Bà nội Trì ăn cơm đã no uống rượu đã đủ, lảo đảo đi về nhà của chính mình, liếc mắt liền thấy cháu trai cao lớn cùng với hộ sĩ Thái đang đứng, mắt thấy nàng liền tiến lại gần.

'Lại đi hẹn hò với Tiểu điểu nhi?' Trì Nhạc mân khóe miệng, tiếng nghiến răng vang lên.

Bà nội Trì đặt vi trên băng ghế rồi ngồi lên, hai chân vắt chéo nhịp nhịp, muốn bao nhiêu tùy ý có bấy nhiêu tùy ý.

'Bà nội, người đi ra ngoài tản bộ, cũng phải nói với quản lý viện dưỡng lão một tiếng không phải sao? Cho người ở nhà, người lại bỏ trốn, ngươi không cần lại chạy để rèn luyện khả năng sinh tồn của bản thân đi, người nói người......'

'Lại bắt đầu' Bà nội Trì lấy tay bịt lỗ tai từ chối lắng nghe.

Trì Nhạc con người này a, ở trước mặt sáu bảy người phạm nhân bí hiểm hắn hoàn toàn không quan tâm, điều khiến hắn lưu tâm cùng sốt ruột chính là bà nội, luôn gây phiền phức cho hắn.

'Ta hỏi ngươi,chuyện hẹn hò của Tiểu điểu nhi thế nào rồi?' Bà nội Trì đột nhiên nhớ tới trong tay chính mình còn có đòn sát thủ.

'Thất bại' Hắn thành thật công đạo

'Thất bại? Thất bại.' Bà nội Trì nhảy dựng lên, lấy gậy đập lên chân thằng cháu.

'Bà nội người đừng nháo nữa'. Trì Nhạc vẻ mặt không nề hà

Bà nội Trì cũng không chịu thua ' Ta tìm cho Tiểu điểu nhân một người yêu vậy là nháo sao?'

'Vậy ngươi như thế nào lại không để cho ta tìm a?'

' Không phải người ta cũng nghĩ ta tạm thời không có gây tai họa hay sao?'

'.........'

'Ta mặc kệ, dù sao ta cũng đã hứa với con gái nhà người ta cùng ăn một bữa cơm rồi, ngươi chỉ cần ngồi nhìn là đủ'

'Được, không phải một buổi hẹn thôi sao? Con đi!'

Đồng hồ xoay vòng, buổi chiều 3 giờ, ở quán cà phê không người.

Màn hình chiếu đang chiếu một bộ phim nhựa đã cũ 'You have got a mail'

Vẫn như cũ là Chen coffee(lời tác giả: dù sao tổ kịch cũng không dựng nổi ngoại cảnh thứ hai nên ta sẽ không làm nơi khác =.=. btsforeverlove003: Tổ kịch nghèo nên phong cảnh của tác giả phải nghèo theo =.=) nhưng Lục Tỉ không phải ngồi vị trí kia mà là đang ở bên ngoài

Lúc này đây nhân vật chính đã thay đổi là một thiếu nữ.

Tóc đen hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn vui tươi, quần áo bằng da mềm mại, mang một đôi giày búp bê đế bệt.

Tô Lí một bên nghiêng đầu ngậm ống hút trên chiếc ly milkshade vị dâu, một bên trên chiếc khăn tay vẽ gì đó.

Một vài sợi tóc bị gió thổi bay, mềm mại như bộ lông mèo.

Đôi mắt to như quả nho đen nhấp nháy nhấp nháy, vẻ mặt hết sức chuyên chú.

Trì Nhạc đẩy cửa phòng trần mệt mỏi tiến vào, trên mặt không nhì ra biểu tình.Màn hình hiện lên hình ảnh một tiệm sách đã cũ tên Khải Sắc Lâm, một thế giới kỳ quái.

'A ha ha' Thanh âm trong trẻo bên ngoài cửa sổ truyền đến.

Trì Nhạc quay đầu lại.

Nhìn thấy Tô Lí tóc quăn xõa tung, bả vai giấu trong lớp trang phục bằng da, nhìn qua giống như một con mèo dịu ngoan.

Lông mi dài khẽ động, đôi gò má hồng hồng, phấn nộn đáng yêu.

Tô Lí hướng Trì Nhạc vẫy vẫy tay.

Trì Nhạc có điểm bối rối. Trẻ thành niên mà cũng giới thiệu được sao? Hắn trong lòng OS.

Mặt nhăn mày nhíu, đi qua đó.

'Xin chào' Tô Lí nháy mắt mấy cái, nở một nụ cười, thanh âm giòn tan.

Trì Nhạc có chút ngoài ý muốn.

Đại bộ phận ai nhìn thấy hắn, câu đầu tiên chính là ngươi thật cao a, Tô Lí lại chỉ đơn giản nói 'Xin chào'.

Trì Nhạc đi thẳng vào vấn đề: ' Người cô chờ sẽ không đến đây, để bồi thường tôi mời cô ăn bữa cơm'.

Tô Lí nháy mắt mấy cái 'Thật sự? Ta đây có thể có lý do để ăn một bữa no nê rồi'.

Trì Nhạc có điểm ngoài ý muốn, chọn chọn mi, thuận thế đem chân gác lên ghế.

Khoảng 6 giờ, sắc trời đã tối. Trên bàn tròn của quán cà phê, khói từ ngọn nến đang cháy bay phảng phất.

Trì Nhạc cả người ngả ngồi trên ghế, thói quen muốn hút thuốc, nhớ tới Tô Lí đang ngồi đối diện, tay định lấy gói thuốc, đơn giản nắm lấy ví tiền.

Một ly Kenya AA(nó là một loại cà phê thôi) trước mặt hắn đã muốn lạnh đi phân nửa.

Tô Lí ngồi đối diện hắn, đang cố gắng chiến đấu với dĩa bánh sô-cô-la.

Bánh hơi cứng, nàng cuối cùng cũng buông tha không lấy cái dĩa băm vằm miếng bánh nữa, liền lấy tay cầm miếng bánh lên ăn, vẻ mặt thỏa mãn.

Chuyện của Trì Nhạc đã nói được bảy tám phần.

'Cho nên, Trì chim to là do Tiểu điểu nhi đặt? Vì sao a?'

Trì Nhạc nhìn nàng đem ngón tay dính đầy sô-cô-la vói vào môi mà mút hấp dẫn.

Ba mươi tuổi sơn môi đỏ làm tư thế này là hấp dẫn, hai mươi tuổi tô môi hồng làm tư thế này là đáng yêu.

'Điểu đại(chim to)' Trì Nhạc vẫn duy trì tư thế ngồi của một tên du côn, tay đặt trong túi, một đôi chân dài duỗi thẳng.

Hắn dù bận nhưng vẫn híp mắt cười, giống như đang chờ kịch hay.

Tô Lí nháy mắt mấy cái, nghiêng đầu đánh giá hắn: ' Vậy anh hẳn nên gọi là David chứ không phải là chim to!'.

Nàng bình tĩnh tưởng tượng, lại rất nhanh thùy hạ đôi mắt: 'Kia Tiểu điểu nhi....'

Trì Nhạc nở nụ cười.

Hắn đem thân mình giải thích: ' Tiểu điểu nhi tên Lý có một chữ Tỉ, chim nhỏ yếu đuối mới cần duy chuyển.'

'Đủ gượng ép' Tô Lí khen hắn.'Ta chính là thích cùng hắn thân cận' Trì Nhạc đem mặt để sát vào Tô Lí, không biết liêm sỉ mà nói.

Tô Lí đương nhiên biết hắn đang tuyên bố chủ quyền,vì thế nói tránh đi: 'Tiểu điểu nhi có....đặc biệt thích cái gì không?

'Quýt. Tranh. Mèo'

Thời điểm Tô Lí nghe thấy chữ mèo này, ánh mắt liền sáng lên: ' Nghe nói con trai nuôi mèo nội tâm sẽ rất ấm áp a'.

Trì Nhạc không chút nghĩ ngợi, phủ định hoàn toàn.

'Hắn thích mèo, nhưng không nuôi mèo'.

Lục Tỉ người này quả thật một chút cũng không ấm áp.

Đôi lúc Trì Nhạc hoài nghi hắn có phải con rơi của gấu bắc cực ở vùng địa cực, trời sinh bản tính rét lạnh.

Có ai trên đất nước này mùa đông phối hợp giữ dép lê xỏ ngón với áo lông không? Có Lục Tỉ.

Có ai trên đất nước này mùa lạnh mà dù ở nhà hay ra đường cũng không mang dép lê? Có Lục Tỉ.

Cuộc sông sinh hoạt cuộc hắn giống như cây cối trong thành phố vậy.

Tựa như loài cỏ rêu, không cần ánh mặt trời vẫn có thể xanh tốt.

Thế giới của cậu lấp đầy phòng ngự, cự tuyệt tất cả sự viếng thăm.

Tôi cần cậu, cậu có biết không?

Đối với tôi mà nói cậu như một cây cỏ lau.

Khi tôi lặn xuống nước, cần dựa vào cậu để hô hấp.

Mà đối với cậu mà nói, thì sự tồn tại của tôi cũng chỉ là vô hình.

Hơn 10 giờ, tiểu khu kiểu cũ, cây cối sinh trưởng rậm rạp, mèo hoang ở trong bóng đêm đi qua.

Thoáng chốc, một đạo bóng dáng thoăn thoắt hiện ra, một con mèo lông đen mắt vàng.

Bóng dáng mạnh mẽ của con mèo dừng lại, ánh mắt tròn xoe nhạy bén, một bộ lông đen tuyền tỏa sáng, hết sức xinh đẹp.

Nó một phen cảnh giác đánh giá người đang đi tới, lại không hề lưu luyến mà bước qua.

Một thân ảnh ngồi xổm ven đường.

Hai chân dài chụm lại với nhau khiến ống quần ma sát tạo nên thanh âm sột soạt.

Dép lê, không mang tất, ngón chân thật dài lộ ra ngoài, ước chừng là không nhìn rõ, cho nên cũng tuyệt không thấy được bộ dáng lạnh lùng.

Lục Tỉ ngồi xổm bên cạnh con mèo. Mèo bị dọa chạy biến mất, hắn vẫn bình tĩnh mà ngồi như vậy.

Bên chân là mẩu nhỏ thức ăn của mèo.

Cái loa cũ kĩ bắt trên cao ngọn đèn đường, một vầng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu xuống, đem bóng của hắn kéo dài.

Trì Nhạc đi tới, thân hình cao lớn, che khuất ánh sáng chiếu trên lưng hắn.

Hai cái bóng nhập thành một chỗ.

Trì Nhạc đặt quả quýt xuống bên chân, ngồi xổm.

Hắn đút cho con mèo, hắn tự đút cho hắn ( không phải con mèo nó đã chạy rồi sao nó còn ở đây hả tác giả đại nhân???)Sờ sờ ngón chân, thật lạnh.

'Cậu mà đi ra ngoài trong bộ dáng này nữa, tôi liền gọi điện đem người cùng mèo bắt gọn một thế' Giongj nói chân thật đáng tin.

'Trì chim to' Lục Tỉ gọi hắn.

'Ân?'

'Có phải gần đây cậu bị trúng tà rồi không?' Hắn sờ sờ mũi, đôi mắt giấu sau làn tóc mái hết sức thanh minh.

'Tôi gặp đối tượng kết thân của cậu. Là một cô nương xinh đẹp'

'Nga' Lục Tỉ chọn chọn mi: 'Cậu tính theo đuổi nàng'

'Tôi chỉ muốn theo đuổi cậu' Trì Nhạc tà mị híp mắt, dùng ánh mắt đánh giá con mồi mà nhìn Lục Tỉ.

'Cô gái này rất thích hợp với ngươi'

Một thanh âm như lơ đãng, như cẩn thận thăm dò.

'Cậu thích là tốt rồi.' Lục Tỉ một bộ dáng không sao cả, trong túi lấy ra một bao thuốc, lại trong tui Trì Nhạc lấy ra một cái bật lửa, châm thuốc, một đôi mắt tại khói thuốc mông lung bỗng thanh tỉnh, cười tà.

'Cậu cũng không thích ai, làm cho tôi chết tâm cũng tốt' Trì Nhạc cũng rít một hơi thuốc, thở ra một ngụm khói, trong lòng như có tảng đá rơi xuống, có chút rối rắm lại mang một chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn.

Lục Tỉ thùy hạ đội mắt, đèn đường chiếu ánh sáng lên thân ảnh cao gầy, miệng thở ra một ngụm khói thản nhiên, nhanh chóng đứng lên, tiến vào trong bóng đêm dày đặc mất hút. Hết thảy đều có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng lại yên tĩnh.

Nơi cửa sổ cách vách, màu vàng từ ngọn đèn dập tắt.

Thời điểm này, già trẻ, rất nhiều người đã đi ngủ

Bên cạnh bồn hoa cỏ dại sinh trưởng rất tốt, ngõ tắt nhỏ yên tĩnh vắng người, ngọn đèn chiếu vào lúc sáng lúc tối, giống như thế giới này chỉ còn lại hai người bọn họ.

Trì Nhạc nhìn thấy hắn, ánh mắt hẹp dài híp lại thành một đường.

Tiểu điểu nhi có một thói quen, một khi có người theo đuổi hắn, hắn sẽ đem đôi dép lê một năm bốn mùa không thay mà đổi thành giày chạy đua, mạc danh kì diệu, chạy rất nhanh. Một người con trai mười mấy tuổi, thân hình cân xứng, suy nghĩ linh hoạt, một thiên tài văn chương, bộ dáng cũng không vô lại, người muốn theo đuổi hắn không phải ít, nhưng tử nhỏ đến lớn chưa gặp hắn nói qua chuyện yêu đương. Hỏi hắn, hắn nói, chỉ có động vật có chỉ số thông minh thấp mới cần yêu đương. Tôi không giống cậu, ai đến cũng không- cự tuyệt.

'Trần Đấu' Hắn đem thuốc kẹp ở trong tay, đưa lưng về phía Trì Nhạc nói ra hai chữ.

Điếu thuốc lá kẹp giữa ngón trỏ và ngón giữa phảng phất làn khói, tản mát ra tín hiệu nguy hiểm.

'Cậu nói cái gì?' Trì Nhạc chần chờ một chút, lại nghe thấy cái tên đã lâu dường như đã mấy đời chưa nghe thấy rồi.

'Trần Đấu' Hắn nhắc lại, hướng Trì Nhạc nhe răng cười 'Ngươi không phải hỏi người ta thích là ai sao?'

Dứt lời, tai thảnh thơi dựa vào bên tường, chọn chọn mi, lặp lại hai chữ kia: 'Trần Đấu'.

Trì Nhạc lúc này mới xá định được, đó là tên bạn gái của hắn hồi ở trường trung học, cô ấy dũng mãnh như tiểu thú, thường xuyên gây chuyện đánh nhau nhưng thành tích lại tốt đến thần kỳ- Trần Đấu. Hắn từ lâu đã muốn quên khuôn mặt, chỉ nhớ rõ cô ấy có tóc ngắn ngang vai, lanh lợi sạch sẽ, dáng người cao gầy, giọng trầm thấp, khi đánh nhau dáng người rất đẹp, mắng chửi người cũng rất lợi hại.

Nhớ lại cái tư thế oai hùng hiên ngang khi nhảy qua đầu tưởng.

Trần Đấu không tính là xinh đẹp khuôn mặt giận dữ tại ánh nắng chói chang của tháng 4 tháng 5 vô cùng tinh nghịch, hướng về hắn, cúi người vươn đôi tay hữu lực

'Mau lên đây a, Trì chim to'

Khuôn mặt hào hứng của Trần Đấu hướng ra ngoài cửa sổ, lại hấp dẫn như vậy.

Từng có một khắc như vậy, hắn có do dự qua, ánh mặt trời của thế giới bên ngoài sán lạn như vậy, chỉ cần hắn rời đi, có lẽ sẽ gặp được một nơi ấm áp.

Chỉ cần hắn rời đi.

Đó là thời điểm 16 tuổi lông bông của Trì Nhạc, chính là hiện tại, hắn đã sắp 30 tuổi rồi.

Hắn biết rõ, con đườngtrước mắt bước đi sẽ cỡ nào khó khăn, nhưng hắn vẫn lì lợm, không còn gì phải sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play