Tự Bẻ Cong Để Yêu Cậu - Fly In Shallow

Chương 80: Khách không mời mà đến


3 năm

trướctiếp



Sáng sớm, công ty "Xuân mộng vân" liền sôi sùng sục

Lần này Trần Đấu chọn một bức hình ưng ý nhất phóng to, trực tiếp treo ở trên bức tường trắng trong văn phòng chỗ bắt mắt nhất.

Bức ảnh to lớn được chuyển từ tầng 1 lên tầng 7, dọc đường đi có rất nhiều người kinh diễm, ào ào lấy điện thoại di động ra chụp ảnh, thậm chí nhiều người còn tìm cớ mò đến văn phòng "Xuân mộng vân", nghỉ chân ngắm cảnh, tinh tế thưởng thức. Cái gọi là cơ thể đẹp hoàn mỹ cùng nhan sắc hàng đầu mới là lực lượng sản xuất đầu tiên, kỳ thực hiệu quả có thể thấy rõ.

Trong lúc nhất thời, Trì Nhạc ôm pose kiệt tác của Lục Tỷ, phổ biến toàn bộ CBD.

Trong đó không thể không nói, trình độ chụp ảnh của ZIV thực sự là hạng nhất.

Không giống với phong cách trưởng thành mang tính thương mại, ngôn ngữ nhiếp ảnh của ZIV hiện ra tùy ý và có mang tính tiêu chí biểu trưng.

Hình ảnh màu sắc mạnh bạo diễm lệ, toàn bộ sắc thái rất hài hòa, ánh sáng tinh xảo, thuộc loại khiến người ta liếc mắt nhìn qua, tuyệt đối không thể quên được. Hiện giờ rất nhiều nhiếp ảnh gia dùng photoshop làm vũ khí, ảnh của ZIV, trở về thời máy ảnh kỹ thuật số chưa sinh ra, chân chính thấy được sự hồi sinh của thời đại.

Hôm nay lúc Trì Nhạc cùng Lục Tỷ bước vào công ty, liền cảm thấy có gì đó không đúng lắm.

Từ lúc tiến vào cửa lớn CBD, luôn có một cảm giác lo lắng được mọi người chú ý như có gai ở sau lưng.

Một nữ đồng nghiệp đi tới không cẩn thận cùng Lục Tỷ đụng nhau.

Lục Tỷ ôn nhu đỡ đối phương dậy: "Không sao chứ?"

Nữ đồng nghiệp e thẹn mặt đỏ đến nhỏ máu, căng thẳng đến nỗi ngay cả chân cũng không biết để đâu cho phải, Trì Nhạc phảng phát thấy đỉnh đầu đối phương toát ra từng trận khói xanh, vội vàng đem tiểu điểu nhi của kéo lại.

Nữ đồng nghiệp như trút được gánh nặng, một đường chuồn nhanh.

Hai người hai mặt nhìn nhau, không rõ ảo diệu trong đó, mãi tận đến khi vào trong công ty, nhìn thấy poster lớn trước một biển người, mới rốt cục hiểu ra đã xảy ra chuyện gì.

Các cô nương vây quanh poster không ngừng chụp ảnh, mấy trợ lý một bên ngăn cản, không có hiệu quả.

"Trời ạ! Cơ ngực đẹp quá!" Trong đám người đột nhiên tuôn ra một thanh âm không hài hòa.

Lục Tỷ quay đầu nhìn Trì Nhạc: "Fan boy của cậu."

Trì Nhạc nghiến răng.

Fan nam khó kìm lòng nổi, đem mặt dán vào trên người Trì Nhạc, gò má nhắm ngay vị trí vô cùng không ổn. (Ai đoán được vị trí nào thì có thưởng =)))))

Trì Nhạc rõ ràng thấy vai Lục Tỷ run run vài cái, hắn còn chưa kịp nói cái gì, một đám nữ nhân đã trực tiếp đi tới đem nam nhân kéo xuống hành hung một trận.

Kèm theo âm thanh kiêu rên của nam nhân, còn có của cả tiểu trợ lý đang duy trì trật tự.

Không nghĩ tới các OL nhìn qua lịch sự tao nhã lại có lực sát thương đáng sợ đến thế (OL (Office Lady): chỉ những cô gái làm việc trong văn phòng).Mấy tiểu trợ lý nuốt nước miếng một cái, lập tức chuẩn bị lách người, một thực tập sinh đáng thương phản ứng tương đối chậm, còn chưa kịp chạy trốn, đã bị hai cô nương túm được.

"Hắn tên là gì?" Một người trong đó chỉ vào Lục Tỷ hỏi.

Tiểu trợ lý sợ hãi lắc đầu, rõ ràng bị dọa sợ.

"Là người của công ty các ngươi?" Một người khác tiếp tục truy hỏi.

Tiểu trợ lý điên cuồng lắc đầu.

"Không phải? Chẳng lẽ là người mẫu mới? Có cách liên lạc với hắn không?"

Tiểu trợ lý sắp khóc.

" Được rồi được rồi." Các em gái cuối cùng cũng buông hắn ra, "Chúng ta sẽ không ăn thịt ngươi, sợ như vậy làm gì, ngươi nếu gặp tiểu ca này, giúp ta đưa cái này cho hắn."

Cô nương cao hơn một chút nói, mạnh mẽ viết số điện thoại của mình, nhét vào trong tay tiểu trợ lý.

"Thay ta chuyển lời với hắn, tỷ tỷ muốn ngủ với hắn, tỷ tỷ cả ngày đều rảnh." (Fan não tàn =)))))

Trì Nhạc quay đầu nhìn Lục Tỷ một chút, đôi lông mày nhăn lại không có ý tốt.

Lục Tỷ quay người liếc mắt một cái.

Ván này, hai người bất phân thắng bại.

Trì Nhạc không phải không thừa nhận, Lục Tỷ trong tấm poster, thực sự mê người, hắn vừa nhìn thoáng qua, cũng cảm thấy sững sờ.

Bức ảnh kia khuôn mặt tẻ nhạt, ZIV sử dụng kĩ xảo ánh sáng, góc cạnh rõ ràng, trên mặt mang theo chút tức giận. Thân thể mềm mại góc độ tư nghị, đường nét cơ bắp giống như điêu khắc tinh xảo mê người. Tóc rũ xuống, cuối sợi tóc là một đôi mắt trong trẻo, thẳng tắp hướng về phía ống kính, đâm thẳng vào lòng người.

Bức ảnh này, được phóng to, tất cả chi tiết liếc mắt nhỏ đều rõ mồn một, uy lực tự nhiên cũng gấp trăm lần, ngàn lần gia tăng mãnh liệt.

Trì Nhạc phi thường thanh sở nhìn thấy, chính mình ôm Lục Tỷ, trong ánh mắt này có chút khoe khoang sinh động.

Lục Tỷ nhìn bản thân trong ảnh, ánh mắt sáng ngời có một chút nghi hoặc.

Hắn vẫn không thích ống kính, chưa bao giờ selfie, cũng rất ít khi soi gương.

Hắn nhìn vẻ mặt chính mình, bình tĩnh như nước đọng, khuôn mặt anh tuấn tựa cười mà không phải cười, mặt mày hớn hở, tùy ý cường hãn cùng bá đạo, giống như là hormone đi bộ, chinh phục tất cả mọi người trước bức ảnh.

Lục Tỷ quay đầu nhìn Trì Nhạc, Trì Nhạc cũng quay đầu lại nhìn hắn.

Một cánh tay quàng lên vai Lục Tỷ, Trì Nhạc đem đầu sáp đến, cợt nhả nói: "Chúng ta cũng treo một tấm trong phòng ngủ đi."

"Tại sao?" Lục Tỷ có chút cảnh giác.

"Ảnh cưới không phải nên treo ở đầu giường sao?" Trì Nhạc cười, cực kỳ tự nhiên thoát khỏi một cước của Lục Tỷ.

Lúc này Trần Đấu đang trong phòng làm việc gọi điện thoại.

Tới gần ngày trình diễn thời trang, bọn họ vẫn còn nhiều chuyện lộn xộn, Trần Đấu ước chừng mấy ngày chưa có về nhà, ngoại trừ buổi trình diễn thời trang nàng còn muốn lo liệu buổi triển lãm cá nhân của Lục Tỷ, áp lực lớn, có thể tưởng tượng được.Lạch cạch. Lạch cạch. Cây bút bị người kích thích phát ra thanh âm có quy luật mà khô khan.

Trần Đấu ngồi trên ghế, đầu hơi cúi xuống.

Mặt nàng không có cảm xúc, dùng thanh âm rất không bình tĩnh nói: "Ngươi gọi điện thoại cho ta, có thể có chuyện tốt đẹp gì chứ."

Một lát sau, cây bút bị người đập nát ở trên bàn, Trần Đấu nhỏ giọng giận dữ thét: "Trần Diệu Vinh, ngươi nếu động đến nàng, ta con mẹ nó không để yên cho ngươi!"

(Ta xin phép để xưng hô "Ta - ngươi" ở chỗ này cho hợp với hoàn cảnh)

Lúc Trì Nhạc mở cửa tiến vào, một thứ từ ghế sô pha đối diện bay tới, ném đến cánh cửa hắn vừa mở ra, một tiếng nặng nề, rơi trên mặt đất.

Trần Đấu đem thân thể rơi vào sô pha, bày ra một tư thế ngồi, cúi đầu, cong người, hai tay xuyên vào bên trong mái tóc rối bù, một chiếc điện thoại di động rơi dưới đất.

Trì Nhạc không lên tiếng, nhặt điện thoại di động rơi trên mặt đất, nhè nhẹ đặt trên bàn làm việc.

Hắn nhìn Trần Đấu một chút, thở dài: "Lại cãi nhau với cha ngươi."

Ngữ điệu câu trần thuật, không có bất kì nghi vấn gì.

Bên ngoài phòng làm việc, Lục Tỷ chuẩn bị tiến vào, nghe được câu này, bước chân nhẹ nhàng dừng lại.

"Ta con mẹ nó sống gần nửa đời người, cuối cùng coi như cũng đã rõ ràng mọi chuyện." Trần Đấu duy trì tư thế ngồi lúc nãy, không có ngẩng đầu, âm thanh buồn buồn từ giữa hai chân truyền đến.

Trì Nhạc nhìn bộ dạng này của nàng, đôi môi bất đắc dĩ cười.

Trần Đấu ngẩng đầu, vẻ mặt chăm chú hiến thấy: "Trì Nhạc, buổi catwalk này bất luận thế nào cũng đều phải thành công. Crave muốn danh tiếng được lan truyền lớn. Chúng ta phải đứng ở đỉnh Kim Tự Tháp, mới có thể lấy được quyền lên tiếng."

Trì Nhạc nhìn tia máu hồng hồng trong mắt nàng, cúi người, gạt mớ tóc ngổn ngang của nàng: "Ngươi muốn quyền lên tiếng làm gì, không phải ngươi chỉ thích tiền sao?"

Trần Đấu vuốt ve tay Trì Nhạc, nghiêm mặt nói: "Tiền, quyền, ta đều muốn."

Nàng căm hận cắn môi: "Trần Diệu Vinh, lại tiếp tục chặn lại toàn bộ thế giới của ta."

Trần Đấu dứt lời, đứng lên, xách túi: "Ta đi ra ngoài một chuyến, ngày mai quay lại."

Lục Tỷ còn đứng ở ngoài cửa.

Lúc Trần Đấu lao ra có hơi dừng lại một chút.

Hai người nhìn nhau.

Lông mày Lục Tỷ nhẹ nhàng nhíu lại một hồi.

"Trần Đấu." Hắn kéo tay nàng.

Trần Đấu không quay đầu lại.

Tình cảnh này, rất giống ngày ấy nàng rời đi 9 năm trước.

Ngày đó, hắn cũng gửi tin nhắn cho nàng như vậy.

Gõ tên của nàng, nhưng không biết phải nói gì.Chẳng qua là cảm thấy rất bất an.

Trần Đấu điều chỉnh lại hô hấp: "Ta không sao, trời sẽ không sụp xuống."

"Thực sự là một chút cũng không thay đổi." Trì Nhạc cũng đi ra, nhìn bóng lưng Trần Đấu rời đi, lời nói phi thường bất đắc dĩ.

Lục Tỷ nhìn Trì Nhạc một chút.

Trong ánh mắt, có cái gì đó ngột ngạt đang tồn tại, bộc phát ra.

Liên quan đến chuyện cũ của Trần Đấu, hắn biết, hắn, nhưng cũng không biết.

Đột nhiên có điện thoại, Trì Nhạc bỏ lỡ ánh mắt này của Lục Tỷ, hắn nhìn tên trên màn hình, nhấn nghe.

Âm thanh của chủ nhà trọ từ bên trong loa truyền đến.

"Trì Nhạc, ta cần ngươi lập tức đến đây một chuyến."

Trì Nhạc nhìn đồng hồ đeo tay một chút. 4:40

"Được, nửa tiếng nữa ta tới."

Chủ nhà trọ lần trước trong lúc phỏng vấn đã buông lời muốn thu lại căn phòng này, nhưng vẫn không nhận được liên lạc của Trì Nhạc, trong lòng Trì Nhạc cho rằng sự tình đã qua, không nghĩ tới hôm nay đột nhiên nhận được điện thoại.

Ngữ khí của chủ nhà trọ trong điện thoại phi thường không bình thường, không giống như buồn bực lúc phỏng vấn, mà là, có chút bất đắc dĩ.

Ở trong vòng này lăn lộn vài năm, Trì Nhạc đại khái cũng đoán ra được xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà xe bị tắc đường không thể nhúc nhích, 5 giờ, gặp phải giờ cao điểm, điện thoại của chủ nhà trọ gọi đến, giọng nói bất an càng ngày càng nghiêm trọng.

Một phòng tập thể dục trong nội thành, lúc này đang diễn ra một tình cảnh quái quỷ, một đám huấn luyện viên thể hình ở cửa lớn được khép kín của câu lạc bộ thể hình, đang mặc quần lót hàng hiệu in hoa, theo âm nhạc bước catwalk.

Các thiết bị trong phòng tập được dịch chuyển sang hai bên, tạo ra một không gian rộng rãi, mô phỏng sàn catwalk.

Một đám cô nương xếp thành vòng tròn, lúc này đang cầm loa, huấn luyện đám Spatar mạnh mẽ này.

"Không được bày ra cái tư thế này a, ngươi cho rằng ngươi đang đi thi đấu kiện mỹ à!!"

"Trong thời gian ngắn phải dừng lại, không được run cơ ngực a!!!!"

"Lúc dừng lại không được chụp quần lót, ngươi làm việc mờ ám a!"

" Vị đại ca này, cổ của ngươi bị cứng sao, đứng ngoài 200 thước đều thấy được cổ ngươi cứng ngắc a!!!"

Thường A rống đến sức cùng lực kiệt.

Muốn đem một đám huấn luyện viên thể hình, huấn luyện theo người mẫu đi sàn catwalk, hơn nữa lại là trong một tuần, chuyện này nghĩ thế nào thì cũng rất không đáng tin a!!! Tại sao nàng ba người thông minh hơn một mình ông chủ, đều một mực đối với vấn đề này làm như sâu bọ không thấy!!! Thêm một chút tiền tốt xấu mời lấy một hai người mẫu đi!! Người mẫu nước ngoài ăn ảnh a!!!

Mấy ngày huấn luyện ma quỷ, nàng đã mệt đến vô lực nhổ nước bọt.

Trì Nhạc gọi điện thoại, Thường A đem loa phóng thanh ném vào ngực ZIV, chạy ra ngoài nhận điện thoại.

"Ta vẫn sống a, bây giờ sao? Lát nữa sẽ tới. Được. Ta biết rồi, vậy ta đi trước một chuyến."

Thường A cúp điện thoại, đi vào phòng tập thể hình không ngờ lại có dịp xem các mãnh manh đang hăng say bên cạnh ZIV đang vẫy vẫy tay.

Cái tên này thật sự rất kỳ quái, thật giống như thất nghiệp, cả ngày đều đi nơi này nơi kia xe mấy kẻ cơ bắp lắc mông, tìm kiếm tâm hồn đẹp — bởi vì Trần Đấu để hắn hỗ trợ phụ trách chụp catwalk. Nhưng vừa nhìn đã thấy là không phải kẻ tốt đẹp gì, Thường A dám dùng mỡ cả người nàng đánh cược, cái tên này không phải hủ nam, chính là cong, Ngược lại qua việc của Trì Nhạc, nàng cũng không còn tin tưởng rằng trong giới thời trang còn có thẳng nam, giới điện ảnh, phỏng chừng cũng vậy!

ZIV cầm loa phóng thanh, tâm tình tốt lắc lư đi ra.

"Ngươi giúp ta trông coi một chuyến, ta có chuyện muốn ra ngoài." Thường A đi tới.

"Sao thế?" ZIV hỏi.

Thường A thở dài: "Con trai của ta đái dầm, ta quay về giúp nó thay tã!"

Trì Nhạc không phải là con trai nàng sao, hiện tại nàng cảm giác chuyện gì cũng phải bận tâm, con, mẹ, nó!

ZIV bị Thường A chọc cười, cô nương này, phi thường thú vị: "Biết rồi, ngươi đi đi"

Thường A phất tay một cái, nhấc túi, lòng như lửa đốt chạy ra ngoài.

Trì Nhạc cúp điện thoại, thò đầu ra nhìn đường bị tắc ở phía trước, xem ra, còn tắc một lúc lâu.

Theo bản năng lấy ra một điếu thuốc, chuẩn bị đốt.

Ánh mắt Lục Tỷ liếc lại đây: "Xử lý khó lắm sao?"

Trì Nhạc sửng sốt một chút, đem khói bên trong miệng nhả ra liếm môi một cái, tựa hồ đang chuẩn bị cái gì.

Đoạn này thực sự kẹt xe rất lâu, tất cả mọi người đã bắt đầu thiếu kiên nhẫn, bốn phía tiếng còi xe, liên tiếp, như hòa âm.

Trì Nhạc kéo cửa sổ lên, hai người bên trong xe, khôi phục lại yên tĩnh.

"Cậu có nghĩ tới hay không." Trì Nhạc nhìn vô lăng, "Thành danh sau đó sống bình thường."

Cái đề tài này, kỳ thực sớm muộn cũng đối mặt, chỉ là Trì Nhạc không biết phải mở miệng thế nào.

Lục Tỷ không trả lời.

Hắn không phải không nghĩ tới, mà là không muốn nghĩ.

"Nhất định cậu không phải người thích xu thế." Trì Nhạc nói, "Sẽ rất ồn ào, tràn ngập lời nói dối, làm cậu cảm thấy tất cả mọi người rất xa lạ."

Lục Tỷ quay đầu lại, nhìn hắn: "Cậu muốn phát biểu cảm nghĩ với tớ?"

Trì Nhạc nhìn chằm chằm Lục Tỷ, dáng vẻ vừa tức giận vừa buồn cười, nghĩ một hồi, lại bổ sung: "Kỳ thực đối phó những việc này cũng rất đơn giản, đem nó cùng gốc gác tróc ra, cho rằng là chuyện của người khác, lấy tư thái là người đến xem là được rồi."

Kẹt xe phía trước cũng có chút buông lỏng, xe chậm rãi chuyển động, từng chiếc nối tiếp nhau.

Phỏng chừng, đến đường cao tốc chỉ còn một chút.

Trì Nhạc đặt hai tay trên tay lái, hai mắt nhìn về phía trước: "Không khí cực gì giống nhà Trì Nhạc, có thể có khách tới."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp