Ba người cách biệt mấy năm mới gặp lại, Trì Nhạc giống như thật lâu chưa thấy Lục Tỉ cười nhiệt tình như vậy.
Sự có mặt của Trần Đấu, xóa tan không khí đang giằng co giữa hắn và Lục Tỉ.
Ba người vây quanh bàn tròn nhỏ mà ăn uống cùng ôn lại chuyện cũ.
Rượu quá ba tuần, làn da trắng nõn của Lục Tỉ nhiễm một tần hồng, ánh mứt có chút sương mù.
'Eh, giúp ta lấy bình rượu mơ từ trong áo khoác ra đây' Trần Đấu một
ngụm xử lý rượu còn xót lại trong ly, hướng Trì Nhạc cùng Lục Tỉ vẫy vẫy tay.
Lễ vật nàng mang từ Nhật Bản về tặng bạn còn chưa có mở ra đâu.
Lục Tỉ cùng Trì Nhạc nghe tiếng liền quay đầu lại, hai tay tương thông
cách bàn chạm vào nhau,Trì Nhạc ngẩng đầu nhìn Lục Tỉ, Lục Tỉ thùy hạ
ánh mắt, hai má đỏ ửng lan đến mang tai, sửng sốt trong chốc lát, đem
tay rút về.
'Eh, đây chính là quà kỉ niệm của người Kỉ Châu Bạch Tân tặng' Trần Đấu đắc ý lắc lắc cái chai, phanh một tiếng mở ra, hướng ly rượu của chính
mình rót xuống.
'Ngươi không phải ở Mỹ sao, như thế nào lại đi Nhật Bản?' Trì Nhạc hỏi.
'Đi du lịch! Đi xem nhóm con(chữ con là do tác giả viết ta cũng không biết là gì)
'Nhóm con?'
'AKB48 a!' Trần Đấu nói xong, làm cái tư thế kinh điển của nhóm nữ.
'Không thấy ngươi nhiều năm như vậy quả nhiên thay đổi nhiều, cư nhiên
tử nữ hán tử biến thành trạch nam, trước kia như thế nào ta không biết
ngươi thích nữ đoàn.' Trì Nhạc nói.
'Nhiều chuyện ngươi chưa biết còn nhiều lắm!' Trần Đấu cảm thán, đứng lên rót rượu mơ cho Trì Nhạc cùng Lục Tỉ.
'Cũng đúng, ta cũng không biết hai ngươi vẫn còn liên lạc.' Trì Nhạc gật đầu.
'Như thế nào, ghen tỵ? Trần Đấu đưa tay khều khều cằm của Trì Nhạc, ánh mắt bỡn cợt: ' Trì chim to, tại thời điểm lúc ta cùng Tiểu điểu nhi,
ngươi mới là người đến sau. Dù sao hắn là người đầu tiên theo đuổi ta'.
Dứt lời, mạnh mẽ vỗ vỗ vai Trì Nhạc.
'Hắn theo đuổi ngươi?' Trì Nhạc ha hả cười.
'Còn nhớ rõ ngươi theo đuổi ta như thế nào không?' Trần Đấu hướng Lục Tỉ bĩu môi, buông chiếc đũa, hùng hổ đứng lên.
'Ăn bánh bao không?'
'Là do ngươi làm?'
'Đúng vậy'
'Chúng ta kết giao đi, kết giao tình nhân á'
'Vì sao?'
'Vì mỗi ngày sẽ được ăn bánh bao a'.
'Ta c đại gia nhà ngươi!'
Trì Nhạc thấy Trần Đấu hành động khoa trương, nhớ tới ngày ấy nàng ngồi xổm bên chân hắn mà hát Give me a reason to be a woman, liền không nhịn được mà phá lên cười.
Trần Đấu vẫn là Trần Đấu, giống như kẻ dở hơi, chưa bao giờ để ý hành động với vẻ bề ngoài xinh đẹp có bao nhiêu tương phản.
Hơn mười tuổi vẫn như thế này, qua ba mươi tuổi vẫn vậy.
Lục Tỉ nhợt nhạt uống một hơi ly rượu mơ.
Từ góc độ của hắn nhìn qua, Trì Nhạc cười đến mắt phiếm thủy quang, ở
bên bàn Trần Đấu dùng ánh mắt dọa người phụ họa, có vẻ hết sức hài hòa.
'Ta nhớ rõ chính ta hôm khai giảng liền theo đuổi ngươi' Trì chim to đối với vấn đề này dị thường tích cực.
'Khéo ghê, ta ngày đó thông đồng đưa tin, trước ngài một ngày đó!' Trần Đấu liếc cái xem thường, đem chân gác lên chiếc ghế bên cạnh bàn.
'Trì chim to như thế nào theo đuổi cậu mà cậu đồng ý?' Lục Tỉ chống
đầu, tà tà liếc nhìn Trần Đấu, dư quang nhìn thấy Trì Nhạc càng làm ánh
mắt quay lại chính mình.
Trì Nhạc có chút nhớ lại, đối Lục Tỉ nói: ' Bạn học, ngươi có thể là bạn gái ta không?'
Trần Đấu ngẩn người, có điểm giật mình: ' Ngươi cư nhiên lại nhớ rõ như vậy'.
'Ngươi còn nhớ rõ ngươi trả lời ta thế nào không?' Trì Nhạc quay đầu lại hỏi Trần Đấu.
'Ta là đại gia của ngươi' Trần Đấu lăng lăng đáp.
'Đại gia, nói chuyện chưa hết mười lăm phút liền yêu đi.' Trì chim to thỏa mãn về kỹ năng của bản thân.
'Sau đó thế nào?'Lục Tỉ tiếp tục chen vào nói.
'Sau đó? Sau đó Ban Hoa chạy đến thổ lộ, hóa thành chỉa chỉa ta nói: 'Bạn gái ta, đánh bảy khúc'.
Trần Đấu giống như nhớ đến đoạn chuyện tình buồn chán, khoát tay, nháy mắt không có hứng trí nhớ lại.
'Ân, trực tiếp đem Ban Hoa bay xa 5 thước. Từ nay về sau một đường thái bình.' Trì Nhạc quay về nhìn Lục Tỉ, hướng hắn nháy mắt dắc ý.
'Thực không ra gì!' Quả nhiên thu được ánh mắt xem thường.
Trần Đấu còn muốn thương tổn Trì Nhạc thì bị một chiếc điện thoại đánh
gãy, nàng lướt nhìn qua màn hình, lập tức nhổ cây tăm ra, đem ống quần
buông xuống, đứng dậy đi tiếp điện thoại, khi trở về, đối với Tiểu điểu
nhi làm kí hiệu ok.
'Công ty mỹ thuật tạo hình không có vấn đề gi'.
'Đúng rồi, còn chưa có giới thiệu', nàng lần nữa hướng về Trì Nhạc: '
Ta lần này là cùng Lục Tỉ mở triển lãm tranh cá nhân, Trần Đấu, Đấu
trong tinh thần chiến đấu, nhớ niệm rõ ba lần!'
Ba người uống đến nửa đêm đồng hồ điểm 12 giờ, chủ quán phải đóng cửa, Trần Đấu vẫn chưa tận hứng.
Tửu lượng của Lục Tỉ sớm đã tới giới hạn, người này tửu lượng vẫn luôn
kém cỏi, hơn nữa khi uống say sẽ rất mềm nhẹ giống như phân ra hai người vậy.
Giờ phút này Lục Tỉ đang nghiêng người dựa trên vai Trì
Nhạc, mặt cười ửng hồng, ánh mắt không rõ, miệng càu nhàu phát ra thanh
âm ô ô hỗn độn không rõ.'Vẫn ổn chứ?' Trì Nhạc quay đầu dỗ dành, nhẹ
nhàng lắc lắc Lục Tỉ đang say.
Trần Đấu ở một bên gọi xe.
Trong ba người, Lục Tỉ say đến lợi hại.
Lục Tỉ bị Trì Nhạc lắc liền khó chịụ. Đột nhiên giơ tay cho hắn một cái tát.
Pia. Một tiếng thanh thúy.
Trần Đấu quay đầu lại, liền thấy trên mặt Trì Nhạc in hằn năm dấu tay rõ ràng.
'Ha ha ha ha ha ha ha!' Trần Đấu ôm bụng, tuôn ra một trận cười ' Người này , mỗi lần uống rượu phản ứng cũng không giống nhau!'.
Trì
Nhạc đưa tay sờ sờ khóe miệng, giơ lên một nụ cười tà khí: ' Không quan
trọng, rồi có một ngày, cái tính sắc bén đó hoàn trả lại cho ngươi!'
'Ngươi chờ ngày hôm nay đã 20 năm rồi, chỉ sợ đến hôm nay rồi, lại
không làm được việc thôi a.' Trần Đấu ở một bên liếc mắt có ý xấu chế
nhạo.
Một chiếc xe ngừng lại ở ven đường.
Trần Đấu lôi kéo hai người: ' Đi đi đi, đi với ta chỗ này nữa, nhà nghỉ ta bao rồi, hôm nay hai ngươi không được về.'
Nhà nghỉ hai tầng bên cạnh vườn trà, thiết kế hết sức đặc biệt.
Vào cửa có một cái bàn gỗ dài, trên bàn bày 10 loại lá trà, nơi sân thương được làm thành phòng tatami.
Bao quanh căn phòng tatami là cửa sát đất.
Nếu nằm ở nơi này ngắm trăng, cũng rất phong tình.
Lục Tỉ tỉnh rượu được một ít, người đầu tiên leo lên phòng tatami, chân mang dép lê, vẫn như cũ không mang tất, hoan thoát mà bày ra một tư thế quý phi say rượu, quần bò bó buộc làm hằn rõ đường mông cong, mệt mỏi
duỗi thắt lưng, áo sơ mi bị vén lên lộ ra một phần thịt trắng nõn nà.
Hắn quay thân lại, duỗi thẳng người ra sau, chỉ hai người phân công: ' Ngươi, mang rượu tới, ngươi mang cho ta cá mực'.
Người này, rõ ràng bộ dáng không tính là đẹp, rõ ràng mặc quần áo đơn
giản như vậy, rõ ràng không có tư dung, nhưng không biết vì sao, lại
khêu gợi muốn chết.
Ba người đều đã uống nhiều rồi.
Trần Đấu đi WC tắm rửa, Lục Tỉ ở trên Tatami, câu được câu không mà lấy chân đá Trì Nhạc.
'Trì chim to, cậu nói cậu giống kẻ ngốc không?'
Lục Tỉ mỗi lần uống rượu cảm giác đều không giống nhau, không chỉ là con người khác mà còn khiến người ta đoán không ra.
Trì Nhạc không trả lời hắn. Lấy thuốc ra hút.
Lục Tỉ vẫn đá, không thuận theo thì không buông tha.
'Gọi cậu đấy, đồ ngốc, có trả lời hay không hả?'
Trì Nhạc một cái xoay người đem hắn đặt ở phía dưới.
'Không ngạnh'. Vừa nói vừa phả khói thuốc lên mặt Lục Tỉ.
Lục Tỉ hí hí mắt.
Trì NHạc bỗng nhiên đem đầu kề gần.
Lục Tỉ ngẩn ra.
'Trong ánh mắt có sao'.
Vẫn duy trì khoảng cách gần đến nỗi có thể nghe được hô hấp lẫn nhau, Trì Nhạc lấy tay vén những lọn tóc hỗn độn của Lục Tỉ.
'Còn tưởng rằng cậu định hôn tôi nữa chứ' Lục Tỉ cười ha ha, ánh mắt nửa tỉnh nửa mê.
Trì Nhạc đứng dậy hút thuốc.
Lục Tỉ dùng chân khều hắn, một chút cũng không thành thật.
'Không dám a? Không phải nói thích tôi sao?' Lục Tỉ cười cà lơ phất phơ, không đứng đắn.
Trì Nhạc thở ra một ngụm khói, nheo lại ánh mắt, từng chữ từng chữ nói: 'Dù cậu có chết, tôi cũng dám hôn cậu'.
Lục Tỉ không cười, lẳng lặng nhìn hắn.
Dù cậu có chết tôi cũng dám hôn cậu, trên người cậu quấn đầy khăn liệm, cơ thể cậu lạnh lẽo, cứng nhắc, cậu không còn thở, chúng ta âm dương
cách biệt, mà ngươi tràn ngập mùi tử vong.
Lục Tỉ trở mình, lấy tay che lên mắt.
Hắn hiển nhiên không thích đề tài này.
'Bệnh ưa sạch sẽ của cậu trị khỏi rồi?.' Nghẹn nửa ngày mới thốt ra được câu như vậy.
'Không có' Trì Nhạc thuận miệng trả lời hắn, nhìn ra những ánh sao ngoài cửa sổ.
Ngọn núi trong bóng đêm thật đẹp, mà đẹp nhất chính là sao trời, trong mắt cậu.
Tôi nghĩ tôi có thể biết vì sao tôi thích cậu.
Đọc truyện tại
Trong mắt cậu có ánh sao, vô luận ở nơi u ám nào, nó đều như trước sáng ngời, hấp dẫn người đi trong bóng đêm là ta.
Chú thích
Phòng Tatami là phòng được lát sàn bằng tatami. Tatami là một loại sản
phẩm được dùng đế lát mặt sàn nhà truyền thống của người Nhật Bản. Nếu
tò mò muốn xem nó thế nào thì các nàng vô gu gồ nha.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT