Bị ánh mắt sắc bén như lưỡi dao của mọi người xung quanh đổ dồn lên
người, Tô Lưu Cảnh cực kỳ hoảng sợ , cơ hồ muốn chạy trối chết, nhưng mà toàn thân lại cứng ngắc, không bước nổi một bước.
Tô Lưu Cảnh theo bản năng ngẩng đầu lên, ở trong đám đông nỗ lực tìm
kiếm bóng dáng của Hình Hạo Xuyên, rất muốn nhờ anh giúp đỡ.
Cách đó không xa, Hình Hạo Xuyên cũng đã chú ý tới ánh mắt yếu ớt này của cô, đôi mày chợt cau lại thật chặt.
Thủ đoạn của Nam Cung Như tuy chưa đủ cao minh, nhưng lực sát thương
cũng rất mạnh, Hào Môn sở dĩ vẫn là Hào Môn, chính là bởi vì nó giả dối, do tiền bạc xây đắp nên mọi giả tượng, cho nên bọn họ rất am hiểu chiêu trò bỏ đá xuống giếng này, cũng rất am hiểu thái độ thờ ơ lạnh nhạt,
bọn họ đứng ở trên cao bao bọc trong tiền tài luôn tự cho mình là siêu
phàm, xem thường tất cả bần dân.
Mà lúc này Tô Lưu Cảnh, lại giống như là một con kiến hôi, nhỏ bé đến đáng thương tùy thời đều có thể bị dẫm đạp.
Mặc dù một khắc yếu ớt vẫn còn đang tức giận, nhưng giờ phút này nhìn
thấy sắc mặt tái nhợt của cô, vẫn là nhịn không được muốn tiến lên che
chở cho cô trước đầu sóng ngọn gió này.
Nhưng anh lại bị người nào đó đoạt trước một bước.
Thấy Tô Lưu Cảnh tái nhợt, vui vẻ trên mặt của Thương Thiên Kỳ hoàn toàn biến mất, không kìm được tiến lên đỡ lấy cô, muốn trở thành chỗ dựa cho cô gái nhỏ này.
Sau đó lại ở trước mặt mọi người, bình thản đi đến trước sân khấu, mỉm
cười mở miệng nói: "Nam Cung tiểu thư, hôm nay bộ lễ phục này của cô
thật đúng là rất cao quý, xinh đẹp lại hào phóng nữa."
Nghe được Thương Thiên Kỳ mở lời khen, Nam Cung Như lại càng thêm đắc ý, nhưn ngoài mặt vẫn muốn duy trì hình tượng của một thục nữ có giáo
dưỡng: "Cảm ơn tiên sinh đã khích lệ."
Nhưng cô ta kịp tự đắc xong, Thương Thiên Kỳ ngay sau đó liền xoay chuyển tình thế: "Đáng tiếc —— còn có một tỳ vết."
Tỳ vết nào?
Tất cả mọi người đều bị lời này của anh làm cho sửng sốt, người kia đang nói đùa sao? Lễ phục của "Jew¬el¬ry" chính là đồ cao cấp nhất trên thế
giới, được đích thân "bàn tay của Thượng đế " Richie tạo ra, làm sao có
thể có tỳ vết nào?
Hơn nữa tại dưới trường hợp này, nói ra như vậy, cũng không khỏi cũng
quá thất lễ rồi. Cho dù có chút tỳ vết thì anh ta lấy tư cách nào để tới đây phán xét?
Thương Thiên Kỳ cũng không hề xấu hổ, hơn chưa nói rất mạnh mẽ, tỏ vẻ
không có gì cả: "Các vị không tin, để tôi tới biểu diễn thử cho mọi
người xem nhé.".
Ngay trong lúc mọi người bàn tán ầm ĩ dưới, anh liền xoay người đi tới
trước mặt Tô Lưu Cảnh, làm một tư thái theo lễ nghi cung đình, rồi mỉm
cười nói: "Vị tiểu thư này, có nguyện ý trở thành người mẫu của tôi
không?".
Trong lòng biết anh làm vậy là vì muốn giải vây cho mình, không khỏi cảm thấy ấm áp, nhưng nhìn sang ánh mắt của mọi người, Tô Lưu Cảnh liền lo
lắng nhỏ giọng nói: "Đừng làm rộn, tôi không sao ."
Cô biết, nếu anh cũng không thể tự bào chữa, thì cuối cùng người xui xẻo không chỉ có bản thân mình, sợ Thương Thiên Kỳ vì mình mà bị liên luỵ,
cô thật sự không muốn như vậy chút nào.
Nhưng Thương Thiên Kỳ lại vẫn lạnh nhạt, tựa hồ không vì tình hình hiện nay mà bối rối, chỉ mỉm cười nói: "Tin tưởng tôi, OK?"
Tô Lưu Cảnh nhìn sâu vào trong hai con ngươi mỏng màu xanh dương, dưới ánh sáng lấp lánh phản chiếu cuối cùng gật đầu.
Thương Thiên Kỳ nở một nụ cười trấn an, sau đó dưới ánh mắt chăm chú của mọi người ở đây, lập tức khom người xuống, cứ như vậy dùng sức xé ra.
Chỉ nghe thấy tiếng "xoạt xoạt", làn váy của Tô Lưu Cảnh bắt đầu từ chỗ
đầu gối, liền bị nhẫn tâm xé rách một mảng lớn, xéo xuống độ cong 45 độ, một mảng da thịt trắng nõn mỹ lệ chợt hiện ra như hoa đóa nở rộ ở trước mặt mọi người.
Hành động kinh thế hãi tục như thế đều khiến mọi người sợ hai than lên
một tiếng, đồng thời cũng làm cho Tô Lưu Cảnh kinh ngạc phải hít sâu vào một hơi.
Thương Thiên Kỳ dường như vân còn không hài lòng, đem mảnh vải màu đỏ
đang cầm trong tay vuốt vuốt, ngay sao đó ngón tay thoăn thoắt hoạt
động, tiếp đến một đóa hoa lụa cực kỳ xinh đẹp được tạo ra, rồi đem nó
thắt ở trên cánh tay của Tô Lưu Cảnh.
Cũng không có quá nhiều thay đổi, vậy mà lại làm cho người ta cảm giác
quả thật bộ lễ phục đã đổi mới hoàn toàn, nếu vốn chỉ mang lại hơi thở
của một thiếu nữ và một người đàn bà thành thục, vậy thì bây giờ chỉ có
thể dùng hai chữ "Quyến rũ" để hình dung.
Vốn là cánh tay đơn điệu, lại được bông hoa lụa vừa vặn bù đắp, chỗ làn
váy tuy hơi xộc xệch một chút, nhưng ngoài cảm giác khêu gợi còn mang
đến cho người ta cảm giác thẹn thùng nữa.
Hơn nữa còn hoàn toàn đối lập với bộ lễ phục được thiết kế hơi quy củ
trên người của Nam Cung Như, cắt xén bớt đi một chút độ dài càng có thể
hấp dẫn con mắt của người khác, quả thực là một nữ vương của buổi party!
Thương Thiên Kỳ không chút nào xấu hổ hưởng thụ ánh mắt kinh ngạc của
toàn thể đám đông, ưu nhã mỉm cười nói: "Thật ngại quá, tôi chính là
Richie, các vị ngưỡng mộ đã lâu."
Rồi quay sang phía Tô Lưu Cảnh dí dỏm nháy nháy mắt.
Lúc mọi người nghe thấy cái tên này hầu hết đều cảm thấy kinh ngạc.
Mặc dù người đàn ông này chỉ là một nhà thiết kế, nhưng mà ở trên thương trường ai cũng không dám khinh thường anh ta, đối với phụ nữ mà nói,
anh chính là người sáng lập ra bàn tay của Thượng Đế, còn đối với các
thương nhân mà nói, cái tên này luôn có giá trị vượt xa cả tưởng tượng.
Anh ấy lại là Richie!
Là bàn tay của Thượng đế trong truyền thuyết kia, là ông vua trong giới thiết kế: Richie!
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn người đàn ông luôn cười đùa trước mắt, thật
sự không thể tin được, người được coi như thần thoại này thế nhưng lại
đang đứng ở trước mặt mình.
Thương Thiên Kỳ nhìn vẻ mặt khiếp sợ nhưng hết sức đáng yêu của Tô Lưu
Cảnh, nháy mắt cười nói: "Vui sao? Nếu như muốn cám ơn tôi vì đã giải
vây cho em, vậy thì đừng ngại mà hãy tặng cho tôi một cái hôn....
Nghe được lời nói trêu chọc quen thuộc, Tô Lưu Cảnh chỉ coi là một trò
đùa giỡn của anh mà thôi, nhỏ giọng cảnh cáo: "Này, muốn nói giỡn cũng
phải chú ý đến kết quả mới được." Coi như cô đa nhìn thấu bản chất của
anh rồi, có nơi nào là bàn tay của thượng đế chứ, rõ ràng là một ác ma
luôn trêu chọc người khác làm niềm vui mà.
Tình cảnh như thế rơi vào trong mắt của Hình Hạo Xuyên, lại giống như
hai người đang ở trước mặt anh mà lại ngang nhiên đùa giỡn với nhau, lửa giận trong lòng mới vừa dập tắt lập tức hồi sinh. Hừ, Tô Lưu Cảnh cô
rất được, nhanh như vậy đa tìm đến núi mới để dựa sao.
Hình Hạo Xuyên cơ hồ muốn bóp vỡ ly rượu mà bồi bàn vừa đưa lên.
Cũng giống như anh, Nam Cung Như đang ở trên sân khấu đang cực kỳ tức
giận, nếu như nói một khắc trước cô ta còn là một công chúa vô cùng vinh dự, vậy thì bây giờ lại trở nên cực kỳ lúng túng. Bộ lễ phục hoa lệ
trên người, vốn rất có lực công kích, vậy mà lúc này liền trở thành trò
cười, cô ta đứng đó âm thầm nghiến răng ken két.
Âm thầm suy nghĩ, nếu như còn bị động nữa thì tối nay người trở thành trò cười lại chính là cô ta mất.
Nam Cung Như liền thay đổi cục diện, nói cười ríu rít: "Tối nay thật may mắn vì đa mời được Richie tiên sinh tới tham dự sinh nhật của tôi, thật vinh hạnh vô cùng. Còn bây giờ tôi xin mời mọi người cùng nhau chia sẻ
niềm vui hôm nay với tôi." Vừa nói xong, một chiếc bánh ngọt khổng lồ ba tầng liền được đẩy ra.
"Tôi muốn mời anh Hinh cùng cắt chiếc bánh này với mình, có thể không
ạ?" Trên mặt khi nói những lời này cực kỳ thẹn thùng, quả thật làm cho
người ta yêu mến.
Trước mặt nhiều người như vậy, nếu Hình Hạo Xuyên cự tuyệt, đó chính là
công khai không cho nhà Nam Cung chút thể diện nào, mà ở trong vòng Hào
Môn luẩn quẩn này, cho dù mặt mũi có lớn hơn nưa cũng không thể nào
không coi trọng, dựa vào gia thế có từ mấy trăm năm của nhà Nam Cung
thực lực không thể nào khinh thường, tội gì mà vì một việc nho nhỏ này
mà làm tổn hại đến giao tình giữa hai nhà.
Vì thế cô ta chắc chắn, Hình Hạo Xuyên sẽ không cự tuyệt.
Qủa nhiên, Hình Hạo Xuyên chỉ khẽ cau mày lại, trong mắt xẹt qua một tia bất mãn, nhưng vẫn che giấu xuống, ưu nhã đi lên sân khấu.
Thấy anh từ trong đám người đi ra, Tô Lưu Cảnh liền sửng sốt, con tim chợt chậm rãi toát ra lạnh lẽo.
Thì ra mới vừa rồi anh chỉ một mực đứng đó nhìn, nhưng lại không hề có một chút ý tứ nào tới đây giải vây....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT