến đồng!”

Cố Ngôn Chi nói: “Các ngươi chính là những tên tư tưởng cổ hủ, người khác yêu nhau không cho phép, lại để cho người khác nói đó là luyến đồng chỉ là vui đùa mới bằng lòng tin tưởng, không biết vô duyên đã phá huỷ bao nhiêu nhân duyên!”

Người nhà họ Trương hỏi: “Các ngươi đã yêu nhau?”

“…” Cố Ngôn Chi vênh mặt lên, ra dáng nhất định sẽ đạt được nói: “Chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ yêu nhau!”

Trần Khiêm Quân chỉ ở một bên nhìn song phương khẩu chiến, cảm giác người hắn thích, thật sự đáng yêu vô cùng, hận không thể đem y cưng đến tận xương tủy đi. Có điều hiện tại, hắn lại không thể đem những biểu hiện này bày ra. Hắn còn nhớ tới những lời Cố Vọng Chi nói!

Cố Ngôn Chi này, người khác càng không đồng ý, y sẽ càng đáp trả. Người nhà họ Trương phản đối gây nên ý chí hừng hực trong lòng y, y không chút nào keo kiệt lời nói phản bác từng người. Lúc mới bắt đầu còn nói rất văn nhã, đến cuối cùng dứt khoát liều mạng, nói: “Các ngươi tìm nhiều nữ nhân như vậy không phải là vì thỏa mãn bản thân với cùng người làm qua là tư vị gì sao?” “Đừng nói với ta các ngươi chưa từng có hứng thú đối với nam nhân khác!” “Đương kim hoàng thượng còn không biết đã cùng nếm qua bao nhiêu nam nhân đâu!”

Thấy y càng nói càng không biết lựa lời, Trần Khiêm Quân lập tức đi tới ngăn cản. Liền bị Cố Ngôn Chi lôi kéo đi tới trước mộ Trương đại nhân quỳ xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play