– Cho tao đi đi Nam đẹp trai à. Cho tao đi đi.

– Ở nhà ngoan đi. Tí tao về mua tokboki với bánh cá hàn quốc cho.

Chẳng là hôm nay là ngày thứ ba từ khi anh Vân Nhi bị giam thôi. Nó năn nỉ từ sáng đến giờ mà lòng hắn vững như kiềng ba chân vậy, một mực không cho nó đi cùng.

Hắn bị nó năn nỉ từ sáng đã mấy lần lung lay rồi, ví dụ như bây giờ vậy. Hắn nằm ườn trên giường, nó thì cầm cái quạt phe phẩy cho hắn.

Không hiểu sao dạo này con bé bị gì mà cứ bị động đến lòng thương mà nói giúp con bé Vân Nhi. Cho nó đi cùng có khi hắn điên lên, giơ súng định bắn thì nó lại chạy vào đỡ đạn cho thì khổ.

Nó chớp chớp đôi mắt đen láy nhìn hắn:

– Cho tao đi đi mà.

– Không là không.

Hắn đứng dậy vào phòng thay đồ. Còn ở lại chắc sẽ cho nó đi thật quá.

Nó không biết rằng chỉ cần nó chớp chớp mắt như thế thôi là hắn đã bị lung lay hết cả rồi. Mỗi lần nó chớp mắt, hàng lông mi cong vút khẽ chớp nhẹ, đôi má phúng phíng và đôi môi anh đào chúm chím khẽ cử động theo. Càng ngày cô bé này càng dễ thương nha, thật đáng yêu đó.

Hắn từ phòng thay đồ bước ra ngoài, liếc nhìn cô bé cầm quyển truyện ngôn tình trên tay.

– Buồn ngủ hả? – Hắn ngồi đầu giường.

– Ừ. – Nó ngáp rõ to.

– Ngủ đi. Ăn gì không tao mua?

– Không ăn đâu. Tao ngủ quên thì gọi tao để tao về phòng đấy.

Nó đưa quyển ngôn tình cho hắn rồi xoay mặt vào trong tường ngủ. Hắn với tay lấy cái gối ôm chèn ở ngoài cho nó, kéo chăn đắp cho nó rồi hôn nhẹ lên trán nó.

– Tao sẽ về sớm.

Hắn cầm lấy chìa khóa xe và phóng nhanh đến tổ chức.

Vẫn là căn phòng máu quen thuộc đó, một bóng nguời cao ráo cầm khẩu súng bước vào. Hắn nhìn thấy Tuấn ngồi trên cái ghế cạnh mình thì lên tiếng:

– Đến sớm thế.

– Dạ, em đến để hưởng thụ cái ghế này không tí chị hai đến em lại di cư đi nơi khác.

– Tưởng hôm nay cậu với Hà đi chơi mà?

– Bận ôn thi anh ạ.

– Ô, Hà. Chào em.

Hắn tự nhiên nhìn ra phía cửa giơ tay lên chào. Tuấn theo phản xạ quay ngay nguời ra niềm nở nói:

– Em yêu. Chào em.

Thấy chẳng có ai ngoài cửa mà hắn lại nói thế khiến cậu tức vô cùng lại chăng thể làm gì hắn.

Sở dĩ như vậy là vì hắn là nguời đã se duyên cho cậu. Hà từng theo đuổi hắn nhưng hắn chỉ có con lợn trong lòng thôi nên nhờ cậu đuổi Hà đi. Như những nguời khác, cậu thẳng thừng nói ra rồi bỏ đi nhưng gặp Hà, Tuấn lại rung động. Hắn cũng đã nói rõ với Hà rằng hắn không thích. Ngay chính giây phút đó, chỉ có Tuấn ở bên Hà an ủi, động viên cô.

– Anh cứ trêu em thế. – Tuấn giận dỗi nói.

– Không đùa nữa. Chi nguời vào đi. Hôm nay tôi về sớm.

Hắn chỉnh lại áo, ngồi nghiêm chỉnh đợi nguời tới.

– Mau cho nguời vào, hôm nay anh hai phải đi với chị hai.

Tuấn nói với ra. Cậu nói vô tư như vậy cũng là biết ở ngoài là nguời quen. Chứ ở bên ngoài thì chẳng dám ho he gì.

Thắng từ từ được dẫn vào bên trong. Vừa được tháo cái dây bịt mắt, Thắng đã gào lên:

– Thả tao ra.

– Khai mau. Kế hoạch tiếp theo của Vân Nhi là gì?

– Tao không khai.

– Mày tin mày vào căn phòng đó nữa không. – Hắn gằn giọng.

Sở dĩ Thắng sợ như vậy là vì căn phòng biệt giam đó rất đặc biệt. Nó nằm ở tầng cao nhất của tổ chức còn hướng thẳng về phía mặt trời. Ban đêm thì không nói làm gì, ban ngày thì như cái lò thiêu.

– Khai mau.

– Không.

– Cho hắn lại vào trong phòng đó. Bỏ cái giường ra ngoài, cho hắn nằm đất. Xoay đúng phía có ánh mặt trời hướng vào cho tôi. Khi nào hắn đổi ý, chịu khai thì gọi tôi.

Thắng lại bị nguời của hắn kéo đi trong vô vọng. Tuấn thở hắt, quay sang nhìn hắn.

– Cứng đầu thật.

– Ừ.

Hắn chống cằm vẻ suy tư lộ rõ.

“So as long as i live and love you

Will have and hold you

You look so beautiful in white..”

Nhạc chuông của hắn vang lên. Chữ “mama puture của lợn” hiện sáng chói trên màn hình.

– Alo. Con nghe nè mama.

– Thằng con trời đánh này. Con ở đâu? Lết cái xác về đây cho mẹ nhanh lên.

– Con đang ở tổ chức có chút việc. Ở nhà làm sao hả mẹ?

– Bỏ hết việc ở tổ chức đi mau. Nhi Nhi bị làm sao ý? Mẹ cuống quá. Con về mau lên.

– Con về luôn đây.

Hắn đứng bật dậy, đi xuống hầm xe phóng như điên về nhà.

Chưa đầy mười phút sau, hắn đã có mặt ở nhà. Vứt cái mũ bảo hiểm ở trên yên xe, không thèm dắt xe vào hầm, hắn lên phòng với nó ngay.

Hắn đẩy cửa tiến vào phòng. Mẹ hắn và ông Johnson quay lại nhìn hắn. Ông Johnson nói với hắn:

– Cô bé bị đau dạ dày với sốt nhẹ thôi. Không có gì đáng lo cả. Lần sau chú ý cho cô bé ăn đúng bữa, đừng để nhịn đói nữa. Còn cháu, phải nói cho mẹ cháu biết Nhi bị kích ứng chứ. Vừa nãy mẹ cháu còn định mang mì tôm cho Nhi ăn đó.

Hắn nhìn qua mẹ hắn thấy bà cười quay đi chỗ khác.

– Bác về đây. Khi Nhi dậy nhớ cho uống nước thôi, không được ăn nhớ.

Hắn gật đầu rồi chào tạm biệt ông bác sĩ. Mẹ hắn tiễn ông bác sĩ ra cửa rồi quay lên phòng.

Thấy hắn đứng bên cạnh chăn sóc cho Nhi Nhi, mẹ hắn khẽ cười rồi nảy ra một ý tưởng.

– Hôm nay con mệt rồi. Đi nghỉ sớm đi.

– Dạ vâng. – Hắn đáp.

Mẹ hắn đi vào trong phòng, ngồi lên giường rồi vén chăn của Nhi Nhi lên. Hắn thấy thế rồi vội nói:

– Mẹ làm gì vậy?

– Con mệt rồi. Đi nghỉ đi. Đêm nay mẹ sẽ ngủ ở đây với con gái mẹ cho.

– Không được. – Hắn gắt.

– Tại sao? – Mẹ hắn chớp chớp đôi mắt.

– Vì…vì…còn ba thì sao? Đúng rồi, ba thì sao?

– Ba hôm nay ở công ty nên không về nhà. – Mẹ hắn thản nhiên nói.

– Mẹ không được nằm ở đó. – Hắn gào lên.

– Vì sao?

– Vì….vì…..con không thích.

– Không thích Nhi á. Vậy mẹ nằm đây luôn nha.

– Không phải.

– Con thích Nhi Nhi à?

– Không…. Vâng…. Không…. Vâng…

– Mẹ nằm đây nhớ.

– Con thích nó. Thật sự thích nó, mẹ à.

Hắn thừa nhận, mặt đỏ như gấc.

– Mẹ trả chỗ này. Chăm sóc nó cẩn thận đấy. Mẹ là mẹ duyệt nó là con dâu. Biết thì mau kiếm về cho mẹ đi nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play