Trong phòng họp, cuối cùng chỉ còn lại Trần Đấu và Trì Nhạc.

Trì Nhạc ngồi trên ghế, sống lưng thẳng, ánh mắt nhìn thẳng phía trước.

Lục Tỷ lúc bên cạnh hắn đứng dậy, y không quay đầu, dư quang nhìn thấy bóng lưng cao gầy kia, ở cuối dòng người, chậm rãi rời khỏi căn phòng này.

Tim của hắn, giống như bị một cây gai đâm vào, càng đau đớn thêm.

Trần Đấu ngồi ở vị trí chủ tịch.

Đúng, nàng là boss công ty này, leader của của nhóm này.

Nàng phụ trách chuyện của rất nhiều người.

Vì thế ngày hôm nay, lúc này, không dùng thân phận bạn tốt, bạn gái cũ, đến cùng hắn nói chuyện.

Thường A đứng ở cửa, nhìn cánh cửa phòng hội nghị được đóng chặt, một loại dự cảm không lành xông tới.

Nàng cho rằng, ba người bọn họ, sẽ mãi mãi cùng đứng trên một trận tuyến.

Nhưng tại sao từng người từng người đến, lại từng người từng người bước đi thế này.

Lục Tỷ trở về, dường như không quan tâm đến kết quả của cuộc nói chuyện này lắm. Không biết là do hắn đã hiểu rõ hai người này, hay là do hắn không tình nguyện đối mặt, cuối cùng sẽ sụp đổ.

Bầu không khí bên ngoài phòng họp vô cùng trầm mặc.

"Đại thường, dưới lầu có người tìm ngươi." Sợ ảnh hưởng đến mọi người, nhỏ giọng vỗ vỗ vai Thường A.

Thường A lúc này định thần lại.

"Ừ."

Tạ Ý đưa lưng về phía CBD đứng trong một công viên nhỏ, lưng cõng đàn ghi ta, mặc một bộ trang phục cao bồi, dáng người cao, mái tóc xõa tung, bóng lưng thon dài mà anh tuấn.

Thường A từ trong CBD chậm rãi đi ra.

Tạ Ý quay đầy lại, nhìn cô nương quen thuộc lại xa lạ trước mắt này.

Lúc hắn thất vọng, là cô nương này, đã vì hắn mà làm súp, yên lặng chịu đựng sau lưng hắn.

Bọn họ thuê một căn hộ rất nhỏ, chi tiêu sinh hoạt cơ bản đều dựa vào một mình nàng.

Lúc ấy, áp lực của hai người đều rất lớn, cũng không ai biết rằng, ước mơ âm nhạc của hắn, có thể đổi lấy một tương lai như thế nào.

Nàng đều nói rằng, tất cả rồi sẽ ổn thôi.

Nàng không giống Đoạn Ngải Ngải, không bao giờ chất vấn hắn, ngươi có ích lợi gì, ngươi khi nào thì mới có thể thành công.

Thường A chạy tới trước mặt Tạ Ý, hơi thở gấp.

"Xin lỗi, để ngươi chờ lâu." Nàng nói.

Khách khí mà lễ phép.

Tạ Ý hơi sửng sốt một chút.

Đúng vậy a, vật đổi sao dời, từ lâu hắn đã không còn là toàn bộ thế giới của nàng.Thường A lau mồ hôi bên thái dương, Tạ Ý nhìn rõ dáng vẻ bất an của nàng, rốt cục không nhịn được hỏi một câu: "Đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Không hỏi còn được, vừa hỏi, viền mắt Thường A liền đỏ lên.

"Sao vậy?" Tạ Ý có chút hoảng hốt.

Trong lồng ngực, một trái tim không bị khống chế đập mạnh.

Giống như lúc đó, hắn thực sự không biết rõ, cảm giác của mình đối với nang, là cảm động, là yêu, hay là gì với hắn.

Nhưng phản ứng của cơ thể nhanh hơn so với não.

Lúc Tạ Ý phản ứng lại, tay, xoa xoa khuôn mặt Thường A, giúp nàng lau đi nước mắt rơi lã chã.

Thường A lắc lắc đầu, nàng hỏi: "Ngươi vội đi sao?"

Hai người ngồi xuống ghế dài trong công viên.

Trong phòng họp, Trần Đấu và Trì Nhạc trầm mặc một lúc lâu, mãi đến khi một hồi chuông phá vỡ cục diện giằng co.

Dãy số quen thuộc hiện trên màn hình điện thoại.

Gần đây, hầu hết các cuộc gọi đến nàng là đến từ tổ chức thời trang.

Trần Đấu tắt điện thoại, thanh âm của Trì Nhạc vang lên.

"Trần Đấu, ngươi muốn gì, ta đều cho ngươi, nhưng, tại sao một mực là hài tử."

Hắn nhớ, nàng nói nàng đòi tiền, nàng nói nàng muốn nổi tiếng, nàng nói nàng muốn đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp, nàng muốn có quyền lên tiếng.

Hắn xưa nay chưa từng hỏi nàng, tại sao.

Hắn tín nhiệm tất cả quyết định của nàng.

Hắn sẽ giúp nàng, giống như mỗi lúc hắn cần, nàng cũng cố gắng quên mình mà giúp hắn vậy.

Trần Đấu và hắn, là người nhà quan trọng nhất, là người tín nhiệm nhất, là bằng hữu thân mật nhất.

Vì thế hắn vì làm "Trực cảm lực, hắn vì nàng mà tham gia tuần lễ thời trang.

Tất cả những thứ này, thoạt nhìn là đang giúp Lục Tỷ, có thể thật ra ba người đều rõ ràng rằng, lấy tính cách Trì Nhạc, hắn không muốn cho Lục Tỷ nổi tiếng như vậy, hắn biết, nam nhân này nhạt nhẽo như bạc hà, không thích hợp nổi tiếng, vì thế, hắn làm tất cả những điều này, là vì nàng, hắn muốn giúp nàng, hắn lôi kéo y cùng nhau lên chiến trường.

Là, Lục Tỷ đối với hắn phi thường quan trọng, thế nhưng Trần Đấu, không thể thay thế tồn tại giống như vậy.

Hắn không tin, nàng không biết rằng hắn không muốn đem hài tử ra để tẩy sạch thanh danh cho mình.

Hắn không tin, nàng không hiểu hắn những ngày qua trầm mặc là vì điều gì.

Nàng rõ ràng là người hiểu hắn nhất, cho tới nay nàng vô điều kiện mà giúp đỡ hắn, nhưng tại sao, tại thời khắc như vậy, nàng lại có thể thay hắn quyết định như vậy.

"Ngươi không phải không có lý do mà lại làm như vậy chứ?" Mắt Trì Nhạc, rốt cuộc dỡ xuống tầng phòng bị, nhìn về phía Trần Đấu, "Chỉ cần ngươi nói cho ta biết, ngươi vì lý do gì mà phải làm như vậy."Trần Đấu ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén không có nửa phần thỏa hiệp: "Trì Nhạc, ngươi nên trưởng thành một chút."

"Ngươi nói trưởng thành cái gì?" Hắn không hiểu. Thâm thúy trong đôi mắt có chút hồng hồng.

"Ai cũng không thể mãi mãi sống bên dưới cánh chim, mỗi người đều muốn trưởng thành, Hỉ Hỉ như thế, Thường A như thế, Lục Tỷ cũng như thế! Ngươi có nghĩ tới hay không, cách ngươi đối tốt với một người, vượt quá mức bản thân mình rồi sao?"

Trì Nhạc kinh ngạc.

Hắn lựa chọn trầm mặc.

Trần Đấu có chút buồn bực, nàng thở dài một hơi, xoay người đi ra.

Thường A ngồi cùng một chỗ với Tạ Ý, nhìn nơi nào đó trong tầng trệt CBD.

Tạ Ý đem một USB giao cho Thường A.

"Đây là Đỗ Trạch đã thức nhiều đêm, không ngủ để làm ra tác phẩm này, y nói Trì Nhạc nhất định sẽ thích. Y nói Y đã chờ buổi biểu diễn của Trì Nhạc từ lâu rồi, đây là giao ước từ thời niên thiếu của bọn hắn, chương trình của hắn, nhất định vì hắn mà làm âm nhạc." (Y ở đây chỉ Đỗ Trạch, hắn chỉ Trì Nhạc)

Thường A nhận USB trong tay Tạ Ý.

"Cảm ơn." Nàng cười có chút miễn cưỡng.

"Bên cạnh Trì Nhạc, luôn có rất nhiều người quan tâm hắn, khiến người ta ước ao." Tạ Ý nhìn Thường A, có ý riêng.

Thường A lắc lắc đầu: "Mọi người đều chỉ nhìn thấy mặt vui vẻ phóng khoáng của hắn, đó là bởi vì, Trì Nhạc chưa bao giờ chia sẻ đau khổ của hắn."

Tạ Ý nhìn Thường A, nhìn hốc mắt nàng lại hồng hồng.

"Ngươi biết không? Trì Nhạc là lúc này, ngoại trừ người nhà, đối với ta là người tốt nhất. Hắn chính là người nhà của ta, ca ca của ta. Hắn đối với người nào cũng ôn nhu như vậy, mãi mãi không cần trả ơn. Ta xưa nay, chưa từng thấy người ngu ngốc như vậy, bị tổn thương cũng không đáp trả, bị nói xấu cũng không làm sáng tỏ, bị cự tuyệt nhiều lần cũng không từ bỏ, hắn dường như, luôn sử dụng hết năng lượng, mãi mãi đem lại ấm áp cho người khác, cứ thế, cũng sẽ không dừng lại, nghĩ kỹ một chút, có thể, hắn cũng sẽ cảm thấy lạnh, hắn cũng cần an ủi, hắn đôi khi, cũng sẽ không có cảm giác an toàn...... Là do chúng ta đều đã quen ỷ lại hắn, quá quen thuộc hắn ròi. Hắn cho rằng hắn là tường đồng vách sắt, hắn cái gì cũng làm được, trên đời này không có hắn không làm được việc gì, hắn nói muốn làm "Trực cảm lực", "Trực cảm lực" xong, hắn nói trong hai tuần lễ làm xong tuần lễ thời trang, nhiều khó khăn hơn nữa bọn ta cũng sẽ khắc phục được. Không thể hiểu được thách thức lớn như thế nào, chỉ cần hắn nói một câu có thể được, tất cảm mọi người sẽ đồng ý tin tưởng."

Thường A ngẩng mặt lên, chìm đắm nhớ lại trong quá khứ, khuôn mặt tràn ngập tự hào cười, nước mắt cũng không chịu thua trào ra khóe mắt.

Trong phòng làm việc, điện thoại di động của Trần Đấu lại vang lên.

Cuộc gọi này là của Trịnh Yến.Trần Đấu ấn nút nghe.

"Trần Đấu, Hỉ Hỉ sốt cao không giảm, làm thế nào bây giờ? Bác sĩ nói có thể gặp nguy hiểm."

Thanh âm của Trịnh Yến rất vang, không có cách nào che giấu lo lắng.

Trong phòng họp vắng lặng, không cần hands-free (bật loa ngoài), cũng có thể nghe được phi thường thanh thanh sở sở.

Trì Nhạc lập tức đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi tới cửa phòng, lại bị Trần Đấu kéo lại.

"Trì Nhạc!"

Người bên ngoài cửa phòng làm việc sợ nhảy lên một cái.

" Ngươi không thể đi!"

" Buông tay." Thanh âm của Trì Nhạc phi thường lạnh lùng.

" Ta cho ngươi biết, đám phóng viên kia căn bản không có rời đi, việc làm của ngươi bây giờ, có thể gây rối loạn, ngươi đã quên chuyện trước kia của Hỉ Hỉ sao? Ngươi hi vọng bọn họ sẽ đem những quá khứ này đào bới ra rồi thổi phồng lên a!"

"Ngươi đã biết sẽ như vậy, lúc trước, tại sao lại đi tìm Trịnh Yến?"

Trì Nhạc quay đầu lại, ánh mắt kia, xa cách như vậy, xa lạ như vậy.

"Thật ra mỗi chúng ta đều rất đau lòng, Trì Nhạc, Trần Đấu, Lục Tỷ. Nhưng, ta đều không thể làm gì khác được."

Thường A cúi đầu, nước mắt không thể khống chế rơi xuống.

Ba người, nàng đều đau lòng, không chỉ mỗi Trì Nhạc.

Thường A nhớ tới Trần Đấu, nhớ tới nàng những ngày qua luôn vùi đầu trong văn phòng, mình hỏi nàng, tại sao lại không về nhà mà bận rộn, nàng nói tổ ủy hội cả ngày điện thoại tới, không muốn mang loại áp lực này về nhà, ảnh hưởng tới Trì Nhạc và Lục Tỷ.

Người ngoài ai cũng không biết tình huống cụ thể, không có ai rõ ràng, nữ nhi trẻ tuổi này một mình chịu đựng biết bao nhiêu áp lực.

nàng đã dốc hết sức giải quyết bao nhiêu vấn đề.

Mà Lục Tỷ?

Thường A nhớ Lục Tỷ ở trong phòng làm việc mấy ngày suốt ngày suốt đêm vẽ vời, mỗi ngày đều mở điều hòa ở nhiệt độ thấp, sợ mình sẽ không thể chống đỡ nổi cơn buồn ngủ. Lúc mọi người cần tới hắn, hắn xưa nay cũng chỉ nhàn nhạt nói một câu ừ, hoặc là ta biết rồi. Hắn chưa bao giờ oán giận bọn họ cho hắn thời gian quá ngắn, đưa ra yêu cầu quá cao. Hắn đồng ý làm, sẽ đem hết toàn bộ sức lực, mà người khác vĩnh viễn sẽ không bao giờ biết được, sau những cam kết này, hắn đã trả giá biết bao nhiêu.

Hắn ít nói, dường như lạnh lùng, nhưng kì thực lại rất ấm áp.

Ba người, đều ngốc như nhau, khổ sở thế nào, cũng chỉ nuốt vào trong bụng mình.

Có thể bởi vì vậy, bọn họ mới có thể duy trì cân bằng kỳ diệu này, một đường đi tới hiện tại.

Giống như xiềng xích không nguy hiểm, đoạn quan hệ kỳ diệu này, có thể yên bình duy trì tới bây giờ, trái lại, càng giống như một điều bất ngờ.

Tạo hóa trêu ngươi con người như vậy, thế giới, sẽ không ôn nhu với họ.

Rõ ràng ba người tốt như vậy.

Nước mắt không hề kiêng dè chảy xuống, Thường A nhỏ giọng khóc.

"Tại sao mọi người lại cãi vã như vậy, rõ ràng là rất quan tâm tới nhau, quan tâm lẫn nhau ............"

Tạ Ý đưa tay đem Thường A ôm vào trong lồng ngực của mình.

Tiếng nghẹn ngào vẫn tiếp tục, đụng phải lồng ngực khó chịu của hắn.

Hắn đột nhiên phát hiện, trong những năm bọn họ bên nhau, nàng chưa bao giờ khóc trước mặt hắn.

Nàng đều mang đến khuôn mặt tươi cười cho hắn, trong góc tối, một mình chiếm đoạt hắn để lại cho nàng những hiềm khích, cùng oan ức.

Nhiều lần, hắn ác ý nổi nóng, hắn không có lý do mà giận cá chém thớt, hắn có ý đồ xấu mà nhìn nụ cười của cô nương này đọng lại ở trên khuôn mặt tròn tròn, sau đó, như có phép thuật, chỉ cần 3 giây, liền có thể vui vẻ.

Thường A tựa trên vai Tạ Ý, Tạ Ý ôm lấy vai nàng.

"Xin lỗi." Một câu xin lỗi nhẹ nhàng, hòa vàng tiếng khóc ngột ngạt của nàng, không biết người ta có nghe thấy hay không.

Một bóng người đi tới trước mặt bọn họ.

Trì Nhạc cao lớn đưa tay đẩy Tạ Ý ra, từng âm thanh khóc của Thường A truyền đến bên người.

Giống như phản xạ có điều kiện, bảo vệ cho con mình.

Hắn rất nhiều lần bảo vệ nàng như vậy.

"Trì Nhạc ....." Thường A muốn nói gì đó, âm thanh của Trì Nhạc đã đánh đòn phủ đầu.

"Ngươi đến đây làm gì." Thanh âm của Trì Nhạc lạnh lẽo, đầy phòng bị.

"Ta nhắc nhở ngươi, không được gần nàng hơn. Nam nhân không chịu trách nhiệm, không xứng đáng có được hạnh phúc."

Khóe mắt Thường A còn mang theo nước mắt, tay bị Trì Nhạc kéo đi.

Bước chân của Trì Nhạc rất quyết tuyệt, không có nửa phần thỏa hiệp.

"Trì Nhạc!" Thường A ở phía sau giãy giụa, muốn giải thích rõ ràng, Tạ Ý chỉ đến đưa bài hát, là nàng không nhịn được, không thể khống chế nổi tâm trạng.

Nam nhân cao lớn ngừng lại, nhưng không có quay người lại.

"Ngươi không phải cũng cảm thấy, ta đã quản quá nhiều, quản quá rộng?"

Một câu không đầu không đuôi, câu hỏi khiến Thường A bối rối.

Trì Nhạc đợi một lúc, không có được đáp án, tự giận mình buông tay.

"Ta biết rồi, ta sẽ không dùng bất cứ danh nghĩa nào nữa để ràng buộc ngươi, ngươi cũng có quyền lựa chọn của ngươi, ngươi tự do."

Trì Nhạc nói xong, sải bước đi, không hề dừng lại.

Thường A chôn chân tại chỗ, cả người hoảng hốt.

Ngươi tự do.

Có ý gì?

Trì Nhạc không cần nàng nữa?

Tạ Ý vội vã tiến lên phía trước, giữa nàng lại.

"Tiểu A." Hắn chần chờ một chút, "Những lời này của ta có thể không được thích hợp, thế nhưng ta nghĩ Trì Nhạc, hiện tại cần bình tĩnh nhiều hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play