"Anh Hình.". Nam Cung Như nhìn thấy Hình Hạo Xuyên bước lên sân khấu,
thẹn thùng gọi một tiếng, nụ cười trên mặt vừa đúng, tựa như thiếu nữ
ngượng ngùng khi đối mặt với người mình yêu, nhưng vẫn giữ được khí chất của một danh môn thục nữ cần có.
Nụ cười này, ba phần thẹn thùng, hai phần e sợ, còn có năm phần tràn đầy tình yêu. Hơn nữa một tiếng " Anh Hình" ngọt ngòa mềm mại kia, lập tức
hướng tầm mắt của mọi người đều phải tập trung vào mình và Hình Hạo
Xuyên, như đang muốn tuyên bố giữa bọn họ xác thực có quan hệ gì đó vậy. Khiến cho chuyện "Kết thân" đang xôn xao gần đây, càng thêm khó bề phân biệt, tràn đầy mập mờ thu hút.
Nam Cung Như diễn xiếc, sao Hình Hạo xuyên lại không rõ ràng chứ, trong
lòng thầm cười nhạt, nhưng trên mặt vẫn duy trì vui vẻ: "Sinh nhật vui
vẻ."
Có được lời chúc mừng của người mình yêu, Nam Cung Như kích động vô
cùng, cố gắng đè nén tâm trạng phấn chấn xuống: "Cám ơn anh Hình, đột
nhiên em lại nhớ tới sinh nhật năm mười hai tuổi có anh cùng trải qua,
hôm nay em rất vui vì người đó cũng chính là anh."
Mọi người đều bừng tỉnh hiểu ra: thì ra hai người bọn họ chính là thanh mai trúc mã.
Hình Hạo Xuyên thấy cô ta đã phí hết tâm tư như vậy, liền nhàn nhạt giương khóe môi nói: "Thổi nến thôi."
"Vâng.". Nam Cung Như vui vẻ đáp lời.
Bài hát sinh nhật vang lên, trong lời chúc phúc của quan khách, Nam Cung Như mỉm cười đan hai tay lại, nhắm mắt ước nguyện, sau đó một hơi thổi
tắt hai mươi cây nến.
Trong nháy mắt vừa thổi tắt hết nến, Nam Cung Như chợt nhón chân lên,
hôn lên má Hình Hạo Xuyên một cái, sau đó nhào lên trên người anh, lớn
tiếng tỏ tình: "Anh Hình, em thích anh!"
Trong đại sảnh đang im lìm trong khoảnh khắc tiếng vỗ tay cùng tiếng hoan hô vang lên nhiệt liệt.
Trong góc, lúc Tô Lưu Cảnh chứng kiến một màn này liền trợn to hai mắt,
cơ hồ quên cả hít thở, trái tim cũng chợt theo tiếng vỗ tay nhiệt liệt
kia mà ngừng đập.
Thời gian giống như hoàn toàn bất động ở một giây đó, người ở trên sân
khấu trong nháy mắt trở nên xa không thể chạm. Tô Lưu Cảnh nhìn hai
người đang ôm nhau kia giống như đang cách xa mình trăm sông nghìn núi,
mà cô ở phía đầu bên tay cho dù có đưa tay thế nào cũng với không tới
chỗ đó.
Một người ưu nhã cao quý, một người mỹ lệ hào phóng, hai người họ, quả
thực là hoàng tử cùng công chúa kết hợp hoàn mỹ. Vậy hôm nay cô đứng ở
chỗ này, rốt cuộc đang muốn xem cái gì đây? Còn anh tại sao hôm nay lại
muốn mang cô đến đây, đến chứng kiến bọn họ xứng đôi như thế
nào sao?
Trong thoáng chốc cô nhìn thấy Nam Cung Như ném tới một nụ cười hả hê.
Sắc mặt Tô Lưu Cảnh trắng bệch, cũng không nhìn được nữa, xoay người một cái khỏi đây.
Mới vừa rồi, lúc cô bị người ta nhục nhã lại không chạy trốn nhưng hiện tại, thực sự không thể nào nhìn được nữa.
Thấy sắc mặt của cô tái nhợt xoay người muốn rời khỏi, Thương Thiên Kỳ lo lắng hỏi: “Cô làm sao vậy?”
“Tôi, tôi không sao, thấy hơi buồn bực, nên muốn đi ra ngoài hóng mát
một chút”. Lồng ngực của cô nặng nề cực kỳ khó chịu, nói xong liền tránh né bàn tay của Thương Thiên
Kỳ đang vươn ra muốn kéo tay của mình, xoay người chạy mất.
Thương Thiên Kỳ muốn đuổi theo nhưng đáng tiếc đèn trong đại sảnh ánh
đèn quá mờ, lại quá mức chật chội, đảo mắt liền không trông thấy bóng
dáng nhỏ nhắn của cô đâu nữa.
Đôi mày đẹp đẽ từ từ nhíu lại. Thương Thiên Kỳ nhìn Hình Hạo Xuyên đang
bị Nam Cung Như ôm xiết, ánh mắt liền trở nên nghiêm nghị hẳn.
Nhào vào trong ngực của Hình Hạo Xuyên, Nam Cung Như ghé mắt thấy Tô Lưu Cảnh ở trong góc tái mặt chạy trối chết, mắt lóe lên vẻ khinh miệt cùng tự đắc: đồ tiện nhân đáng chết, anh Hình là của tôi, đừng có nghĩ đến
việc tranh giành!
Hình Hạo Xuyên không nghĩ tới Nam Cung Như sẽ lớn mật đến thế, lại dám ở trước mặt mọi người hôn mình, thậm chí còn lớn mật tỏ tình, ngay lập
tức làm rối loạn tất cả trật tự.
Khóe mắt liếc về phía trong góc lại phát hiện người con gái kia đột
nhiên biến mất, Hình Hạo Xuyên lập tức bừng tỉnh, đẩy Nam Cung Như đang
dính vào trong ngực của mình ra.
“Anh Hình…….” Tâm của Nam Cung Như chợt lạnh lẽo, không hiểu thốt gọi tên anh.
Hình Hạo Xuyên cười nhạt nói: “Em là em gái của anh cùng với Minh Phong, bọn anh dĩ nhiên cũng rất thích em”. Lập tức đổi khái niệm, đem cái
“Thích” này cùng với cái “Thích” kia biến đổi cho nhau.
Mặc dù không thẳng thắng cự tuyệt nhưng mọi người ở đây có ai lại ào
không hiểu ý tứ trong đó chứ, không thể không than thầm trong dạ, thật
sự là cao tay mà: Anh đáp lại như vậy, thứ nhất sẽ không làm mất mặt nhà Nam Cung trước trước mặt mọi người, lại cho người bên cạnh một bậc
thang, hai bên đều sẽ không quá khó xử. Nhưng cho dù thế nào thì đại
tiểu thư Nam Cung này, hôm nay đã trở thành tiêu điểm để người khác chê
cười rồi.
Thẩm Minh Phong đứng một bên lúng túng giật nhẹ khóe miệng cười cười,
một mặt lại đang thầm mắng thằng bạn đáng ghét, lại đem cả tên tuổi của
anh ra làm bia đỡ đạn, nhưng ngoài mặt vẫn nho nhã cười nói: “Dĩ nhiên,
em gái Tiểu Như đáng yêu như thế, sao có thể không hoan nghên cho được”.
Mọi người rối rít phụ họa theo, tán dương vẻ đẹp của Nam Cung Như lên tận trời.
Nam Cung Như không tin, anh thế nhưng lại ở trước mặt nhiều người mà cự
tuyệt mình, lã chã chực khóc nói: “Anh Hình……” Sẽ không đâu, cô ta vừa
thông minh lại vừa xinh đẹp, còn có gia thế thể đủ xứng đôi với anh, cô
ta có chỗ nào kém hơn tiện nhân đó chứ? Cô ta không tin!
Trong lòng Hình Hạo Xuyên thật sự phiền muộn, không muốn tiếp tục phụng
bồi vị đại tiểu thư này tái diễn tuồng kịch nào nữa, hàn huyên mấy câu
liền đi xuống, vậy mà lúc đưa mặt tìm kiếm khắp nơi lại không thấy bóng
dáng của Tô Lưu Cảnh đâu cả?
Lúng túng đứng ở trên khán đài, Nam Cung Như nhìn theo bóng dáng của
Hình Hạo Xuyên tới đi, lòng bàn tay gắt gao nắm lại thật chặt, cơ hồ
muốn bấm ra máu: Tô Lưu Cảnh, hôm nay mày đã dám để cho tao bị mất mặt
như thế, nhất định tao sẽ không để cho mày sống yên đâu!
*******************thỉnh thoảng làm đường phân cách cẩu huyết****************
Đứng ở bên ngoài sân vườn trống trải, Tô Lưu Cảnh đưa tay vuốt ngực thở
hổn hển, mới vừa rồi không khí bên trong, cơ hồ khiến cho cô trông thở
nổi.
Cô cũng không biết mình bị làm sao, tại sao khi chứng kiến cảnh anh và người khác ôm nhau lòng lại đau như dao cắt.
Từ lúc nào mà cô lại để ý đến anh như vậy chứ?
Tô Lưu Cảnh, không phải đã nói mày phải muốn bảo vệ trái tim của mình
cho tốt, không để cho nó phải mất sao? Nhưng tại sao bây giờ lại u mê
lạc lối như thế? Tô Lưu Cảnh, mày thực sự đáng ghét!
Ghen tuông ở trong mắt không cầm được mà trào ra, Tô Lưu Cảnh ôm chặt
lấy thân mình, ngồi ở trong góc, giống như một con thú nhỏ vô cùng cô
độc.
Ban đêm gió lạnh thấu xương, thổi vào thân thể gầy gò nhỏ của cô, mái
tóc thật dài phất phơ trong gió, tựa hồ tùy thời có thể sẽ bị cuốn đi
mất vậy.
Chợt, một đôi giày cao gót màu bạc xuất hiện dưới mí mắt của cô.
Tô Lưu Cảnh sửng sốt, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng không thấy rõ hình dáng của người vừa tới như thế nào.
Đột nhiên lại bị người kia tát “bốp” một cái lên mặt: “Đồ đê tiện! Muốn tìm chết!”
“A!” Tô Lưu Cảnh không kịp tránh né, lãnh trọn cái tát như trời giáng, trên gương mặt bỏng rát đau đớn, lệch hẳn sang một bên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT