Phong từ quán lao nhanh về phiá trường học, vừa chạy trong đầu vừa mông lung suy nghĩ điều gì đó, ko phải về dòng tin nhắn lúc nãy mà anh nghĩ đến Mai. Cô ấy đã phải chịu tổn thương, anh nên làm gì để bù đắp đây? Đã đến lúc anh phải hành động rồi, mọi chuyện cần một cái kết. Quyết định thật nhanh và chạy cũng thật nhanh chẳng mấy mà Phong đã đứng trong khuôn viên sau trường nhưng tìm mãi mà chẳng thấy Linh đâu. Đúng vậy người vừa nhắn tin cho anh là Linh - người mà anh mãi mãi chỉ có thể coi là em gái. Đi thêm vài bước, nhìn ra sân bóng rổ với một đám nữ sinh đang đứng túm lại, Phong lập tức hiểu ra mọi chuyện hét lớn

" dừng tay lại "

Mọi thứ bị lời nói ấy chi phối, bao nhiêu ánh mắt long lanh mà lòng đầy sát khí hướng về phiá Phong.

" anh...tại sao lại??? "

" Vi em đang làm cái quái gì vậy? "

Phong ngây ra nhìn bà chị tên Vi, đúng lúc Linh từ trong đám đó vùng chạy thật nhanh về phiá Phong

" con kia mày...."

Một trong số những kẻ đc gọi đến ăn hôi chỉ vào mặt Linh

" gọi cứu tinh ak? Mày giỏi đấy "

" anh thật quá thất vọng về em "

Phong lạnh lùng buông câu ấy một cách rời rạc rồi kéo tay Linh định bỏ đi

" anh đứng lại cho tôi "

Giọng điệu đầy cay cú

" trước mặt bao nhiêu người, trước mặt tôi anh lại dám tay trong tay với đứa khác, anh xem tôi là cái gì hả? Hôm nay nếu anh bước đi thì chúng ta chia tay "

Phong còn chẳng thèm để ý cứ thế lẳng lặng bước đi.

Đom đóm mắt của bà chị kia nổi lên dồn dập, khói lửa bốc nghi ngút hét lớn

" rồi anh sẽ phải hối hận cho mà xem "

Hai từ hối hận mà bà chị kia muốn Phong phải nếm đến cũng thật nhanh, ngay tối hôm đó, sau khi Phong đã đưa Linh về nhà an toàn, trên con đường vắng vẻ chỉ có duy nhất một bóng người đang lạnh lùng bước đi, bỗng cả con đường như bừng sáng, tiếng nổ của những chiếc xe máy phân khối lớn cùng một vài tiếng reo hò kêu gọi

" là thằng trước mặt! Chặn nó lại "

Biết gặp chuyện chẳng lành, Phong đứng khựng lại với tư thế sẵn sàng đón nhận tất cả, rút điện thoại ra từ trong túi áo, anh chỉ kịp nói

" đến đây đi "

với đầu dây bên kia thì lập tức bị một típ giáng vào người. Phong ngã xuống, toàn thân đau đớn nhưng ngay lập tức anh đứng thẳng dậy, mở to mắt nhìn vào đôi nam nữ trước mặt, là ai ư? Khỏi cần nói. Ko phải thằng cha xã hội đen sáng ngày với em Vi xênh gái thì còn ai vào đây nữa.

" ngạc nhiên chứ? Giới thiệu với anh đây là bồ của tôi, từ rất lâu rồi, anh chỉ là thằng qua đường mà thôi! "

Bộ mặt vênh váo chị ta nhìn Phong vs ánh mắt thương hại, mỉa mai.

" nực cười, ngoài cô ra tôi vẫn còn hàng trăm người con gái khác, họ xinh đẹp, quyến rũ. Còn cô? Nhìn lại đi, thứ đồ bỏ đi! "

Phong lạnh lùng đáp

" hôm nay là ngày đẹp, tao nên hành động tốt hơn là phí nước bọt "

Thằng cha kia lên tiếng

" loại óc ngắn, mồm nhanh hơn não như mày cũng đòi nói văn vở sao? Lên đi "

Phong ra thế sẵn sàng chiến đấu và rồi

" lên! Chúng mày "

Một cuộc ẩu đả diễn ra, tiếng đánh đấm bùm bụp, tiếng típ sắt đập vào nhau, rê xuống đường như xé rách bầu không khí ảm đạm của màn đêm. Từ đằng xa lại một đám người nữa kéo đến, chẳng biết là ai nhưng trong lòng Phong như đã nhận định rõ, mình ko đơn lẻ, anh ra sức đánh cho những kẻ đang lao vào muốn ăn tươi nuốt sống mình. Đấm, đá, từng đòn đánh một nhanh nhẹn, điêu luyện ko phải ngày một ngày hai mà thành.

Đám người vừa đến cũng lao vào cuộc, một trong số đó áp sát Phong

" đến rồi sao? "

Phong thở nhẹ nhõm hỏi

" anh cũng đc đấy chứ đại ca, vụ này để em, anh về trước đi"

Phong thanh thản bước đi trước sự ngỡ ngàng của thằng xã hội thâm

" định chạy hả con "

Phong quay người lại, một vệt sáng lướt qua mặt rồi sau đó một bóng đen lao đến anh nhanh như cắt

" cẩn thận, A "

Một tiếng hét thất thanh của người con gái đang nằm trong lòng anh, bàn tay Phong có thứ gì đó nhơn nhớt, dính dính

Là máu

Phong hoảng hốt khi nhìn lại khuôn mặt ấy, là Mai, cô ấy đã đỡ cho anh một dao của tên kia. Tại sao lại?

Thất thần trong vài giây, tiếng còi báo hiệu của xe cảnh sát, Phong như bị đánh thức, lao thật nhanh như một con thú dữ, anh bế Mai trên tay, ghì chặt cô vào lòng, cứ thế chạy thật nhanh. Ko biết mỏi cũng ko biết đã chạy trong bao lâu, Mai nằm trong vòng tay ấy đầu óc cô mơ màng nghe được tiếng nói của ai đó

" tại sao em lại ngốc như vậy chứ? Dậy đi, tỉnh dậy đi, em sẽ ko có chuyện gì đâu mà, hãy mở mắt ra đi rồi em muốn anh làm gì cũng đc"

Trời về đêm lạnh toát, những cơn gió thoảng qua mang theo cái lạnh thấu sương, một vài giọt nước nóng hổi rơi xuống mặt Mai sưởi ấm tất cả.

Phong đã khóc. Anh đã rơi nước mắt một lần nữa kể từ ngày ấy, mọi kí ức lại ùa về, anh đã mất Hương - người con gái anh đã từng yêu một lần rồi, lần này anh ko thể để mất Mai được.

"Bác sĩ! Bác sĩ! Phong gầm lên, gào thét. Xin hãy cứu cô ấy! Xin mọi người hãy cứu cô ấy"

anh gầm lên

Mọi người đổ ra đại sảnh của bệnh viện, rất nhanh Mai được đưa vào phòng cấp cứu, Phong đứng ngoài chờ đợi, hết đứng rồi lại ngồi, đi đi lại lại, hai bàn tay nắm chặt, khuôn mặt sầu tư ảo não, anh lặng đi nhìn vào cánh cửa phòng cấp cứu. Người ở trong đó bây giờ là Mai vậy mà thứ Phong nhìn thấy qua cánh cửa ấy lại là Hương, viễn cảnh ấy, anh vẫn còn nhớ như in, cái ngày anh cùng cô dạo phố, lúc cô khăng khăng đòi mua tặng anh một cây bút máy, và lúc anh cầm đc chiếc bút thì cũng là lúc cô rời xa anh mãi mãi, một kẻ nào đó muốn trả thù Phong lao tới từ phiá sau anh và cô đã đỡ nhát dao ấy, máu chảy rất nhiều, anh chỉ biết ôm cô và gào thét.

cho đến ngày đến dự lễ tang của Hương anh mới như tỉnh lại từ một thế giới khác, điên khùng đập phá, tức giận, dằn vặt đau khổ. Thế giới chỉ có hai màu đen và trắng. Thật đáng sợ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play