Ánh sáng chiếu xuyên qua cửa sổ. Từng tia nắng nhảy múa trên sàn nhà, chiếu rọi vào thân hình bé nhỏ của cô gái trên giường.
Nó tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ. Nó đang cố nhớ lại mọi chuyện tối
hôm qua. Nhìn xuống phía dưới, thấy hắn đang nắm tay mình, gục đầu trên
thành giường, khăn ướt, chậu nước bày la liệt trên mặt sàn. Thì ra hắn
đã chăm sóc nó cả đêm sao.
Nó ngồi ngắm hắn. Hắn có sống mũi cao. Làn da đẹp mịn màng của hắn
không bao giờ có mụn mặc dù đang ở tuổi dậy thì. Mái tóc nâu dẻ cùng màu với tóc nó được hắn vò rối. Ngay cả trong lúc ngủ hắn cũng thật đẹp
trai. Nó đưa ngón tay luồn qua tóc hắn, khẽ chạm nhẹ rồi cảm thán:
– Đẹp quá!
Hắn vừa tỉnh dậy thấy cô bé bên cạnh nhìn mình như vậy thì để im. Hắn thích lúc nó say mê nhìn hắn như vậy, thích cả cái lúc mà nó dành cho
hắn cái ánh mắt đó.
– Nhìn đủ chưa?
Hắn bất ngờ lên tiếng làm nó tỉnh mộng. Nó đỏ mặt vội quay mặt đi. Hắn lấy tay xoay mặt nó lại rồi nói:
– Đói không?
Nó gật gật cái đầu nhỏ bé. Hắn xoa đầu nói rồi dắt nó vào phòng rửa mặt.
Hắn đặt vài tay nó cái bàn chải đánh răng đã bôi kem. Nó mắt nhắm mắt mở cầm bàn chải rồi khẽ run:
– Hắt xì…
– Lạnh?
– Hơi hơi…
Hắn ngó đầu ra xem bình nóng lạnh. Bật rồi mà, vẫn lạnh à?
Nó vệ sinh cá nhân xong thì bị hắn đuổi ra ngoài vì trong phòng tắm không có máy sưởi.
Hắn tắm xong thì bước ra ngoài. Thấy nó ngồi ôm con gấu bông trắng to hơn nguời của hắn, đầu cứ gật gật gù gù y hệt con Puppy đầu lò xo. Hắn
giở giọng:
– Trả bé gấu cho tao.
– Đây là gấu của tao.
– Mày tặng tao còn gì.
– Mày có dùng đâu. Toàn vứt ở đầu giường có ôm đâu.
– Tao vứt ở đầu giường để làm gì? “Cho mày dùng chứ còn làm gì. Ngu thế.”
Nó không thèm cãi nữa, bước xuống nhà để tìm đồ ăn.
“Cứ mãi như vậy thì tình ta sẽ chẳng phai nhòa
Và một thời gian sau em sẽ là cô dâu …”
– Alo. Mẹ ạ.
“Ừ. Sang mai mẹ về sớm nhé.”
– Vâng. Mẹ nhớ mang cả quà cho con.
“Nhớ rồi. À mà, mai là tiệc dạ hội nhé. Có gì con bảo Nam đi mua đồ đi.”
– Vâng. Chào mẹ.
Nó đặt cái điện thoại xuống bàn, đón lấy cốc sữa hắn đưa và lên phòng thay đồ.
Ồ, vậy là ngày nó mong nhất năm sau sinh nhật hắn đã đến. Mỗi năm
sinh nhật nó đều có tiệc lớn. Hầu hết là đối tác làm ăn của bố mẹ nó và
hắn. Bạn bè nó chỉ có anh và cô. Năm nay có lẽ có cả tiệc ở tổ chức nữa.
Nó và hắn đều mặc sơ mi ombre bò, quần jean đen, cùng đi nike đen và
khoác balo da. Hôm nay tóc nó còn được búi cao lên chứ. Nhìn từ đằng sau thì y hệt như một nguời vậy.
Trong khu trung tâm mua sắm có hai nguời vô cùng đẹp đôi. Nguời con
gái hết chạy lại kéo chàng trai đi. Chàng trai không những không cau mày khó chịu mà còn luôn luôn nhắc nhở, lo lắng cho cô gái ở phía trước.
Nó được hắn kéo vào cửa hàng váy dạ hội mới mở ở trung tâm. Hắn đi
dạo một vòng quanh cửa hàng rồi dừng lại ở một giá treo đầm đơn giản.
Hắn ngó quanh cả một cửa hàng rồi phát hiện chủ có mấy cái này đơn giản
nhất. Bất giác nhớ đến bé con của hắn, hắn kêu nó lại và bảo:
– Xem cái nào hợp với mày đi.
Nó rụt rè trả lời hắn:
– Hay cho tao mặc áo phông với quần soóc đi. Mặc chân váy cũng được.
– Cái gì? – Hắn ngạc nhiên.
– Tao không hợp với mấy thứ này. Vừa dài vừa vướng víu. Nhỡ đâu tao ngã thì sao.
Hắn bỏ qua lời nói của nó. Chọn vài bộ rồi đưa cho nó, đẩy nó vào phòng thay đồ.
Hắn ngồi chờ ở ngoài. Mấy chị nhân viên cứ bàn tán xôn xao. Hắn thật
chững chạc như người lớn, hai tay chống cằm mang một vẻ suy tư, khí thế
bức nguời của hắn toát lên làm không ai dám đến gần.
Nó từ trong phòng thay đồ bước ra. Phản ứng đầu tiên của hắn là “Đẹp quá”.
Mái tóc nó được xõa dài ngang vai. Chiếc đầm xanh biển lệch vai làm
nó thật dịu dàng thanh thoát. Hắn khẽ vén mái tóc dài của nó ra sau tai, véo nhẹ má nó rồi nói:
– Mày đẹp lắm. Mua thêm vài bộ nữa nhớ.
Nó gật đầu. Nó lại kệ quần áo và chọn một đầm cúp ngực màu đỏ và một váy xòe màu hồng nhạt.
Đến lượt hắn, nó lại kéo hắn đi mua đồ. Đến cửa hàng quần áo, nó chọn cho hắn một sơmi màu trắng, một sơmi màu đen. Bỏ qua phần cà vạt luôn
vì nó biết hắn chẳng bao giờ đeo cả.
Cả hai không hẹn lại cùng bước vào cửa hàng giầy. Giầy nó và hắn đều là giầy thể thao, hơn nữa lại là đôi. Chẳng bao giờ thấy hắn đi sandal còn nó dịp đặc biệt mới đi giày búp bê thôi.
Hắn cầm đôi giày búp bê màu xanh biển cùng màu với cái váy đưa cho nó:
– Đi thử.
– Tao muốn đi thử cao gót cơ. – Nó làm nũng.
– Đi cái đấy dễ đau chân lắm. Ngoan, đi giầy búp bê thôi! – Hắn kiên nhẫn dỗ dành nó.
Nó mua được đôi giầy xong thì quay lại hắn hỏi:
– Giầy mày đâu?
– Đi đôi Chino mày tặng tao được rồi.
– Chino nâu ý hả?
– Ừ.
– Tối có mặc thêm áo vest ngoài không?
– Chắc mang sang để phòng mày thôi cũng chẳng mặc. – Hắn tặc lưỡi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT