Trần Đấu, bạn gái ta lúc học trung học. Lúc đó ta kết giao rất nhiều bạn gái,giống như Tiểu điểu nhi nói, ta là người ai đến cũng không- cự tuyệt, nhưng cũng không để ý, kết giao bạn gái đối với ta mà nói, chính là đem một người khỏa lấp chỗ trống bên cạnh, cự tuyệt chỏ rước phiền não cho người ta mà thôi.

Nhưng Trần Đấu đặc biệt không giống.

Đa số người ta gặp, bất luận nam nữ, khi yêu đương đều sợ mất đi ta, nên không tự giác mà đi lấy lòng ta.

Nhưng khi họ lấy lòng cùng vâng lời, đối với ta mà nói dễ sinh lòng chán ghét, cho nên mỗi đoạn tình cảm của ta đều phi thường ngắn ngủi.

Chỉ có Trần Đấu, chúng ta bên nhau ba năm.

Lý do ta cùng Trần Đấu bên nhau phi thường đơn giản, bởi vì bất kể thân cao vẫn là vẻ bề ngoài, ta đều thực không thể nào xoi mói.

Mà ta thích Trần Đấu chính là sự thông minh, ít lời, anh dũng bạo lực.

Xoay một vòng, 10 giờ sáng, sinh viên nghệ thuật Thất Mỹ vẫn còn trên lớp văn hóa.

Thầy giáo Tiếng Anh viết viết lên chiếc bảng đen.

Trên sân thể dục, trên hành lang, không một bóng người.

Không gian yên lặng cùng ánh nắng ban ngày có chút áp lực.

Tà âm(âm nhạc đồi trụy) truyền đến bài 'Gloxy box'.

Theo tiếng nhạc, phòng vẽ tranh ở gian giữa đại môn nhất nhất bị bỏ qua.

Một đôi chân bước đi vội vàng. Lại dừng lại.

Cửa sổ bị khóa trái, bị người ta động tay động chân, trao đổi từ khóa thành không khóa.

Ngón tay đẩy một phát, thoải mái mở ra.

Trong phòng vẽ tranh không bật đèn có một người.

Thân thủ xinh đẹp, động tác nhẹ nhàng. Nhìn là biết là kẻ hay trốn học.

Trần Đấu đi đến trước đài tĩnh vật, thấy trước đài bày hai quả hạch đào.

Nàng một tay nắm, một tay hướng Trì Nhạc giơ ra: 'Ăn không?'

Học sinh của ngành tạo hình mỹ thuật mắt nhìn rất cao, phong cách ăn mặc cũng vượt trội hơn so với bạn cùng lứa tuổi.

Thất Mỹ quản rất nghiêm, nhưng vẫn như cũ không gây ảnh hưởng đến nhóm nữ tử ở các loại chi tiết làm đủ văn vẻ.

Phấn trang điểm, lông mi cao nhẹ nhàng, soi môi màu da,.... Vô cùng kì quặc.

Chỉ có Trần Đấu là ngoại lệ.

Gương mặt trắng hướng ánh mặt trời, tóc đơn giản thả dài, nơi áo khoác khai mở, một chiếc áo T-sirt màu trắng.

Người đẹp luôn luôn không cần phải dựa vào những thứ bên ngoài để duy trì.

Trần Đấu lôi thôi lếch thếch, nhưng vẫn như cũ xinh đẹp.

Loại đẹp này, trên người nàng phát ra mười phần khí chất.Trì Nhạc đem ống nghe ở tai tháo xuống, đôi mắt nhắm lại dưỡng thần từ từ mở ra.

'Ăn nha?' Trần Đấu đi thoáng qua, đem quả hạch đào nhét vào tay Trì Nhạc, lấy ống nghe mà Trì Nhạc tháo xuống đặt vào tai mình.

Những tà âm lấp đầy lỗ tai bài 'Gloxy'

'I'm so tired of playing

Playing with this bow and arrow

Gonna give my heart away

Leave it to the other girl to play

For I've been a tempteress too long.

CHORUS

Oh yeah

Portishead

Give me a reason to love you

Give me a reason to be a women

I just want to be a woman

From this time unchained,

Give me a reason to be a woman'. Trần Đấu một bên nghe nhạc, một bên hừ nhẹ,

thân thể không an phận mà lắc lư, vẻ mặt hiện lên biểu tình say mê khoa trương.

Trì Nhạc nhìn nàng cười, ánh mắt cực kỳ ôn hòa.

'Thật thanh tú' Hắn nói.

Trần Đấu đem ống nghe điện thoại tháo xuống, nhìn qua Trì Nhạc: ' Anh tính đi thi

trường đại học nào?'

'FIT'

'Thiết kế thời trang'.

'Thiết kế thời trang'.

'Chúng ta nói qua rồi nha, show diễn đầu tiên của anh, nhớ mời em đó a. Nhớ

nhường em khu ghế VIP đó nha.' Trần Đấu đứng thẳng, từ trên cao nhì xuống Trì

Nhạc, xoắn xoắn tay áo giơ một ngón tay hướng về phía hắn.

'Được'. Trì Nhạc ngẩng đầu, đứng dậy cầm lấy ngón tay nhỏ bé đang chỉ của nàng.

Ánh sáng chói chang bên ngoài, theo khe hở bức màn chiếu vào phòng vẽ tranh,

chiếu sáng cử chỉ thỏa thuận của hai người.

Trần Đấu tươi cười đàng hoàng: ' Đừng để ta chờ lâu đó!'

'Sẽ không' Trì Nhạc ngữ điệu bình thản.

' Anh nếu vào FIT, tương lai rất sáng lạn đi, họ có chế độ trao đổi học sinh, có thể

trực tiếp ra nước ngoài học tập phát triển'.

'Ân' Trì Nhạc đáp.

Trần Đấu lại đến trước đài tĩnh vật, khéo lấy hai chai bia từ cái bà bên cạnh, mở

Chai, đưa cho Trì Nhạc một chai.

'Mặc kệ như thế nào, vì sự thành công của anh cạn ly!'

Trì Nhạc cười cùng nàng cụng chai.

Trần Đấu tu ừng ực hết phân nửa chai, chùi chùi môi hướng Trì Nhạc nói: ' Anh

nhất định phải thành danh đó, Trì đại sư'

Trì Nhạc chọn mi.

Trần Đấu ngồi trở lại trên ghế, bắt chéo chân, rung đùi.'Ta đây, sau này tính mở một công ty văn hóa nghệ thuật chuyên môn kinh tế cùng

bạn học'.

Trì Nhạc cười.

'Hội họa của em không có tương lai rồi. Cha em đưa em đến đây, chỉ muốn em có

thể mở rộng quan hệ, còn không có cơ hội thay đổi'. Trần Đấu nháy mắt mấy cái.

'Ta đã suy nghĩ kỹ rồi. Kinh doanh nghệ thuật bị bỏ rơi, nguồn lực không thể lãng

phí'.

'Học xong trung học em sẽ ra nước ngoài để hoạc tập nghiên cứu về kinh doanh.

Chính thức chia tay với cuộc sống nghệ thuật. Sau khi hoàn thành cuộc thi toàn

quốc thì sẽ đi.'

Trì Nhạc nhìn Trần Đấu ngẩng lên sườn mặt, trong ánh mắt xuất hiện một tia phức

tạp.

Hắn đứng dậy, mở bức màn trong phòng vẽ.

Ánh nắng giữa trưa phản chiếu vào, đem nguyên bản u ám của phòng tranh chiếu

đến không chỗ nào che giấu.

Ngoài cửa sổ, trên sân thể dục, trận đấu bóng rổ đã kết thúc, mọi người vẫn ở lại để

chuẩn bị cho tiết thể dục thể chất tiếp theo.

Hai bên của lối đi nhỏ, giữa hai hàng cây bạch dương, có một thân ảnh cao gầy

Lưng mang túi sách, có vẻ vội vã.

Tới gần giữa trưa Lục Tỉ mới đi học, trong tay mang theo một thùng sơn, dần dần

đi đến tầng lầu lớp học.

Trì Nhạc đút tay vào túi, bất giác sờ sờ túi quýt to ở bên trong.

Túi quýt trong túi đã muốn bị nhiệt độ cơ thể hâm nóng.

Từ khoảng cách này nhìn qua, thân ảnh của Lục Tỉ giống như quả quýt này có thể

nắm trong lòng bàn tay.

Nhưng người nay, vĩnh viễn cũng vô pháp bị hắn nắm ở trong tay.

'Nhìn cái gì vậy?' Trần Đấu cũng đã đ tới, một bên nắm song cửa màu xanh, ánh

mắt hướng ra ngoài dò xét, bỗng nhiên không nói hai lời đem cửa sổ đẩy mở ra,

hướng phía dưới hô lớn: 'Tiểu điểu nhi! Nhìn hướng này hắc!'

Lục Tỉ nghe được thanh âm, dừng bước chân, quay đầu, mặt không chút thay đổi

nhìn hướng phòng tranh trên lầu.

Tại nơi cửa sổ đang mở trên phòng tranh, Trì Nhạc cùng Trần Đấu đứng sóng vai nhau.

Trần Đấu không để ý hình tượng một bên hô một bên vẫy vẫy tay.

'Này hồi sáng, ở trước cửa hàng bách hóa thấy một con mèo đen, kết quả liền

chạy theo con mèo đó, chạy qua chạy lại hết nửa ngày. Hại ta thiếu chút nữa không

lấy được bản phác họa bài tập mà van xin năn nỉ tối qua cho ảnh!' Trần Đấu nói xong, lấy tay vỗ vỗ bả vai của Trì Nhạc 'Tớ đi trước nha, bài tập phải giao còn

trong túi của anh ấy đó!'.

Nói xong, từ trên đài tĩnh vật thuận tay lấy một trái quýt, sau đó liền đi ra ngoài (=.= cái đó là để người ta làm cảnh để vẽ, chị lấy ăn không sợ đau bụng sao?)

Tiếng bước chân sinh động dần dần biết mất ở cuối hành lang ngoài phòng vẽ tranh.

Ánh mắt Trì Nhạc từ nãy đến giờ chưa một lần rời khỏi Lục Tỉ.

Hắn thẳng tắp nhìn Lục Tỉ, thẳng đến khi Lục Tỉ xoay người, lại tiếp tục hướng

tầng lầu lớp học đi đến.

Trần Đấu dùng tốc độ như gió cuốn từ phòng vẽ tranh chạy đến bên Lục Tỉ khóa

tay trên cổ cậu.

Hai người một chỗ nháo loạn.

Lục Tỉ giãy mở, dỡ xuống thùng sơn trên vai, giao vào tay Trần Đấu.

Trần Đấu từ tay lấy ra một trái quýt mà lấy ở đài tĩnh vậ kia, nhét vào tay Lục Tỉ.

Hai người cùng nhau đi vào đại môn phòng giáo sư.

Trì Nhạc thùy hạ ánh mắt, từ trong túi lấy ra một điếu thuốc, châm lửa, đưa đến bên

miệng, lại lần nữa ngồi lại vị trí kia.

Trên bàn vẽ trước mặt, có một bức tranh tĩnh vật đã vẽ được một nửa.

Trì Nhạc lật bàn vẽ, bên sườn khác của bàn vẽ, hé ra một bức chân dung thiếu niên

đang ôm một con mèo.

Dưới góc bên phải có chữ ký quen thuộc, LX.

Ngón tay Trì Nhạc khẽ lướt qua khuôn mặt của thiếu niên trên bức tranh.

Đây chính là bức họa của Lục Tỉ.

Ánh sáng màu xám tro rơi vụn trên sàn phòng vẽ tranh.

Giống như một con tắc kè hoa, nó sẽ biến thành màu sắc ở gần nó nhất.

Trì Nhạc vùi đầu mình vào giữa hai chân, vô cùng yên lặng, một mình suy nghĩ ề

điều gì đó.

'Trì Nhạc!' Một cái đầu từ cửa sổ phòng âm nhạc lò ra, Đỗ Trạch mang theo kính

mắt, đầu tóc rối loạn, quơ quơ tay chân chặn ở cửa không cho Trì Nhạc đi qua.

Trì Nhạc một tay đút vào túi quần, một tay kẹp điếu thuốc còn chưa cháy hết.

'Cậu lại hút thuốc, không sợ thầy chủ nhiệm bắt cậu'. Đỗ Trạch hé ra khuôn mặt

thành thật, lộ ra nụ cười ngu ngốc.

'Cậu lại ở phòng âm nhạc suốt đêm? Như thế nào không ai quản cậu' Trì Nhạc

phản kích không chút khách khí, thuận thể thở ra một ngụm khói.

'Tôi mới viết một bài mới, câụ lại đây lại đây, tôi đàn cho cậu nghe!'Đỗ Trạch

hưng phấn mà khoa chân múa tay vui sướng.Trì Nhạc một tay để trên đỉnh đầu của Đỗ Trạch, miệng mang theo hơi thuốc, một

Bên mơ hồ không rõ mà than thở: ' Tôi thấy ngươi nhanh dừng hành động điên rồ,

là sinh viên mỹ thuật, mò mẫm âm nhạc để làm gì, coi chừng ba cậu phát hiện lại

đánh cậu đó'.

Đỗ Trạch đầu loạng choạng, không phục mà phản kháng: ' Làm người ai cũng có

chí hướng riêng, ông ấy không thể chi vì mình là giáo sư tranh in, mà bắt buộc tôi

phải như thế. Hơn nữ, ta đây làm vậy không phải sẽ cho ngươi trở thành nhà sáng

tác âm nhạc trong tương lai sao'

Trì Nhạc híp mắt, ngậm thuốc, lệch lệch khóe miệng đánh gia Đỗ Trạch: 'Khuôn

mặt thành thật đấy!'

Dứt lời, giơ tay kéo cái kính mắt của Đỗ Trạch xuống.

Một đôi con ngươi hẹp dài lộ ra, mang điểm giảo hoạt cùng thông minh, khiến cho

người ta đặc biệt yêu thích, Đỗ Trạch khi không mang kính, khí chất cả người đều

thay đổi không ít.

Trong phòng học Âm nhạc,trên mặt đất tun tán nhiều khúc phổ, Đỗ Trạch mới diễn

tấu xong ca khúc hắn mới sáng tác, Trì Nhạc đang giúp hắn chỉnh sửa một vài chi

tiết.

'Ê, chờ bài hát này làm xong, chúng ta lại đi lang thang làm nhà nghệ thuật, lần này

đi đến mấy trường cao đẳng bên cạnh, thế nào? Gọi Lục Tỉ cùng Trần Đấu cùng đi!'

Đỗ Trạch một bên nóng lòng muốn thử.

Đỗ Trạch khi không mang kính, ngũ quan rõ ràng, mười ngón thon dài, có một loại

mỹ cảm của thanh niên văn nghệ.

Trì Nhạc miệng ngậm nắp bút, ở chỗ tay áo bị xắn lên, lộ ra cơ thể rắn chắc xinh đẹp,

một tay đem đàn ghi ta ôm vào trong ngực, một tay trên khuông nhạc sửa sửa gì đó,

ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, tà tà dừng trên khuôn mặt hắn, Trì Nhạc giương

mắt, miệng còn ngậm nắp bút hướng Đỗ Trạch cười cười, coi như là trả lời.

Đỗ Trạch nhìn hắn, một bên trên đàn ghi ta gảy mấy âm, một bên cảm thán nói:

' Trì Nhạc ơi Trì Nhạc, cậu thực là người có khuôn mặt đào hoa nha!'

'Thời điểm cậu không mang kính cũng không kém mấy so với tôi!'Trì Nhạc đem

nắp bút đậy lại, ngoài cửa sổ có một thân ảnh đi ngang qua, nháy mắt ánh mắt đã bị

hấp dẫn.

Độ Trạch hướng ánh mắt đi qua, quả nhiên nhìn thấy một thân ảnh cao gầy.

'Lục Tỉ lại trố tiết đi ngủ a!'Đỗ Trạch nói xong, đã nghĩ muốn ra ngoài bắt người.

'Ê!'Trì Nhạc gọi hắn lại, trầm mặc trong chốc lát,ôn nhu nói: ' Để cho hắn ngủ một

chút đi, nhìn bộ dáng hắn thực mệt mỏi.'

'Cậu làm sao thấy được hắn mệt mỏi a?' Đỗ Trạch nghẹn họng nhìn trân trối,biểu

tình khoa trương: ' Nếu không biết hai cậu quen nhau từ nhỏ, tôi thực hoài nghi,

đến tột cùng Trần Đấu là bạn gái của cậu, hay Lục Tỉ là bạn gái của cậu a!'

'Cậu có gặp qua bạn gái cao 185cm sao?' Trì Nhạc lườm hắn một cái.

Lục Tỉ dùng chìa khóa mà thầy giáo mỹ thuật tạo hình cấp cho mở cửa phòng vẽ

rồi đi vào.

Khác với các học sinh trốn tiết đều cần đi bằng cửa sổ, Lục Tỉ thân là nghệ thuật

gia có triển vọng trong tương lai thì không cần.

Thầy giáo mỹ thuật tạo hình biết hắn trên lớp vẽ dễ bị mệt, đơn giản liền đem chìa

khóa này cấp cho hắn, thời điểm muốn vẽ tranh, tùy thời đều có thể tiến vào.

Lục Tỉ đứng trước chỗ ngồi của chính mình, nhìn thấy một quả quýt nằm im lặng

trên bàn vẽ.

Bàn vẽ của bản vẽ dở dang bị người ta lật ngược. ven bàn vẽ còn dính một chút

khói bụi.

Lục Tỉ trầm mặc phủi sạch bụi trên bàn, từ trong túi lấy ra một quả quýt bỏ lại trên

đài tĩnh vật.

Bức màn bị mở rộng lại một lần nữa khép lại

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play