Nhạc bắt đầu nổi lên, từng đôi trai gái tay trong tay cùng nhau đung đưa theo điệu nhạc.
Mai và Phong vẫn còn chưa chịu bắt đầu mà cứ đứng đấy bốn mắt nhìn nhau. Mai bắt đầu cảm thấy hơi mất tự tin khi Phong cứ nhìn cô đắm đuối con cá chuối như vậy nên đã lấy tay đập nhẹ
" anh ko sao chứ? làm gì nhìn tôi gớm vậy, hay lại đang nghĩ trò gì làm tôi mất mặt nữa hả?"
Phong giật mình
"em rất đẹp"
mặt Mai đỏ bừng lên, nhưng chưa để Mai hết ngại ngùng Phong đã lôi cô ra giữa sân khấu, Mai có hơi lúng túng nhưng trước sự hướng dẫn của Phong rất nhanh Mai đã bắt kịp điệu nhảy.
Họ nhẹ nhàng di chuyển qua lại sang trái rồi sang phải, lên trên rồi lại xuống dưới, xoay bên nọ, ngả bên kia.
Mai hơi chóng mặt, mà mỗi lần bị như thế thì vẻ mặt cô lại cau có, nhăn nhúm trông rất tội nghiệp.
Phong liền hiểu ý đẩy nhẹ bàn tay đang đặt dưới lưng Mai, từ từ kéo cô ép sát vào người anh. Mai bị sốc nhẹ, theo phản xạ tự nhiên cô định kêu lên rồi bật ra khỏi vòng tay ấy. Nhưng ko kịp nữa rồi, vòng tay anh đã ôm trọn cô, bờ môi anh đã khoá chặt môi cô. Mai chỉ biết nhắm tịt mắt lại, phó mặc tất cả cho số phận.
vài giây sau, mọi thứ trở lại bình thường. Mai đột nhiên thức tỉnh khi có ai đó bất cẩn làm rơi một vật gì đó bằng thuỷ tinh, tiếng va chạm rồi tiếng của một vật vốn nguyên vẹn bị vỡ vụn nghe thật nhói tai, Mai lập tức nhìn ra và ngỡ ngàng khi người đó là Long. Cô vụt chạy mà ko hiểu mình đã mắc tội gì. Rời khỏi vòng tay của Phong Mai cứ chạy, chạy rất nhanh. Thoát ra khỏi tất cả, rồi đột nhiên dừng lại hét lớn
" A...A.....AAAAA......aaaaaaa"
có thể coi là hét trong vô vọng . Nhưng Mai vẫn lấy hết sức mình mà hét thật lớn vào mặt nước phẳng lặng kia.
" em thấy sợ sao? tại sao phải chạy nhanh như vậy ?"
Phong xuất hiện và đặt cho Mai một câu hỏi mà chính cô cũng đang muốn tìm câu trả lời.
Đúng vậy? tại sao Mai phải chạy chứ? vì Long sao? vì Long đã nhìn thấy cô và Phong nên mới hành xử như vậy sao?
" em đừng trốn tránh nữa. Tại sao trong lòng em luôn có Long mà em ko chịu chấp nhận nó? hay em cũng rung động trước anh?"
Phong nhìn thẳng vào mắt Mai đặt câu hỏi khiến Mai bối rối.
" ko phải như vậy, tôi....tôi....tôi... thực ra là......"
" em ko cần giải thích, nghe anh nói đã"
Phong nhẹ nhàng cởi áo khoác ngoài ra khoác lên vai Mai, trời về đêm có chút se lạnh. những đợt gió đêm mang theo hơi lạnh từ từ thổi vào tâm hồn trống rỗng của cả Mai và Phong.
họ cùng nhau nhìn về phía dòng sông đang lững lờ trôi. trong cả hai đều xuất hiện một khoảng lặng, không gian xung quanh như thu hẹp lai, cả thế giới như chỉ gói gọn trong lòng bàn tay, trật hẹp, bí bách. Phong hít một hơi thật dài rồi lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng.
" em nhìn mặt nước kia đi, ko một gợn sóng đúng ko?"
" đúng vậy , mọi thứ thật yên bình, nhưng buồn tẻ và vô vị."
" ko sai! và Đó chính là anh........ lúc chưa gặp em, haizzzzz? " Sau đó Phong lấy một hòn đá ném thẳng vào mặt nước. Những gợn sóng bắt đầu nổi lên, làm mặt nước rung chuyển. " Sau khi em đến"
" hòn đá đó có tìm lại được ko?" Mai nhìn xuống mặt hồ, ánh mắt chất chứa nhiều suy tư.
" ở một nơi nào đó, cùng với nhưng hòn đá khác, không ai có thể tìm ra nó. Nhưng nó ko biến mất mà nó đã tạo nên dòng sông " Phong nói những câu rời rạc như chính tâm hồn anh lúc này. " Sau khi cô ấy chết, anh đã ko còn chút hi vọng nào vào cuộc đời này, anh tự nhốt mình trong sách vở để làm bản thân mệt đi, mệt rồi sẽ ko còn nhớ gì nữa. thời gian trôi qua, năm này qua năm khác, nhưng anh ko thể buông bỏ mọi thứ, hình ảnh cô ấy vẫn còn trong tiềm thức của anh.
Mãi đến khi gặp dược em, kí ức ấy như bị ngủ quên, anh nghĩ về em nhiều hơn, từng ngày, từng giờ, em dường như chiếm trọn tâm trí anh. Chưa bao giờ anh cảm thấy trái tim mình bị đau, vì trước giờ nó đâu có cảm giác. Nhưng sau lần em cứu anh. Trái tim này khao khát yêu thương nhiều hơn. Anh cũng vì vậy mà thay đổi, ko biết bắt đầu từ khi nào, anh nguyện dùng cả sinh mệnh này để bảo vệ em."
" Làm người thay thế sao?" Mai nhìn thẳng vào Phong hỏi lạnh lùng.
" Em ko phải cô ấy, hòn đá khi nãy, chính là em. " Phong cúng nhìn thẳng vào Mai trả lời.
" Tôi ko thích hợp"
"Đúng vậy, lúc trước là anh quá tham lam, ko hiểu được suy nghĩ của em nên luôn muốn tìm cách chiếm được em. Nhưng giờ anh đã hiểu, tình cảm ko thể miễn cưỡng. Anh sẽ từ bỏ, em .....hãy đối xử tốt với Long. Cậu ta rất yêu em, và em cũng vậy"
Phong thở dài quay lưng bỏ đi. Mai nhìn theo bóng dáng ấy xa dần mà hai hàng nước mắt cứ thế tuôn rơi. trên đường về nhà, cô khóc rất nhiều, vừa khóc vừa suy nghĩ, cuối cùng thì cô nên làm gì?
ngay chính bản thân mình muốn gì cô cũng ko biết. Với cô Phong và Long hai người họ đều chiếm một vị trí vô cùng quan trọng trong lòng cô, thực sự nếu phải lựa chọn cô ko biết sẽ phải chọn ai. Khóc cả đêm, Mai mệt mỏi ngủ thiếp đi, chỉ ngủ thôi, đến khi tỉnh dậy thì mọi chuyện sẽ ổn, tất cả chỉ là một giấc mơ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT