Trì Nhạc tắm rửa xong, Lục Tỉ đã đi ngủ.

Trần Đấu dựa vào cửa sổ hút thuốc, đốm sáng tử điếu thuốc trong bóng đêm lúc sáng lúc tối.

Trì Nhạc đem khăn mặt ném lên đầu Trần Đấu, Trần Đấu lau qua hai ba lần cho có lệ, thuận thế hướng Trì Nhạc nhếch miệng.

'Người đã lớn như vậy rồi, như thế nào vẫn sống cẩu thả như vậy?'

Trì Nhạc châm thuốc, lại nhìn đến vị đang ngủ trên phòng tatami càng cẩu thả hơn.

Áo sơ mi bị cuốn lên tận rốn, nửa bên mặt đầu tóc rối bay.

'Mẹ nó người này lại có thể bày ra tư thế ngủ như vậy'.

Trì Nhạc một bên mắng chửi người, một bên lấy chăn đắp cho Lục Tỉ.

Lục Tỉ trở mình, đem chăn cuốn đi, lộ ra một nụ cười mỹ mãn.

'Ngủ như chết...' Trì Nhạc nói thầm.

Đời này đây là lần thứ hai ngươi lộ ra biểu tình như vậy'.

'Lần đầu tiên là lúc nào?' Trì Nhạc hỏi.

'Sau khi thi toàn quốc xong, ở phòng vẽ tranh, ngươi giúp Tiểu điểu nhi làm người mẫu, hắn đối với ngươi chuyên tâm vẽ một quả chuối tiêu. Ngươi hỏi hắn thi vào trường đại học nào, hắn nói giống như ngươi. Ngươi ngay lúc đó biểu tình liền giống như hiện tại vô cùng ngây ngốc, vừa nhìn đã biết đang yêu.' Trần Đấu khẩy khẩy điểu thuốc, một mặt nhớ lại tình cảnh nàng rời đi lúc đó.

'Cho nên, ngươi đã sớm biết?' Trong khẩu khí của Trì Nhạc, mang theo bảy phần khẳng định, ba phần ngoài ý muốn.

Hắn đối với Trần Đấu, chưa bao giờ cố ý giấu diếm qua điều gì, tất cả giãy dụa, mâu thuẫn của hắn toàn bộ đều lộ ra ngoài không che dấu.

Trần Đấu chưa bao giờ hỏi qua cái gì, nhưng không có nghĩa là, Trần Đấu không nghe không thấy.

'Có lẽ, so với ngươi sớm hơn một chút'.Trần Đấu thở ra một ngụm khói, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường.

Trì Nhạc xoay người, ngồi vào bên cạnh tatami.

Trần Đấu duỗi thẳng hai chân, ngồi dựa vào tường, nhẹ giọng hỏi: ' Vài năm ta không có ở đây, hai ngươi đã xảy ra chuyện gì?'

'..........' Trì Nhạc thở dốc, lại không biết phải nói từ đâu.

'Lấy tài hoa của Lục Tỉ, đến bây giờ vẫn chưa ra được bất kì triển lãm nào, còn phải đợi ta trở về nước trù tính giùm hắn, còn ngươi, cư nhiên lại từ bỏ giấc mộng thiết kề thời trang mà đi làm người mẫu' Trần Đấu đối với trần nhà thở ra một ngụm khói, 'Xem ra, chuyện hai người trong lúc đó, không phải chuyện nhỏ'.

Trì Nhạc trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía nào đó trong khoảng không, tựa hồ nhớ lại cái gì, thủy chung vẫn không nói một chữ.

Trần Đấu nhìn đến hắn bộ dáng kinh ngạc, uống hết rượu còn thừa bắn đạn khói bụi: 'Trì chim to, sức lực kẹp người lúc trước theo đuổi ta đâu rồi?'.Trì Nhạc nhìn đến điếu thuốc trong tay mình, làn khói nhiễm một tầng nhàn nhạt, để lại dấu vết giấy gói bị đốt qua, cùng với vết sẹo khó coi giống nhau chói mắt.

'Hắn không giống'. Trì Nhạc xoay người, đi đến bên cạnh Trần Đấu, ngồi xổm xuống, lấy chai rượu trong tay nàng.

'Quan hệ giữa nam nhân với nam nhân, vốn không cần cái gì danh phận'.Trì Nhạc giương mắt ' Từ ngày đầu tiên ở bên hắn, ta đã có một vị trí'.

'Chẳng qua' hắn nhìn qua Lục Tỉ một bên đang ngủ say, ánh mắt ôn hòa như triều tịch 'Ta đã đi xa hắn rồi, mà hắn còn không có đuổi kịp'.

'Ta đang đợi, chờ có một ngày hắn đến bên ta, cùng ta sánh vai mà đứng, kì phùng địch thủ'.

Ta cho ngươi chuẩn bị quãng đời còn lại của ta.

'Trì chim to, ta không đoán được ngươi sẽ thật sự yêu một người.'

Một khoảng trống lớn trầm mặc.

Điếu thuốc trong tay Trần Đấu, tro thuốc đã làm một đoạn thật dài.

Nàng đã quên khẩy.

'Ta cũng không đoán được.'

Trì Nhạc hướng nàng cười cười, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.

Bóng đêm dày đặc yên tĩnh, hình dáng triền núi ẩn ẩn hiện hiện.

Một vòng huyền nguyệt bắt tại chân trời, ánh trăng trong trẻo, chiếu không rõ thế giới trong ngọn núi.

'Trần Đấu, thời điểm cùng ngươi một chỗ, có rất nhiều thứ, ta từng có một khắc động tâm'.

'Trì Nhạc, ngươi mẹ nó không biết xấu hổ nói cái này? Có phải thực đã cho là ta rộng lượng, cái gì cũng không chú ý hay không?' Trần Đấu thuận thế cũng đem thuốc khảy.

Trì Nhạc cười 'Người có đôi khi thực bị coi thường,rõ ràng bên người có một người cực thích hợp, lại cố tình phải tìm được người không thể chiếm được, có phải như vậy mới là tình yêu hay không?'

'Cái này gọi là báo ứng! Ngươi lúc trước lừa dối ta lấy ta làm lá chắn, hiện tái nên sớm nên đoán được đường tình không thuận lợi là xứng đáng.....'

Trần Đấu còn chưa nói xong, tiếng chuông di động nhạc của AKB48 vang lên, nàng liếc mắt xem màn hình, đem khăn mặt vắt lên đầu, tiếp điện thoại , thay đổi đổi biểu tình ngây ngốc.

'Ân. Ngày mai sẽ trở về. Lau khô, đương nhiên lau khô, trên đầu ta còn có khăn mặt đây nè, ta là người lười như vậy sao? Ngày mai làm cho ta cái gì ngon đó? Chanh túy ngư, như vậy đi, đặc biệt muốn ăn! Được được được, ta đã biết, ngủ ngon, bye'.

'Kháo, mẹ nó vừa nãy sao không lộ ra vẻ mặt này đi!' Trì Nhạc lấy chân đá nàng, 'Thực mẹ nó ngốc!'

'Ngươi mới biểu tình cái kia nha, trong hạnh phúc còn mang một chút chua chát, dù sao ngươi vẫn còn đang trong thời gian thầm mến'.

'Cút, xú nha đầu!'Trì Nhạc xử cái ót của nàng.

'Ngươi cái thẳng nam biến dạng vứt bỏ bạn gái, còn không biết xấu hổ mà bảo ta cút?' Trần Đấu lấy chân đá hắn.Trì Nhạc một phen nắm lấy mắt cá chân của nàng 'Ta còn chưa có theo đuổi, không tính là cong'.

'Tim ngươi ấy à có đến 18 ngăn, ta không cho ngươi đường lui ngươi có mà lên trời!' (hiểu được chết liền=.=)

'Sao lại nói thế a? ta cũng đã từng có bạn gái cũ mà!' Dứt lời, cố ý dùng sức nắm lấy mắt cá chân của cô bạn gái cũ.

'Từ lúc chia tay với ngươi, hắn cũng không kết giao thêm người bạn gái nào'. Lục Tỉ che chăn sâu kín nói.

'Ngươi sao tỉnh rồi?'

'Ta chính là có chết, cũng bị các ngươi rầy đến nỗi phải đào mồ sống dậy'. Người nào đó xốc chăn lên, tức giận mà rời giường.

'Trì Nhạc, ngươi không phải bị vô năng chứ?' Trần Đấu vẻ mặt biểu tình như có thể nuốt nguyên một ngọn núi Everest.

'Ta thấy giống đó' Lục Tỉ gật đầu.

'Tôi đó là xem cậu như nguồn tiêu thụ tốt, không thể không siết chặt thời gian, nhìn thêm một chút.' Trì Nhạc đem tóc Lục Tỉ đang bay rối vén đến mang tai.

Trần Đấu nhìn đến Lục Tỉ, gật đầu tỏ vẻ đồng ý: 'Nói thực ra, ngươi hiện tại quả thật cùng trung học lúc ấy không giống nhau, ai, người này cắt tóc chỗ nào thế? Đặt biệt cá tính!' Trần Đấu nghiêm túc.

'Ta tự cắt!' Lục Tỉ oán hận.

'Trần Đấu ta nói cho ngươi, ngươi trước kia chọn hắn không chọn ta, đó là do ngươi mù! Trì chim to trừ bỏ dáng người cao to, còn có ưu điểm gì?' Lục Tỉ còn canh cánh trong lòng.

'Bất quá hiện tại không còn kịp nữa rồi, bỏ lỡ chính là vĩnh biệt'. Hắn nói xong, lướt qua đi đến phòng tắm.

Mười phút sau trong phòng tắm truyền đến một thanh âm, 'Kháo, quên mang quần lót!'

Trần Đấu ồn ào ' Ta không phải nói trước với ngươi đêm nay ngủ lại để ngươi chuẩn bị rồi sao? Ngươi đến cái này cũng không nhớ, chuẩn bị đem chim đi dạo nơi tĩnh mịch đi!'

Trì Nhạc nghe vậy, liền lập tức lên lầu, một phút đồng hồ sau cầm một cái quần lót đã chuẩn bị đi xuống dưới, đến gần toilet, quay đầu lại, nhìn thấy con mắt Trần Đấu mơ hồ mà đánh giá hạ bộ của hắn.

'Ta mang theo hai cái' Trì Nhạc mặt không đổi sắc.

'Hai ngươi mặc chung một số?' Trần Đấu lé mắt hoài nghi.

'Đây là số của hắn'. Mặt Trì Nhạc đen đi một chút.

Ánh mắt Trần Đấu có phần phức tạp.

'Nghĩ muốn cái gì đây?'

'Trì chim to, ngươi không phải ở trong nhà còn giúp hắn chuẩn bị bàn chải đánh răng, dép lê, áo ngủ cùng bát đũa luôn chứ?'

'Lão tử mua ở siêu thị dưới lầu đấy!' Trì Nhạc nghiến nghiến răng.

Lục Tỉ tắm rửa xong đi ra, Trần Đấu đã muốn lên lầu trên đi ngủ, Trì Nhạc ngồi đưa lưng về phía cửa sổ, nhìn thấy hắn từ phòng tắm lắc lư đi tới.

Lục Tỉ đi chân trần bò lại tatami, lưu lại trên mặt đất dấu chân ướt sũng nước trơn bóng, thấy hình ảnh ấy trong lòng Trì Nhạc ngưa ngứa.Lục Tỉ còn chưa hoàn toàn tỉnh rượu, đầu còn hơi choáng, thầm nghỉ muốn ngủ tiếp.

Thân thể nghiêng một cái, mái tóc còn ướt sũng hướng gối đầu dựa vào.

Trì Nhạc nhanh tay lẹ mắt, một tay ôm lấy hắn.

Lục Tỉ thân trên trần trụi, cứ như vậy ngã vào lồng ngực nóng hừng hực của Trì Nhạc.

Vừa vặn lộ ra thân thể mới tắm trắng nõn hơi ửng hồng, còn nhiệt khí nguy hiểm, nơi chóp mũi nước từng giọt từng giọt rơi xuống, có chút dừng trên ngươif Trì Nhạc, cảm giác ngứa ngáy truyền khắp toàn thân.

Cảm giác da thịt chạm nhau hết sức nhẵn nhụi.

Áo sơ mi trên người Trì Nhạc rộng mở.

Đầu của Lục Tỉ tựa trên vai Trì Nhạc, bọt nước dính trên tóc thấm ướt áo sơ mi Trì Nhạc.

Khuôn mặt bị thấm ướt làm ánh lên làn da trong suốt tinh tế.

Trì Nhạc cầm lấy khăn mặt cùng máy sấy đã mua ở cửa hàng từ sáng sớm, một tay ôm Lục Tỉ làm cho hắn tựa vào lồng ngực chính mình, một tay ôn nhu giúp hắn lau khô tóc.

Hơi thở Lục Tỉ phả lên cổ Trì Nhạc.

Một mảnh lõa thể trơn bóng dưới ánh trăng bại lộ trong tầm mắt của Trì Nhạc.

Nước lóng lánh chảy dọc theo đường cột sống, một giọt trượt xuống lưng quần tiến vào mảnh đất bí mật.

Lục Tỉ say rượu, cả người tản mát ra vị ngọt của rượu mơ.

Ánh mắt Trì Nhạc bỗng sang rực lên.

'Sấy tóc nhanh nhanh lên' Người dựa vào lồng ngực đột nhiên dán vào tai hắn nói.

Thanh âm lãnh đạm, giọng mũi dày đặc.

'Cậu không phải say sao?' Trì Nhạc dùng ngữ khí làm nũng lấy vành tai cọ cọ vào mái tóc Lục Tỉ.

'Tôi hiện tại rất nhức đầu!' Khẩu khí Lục Tỉ sinh lãnh.

Nhưng mà đối với tư thế yếu đuối ở trong lòng địch nhân này, thực sự không hề có sức thuyết phục.

Tiếng máy sấy ong ong rốt cuộc ngừng lại.

Trì Nhạc tắt máy sấy, lấy tay bới tóc Lục Tỉ cho xõa tung.

Tóc mái Lục Tỉ hỗn độn che trụ ánh mắt, từ chiếc mũi cao thẳng đi xuống là bờ môi có hình dáng đẹp, cằm sắc nhọn lại không mất vẻ dương cương (mạnh mẽ), dáng người cân đối rắn chắc.

Trì Nhạc đem cằm gác qua, ở bên tai Lục Tỉ mê hoặc hỏi han: 'Cậu vì sao lại theo đuổi Trần Đấu?'

Ánh mắt Lục Tỉ thủy chung thùy hạ, giống như đã ngủ nhưng cũng giống như không.

Hắn cắn môi, nửa ngày, cho quay lại hỏi một câu: 'Còn cậu?'

Hôm sau.

Hai người tỉnh lại, Trần Đấu đã không thấy, chỉ để lại tờ giấy nói công ty có việc nên đi trước.

Lục Tỉ trầm mặc đưa lưng về phía Trì Nhạc đang mặc quần áo, Trì Nhạc dựa vào tường nhìn hắn, dùng ánh mắt sỗ sàng mà vô cùng nghiêm túc.Lục Tỉ đã hoàn toàn tỉnh rượu, hắn trù trừ thật lâu, chó do dự hỏi: ' Tôi tối hôm qua không có gây ra chuyện gì chứ?'

Trì Nhạc nhìn thấy tai hắn nổi lên một tầng hồng không bình thường, mắt ánh lên ý xấu muốn trêu chọc: 'Cậu nói xem?'.

Lục Tỉ có điểm chột dạ, hắn biết chính mình mỗi lần uống rượu, tác dụng rượu cũng không quá lớn, sáng sớm hôm nay tỉnh lại thấy Trì Nhạc an nhàn ngủ bên người chính mình, tâm lý cũng không có gì rối loạn.

Trì Nhạc thấy hắn không hề lo lắng lại có bộ dáng trấn định giả bộ mạnh mẽ, thật sự nội tâm vô cùng yêu thích.

'Cậu chỉ cần nhớ rõ' Trì Nhạc đi đến phía trước, giúp Lục Tỉ sử sang lại quần áo, lại tiến đến bên tai hắn, thấp giọng nói 'Không cần ở nơi không có tôi uống rượu, là được.'

Lục Tỉ trừng hắn. Hiện tại hắn có thể xác định, hắn cùng Trì Nhạc cái gì cũng chưa có xảy ra.

Di động trong túi quần Trì Nhạc không an phận rung lên.

Lấy ra thấy màn hình điện thoại làm cho chấn động, liếc qua biểu thị 'Bà nội'.

Nghe thanh âm Trì Nhạc dường như tâm tình rất tốt.

'Gọi Trần tiểu thư!' Di động truyền đến thanh âm ngây thơ của bà nội Trì 'Tiểu điểu nhi của ta đâu?'

'Ở bên cạnh ta đang mặc quần áo nà'. Trì Nhạc lấy ánh mắt phiêu phiêu nhìn Lục Tỉ, không có ý tốt mà nói.

Lục Tỉ nhíu mày, Trì Nhạc ấn microphone, đối Lục Tỉ nói: ' Trần tiểu thư tìm không ra cậu, nên cử người quan trọng là tôi tới.'

'Chúng ta hẹn hôm nay đi ăn cơm'Lục Tỉ vân vê mái tóc 'Suýt tý nữa là đem chuyện này quên mất'.

'Phải không?' Trì Nhạc nháy mắt mấy cái, lại giơ microphone thân thiết nói: 'Bà nội, con cũng chưa ăn cơm đâu, hay là chúng ta cùng nhau ăn?'

'Ngươi không đi tán gái đến xem náo nhiệt làm gì, sợ bóng đèn 300w như ngươi còn chưa đủ sáng hay sao?'Bà nội Trì ghét bỏ.

'Được, con đã biết, hiện tại chúng con liền qua'.

Đầu kia của điện thoại, bà nội Trì vẻ mặt lờ mờ vì bị treo điện thoại, hoài nghi thực lực của chính mình có phải hay không ép cháu uống sai dược để đầu óc nó choasg váng hay không.

'Này có khác chi thiêu thân đâu chứ!'

Trì Nhạc lúc này chính là âu yếm mở cửa xe, người ngồi ở phó lái chính là Tiểu điểu nhi, xuân phong đắc ý mà chuẩn bị đi gặp lão thái thái.

Về phần chuyện này lão thái thái đã không đợi được hắn, hắn cũng không một chút để ý.

Lục Tỉ trên đường đi khô ng nói gì, lắc lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trì Nhạc từ ' Cảnh xuân chợt tiết' xướng đến ' ngươi như thế nào để ta buồn khổ'.

Cuối cùng cũng tới nơi.

Xương cổ của Lục Tỉ đã sớm muốn phát bệnh.

Trì Nhạc cởi bỏ dây an toàn của chính mình, lại cúi người qua giúp Lục Tỉ cởi dây an toàn.

Lục Tỉ bị Trì Nhạc đặt ở dưới thân, bỗng nhiên xoay người lại.

Chóp mũi hai người chạm nhau.

Lục Tỉ vươn tay, chậm rãi xoa má của Trì Nhạc.

'Tối hôm qua, tôi đã tát cậu có phải hay không?'.

Trên bàn cơm. Bà cháu ba người đang ăn cơm.

Bà nội Trì nhìn thấy đứa cháu cao to của mình như thế nào càng nhìn càng thấy mệt mỏi.

Xú tiểu tử này từ nhỏ đến bây giờ vẫn chưa có cái gì tiến bộ, mỗi lần ăn cơm đều liên tiếp hướng về Lục Tỉ cười ngây ngô.

Lục Tỉ thùy hạ đôi mắt cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không để ý tới hành vi si ngốc của người bên cạnh.

Bà nội Trì từ dưới bàn đá Trì Nhạc một cước.

Trì Nhạc lúc này mới lưu luyến mà quay đầu nhìn đến bà nội thân ái của hắn.

Bà nội Trì gắp một con tôm để vào trong bát Trì Nhạc: 'Lột'.

'Hả?' Trì Nhạc có điểm không thông.

'Bóc tôm! Bóc tôm cho ta!' Bà nội Trì liếc mắt khinh thường.

Trì Nhạc tâm tình tốt cười cười, ngoan ngoãn đem tôm lột, đưa vào trong bát bà nội Trì.

Bà nội Trì hài lòng mà gắp khối thịt tôm, lạ bỏ vào bát của Lục Tỉ.

Trì Nhạc cười khổ: ' Bà nội, có phải con nên tính phí gửi hay không?'

'Nói ngốc cái gì đó!' Bà nội Trì khiển trách: 'Ngươi còn có thể là tặng phẩm, ngươi nhiều lắm chỉ là tờ hóa đơn đòi phí tặng kia thôi'.

'Khụ khụ' Lục Tỉ ở bên cạnh ho nhẹ hai tiếng.

Trì Nhạc một lần nữa quỳ gối dưới những lời nói ác độc của bà nội.

Đã bao nhiêu năm, chưa bao giờ có cảm giác thông thường này.

Người một nhà, vây quanh bàn ăn cơm.

Bà nội Trì luôn đem đồ ăn tốt nhất, hết thảy đều gắp vào bát Lục Tỉ.

Trì Nhạc ở một bên ngây ngô cười, chưa bao giờ biết đến cái gì tên là khẩu vị.

Hắn nghĩ muốn cho Lục Tỉ, cũng vẫn đều là cái tốt nhất hắn có thể cho.

Chỉ có điểm này,cho tới bây giờ đều không thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play