Lục Tỷ đóng lại vòi hoa sen trong buồng tắm, có chút mệt mỏi chống tay trên tường, bình tĩnh đứng một lát.
Chuông điện thoại di động ở phòng khác vang lên.
Hắn khoác áo tắm lên người, đi chân trần ra ngoài.
Từ buồng tắm đến phòng khách, chỉ có một vệt nước dài, sáng loáng dưới ánh sáng.
Giọt nước rơi xuống chiếc cằm tinh xảo, điện thoại di động được đưa lên bên tai.
Đôi môi rất thích hợp để hôn, hơi giật giật.
Thanh âm lo lắng của Thường A vọng lên từ phía bên kia micro.
"Trần Đấu làm sao vậy?" Lục Tỷ hơi nhướng mày, cả người lạnh toát.
"Hẳn là đau dạ dày lại phát tác, nàng không tìm được thuốc, ngươi tìm
trên giá sách trong phòng khách bên cạnh ghế sa lông, hình như là ở
trong một cái túi lớn?"
Thường A dùng vai nghe điện thoại, ở
trong văn phòng lục tung các ngăn kéo lên, nhưng mà tìm tất cả mọi nơi
mà cũng không thể tìm thấy viên thuốc nhỏ màu trắng mà Trần Đấu nói.
Ánh mắt Lục Tỷ quét qua, trên giá sách bên sô pha, quả thật có một cái túi ở đó.
"Tìm thấy không?" Thường A ở đầu dây điện thoại bên kia hỏi.
Lục Tỷ đi tới.
Bên trong chiếc túi rộng mở, có một hộp thuốc màu trắng, yên lặng nằm đấy.
Lục Tỷ vừa vươn tay định cầm lấy, thanh âm của Hồ Văn Hạo từ trong loa truyền đến: "Đừng lấy thuốc, trực tiếp đi bệnh viện!"
Tay Lục Tỷ dừng lại một chút, trái tim như bị cái gì đó bóp chặt: "Trần Đấu sao rồi?"
Thường A quay đầu lại, nhìn thấy Trần Đấu một tay ôm bụng, một tay
chống trên bàn làm việc, trán đầy mồ hôi hột, gương mặt trắng bệch đáng
sợ.
Sắc mặt Hồ Văn Hạo tái nhợt đứng một bên.
Trần Đấu đã đau không nói ra lời.
"Trần Đấu thế nào rồi!" Trong loa, lần đầu tiên Lục Tỷ dùng ngữ khí nặng như vậy để hỏi.
Thường A sợ hết hồn.
Hồ Văn Hạo trực tiếp cầm ống nghe: "Ta bây giờ đưa cô ấy đến bệnh viện, hôm nay Trần Đấu với Trì Nhạc nói chuyện không thuận lợi, nếu như ngươi thực sự quan tâm tới lời của nàng, hãy giúp khuyên bảo Trì Nhạc đi, tùy hứng cũng phải có mức độ, một Ukiyo-e series, chẳng lẽ muốn Trần Đấu
dùng mệnh để đổi lấy à!"
Điện thoại bị cắt đứt, âm thanh trống rỗng truyền trong căn phòng, có quy luật mà khô khan, nghe giống như dọa người.
Trái tim Lục Tỷ rối bời, hắn theo bản năng đưa tay vào trong túi xách của Trần Đấu, lấy hộp thuốc ra.
Ngón tay thon dài bị vật cứng nào đó chạm vào.
Lục Tỷ lục túi ra, một chiếc CD trong suốt liền lộ ra.
CD?
Tại sao Trần Đấu lại mang bên người một chiếc CD?Mờ mịt, thật giống như có gì chỉ dẫn hắn, liền mở chiếc CD nhìn có vẻ bình thường này.
Chiếc hộp ni lông trong suốt răng rắc một tiếng, thực ra đã bị vỡ, được người dùng băng keo cẩn thận dán vào.
Lục Tỷ cảm giác trái tim mình cũng răng rắc một tiếng, vỡ ra một chút.
"Ban nhạc mĩ The Mamas & The Papas năm 1966 phát hành single —
《California Dreaming 》. Bài hát này năm 1994 từng được sử dụng làm nhạc
nền cho hai bộ phim kinh điển 《Forest Gump 》 và 《Rừng Trùng Khánh 》, bởi vậy phổ biến rộng rãi toàn thế giới. 《California Dreaming 》 từng xếp
thứ 4 trên bảng xếp hạng, album đã từng được bán ra 100 vạn bản."
Lục Tỷ nhớ tới ngày ấy Trì Nhạc ở trong xe, MC đài phát thanh, đã từng giới thiệu về album này.
"100 triệu." Trì Nhạc lúc ấy cười nói như vậy.
Thật ra, 100 vạn album được bán ra, một trong số đó, là món quà hắn từng mua tặng nàng.
Bao năm qua đi, CD cũng đã bị vứt bỏ, mà Trần Đấu, vẫn như cũ hàng ngày đem chiếc CD này theo bên người.
Ngón tay Lục Tỷ nhẹ nhàng lướt qua mặt ngoài CD.
Có thể, hai người bọn họ lúc đó, từ đầu đến cuối, không có vị trí của y.
Giãy giụa như thế nào, làm bộ lãng quên như thế nào, so với Trần Đấu
hào hiệp đầy bụng, tự mình so sánh trên dưới quả thực chỉ là một kẻ tiểu nhân.
Lúc này cùng Trì Nhạc không thể nói rõ được quan hệ bên
trong, hắn bất tri bất giác, đã biến thành càng ngày càng chán ghét
người kia.
Hắn nhớ tới Trần Đấu sau khi trở lại đã cùng bọn họ ăn bữa cơm đầu tiên.
Hai người vui cười như bình thường, thường thường khiến nói chuyện với
người xa cách 9 năm, giữa bọn họ lúc đó có vách ngăn nào cần vượt qua
hay không.
Vẫn là giấc mộng Nam Kha, kỳ thực từ sau khi bọn họ tốt nghiệp trung học, vẫn chưa bao giờ chia tay?
Trì Nhạc nhìn Trần Đấu, bên trong ánh mắt có một thứ gì đó khó có thể nói thành lời.
Trần Đấu cười, nháo, làm hành động quá phận, đều khiến người khác cảm thấy hào hiệp cùng tính cách chân thật.
Mình ngồi ở giữa bọn họ, không ngừng khiêu khích Trì Nhạc, nói sang chuyện khác, không ngừng hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Thật là khó nhìn, thực sự là khó nhìn. (Em đang ghen à >, Không ý thức được cạnh tranh với Trần Đấu, tự mình sẽ hao tổn tâm sức,
một lòng nghĩ làm sao được chú ý, được chú ý tới mình, cẩn thận trốn
tránh tất cả đố kỵ của mình, không thể giống như con chim khổng tước,
dối trá, lại khiến người khác chán ghét.
Lục Tỷ đem CD và thuốc đặt lại trong túi xách của Trần Đấu.
Cảm giác đột nhiên thấy, đi tới đoạn đường này, thật sự là quá khó khăn rồi.
Hắn biết rõ, người nhà, đối với Trì Nhạc mà nói quan trọng đến nhường nào.
Hắn biết, Trì Nhạc coi trọng ràng buộc giữa bọn họ lúc còn trẻ, y đã
từng cứu bà nội hắn, y giống như kẻ ngốc, y nghĩ hắn đã từng yêu mình
..... Đúng, y cũng không muốn vạch trần lời nói dối, Trì Nhạc đối với y
có tình cảm, bất quá xuất phát từ sau khi y cứu Trì bà nội.Cho dù là như vậy, cho dù y biết hắn chỉ báo ân, y vẫn không nỡ vạch trần lời nói dối này, không không nỡ giúp hắn phân biệt rõ sự thật tàn nhẫn này.
Cứ như vậy đi lòng vòng, dây dưa, gần 20 năm.
Đó là y ích kỷ, là y tham lam, là do y không thể buông tay, không thể quên.
Lục Tỷ như bị đánh mất tất cả khí lực, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn
thấy 2 cuốn sách không cùng phong cách với các cuốn sách khác.
《24 cách làm bánh bao 》 và 《Bánh bao của bạn tôi yêu 》.
Lục Tỷ đưa tay, đem sách trên giá lấy ra.
Trên bìa sách, còn lưu lại vết bột mì đã khô.
Hắn rốt cuộc biết, vết màu trắng đáng nghi trên quần áo Trì Nhạc mấy hôm trước, là gì rồi.
Ngón tay chậm rãi lướt qua trang giấy.
Hắn dường như nhìn thấy nam nhân ngốc nghếch kia, nghiêm túc đứng trước bếp, dáng vẻ cố gắng.
Chỉ tiếc, một xử lý ngớ ngẩn, phải cố gắng thế nào, cũng không thể làm ra được bánh bao hoàn mỹ.
Bọn họ đều quá dùng sức, quá cố gắng.
Nhưng hắn nhớ không rõ là đã nghe ai nói qua, lúc chân chính yêu một người, không cần phải cố gắng như vậy.
Giá như, ngươi đang ở trong tình yêu đúng đắn này.
Trong phòng bệnh màu trắng của bệnh viện, Trần Đấu đang nằm trên giường truyền dịch.
Trong thuốc có thành phần an thần, khiến nàng chợp mắt một chút.
Nàng thực sự rất cần ngủ, trang điểm cũng không che đậy được vẻ mệt mỏi của nàng.
Hồ Văn Hạo ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn nữ nhân trước mắt.
Con mắt xinh đẹp chậm rãi mở ra.
Trần Đấu đã tỉnh.
"Mấy giờ rồi?" Tiếng nói khàn khàn, âm thanh đầu tiên phát ra.
"Ngươi hỏi làm gì?" Hồ Văn Hạo ngồi trên ghế, không nhúc nhích.
Trần Đấu cố gắng ngồi dậy, ngẩng đầu nhìn chai truyền dịch, đưa tay liền muốn rút ra.
Một đôi tay đặt trên tay nàng.
Thanh âm Trần Đấu phi thường bình tĩnh: "Ta phải tìm Trịnh Yến, Hỉ Hỉ bị bệnh."
"Đó là con ngươi sao?" Ngữ khí Hồ Văn Hạo, không che giấu được khó chịu.
Trần Đấu giơ mắt lên.
"Trần Đấu, lúc nửa đêm ngươi lái xe đến công viên Lục gia, Trì Nhạc
đang ở đâu? Lúc ngươi dẹp yên đám phóng viên, Trì Nhạc ở đâu? Lúc ngươi
bị bệnh, Trì Nhạc lại đang ở đâu? Cho tới bây giờ hắn còn tưởng chuyện
này của Trịnh Yến, là do ngươi cố ý lấy hài tử vì hắn mà tẩy sạch thanh
danh đi!"
"Được rồi." Trần Đấu cắt đứt Hồ Văn Hạo, "Lão Hồ, khoảng thời gian này, cảm ơn ngươi."
"Ngươi cảm ơn cái gì? Ngươi vì hắn, thà rằng ta cầu xin ngươi, thà rằng làm bộ là bạn gái ta, ngươi muốn cảm ơn cái gì?"
Trần Đấu đem tóc lộn xộn vuốt về phía sau, từ từ thở ra một hơi.
Nàng bây giờ thực sự rất mệt, không có khí lực tranh đấu, không có khí lực giải thích.
Trần Đấu sờ sờ điện thoại di động trên tủ đầu giường, ba cuộc gọi nhỡ của Trịnh Yến.
Đang muốn gọi lại, điện thoại đi động đã bị Hồ Văn Hạo cầm đi.
"Lão Hồ!" Lúc này, Trần Đấu cuống lên.
Hồ Văn Hạo nhìn nàng, nhìn rất lâu, rốt cục mở miệng: "Ngươi đừng đi, ở lại đây, truyền dịch xong." Điện thoại bị ấn tắt máy.
Hồ Văn Hạo cầm áo khoác và chìa khóa xe, đi ra cửa.
"Ta đã sắp xếp người đón Hỉ Hỉ, trong phòng bệnh đơn, ngươi cẩn thận nghỉ ngơi, ngoài hắn ra, không cần lo lắng gì hết."
Trần Đấu nhìn bóng lưng Hồ Văn Hạo, người đàn ông này, không tính là
anh tuấn, cũng không tính là cao to, nhưng lại chăm sóc vô cùng cẩn
thận.
"Cảm ơn." Nàng nói, trầm mặc một hồi, lại nói thêm: "Nhưng đối với ngươi, ta cũng chỉ có thể nói cảm ơn."
Trần Đấu rõ ràng, ở bên trong thế giới của nàng, chưa từng có chuyện ám muội.
Khi nàng ý thức được Hồ Văn Hạo quan tâm tới nàng, vượt qua ranh giới bạn bè, nang phi thường thanh sở cho câu trả lời.
Hồ Văn Hạo sửng sốt một chút, một lúc lâu, hắn yên lặng gật gật đầu, âm thanh nghe vào không có nửa phần dị thường.
"Ân, cảm tạ ngươi đã nhắc nhở ta, không nên vượt qua ranh giới."
Nam nhân đi rồi, cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng khép lại.
Trần Đấu nằm trở lại trên giường, đưa tay ấn ấn trán của mình.
Ống truyền dịch tí tí tách tách, như là đồng hồ cát trước lúc thi đấu
cuối cùng, nhắc nhở nàng, thời gian còn lại không còn nhiều.
Sau khi Trì Nhạc chia tay với Thường A ở công viên nhỏ, vẫn luôn trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác.
Câu kia của Trần Đấu "Ngươi có nghĩ tới hay không, cách ngươi đối tốt với một người, đã quá sức mình rồi" làm hắn đau nhói.
Hắn nhớ tới Lục Tỷ vô số lần muốn nói lạ thôi, đại khái chính là muốn nói cho hắn biết câu này đi.
Trần tiểu thư cũng không chỉ một lần chỉ ra điểm xấu này của hắn.
Chỉ vì bọn họ đều yêu hắn, vì thế, mới một mực yên lặng nhẫn nại hắn.
Trì Nhạc đứng ở cửa.
Đi trên con đường này về nhà, chẳng biết lúc nào, trở nên nặng nề như vậy, làm người ta khó có thể đối mặt.
Chìa khóa được tra vào lỗ khóa, nhẹ nhàng xoay vài vòng.
Trì Nhạc mở cửa, đi vào.
Có mùi khét từ trong bếp truyền đến.
Trì Nhạc men theo mùi hương đi tới.
Trước bếp ga, Lục Tỷ mặc áo ngủ tóc nửa ướt đứng đó.
Trong tay Lục Tỷ, có vật gì đó bị đốt.
Ánh lửa làm nổi bật đôi mắt sáng, nhìn qua, vừa quyết tuyệt vừa ngoan lệ.
Lục Tỷ như vậy, có chút giống Lục Nghiêu.
Vậy bị đốt được ném xuống chậu đồng dưới đất.
Lục Tỷ giơ mắt lên, cách ánh lửa lượn lờ, cùng Trì Nhạc nhìn nhau.
"Trì Nhạc." Hắn gọi tên của y, "Tớ muốn cậu, xóa bỏ toàn bộ Ukiyo-e series."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT