Thường A đi bộ 10 phút liền tới nhà mà Trì Nhạc bỏ không đã lâu.

Gõ gõ cửa căn phòng cách vách, chủ nhà trọ bộ mặt mệt mỏi đi ra mở cửa.

Chủ nhà trọ là người địa phương, ở tiểu khu này quả lý hai phòng, theo thứ tự là 301 và 302. 302 là phòng ở của mình, 301 thì cho thuê.

Ở thành phố này bất động sản sau khi sớm trở thành hàng hóa, tiểu khu này giao thông tiện lợi, ở lại thoải mái, chủ nhà nhọ trong trăm người xin thuê chỉ chọn một, chọn người nhìn qua đáng tin nhất là Trì Nhạc.

Tiếp xúc lâu như vậy, vẫn luôn cảm thấy thanh niên này đối nhân xử thế đều đặc biệt lễ phép, trong nháy mắt lại trở thành con chuột trong mắt mọi người, người hâm mộ hàng ngày đến cửa huyên náo, huyên náo đến nỗi khiến chủ nhà trọ trong lòng hoảng sợ, ở trong tiểu khu khó xử không nhấc nổi đầu lên.

"Thầy Phùng. Đã khiến ngài phiền toái." Thường A cúi chào chủ nhà trọ, "Trì Nhạc đang trên đường tới đây, lúc này nội thành bị tắc đường, hắn sợ tiên sinh đợi sốt ruột, nên để ta đến đây trước."

Chủ nhà trọ thở dài một hơi, nghiêng người mời Thường A vào phòng: "Đến ngồi đi."

"Thầy Phùng, không thời gian này thật đã đắc tội với ngài, ngài bị liên lụy rồi." Thường A một bên vội vội vã vã áy náy, một bên cảm thấy mình giống như bị thầy giáo gọi tới trường giáo huấn — nhi tử hôm nay nghịch ngợm, lại không biết đại họa gì.

"Ta cũng biết rõ các ngươi bận rộn, nếu không phải chuyện như vậy xảy ra, ta cũng không muốn phiền phức tới người nổi tiếng lòng như lửa đốt chạy tới nơi này. Ngươi xem, hai ngày nữa ta phải đi công tác, nhà này chỉ còn lại hai vợ con ta, thật sự là không yên lòng." Chủ nhà trọ than thở: "Chuyện này thật ra, Trần tổng của các ngươi cũng đã nói rằng áy náy, vô cùng lễ phép, chỉ là không nghĩ tới, đột nhiên hôm nay xảy ra chuyện như vậy, ta vừa gọi điện thoại cho nàng, nhưng không gọi được, vì thế mà bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là gọi cho Trì Nhạc.

" Trần tổng đã tới?" Thường A có chút bất ngờ.

"Đúng vậy a, nàng không nói với các ngươi sao? Ngày hôm qua phỏng vấn xong nàng liền liên lạc cho ta, sau đó còn tới một chuyến, nói rằng bất kỳ tình huống nào cũng có thể gọi cho nàng bất cứ lúc nào, nàng nói ở công ty nàng luôn phụ trách lo liệu hậu quả, còn nói thời gian này Trì Nhạc đang nổi tiếng, vì thế không thể xuất hiện, ta có chuyện gì có thể trực tiếp tìm nàng là được."

Thường A gật gật đầu. Xem ra vị trí người ở, còn chưa tới phiên nàng, muốn nói số khổ, thực ra ai cũng không khổ bằng Trần tổng, cả ngày chăm sóc hai mao hài tử này (chỉ Trì Nhạc và Lục Tỷ, Đấu tỷ ám chỉ 2 người này giống như trẻ con), chùi đít cho bọn họ, một gặp rắc rối, một náo loạn ầm ĩ, một bên phải giúp người chuẩn bị buổi biểu diễn thời trang, một bên khác lo liệu buổi triển lãm tranh lưu động, bê này sợ ảnh hưởng đến tâm tình sáng tác của hai người bọn họ, đem tất cả việc vặt cố sức chống đỡ, bên kia vừa muốn vận động truyền thông lại còn phải tới xin lỗi chủ nhà trọ của bạn trai cũ của mình.Với so sánh đó, trong nháy mắt Thường A cảm thấy những việc mình làm quá nhỏ bé, căn bản không tính là gì.

Trần tổng a, ngươi thực sự là thần tượng của ta! "Đúng rồi thầy Phùng, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, mà tiên sinh gấp như vậy?"

"Ai. Không biết fan nào, xông vào nhà đập phá nhà rồi." Thầy Phùng sắc mặt khó coi.

Thường A líu lưỡi, fan cuồng đuổi theo, thật là có khả năng, không có nơi nào mà bọn họ không đến, không có chuyện gì mà họ không làm được.

Có người gõ cửa.

Trì Nhạc và Lục Tỷ đến.

"Thầy Phùng, đã liên lụy tới tiên sinh, ta tới trễ." Trì Nhạc phi thường khách khí, một mực cúi chào chủ nhà.

Chủ nhà trọ thở dài: "Ngươi trong khoảng thời gian này, vẫn tốt chứ?"

Trì Nhạc cười như gió xuân ấm áp: "Yên lặng, chỉ là ....... đã liên lụy tới tiên sinh."

Lúc phòng 301 được mở ra, đầu Thường A chỉ hiện lên bốn chữ — nhân gian luyện ngục (địa ngục trần gian).

Trong phòng khắp nơi bị vẩy đầy sơn màu đỏ.

Trên giường, trên sàn nhà, trên ti vi, trên bếp, không cái nào thoát khỏi.

Ngay cả ban công, cũng cũng đều bị sơn chôn vùi.

Thường A có chút đau lòng.

Lục Tỷ đi tới đầu giường Trì Nhạc, cần lấy khung ảnh.

Khung ảnh là ảnh thời trang của Trì Nhạc, đầu đã bị người xé đi, bộ phân cơ thể cũng bị dao đâm rối tinh rối mù, khắp các chỗ trống đều là lời chửi rủa khó nghe.

Trì Nhạc nhìn bốn phía, quay lại nói với chủ nhà: "Mai ta cho người qua đây, lúc đầu, tiên sinh cho ta mượn như thế nào, lúc ta giao lại cho tiên sinh, sẽ nguyên vẹn như vậy. Tất cả vật bị hư hỏng, ta sẽ chiếu theo hình dáng ban đầu mua lại. Nhà, hôm nay ta sẽ chuyển, lát nữa ta sẽ thông báo rõ trên Weibo. Chúng tôi sẽ thanh toán tiền sửa nhà. Theo thỏa thuận, ta đã vi phạm hợp đồng, ta sẽ trả tiền. Chuyện này, là do sơ sẩy của ta, nếu như về sau có chuyện gì phát sinh, ta sẽ gánh chịu. Trong khoảng thời gian sửa nhà này, ở nơi này chắc sẽ phiền, ta không thể quấy nhiễu việc học tập của Hạo Hạo, khách sạn gia đình bên cạnh phòng khá tốt, ta vừa qua xem, trong hai tháng, nếu có thể, tiên sinh trước hết chuyển sang ở một thời gian ngắn, chờ bên này sửa xong, lại chuyển về. Mặt khác, nếu như bởi vì chuyện của ta, ảnh hưởng đến việc cho thuê phòng này về sau, cho tới lúc có khách khác đến thuê phòng, ta sẽ trả tiền nhà."

Tâm tư Trì Nhạc kín đáo, trên đường tới đây đã cân nhắc mọi vấn đề.

Chủ nhà trọ thấy đối phương đã an bài đến mức này, cũng không tiện nói thêm, liền vội vã cáo biệt: "Xong việc, ta đi trước, không quấy rầy việc sửa chữa của mọi người nữa."

"Ta tiễn tiên sinh."

Trì Nhạc tiễn chủ nhà tới cửa, chủ nhà trọ dẫm phải cái gì đó, rắc một tiếng, nhìn xuống, là một khung ảnh, khung ảnh ban đầu là ảnh thời trang của Trì Nhạc đã bị phá hủy. "Trì Nhạc a." Chủ nhà có chút chần trừ: "Ngươi .... cẩn thận một chút."

"Được." Trì Nhạc đáp lời, tiễn chủ nhà ra ngoài.

Lục Tỷ đem khung ảnh trên tay đặt lại trên tủ đầu giường, ngẩng đầu, trên tường treo rất nhiều tranh sơn dầu, đều bị người đốt rụi, màu sơn đỏ tươi hất đầu bên trên, giống như động mạch chủ bên trong chảy ra máu tươi.

Thường A nghiêm mặt, nhìn xung quanh: "Muốn sửa phòng này giống như trước đây, ít cũng phải một hai tháng đi, quá lâu rồi.

"Đó là do ngươi chưa từng trải qua nên mới thấy sốt ruột." Trì Nhạc nở nụ cười.

Thường A thở dài. Nàng tiến vào cái vòng này, người trưởng thành duy nhất có lẽ là Trì Nhạc, mọi việc tồi tệ, năm năm qua Trì Nhạc luôn biết điều làm việc, tiền lợi nhuận kiếm được tiền là nhờ hàng hiệu, fan thật không có nhân khí, tự nhiên đến nhà người khác gây chuyện bát nháo.

Thường A chạy một đường, ở nhà chủ nhà còn chưa uống được ngụm nước nào, lúc này có chút khát, mở tủ lạnh nhà Trì Nhạc tìm nước uống.

Ánh đèn màu vàng trong tủ lạnh chiếu lên khuôn mặt tròn của nàng, Thường A lướt một vòng, trong nháy mắt hai mắt sáng ngời, phát hiện ra mấy bình nước.

Vừa định đưa tay cầm lấy, Trì Nhạc đã đóng cửa tủ lạnh lại.

Thường A ù ù cạc cạc nháy mắt một cái, Trì Nhạc chỉ hướng nàng lắc đầu.

Thường A bỗng nhiên tỉnh ngộ, chỉ chỉ tủ lạnh.

Nghe nói, anti fan thường cho "vài thứ" vào đồ ăn của idol, chẳng lẽ, đồ ăn trong này cũng thế?

Trì Nhạc một tay đặt trên cửa tủ lạnh, mặc kệ thế nào, cẩn thận vẫn tốt.

Thường A nhụt chí, đang muốn đặt mông xuống giường nghỉ một lát, Trì Nhạc một tay giữ nàng lại.

"Giường cũng không thể ngồi?" Thường A kinh ngạc thốt lên.

Trì Nhạc ho nhẹ hai tiếng: "Ta dọn một hồi, chúng ta vẫn là sớm dời đi."

" Được rồi được rồi." Thường A cuối cùng cũng coi như nhận mệnh.

Trì Nhạc nói dọn dẹp cũng vô cùng đơn giản.

Từ trên giá sách cầm vài cái CD, vài cuốn sách, coi như xong việc.

Sách cùng CD cũng không may mắn thoát khỏi, tất cả đều bị sơn đỏ tạt lên.

Trì Nhạc mở hộp CD ra, lấy CD kiểm tra một chút, nhìn qua vẫn bình thường, không có vết xước.

Lại mở sách ra.

Một tờ giấy trắng bay ra, bên trong trang sách có một tấm ảnh trắng đen, trong hình, là một đôi tay quen thuộc.

Lục Tỷ kéo rèm cửa ra, mặt không cảm xúc nhìn phong cảnh ngoài.

Có đồ vật gì đó trên sô pha lóe sáng, Lục Tỷ nhìn sang.

Không hề nổi bật trên đệm sô pha, đâm ra một cái châm.

Mũi kim sắc bén, trong ánh sáng mùa xuân tỏa ra hàn khí thấu xương.

Lục Tỷ không tự chủ được đi tới trước sô pha.

Trên đệm lót, ghim đầy châm.

Nếu như không phát hiện ra mà ngồi xuống, lấy trọng lượng của một nam nhân, sẽ bị đâm rất sâu

Lục Tỷ nhìn bốn phía, khắp nơi đều có sơn đỏ, không chỉ giội trên đệm sô pha, mép giường còn có một vòng.

Xem ra, rất nhiều chuyện, không phải là trùng hợp.

Lục Tỷ nhớ lại Trì Nhạc lúc nãy ở trong xe.

"Cuộc sống sau khi nổi tiếng, nhất định không phải dáng vẻ mà cậu thích. Sẽ rất ồn ào, tràn ngập lời nói dối, làm cậu cảm thấy tất cả mọi người đều rất xa lạ."

Hận một người đến mức độ như thế nào, mới có thể làm ra chuyện điên cuồng đến vậy?

Châm trên đệm lót, đâm vào bọt biển mềm mại, cũng đâm vào trong lòng Lục Tỷ.

Thường A một bên không có việc gì, đứng không được, ngồi không xong, buồn bực mở TV.

Trì Nhạc còn muốn thu dọn một hồi đi.

Trên TV, xuất hiện một cô gái khuôn mặt trắng nõn nà, bên trong đôi mắt to xinh đẹp kìm nén nước mắt, như muốn cố gắng tỏ ra bộ mặt hung hăng.

" Ngươi nói bậy!" Thanh âm của tiểu cô nương, thông qua giọng nói, truyền vào lỗ tai ba người.

Trì Nhạc đột nhiên quay đầu lại.

Lục Tỷ cũng giơ mắt lên.

Trong TV, Nguyệt Nguyệt tâm tình rốt cục không nhịn được, khóc rống: "Ba ba ta không phải người như vậy! Các ngươi nói bậy!"

Micro bị lấy đi, hình ảnh chuyển hướng đến phía một người phụ nữ.

"Trịnh Yến, xin hỏi tiểu cô nương này là con gái rơi của Trì Nhạc sao?"

Trịnh Yến đưa tay ôm Nguyệt Nguyệt vào lòng, quay về phía ống kính cau mày nói: "Không phải."

"Nhưng cô bé vừa gọi Trì Nhạc là ba ba nha." Phóng viên không buông tha.

Hỉ Hỉ cũng chạy ra, ôm lấy chân Trịnh Yến, núp ở sau lưng có chút sợ sệt thò đầu ra.

Ống kính khác lập tức hướng tới.

"Bạn nhỏ, bạn tên gì?"

Hỉ Hỉ mở to hai mắt, vô tội lắc lắc đầu, phát ra âm thanh "A" mơ hồ.

"Bị câm sao?" Phóng viên ngồi xổm trên mặt đất quay đầu hỏi đồng nghiệp.

Trịnh Yến lần thứ hai đem Hỉ Hỉ bảo vệ sau lưng mình.

Phóng viên ngồi xổm trên mặt đất còn đang dụ dỗ: "Người bạn nhỏ, ngươi có nghe thấy giọng nói của tỷ tỷ không? Tỷ tỷ hỏi ngươi mấy vấn đề, ngươi có thể gật đầu hoặc lắc đầu để biểu thị, Trì Nhạc là ba ba ngươi sao?"

Càng ngày càng nhiều hài tử chạy ra, càng ngày càng nhiều ùa đến, tình cảnh phi thường hỗn loạn. Trịnh Yến bị quấy nhiễu không đối phó kịp.

"Cha ..... cha ......." Bỗng nhiên, thanh âm không lưu loát của một tiểu hài tử ừ micro vọng ra.

Phóng viên một mực phỏng vấn, rốt cục bắt được Lạc Đan và Hỉ Hỉ.

"Trần Đấu hôm nay phải đi đâu?" Thanh âm Trì Nhạc lạnh lùng, vang lên trong căn phòng bừa bộn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play